Phần 107: ÔN LẠI CHUYỆN XƯA
– Thật không thể ngờ bạn cùng học với anh lại hoành tráng như vậy.
Chu Hoành Phỉ không phải ngu ngốc. Vừa thấy tình thế này, cô liền biết rằng nhà mình căn bản không thể trêu vào người ta được, vì thế mang theo ba phần tức giận bẩy phần sợ hãi nói. Thái độ này của cô cũng mềm mỏng đi rất nhiều.
– Đừng nói đến Phó chủ tịch huyện Điền, chính là chủ tịch huyện Lục, bí thư Lý, cũng phải cẩn thận!
Lưu Chí Cương thần bí cười hề hề nói.
– Lừa gạt người?
Chu Hoành Phỉ giật mình kinh hãi nói…
– Anh chưa bao giờ lừa gạt ai cả!
Lưu Chí Cương cười xấu xa, bỗng nhiên đưa tay ôm ngang người Chu Hoành Phỉ cười to nói:
– Chúng ta lên lầu!
Cô dâu theo chú rể về nhà chồng, được chú rể bế lên lầu, đây là phần cuối của một buổi hôn lễ. Nhà trai và nhà gái cùng đi lên lầu thăm phòng cô dâu chú rể. Lương Thần, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai cũng cùng đi lên lên lầu, còn chụp ảnh cùng cô dâu chú rể.
Cô dâu chú rể hoàn thành hết những tập tục của lễ vu quy. Sau khi máy quay camera dừng lại, tất cả những người thân và bằng hữu đều xuống lầu, đi thẳng đến khách sạn lớn. Nhà trai nhà gái ai nấy đều mặt mũi tươi cười, tổ chức tiệc rượu tại một nơi sang trọng nhất tại địa phương. Cũng may họ hàng hai bên đều ở cùng trong huyện. Các vị lãnh đạo đều đến đầy đủ, đều là các vị có máu mặt và tiền của. Chỉ vài chi tiết trên, cũng có thể thấy địa vị và quyền lực của hai gia đình này.
Họ hàng hai bên, bạn bè, đồng nghiệp đều ngồi ở tầng hai, ước chừng được hơn 40 bàn. Người chủ trì dàn nhạc đều thuê với giá cao ở tận thành phố, ngoài ra còn có hai ca sĩ nổi tiếng. Tóm lại toàn bộ bữa tiệc đảm bảo thể diện của cả hai nhà trai nhà gái. Lương Thần, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai cùng với bọn Lưu Chí Cương là đồng nghiệp khách bên nhà trai.
Bàn bên này đều là những người quen. Phùng Yến, Trương Ngữ Giai, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh. Lão Vương, Tiểu Vũ ngoài ra còn có ba người khác. Họ đồng thời được nhận vào trong phòng cho nên cũng có nhiều gắn bó. Vừa mới mở đầu, Kim Tuấn Dân mượn cầm bình rượu rót cho tất cả mọi người xung quanh, mặc kệ ai uống được cũng như không uống được.
– Chị Trương, chị Phùng không uống nhiều thì cũng nhấp môi nhé! Tất cả mọi người đều biết Phùng Yến là người tửu lượng cao như biển mà.
Kim Tuấn Dân không khó xử với Trương Ngữ Giai nhưng rót đầy chén cho Phùng Yến.
– Tôi cũng uống một chút.
Nhưng Trương Ngữ Giai cũng cầm lấy chén chủ động yêu cầu rót một chén cho cô.
Vài người đồng nghiệp kinh ngạc liếc nhìn Trương Ngữ Giai. Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh biết Trương Ngữ Giai không biết uống rượu. Vì thế, mỗi lần hội họp, Trương Ngữ Giai đến bia cũng không uống.
– Rất khó có dịp Giai Giai có hứng thú đến vậy, nào uống một chút nhé.
Phùng Yến liếc mắt nhìn Lương Thần một cái sau đó lấy bình rượu rót cho Trương Ngữ Giai gần nửa chén.
Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh đối với rượu đều là những lão tướng, với Tiểu Vũ, Lão Vương mỗi người đều đã uống được mấy chén, chỉ chốc lát hai bình rượu trắng đã được uống hết một nửa. Vài người không cảm thấy vấn đề gì, chỉ có đôi môi xinh của Trương Ngữ Giai và hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh rất đẹp.
Lương Thần trở thành trọng điểm chú ý của đám người Kim Tuấn Dân và Khúc Tiểu Binh. Kim Khúc hai người cùng nhau liên hợp với Tiểu Vũ, Lão Vương liên tiếp nâng chén mời rượu Lương Thần. Hổ tốt cũng không chịu nổi một đàn sói, Lương Thần đối mặt với sự vây hãm của đám gia súc này kết cục chỉ có hai cách, hoặc là cố gắng mà chạy hoặc là lừng lẫy hy sinh. Nhưng ngay tại thời điểm nguy cấp nhất thì vị cứu tinh đã đến.
Trưởng phòng Công an huyện Đinh Điệu mặt đỏ bừng theo đường bên trong đi tới, ông ta đã có vài phần men say ánh mắt quét một vòng nhìn thấy Lương Thần lập tức bước đến.
– Chào Trưởng phòng!
Lương Thần và những người ở bên trong gồm Phùng Yến, Trương Ngữ Giai, Kim Tuấn Dân, và đám người Khúc Tiểu Binh vội vàng đứng lên, cung kính chào.
Không chỉ bàn của Lương Thần, bàn bên cạnh của đại đội cảnh sát giao thông đồng nghiệp với Lưu Chí Cương cũng đều đứng cả lên. Đùa à? Ngài Trưởng phòng đến đây thì dù có say rượu đến hôn mê, ngốc nghếch cũng phải tỉnh lại mà tiếp đón.
Hơn 20 người cùng nhau đứng lên, lập tức mọi ánh mắt ở các bàn khác đều cảm thấy kinh ngạc.
– Được, chào mọi người, ngồi xuống đi!
Đinh Điệu phất phất tay, sau đó kéo lấy cánh tay của Lương Thần nói:
– Tiểu Thần à, phải uống cạn với anh hai chén nhé!
– Trưởng phòng Đinh, em đều uống phê rồi!
Lương Thần vẻ mặt đau khổ cười đáp.
– Tửu lượng của chú tôi còn không biết à? Lần trước hai chai đối với chú còn không vần gì! Nói cho chú biết, dù chú nói thế nào cũng vô ích! Mọi người ở đây ai cũng tinh mắt lắm!
Ngài Trưởng phòng nói chuyện lần trước ở khách sạn Tây Phong mở yến tiệc mừng công. Lương Thần chưa kịp phân trần đã bị ông ta kéo đi, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhìn phía sau.
Nhìn Lương Thần được Trưởng phòng đại nhân dẫn đi, mấy người Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, cùng nhóm đại đội cảnh sát giao thông không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Đại đội trưởng Lương này không biết có quan hệ với Trưởng phòng đại nhân như thế nào? Xem xét thái độ như vậy không giống như cấp trên đối với cấp dưới mà như là anh em ruột.
– A! Lương tử!
Kim Tuấn Dân nói nửa lời, trong lời nói biểu lộ sự hâm mộ. Hắn cầm chén rượu lên cười nói:
– Mọi người nâng chén nhé, đợi khi Lương tử về sẽ không cho cậu ấy chạy thoát! Đúng như lời Trưởng phòng Đinh nói, ánh mắt của mọi người ở đây đều rất tinh tường!
Lương Thần bị Trưởng phòng Đinh cứng rắn kéo đến một bàn khác. Phó Chủ tịch huyện Điền, vợ chồng Trưởng phòng Chu, cậu của Lưu Chí Cương là phó bí thư đảng ủy công an huyện, còn có cả hai vị phó trưởng phòng Văn hóa, ngoài ra còn có Trưởng phòng Công an huyện Đinh Điệu và Lương Thần cũng vừa mới bị kéo tới.
