Phần 170: CUỘC GIAO DỊCH HOANG ĐƯỜNG
Không khí trong phòng săn sóc đặc biệt chợt thay đổi. Cảm giác ấm áp yên bình nhanh chóng biến mất cùng với sự xuất hiện của người đàn ông, thay vào đó là một không khí khẩn trương và cảnh giác.
– Tốt lắm, tất cả đều ở đây cả.
Ánh mắt Lâm Tử Hiên quét qua bốn người Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Lương Thần, trên mặt lộ ra một nụ cười bí hiểm. Ông ta bảo hai gã vệ sĩ mặc đồ đen đứng đợi ở cửa, còn mình thì tự đi xe lăn chậm rãi tiến vào.
Vương Phỉ Hạm theo bản năng lùi về phía sau một bước. Đối với người đàn ông này, trong lòng bà vẫn còn tồn tại tình yêu ngày xưa và mối hận hiện tại. Nhưng hơn thế nữa, đó là sự sợ hãi và bất an. Bởi bà không biết, liệu người đàn ông đã biến thành quỷ dữ này rốt cuộc sẽ đẩy chính bản thân mình và những người xung quanh đến đường cùng nào.
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh đều trầm tĩnh, chỉ có điều hai đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào người đàn ông đáng sợ này. Diệp Tử Thanh đã từng lãnh đủ thủ đoạn điên cuồng của ông ta, nhưng còn Diệp Thanh Oánh…
– Các người đi ra ngoài đi, tôi có mấy câu cần nói với Lương Thần.
Lâm Tử Hiên nhìn vào mấy gương mặt hoặc là lộ vẻ bất an hoặc là lộ vẻ thù địch của ba người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói.
Ba người đều không nói gì cả, sau một chút do dự bèn nhìn Lương Thần một cái rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại, giờ thì trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, chỉ còn hai người là Lương Thần và Lâm Tử Hiên.
– Không sợ sao?
Đón nhận ánh mắt bình tĩnh của gã thanh niên, Lâm Tử Hiên lăn bánh xe lăn đến trước giường, dùng giọng điệu trêu chọc hỏi:
– Hoặc có thể nói, khi dùng thân mình để đỡ viên đạn cho người phụ nữ kia, rồi trong một khắc cảm giác được chính mình sắp chết, cậu có thấy hối hận không?
– Sợ hãi thì có, nhưng hối hận thì không.
Lương Thần lắc đầu nói:
– Bởi vì tôi biết người nào nhất định phải cứu, mặc dù có thể phải trả một cái giá rất đắt.
– Ý của cậu là: Nếu lúc ấy không phải là Vương Phỉ Hạm mà là một người khác, cậu chưa chắc đã dũng cảm dùng thân mình đỡ đạn, có đúng không?
Lâm Tử Hiên cười hỏi.
– Cũng có thể!
Trên mặt Lương Thần hiện lên một thần sắc mơ màng. Tình cảm của con người đều phân biệt thân sơ, xa gần, người khác thế nào hắn không biết, nhưng chính hắn cũng không thể làm được cái gọi là chí công vô tư. Nếu đổi lại là một người xa lạ không quen biết, Lương Thần thật sự không biết mình có thể lao lên đỡ đạn một cách không chút do dự không? Nếu nói như vậy thì từ trước đến nay hắn cũng chẳng có gì là anh hùng! Ngay cả lần đầu tiên liều mình cứu Diệp Thanh Oánh, cũng là do bọn bắt cóc kia khơi dậy hung tính, cho nên có chết cũng phải che chở cho Diệp Thanh Oánh.
– Tôi càng ngày càng thấy thích cậu đấy.
Lâm Tử Hiên bỗng nhiên cười ha hả, đưa tay lên vỗ vào cánh tay Lương Thần…
– Chủ tịch Lâm!
Lương Thần không hiểu tại sao đối phương lại cười. Hắn thực sự không cảm thấy những điều hắn nói có gì đáng cười mà lại có thể khiến cho vị Chủ tịch đầy thủ đoạn này phải cười lớn như vậy?
– Cậu không hiểu cũng chẳng sao, cậu không cần phải hiểu.
Lâm Tử Hiên nén tiếng cười, trên mặt lộ ra một vẻ kỳ dị. Khi đã hồi phục lại sau một hơi thở dốc mà tràng cười mang đến, ông ta chậm rãi nói:
– Cậu là người bình thường, không phải là thánh nhân cũng không phải là Phật, cho nên suy nghĩ và hành động của cậu không có gì là không đúng. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhưng nếu chỉ vì mình mà đến người thân và người yêu cũng không để ý đến thì cũng sẽ bị Thiên Lôi đánh thôi.
Lương Thần mặc dù không rõ vị Chủ tịch Lâm này có ý gì, nhưng những lời nói của đối phương cũng khiến hắn có chút đồng cảm. Hơn nữa nếu xét từ thái độ biểu lộ của đối phương thì xem ra ông ta cũng không có vẻ gì là một kẻ ác.
