Phần 126: LỜI NÓI THẬT ĐẦY MẠO HIỂM
Vẻ trầm lặng khác thường bao trùm trong phòng khách. Lương Thần cảm thấy tim đập dồn dập. Thậm chí hắn có thể nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Đúng lúc hắn hạ quyết tâm, chuẩn bị đứng dậy ra về, một bóng hình cao ráo yểu điệu từ phòng ngủ xuất hiện, nhẹ nhàng bước đến.
– Đều không ngủ được hả? Uống rượu tán gẫu đúng là một ý hay, cho tôi tham gia với!
Yêu nữ màu tím cơ thể toát lên mùi thơm quyến rũ ngồi một bên Lương Thần. Cô dùng ánh mắt kỳ lạ liếc qua Lương Thần và Vương Phỉ Hạm, sau đó đưa tay với lấy cái ly, so đo quát mắng:
– Đồ đàn ông keo kiệt, rót cho bản cô nương một ly đi!
Thấy Diệp Tử Thanh bỗng nhiên xuất hiện, Lương Thần trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô nam quả nữ và một nam hai nữ là bản chất khác nhau. Diệp Tử Thanh đến làm Lương Thần được giải cứu khỏi cái suy nghĩ thân già cần mạng sống.
Giơ tay rót cho Diệp Tử Thanh nửa ly rượu vang, Lương Thần thở nhẹ một cái, bộ dạng dường như vừa trút được gánh nặng. Điều này làm Diệp Tử Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng làm Vương Phỉ Hạm ngượng ngùng không hiểu.
Vương Phỉ Hạm lờ mờ có thể đoán ra hắn vì sao lại có phản ứng như vậy. Qua phản ứng này, bà dường như có thể kết luận, nếu bà thật sự liều lĩnh mà dụ dỗ đối phương thì cơ hội thành công sẽ đạt tới 90% trở lên. Qua việc tiếp xúc với Lương Thần làm bà cũng hiểu qua loa về tính cách hắn. Chàng trai này tuy có ưu điểm là trọng tình trọng nghĩa nhưng đồng thời cũng mắc căn bệnh chung háo sắc của bọn đàn ông bình thường.
Vừa lúc đó, cửa phòng ngủ lại mở ra, Diệp Thanh Oánh mặc chiếc váy ngủ màu trắng bước ra. Sau khi nhìn thấy ba người trong phòng khách, khuôn mặt thanh lịch có chút kinh ngạc, sau đó cũng bước tới ngồi cạnh Diệp Tử Thanh.
Không đợi Diệp Thanh Oánh lên tiếng, Lương Thần đã cầm chai rượu vang rót cho cô nửa ly. Nhìn ba người phụ nữ khí chất khác nhau nhưng đều là những tuyệt sắc mỹ nữ chốn nhân gian, Lương Thần trong lòng ngẩn ngơ. Cho dù tương lai có thế nào, cảnh tượng đêm nay sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí hắn.
Bốn người quây quần một chỗ, không còn tồn tại không khí ngượng ngùng.
Uống rượu, thoải mái nói chuyện phiếm, một nam ba nữ đều vui vẻ cười nói. Khi Diệp Thanh Oánh kể về những điều nghe được từ Hàn Toa Toa về những chuyện xấu hổ của Lương Thần lúc ấu thơ, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, ba người phụ nữ không chút ý tứ cười phá lên.
Có thể mang đến niềm vui cho người khác thì bản thân mình cũng vui! Lương Thần ngồi một bên ngượng ngùng cười, trong lòng có trút oán giận em họ Toa Toa không biết giữ mồm giữ miệng. Như vậy thì hay rồi. Hình ảnh xán lạn của mình bị hủy hoại cả rồi.
– Cậu hồi nhỏ thật đáng yêu đó! Ngồi trong nồi tắm. Ôi! Buồn cười quá! Cậu nghĩ cậu là Đường Tăng sao? Còn chủ động dâng đến cửa cho yêu tinh ăn thịt!
Diệp Tử Thanh cười không nhịn nổi. Sức tưởng tượng của cô cực kỳ phong phú, không ngờ đem việc của Lương Thần liên tưởng đến Đường Tăng thường bị yêu quái bắt rồi muốn hấp lên ăn thịt.
– Vẫn còn sao? Con gái bảo bối, kể vài chuyện nữa đi!
Vương Phỉ Hạm lau những giọt nước trên khóe mắt, cười hỏi con gái mình.
– Hồi Lương Thần học lớp hai có thích một bạn gái cùng lớp. Sau đó liền nghĩ ra ý tưởng viết một bức thư tình đầy hoa lệ để biểu đạt sự mến mộ, do đó đã đặc biệt mượn một bức từ chỗ người bạn cùng học có tài nghệ về tham khảo. Kết quả là sau khi gửi đi đã bị trả về cùng ngày. Trên thư tình còn có lời chú giải của bạn gái đó “Cậu có chắc đây là thư tình viết cho tôi không? Bạn bè nên nhắc nhở, lần sau lúc sao chép tác phẩm của người khác, xin chú ý thay đổi tên nhân vật nữ chính”
Diệp Thanh Oánh không để ý đến vẻ xấu hổ, giận dữ của hắn, kể câu chuyện xấu hổ thứ hai của hắn.