Lương Thần đúng là mới ra khỏi miệng hổ lại vào hang sói, đám người Trưởng phòng Đinh uống rượu rất tốt, Phó chủ tịch huyện Điền cũng là tay uống rượu cừ khôi. Một hơi uống sạch ba chén… Không còn cách nào khác, Lương Thần đáp lại cũng uống bốn chén xong mới được cho đi, nhưng khi quay về bàn lại bị bọn Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh vây quanh chuốc rượu. Đáng sợ hơn là điều này còn chưa hết. Lưu Chí Cương, Chu Hoành Phỉ đang đi mời rượu một vòng, cuối cùng đã đi đến bàn Lương Thần.
Bình thường đầu tiên là mời rượu, sau đó chu Hoành Phỉ thay mặt em mình là Chu Hoành Sướng chúc rượu xin lỗi, sau là Lưu Chí Cương thay mặt cha mẹ mình nên dùng rượu để cảm ơn. Kết quả là Lương Thần phải uống thêm ba chén nữa, ánh mắt hắn đã chuếnh choáng. Lương Thần bây giờ mới hiểu được cái gọi là “Người sợ nổi danh, lợn sợ béo”. Nếu là trước kia, hắn sẽ không nhận những lời chúc rượu như vậy. Người đời đều vì lợi, câu này quả không sai chút nào.
– Được rồi, Tiểu Thần đã say rồi!
Phùng Yến nhìn không thuận mắt, hất tay ra ngăn mấy người kia lại.
– Đàn ông không thể bảo mình là say!
Không ngờ mấy người Kim Tuấn Dân còn chưa mở miệng, Lương Thần đã chống cự lại, vẻ mặt không phục nói:
– Cho em đầy chén.
– Cậu say rồi, lên gân lên cốt gì nữa!
Bên trái Lương Thần là Trương Ngữ Giai hai má đỏ bừng giống như hoa hồng, cô giơ tay lấy chén từ tay của Lương Thần, miệng oán trách nói.
Nhìn Lương Thần trong trạng thái này, mấy người Kim Tuấn Dân, Tiểu Vũ, Lão Vương cũng không muốn ép. Thực tế, giết địch mười ngàn mình cũng mất tám ngàn, bọn họ cũng đều say đến bẩy tám phần. Vì thế, không hẹn mà cùng lặng lẽ ngồi ăn cơm canh.
Trương Ngữ Giai lấy một bát canh để ở trước mặt Lương Thần. Lương Thần uống vào thấy dạ dày được thoải mái một chút, hướng về phía Trương Ngữ Giai với ánh nhìn cảm kích. Bình thường phụ nữ hay ngượng ngùng nhưng có lẽ vì tác dụng của rượu mà Trương Ngữ Giai cũng có ý cười duyên dáng nhìn thẳng Lương Thần, trong đôi mắt đẹp đó có những thần sắc không thể nói rõ.
Một bàn tay trong lúc vô ý buông xuống, đột nhiên đụng phải một cái gì ấm áp mềm mại. Khi nhận ra đó là tay của một cô gái, trong lòng Lương Thần đã rung động, theo bản năng tay để yên tại chỗ không động đậy…
Người Trương Ngữ Giai run lên, đôi mắt đẹp bối rối nhìn lướt những người xung quanh, không ai chú ý tới hành động bất thường của cô. Hàm răng khẽ cắn vào môi, giấu tay nắm bàn tay Lương Thần ở dưới gầm bàn.
Bàn tay nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, một cảm giác yêu đương vụng trộm đã kích thích mãnh liệt trái tim Lương Thần và Trương Ngữ Giai. Dù sao cũng đã từng có quan hệ, mặc kệ trong lòng Lương Thần thế nào, Trương Ngữ Giai đối với hắn sự thật rất hấp dẫn.