– Được rồi, những lời này đều không phải là vấn đề chính.
Lâm Tử Hiên dừng lại một chút, sau khi nói lời mở đầu, ánh mắt ông ta hơi nheo lại, rồi dùng giọng điệu vô cùng thoải mái nói:
– Lương Thần, cậu cảm thấy Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, ba người này có đẹp không?
– Đẹp!
Lương Thần chậm rãi gật đầu, trong lòng hiện lên một sự cảnh giác. Hắn biết rõ đối phương tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích, cho nên hỏi điều này tất có thâm ý.
– Cậu cảm thấy người nào đẹp hơn?
Lâm Tử Hiên giống như đang nói chuyện phiếm, cười cười hỏi.
– Mỗi người một vẻ.
Lương Thần bình luận một cách trung thực. Vương Phỉ Hạm lãnh diễm cao quý, Diệp Thanh Oánh xinh đẹp thanh lịch, Diệp Tử Thanh quyến rũ mảnh mai. Ba người phụ nữ ba vẻ mỹ lệ khác nhau, thật sự không thể nói ai thắng ai thua.
– Cái cô Diệp Thanh Oánh kia hiện tại là bạn gái của cậu?
Nụ cười của Lâm Tử Hiên càng ngày càng kỳ lạ.
– Đúng vậy!
Lương Thần gật đầu. Điều này không có gì phải giấu diếm. Nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên chấn động, trực giác cho hắn biết, câu tiếp theo của Lâm Tử Hiên nhất định có liên quan đến Diệp Tử Thanh.
– Như vậy, cậu và Diệp Tử Thanh là quan hệ gì?
Trong giọng nói của Lâm Tử Hiên lộ ra một vẻ tà ác, dường như có một sự châm biếm.
Lương Thần trầm ngâm, hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông này, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi:
– Vì sao? Vì sao phải làm như thế? Ông muốn lấy thứ gì từ tôi?
– Cậu thật sự biết kiềm chế hơn là tôi tưởng.
Lâm Tử Hiên bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Lương Thần, khẽ mỉm cười nói:
– Tôi đã nghĩ rằng, ngay sau hôm rời khỏi hội quán, cậu sẽ không kìm nổi mà đến chỗ tôi tìm câu trả lời.
– Tôi không phải là không muốn hỏi, mà là muốn tìm một cơ hội giáp mặt để hỏi cho rõ ràng.
Lương Thần nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, chậm rãi nói:
– Bây giờ tôi cảm thấy đây là một cơ hội rất thích hợp. Cho nên, tôi nghĩ Chủ tịch Lâm có thể nói rõ ràng ý đồ của mình, tránh để tôi phải trải qua những ngày lo lắng đề phòng không đáng có.
– Kỳ thực tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trong bình vang đỏ kia có chứa thứ xuân dược mới nhất trên thị trường mang tên “Mộng xuân”. Người ta thường nói sau giấc mộng sẽ không còn dấu vết, vậy thì sau khi thuốc hết tác dụng, đáng lẽ ra cậu không nên có chút ấn tượng nào với Diệp Tử Thanh mới phải.
Lâm Tử Hiên có chút thích thú nhìn Lương Thần rồi nói:
– Đương nhiên, cái này không phải điều quan trọng. Bởi vì cậu có phủ nhận hay không, tôi cũng sẽ nghĩ cách để cho cậu biết về chân tướng sự việc. Về phần nguyên nhân…
Nói tới đây Lâm Tử Hiên dừng một chút, tươi cười thản nhiên nói:
– Đó là bởi vì tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu, mà Diệp Tử Thanh, chính là tiền đặt cọc tôi đưa cho cậu.
– Giao dịch cái gì?
Lương Thần nhướng mày, giọng đầy khiếp đảm hỏi.
– Không cần lo lắng, cuộc giao dịch này đối với cậu mà nói thì chỉ có lợi mà không có hại.
Lâm Tử Hiên khoát tay, giọng nhẹ như gió thoảng:
– Nói đơn giản, trong vòng 5 năm tới cậu phải tuyệt đối phục tùng sự sắp xếp của tôi. Đổi lại tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Tiền tài, quyền lực, phụ nữ, kể cả cái khoái cảm được người khác ngưỡng vọng và thao túng vận mệnh của người khác.
Lương Thần nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông bằng ánh mắt không mấy tin tưởng. Trong giờ phút này, hắn cảm thấy Chủ tịch Lâm, hoặc là một người ngoài hành tinh, hoặc là một kẻ tâm thần không hơn không kém.
– Cảm thấy khiếp sợ? Hoang đường? Hay là cảm thấy tôi bị điên?
Dường như nhìn thấu tâm can Lương Thần, Lâm Tử Hiên cúi đầu mỉm cười:
– Nhưng trên thực tế, những điều mà cậu nghe được đều là sự thật, không có gì phải hoài nghi cả. Tôi có thể cho cậu thời gian để suy nghĩ về chuyện này, sau đó đợi câu trả lời của cậu.