Diệp Tử Thanh vùi đầu vào lòng Vương Phỉ Hạm, thân thể mềm mại không ngừng run lên, miệng không nhịn được cười duyên dáng nói:
– Không được rồi, cười đau cả bụng rồi. Tôi bây giờ phát hiện ra một ưu điểm nữa của Lương Thần, ngoài keo kiệt ra còn cẩu thả nữa!
Buồn cười như vậy sao? Lương Thần oán thầm một câu sau đó cười nói với Diệp Thanh Oánh:
– Buổi tối cười nhiều sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ đó! Em xem hay là để lại một ít, sau này sẽ kể tiếp!
Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười liếc nhìn hắn, gật gật đầu:
– Được, vậy ngày mai sẽ kể tiếp. Dù sao những chuyện em biết còn không ít, những gì Hàn Toa Toa biết thì em bây giờ cũng biết rồi!
– Tiểu Oánh Oánh, lúc nào đi ngủ phải kể hết cho chị nghe đó!
Diệp Tử Thanh rất hứng thú với những chuyện hồi bé của Lương Thần, kéo cánh tay Diệp Thanh Oánh bừng bừng hứng thú nói.
Trải qua trận cười như vậy, mấy người đều không thấy buồn ngủ. Diệp Tử Thanh đôi mắt đẹp linh động đảo ngược đảo xuôi, lập tức nghĩ ra một chủ ý vui:
– Chúng ta chơi trò lời nói thật đầy mạo hiểm đi!
Sau đó không để ý đến ba người còn lại có đồng ý hay không, cô cầm lấy chai rượu, rót hết chỗ rượu còn lại vào ly của mấy người, sau đó đặt cái chai không lên bàn, trên khuôn mặt ngọc ngà quyến rũ lộ ra nụ cười giảo hoạt nói:
– Chúng ta sẽ chơi đơn giản thế này, miệng chai chỉ về hướng ai thì người đó sẽ đặt câu hỏi, đồng thời tùy ý chỉ định một người trả lời. Nếu không muốn trả lời hoặc trả lời không được sẽ phải uống một ly rượu.
Diệp Thanh Oánh do dự một chút, sau đó cũng gật gật đầu. Tính cách của cô điềm tĩnh, bình thường rất ít khi tham gia những kiểu trò chơi này. Nhưng đêm nay thì khác, bên cạnh đều là những người thân thiết nhất của cô, cô không cần phải e dè, hơn nữa bị ảnh hưởng bởi không khí náo nhiệt, cô trong lòng cũng có hứng thú chơi.
Vương Phỉ Hạm cũng tỏ vẻ thế nào cũng được, không phản đối dùng cách thức giải trí này để giảm bớt những áp lực. Lương Thần biết nếu mình tỏ vẻ phản đối thì sẽ làm mất hứng, do đó cũng lên tiếng đồng ý.
Diệp Tử Thanh hoạt bát nhảy nhót như những tiểu yêu chạy đến tủ rượu lấy thêm mấy chai rượu vang, sau đó trở về chỗ củ, đặt mấy chai rượu lên bàn, nháy đôi mắt xinh đẹp với mọi người nói:
– Bây giờ, trò chơi bắt đầu! Mọi người luân phiên nhau quay chai, ai trước nào?
– Để tôi!
Lương Thần bộ dạng nóng lòng muốn thử, nếu đã chơi thì chơi hết mình một chút. Hắn đưa tay, nắm lấy thân bình nhẹ xoay. Sau vài giây phương hướng của miệng chai chỉ về phía Diệp Tử Thanh.
– Hi hi…
Yêu nữ màu tím dễ thương cười nói với hắn:
– Lương Thần, cậu trả lời đi. Mối tình đầu của cậu là lúc mấy tuổi?
Mấy tuổi? Trán Lương Thần nheo lại, mình dậy thì sớm như vậy sao?
– Mười năm tuổi!
Lương Thần thành thật trả lời. Câu hỏi này không phải là khó, cứ theo sự thật mà trả lời là được rồi!
– Thật là không trong sáng!
Diệp Tử Thanh cười trêu đùa:
– Tiểu Oánh Oánh nhà chúng tôi từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương đó!
– Tử Thanh tỷ!
Diệp Thanh Oánh trên khuôn mặt ngọc ngà ửng đỏ xấu hổ, nhẹ kéo cánh tay Diệp Tử Thanh.
Lương Thần trong lòng chấn động. Lẽ nào lại may mắn như vậy. Không ngờ mình là mối tình đầu của Diệp Thanh Oánh! Nhìn đắm đuối vẻ mặt ngượng ngùng của cô, hắn không khỏi liền ngầm thở dài, đúng là một cô gái thuần khiết như nước!