Mọi người xung quanh vừa ăn vừa tán gẫu, không ai chú ý tới ngay tại dưới cái bàn này, một nam một nữ đang cầm tay nhau ám hiệu trò chuyện. Thật ra Phùng Yến nhận thấy vẻ mặt của bạn mình có chút lạ lạ, cười nói:
– Giai Giai, em làm sao vậy? Có phải em cũng say hay sao? Nhìn em đang đỏ mặt kìa!
– Em không sao, em ổn mà!
Trương Ngữ Giai chột dạ một chút muốn rút tay mình về, nhưng ngược lại càng muốn rút ra thì cánh tay Lương Thần càng siết chặt. Một bên tự mình an ủi là không ai nhìn thấy, một bên thì trên mặt có chút hoảng hốt mà đáp.
– Không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi!
Nhìn thấy có rất nhiều người lần lượt ra về, Phùng Yến cảm thấy mình cũng phải về, quay sang Trương Ngữ Giai đề nghị.
Đồng nghiệp Kim Tuấn Dân cũng đồng ý, mọi người lần lượt đứng lên, lúc này Lương Thần mới buông tay Trương Ngữ Giai, lúc hai người ánh mắt nhìn nhau như có lửa đốt mãnh liệt.
Nhìn mọi người đi về, Chú rể Lưu Chí Cương và cô dâu Chu Hoành Phỉ vội vàng đi tới.
– Tiếp đón không chu đáo, hôm nào sẽ cáo lỗi sau!
Lưu Chí Cương bắt tay đồng nghiệp, xin lỗi nói.
Tiễn Lương Thần và mọi người ra đến cửa khách sạn, bảo thợ chụp ảnh chụp cho họ một tấm. Lưa Chí Cương và Chu Hoành Phỉ lúc này mới quay vào trong khách sạn.
Lương Thần cảm giác men rượu bốc lên, cúi đầu vào trong xe cảnh sát. Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, Lão vương, Tiểu Vũ vẫn còn tỉnh, nhìn Lương Thần say rượu không khỏi lo lắng nói:
– Lương Thần không thể lái xe, ai đưa cậu ấy về đi!
– Để tôi đưa cậu ấy về.
Phùng Yến xung phong nhận việc nói. Trong mọi người thì cô là người tỉnh táo nhất, Trương Ngữ Giai tuy uống ít nhưng tửu lượng không cao, vừa gặp gió đã cảm thấy choáng váng mơ hồ.
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa Lương Thần xuống ghế sau, Phùng Yến ngồi vào vị trí lái xe, Trương Ngữ Giai cũng cố gắng ngồi vào ghế lái phụ. Đồng nghiệp chào tạm biệt, Phùng Yến thành thạo lái xe chở Lương Thần và Trương Ngữ Giai dời đi.
Trên đường, Trương Ngữ Giai vỗ vào cái trán đang choáng váng hỏi han:
– Chị Yến, đưa Tiểu Thần về nhà trước sao? Nhưng chúng ta không biết nhà cậu ấy ở đâu?
– Không sao, trước tiên chúng ta đưa Tiểu Thần đến nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi khi nào cậu ta tỉnh lại thì cậu ta sẽ tự lái xe về nhà.
Phùng Yến lộ ra một nụ cười cổ quái, miệng đáp.
Trương Ngữ Giai cảm thấy quả thật không còn cách nào khác, đành ngồi yên không nói gì nữa.
Hai mươi phút sau, xe cảnh sát đi vào khu hồ nhỏ. Ở dười lầu cất xe xong, Phùng Yến và Trương Ngữ Giai hai người hai bên dìu Lương Thần vào trong nhà.
Trong lúc mơ màng, Lương Thần đến một nơi xa lạ. Hé mắt ra, hắn nhìn thấy một khuôn mặt kiều diễm như hoa đào đang ngượng ngùng, đôi môi thơm tho như hoa lan khẽ mở.
Trong đầu Lương Thần bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng khắc cốt ghi tâm. Trên chiếc giường lớn trong căn phòng xép ở Thời Gian Vàng, người phụ nữ này bị hắn đè xuống mặc hắn thỏa sức khoái ý, ta muốn ta cứ làm. Hiện tại là giấc mơ cũ sao?