Trò chơi tiếp tục, lần này là Diệp Tử Thanh làm chủ, bàn tay ngọc ngà thon dài hơi dùng lực, sau khi cái chai quay nhanh đã dừng lại. Miệng chai không thiên vị chỉ về phía Lương Thần.
Ha ha! Báo ứng đến nhanh thật! Lương Thần lập tức mừng trong lòng, sau đó ánh mắt không có ý tốt đẹp gì nhìn Diệp Tử Thanh, không nhanh không chậm hỏi:
– Tử Thanh, nụ hôn đầu tiên của chị là lúc mấy tuổi? Ở đâu? Bị người thế nào cướp mất?
Diệp Tử Thanh ngây người ra, sau đó đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lương Thần nói:
– Tôi phản đối. Sao lại hỏi như vậy được? Hơn nữa, cậu như vậy rõ ràng là hỏi ba câu hỏi!
Mẹ con Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh ngồi một bên không nhịn nổi cười, nhìn Diệp Tử Thanh túng quẫn chịu thiệt.
– Phản đối vô hiệu. Nếu không muốn trả lời thì uống rượu đi!
Lương Thần dương dương đắc ý nói.
– Câu hỏi này kỳ thực một chút khó cũng không có!
Diệp Tử Thanh bỗng nhiên dịu dàng cười, trong đôi mặt đẹp lộ ra vẻ giảo hoạt trả lời:
– Nụ hôn đầu tiên của bản cô nương là lúc năm tuổi, ở nhà, bị mẹ cướp mất. Thế nào? Không biết câu trả lời này có làm đội trưởng Lương hài lòng không?
Đồ tiểu yêu tinh giảo hoạt! Lương Thần oán thầm một câu, sau đó nhìn cô với ánh mát phẫn nộ, tự nhủ lần này coi như cô qua cửa.
Kế tiếp là Diệp Tử Thanh quay chai. Lần này miệng chai không thiên vị ai mà dừng lại ở chỗ Vương Phỉ Hạm. Vị vương phi điện hạ này tao nhã phủi những gì còn vương trên vai, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần nói:
– Tiểu Lương Thần, xin hỏi, tên cô gái bây giờ cậu thích nhất?
– Diệp Thanh Oánh!
Lương Thần không chút do dự trả lời. Thích thì nói là thích! Đàn ông vào lúc mấu chốt phải tỏ thái độ rõ ràng. Giả bộ rụt rè e thẹn chỉ dành cho phụ nữ.
Diệp Thanh Oánh khuôn mặt đỏ lan tới tận tai, đôi mắt đẹp trong veo vừa ngượng vừa vui. Hai bàn tay ngọc ngà đan vào nhau, dường như không biết để đâu mới được.
– Đồ mặt dày!
Diệp Tử Thanh chua chat nói một câu. Còn Vương Phỉ Hạm lại gật gật đầu khen ngợi. Nếu Lương Thần giả bộ thẹn thùng thì ngược lại bà sẽ cảm thấy không hài lòng.
Trò chơi tiếp tục. Ba người phụ nữ dường như đã thương lượng với nhau, hễ đến quyền hỏi của mình là không trừ một ai đều chọn hắn là đối tượng trả lời. Câu hỏi Diệp Thanh Oánh đưa ra coi như là dễ trả lời, câu hỏi Vương Phỉ Hạm đưa ra mức độ hơi khó hơn, nhưng câu hỏi mà yêu nữ màu tím đưa ra đủ để dùng sự xảo trá tai quái để hình dung.
Cái gì mà hôn qua mấy người phụ nữ? Đã từng yêu mấy lần? Đã từng bỏ mấy người và bị người khác bỏ rơi mấy lần? Từng có quan hệ bạn bè với mấy cô gái? Ngoài Diệp Tử Thanh ra thì cô gái thích nhất là ai…
Lương Thần không trả lời, chỉ biết uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Rượu vang mặc dù nồng độ không cao, nhưng uống nhiều cũng có thể say. Hắn trong lòng hiểu rõ, tiểu yêu tinh này thực tế là muốn chuốc rượu hắn. Trong cả quá trình chơi, Lương Thần thỉnh thoảng cũng giành được quyền hỏi. Hắn ăn miếng trả miếng trả thù Diệp Tử Thanh, làm tiểu yêu tinh phải uống vài ly rượu. Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh chỉ xem thôi cũng thấy vô vị nên cũng uống cùng vài ly.
Hai chai rượu vang cạn, Diệp Tử Thanh lại lấy thêm hai chai nữa. Chỉ đến lúc kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng, Lương Thần một bụng rượu vang mới thấy buồn ngủ, cuối cùng ngã lên ghế sofa đi vào giấc mộng.
Trong lúc mê man, hắn đột nhiên thấy bụng của mình bị một vật gì đó mềm mại đè lên. Đèn trong phòng khách đã được tắt hết, trong phòng một màn tối đen, Lương Thần bất giác đưa tay ra, ngay lập tức bàn chân nhỏ bé mềm mại đã nằm trong lòng bàn tay hắn.