Phần 218: SỰ NHIỆT TÌNH CỦA PHÓ TRƯỞNG PHÒNG HỒ
Ánh mắt Lý Minh Dương chuyển hướng nhìn người cảnh sát phòng công an huyên đang toát lên phong thái bình tĩnh, y lại thấy không thoải mái. Chú Hai rất coi trọng chàng thanh niên này, hơn nữa hắn cũng thừa nhận người này xét tổng hợp lại thì rất ưu tú. Nếu theo lý trí mà nói, đối phương tạm thời không uy hiếp đến địa vị của mình, lại đang có tiềm lực, vậy nên y sẽ chủ động lôi kéo, thiện ý kết giao.
Nhất là khi đối mặt với một xã hội rối ren phức tạp, không ổn định ở Giang Vân, thì ảnh hưởng của phòng công an huyện là vô cùng lớn.
Vốn là Bí thư tỉnh ủy, chú Hai từng chỉ dạy cho y rằng khi làm một cán bộ lãnh đạo chủ quản địa phương thì mắt phải nhìn xa trông rộng, lòng dạ phải rộng lớn. Chỉ vì một ít ân oán với người khác mà tổn hại đại cục thì là một hành vi không chuyên nghiệp, không lý trí. Lý Minh Dương luôn cho rằng mình là một người có lý trí, chín chắn, nhưng vẫn cố tình đối đãi với Lương Thần với thái độ của người trên, trong lòng y vẫn không vượt qua được thành kiến lúc trước.
Để ý thấy sắc mặt của tân Chủ tịch huyện dường như có chút không vừa lòng, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa hắng giọng nói:
– Làm việc này chủ yếu là tiếp thu ý kiến quần chúng, hợp mưu hợp sức. Các đồng chí lãnh đạo có thể nêu lên những khó khăn, nhưng là những vấn đề không thể tự giải quyết được. Tôi cảm thấy mọi người nếu phát huy được sự năng động, đề xuất một vài đề nghị khả thi để cùng thảo luận, như vậy mới có ý nghĩa.
Lời nói của Chánh văn phòng Cố đều khiến các Trưởng phòng các ngành chú ý, ngoại trừ Phó trưởng phòng Hồ ở phòng Tài chính và lão Thần ở phòng Kiểm toán, gần như trên vẻ mặt hai người đều có chút khinh thường: “Bố mày nếu có ý kiến hay thì đã sớm đề xuất, còn cần ông nhắc nhở sao?”
Phó chủ tịch huyện Cổ Bình bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, toàn bộ hội trường lập tức trật tự. Thấy tình huống đó, Lương Thần không khỏi chú ý. Vị Phó chủ tịch huyện này thật sự rất có uy tín với các ngành.
Lý Minh Dương trở nên thâm trầm. Uy tín của Phó chủ tịch Cổ khiến y hơi lo ngại. Có lẽ bởi vì tuổi y còn trẻ, lại vừa mới nhậm chức Chủ tịch huyện, rõ ràng làm cho các lãnh đạo của các phòng ban trong huyện thiếu cảm giác kính sợ.
– Đồng chí Bảo Hoa kỳ thật nói rất có lý. Chỉ nói khó khăn mà không nghĩ ra phương pháp thì không giải quyết được vấn đề.
Phó chủ tịch huyện Cổ giọng nói bình thản, tạo cho người nghe cảm giác rất thoải mái. Vị này mặt gầy, tuổi trung niên, thoạt nhìn có vài phần khí chất văn thơ. Ông ta hướng ánh mắt nhìn về vị trí Lương Thần đang ngồi, giấu ánh mắt chợt lóe lên sau cặp kính, lấy giọng hơi trêu chọc nói:
– Tất cả mọi người đều là đồng chí lão làng, vậy mà khả năng bình tĩnh của chúng ta so ra còn kém hơn Trưởng phòng công an huyện Lương. Tôi quan sát hơn nửa ngày, đồng chí Lương trong hội nghị này từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ có thể nói là giữ chữ như vàng. Duy nhất chỉ có đồng chí đó vẫn giữ được phong thái ung dung.
Phó chủ tịch huyện Cổ nói như vậy, từng ánh mắt không khỏi nhìn xoáy về phía Lương Thần. Trước toàn bộ cán bộ huyện trong đại hội, bọn họ cũng nhận ra được vị này là Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi nhất. Thật ra lý lịch của Lương Thần bọn họ cũng đã từng chú ý đến. Tuy rằng với một loạt chiến công vang dội nhưng có thể thấy hắn lên chức lần này là nhờ vào các mối quan hệ. Vì vậy đối với việc hắn đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng công an huyện, đại đa số mọi người đều có thái độ hoài nghi.
– Có lẽ Trưởng phòng Lương là người có thừa lương nên trong lòng không hoảng hốt.
Trưởng phòng Chu của phòng Thuế cười. Chợt thấy mọi người chuyển sự chú ý vào mình, Lương Thần không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Phó chủ tịch huyện Cổ một cái, trong đầu nghĩ “Tôi không kể khổ, không nêu ý kiến là sai sao?”
– Việc này tôi phải làm sáng tỏ một chút.
Bị nhiều người nhìn quá nên trong lòng Lương Thần có chút không thoải mái. Hắn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt thản nhiên nói:
– Phòng công an huyện chúng tôi cũng là dựa vào tài chính huyện mà có cơm ăn. Người khác có khó khăn thì phòng chúng tôi cũng có. Tuy rằng vừa rồi tôi không nói ra nhưng trên thực tế tôi định là sẽ trực tiếp đem Phó trưởng phòng Hồ buộc sau xe cảnh sát lôi đi.
Cuối cùng rõ ràng là một câu nói đùa nhưng Lương Thần cố tình dùng giọng điệu khác thường thực sự. Trong phòng hội nghị lập tức vang lên một trận cười khẽ. Sự hài hước của Lương Thần chẳng những không ảnh hưởng toàn cục ngược lại làm cho không khí nặng nề trở nên thoải mái hơn.
Nữ Trưởng phòng phòng Thủy lợi Triệu Phương và Phó trưởng phòng Hồ là bạn học, nghe vậy liền mở miệng cười nói:
– Ông Hồ, ông phải cẩn thận. Lúc tan họp phải tránh xa Lương Thần đi, càng xa càng tốt.
– Lão Hồ tôi đây dù sao cũng đến hai trăm cân, tùy cho mọi người gây sức ép thế nào cũng được.
Phó Trưởng phòng Hồ không đếm xỉa gì đến câu nói đùa của Lương Thần. Trưởng phòng tài chính, Chủ tịch huyện đương nhiệm Hà Xuân Minh đã bị cách chức. Ông ta là Phó trưởng phòng đương nhiên được hưởng lợi mà ai nhìn đều hận không thể cắn một miếng. Chỉ có điều, nhà địa chủ cũng không có dư lương thực. Hiện tại phòng Tài chính huyện đang ở thế cùng đinh, ném con chuột vào nó cũng đói mà chết. Ngay hôm qua, công ty TNHH Xây dựng Quần Tinh còn gọi điện thoại thúc giục Ủy ban nhân dân huyện phải thanh lý công trình xây dựng sửa chữa văn phòng với khoản tiền hơn tám trăm ngàn tệ.
Cảm thấy thú vị, Cổ Bình và Vương Ái Quân trao đổi ánh mắt cho nhau, không hẹn mà cùng nheo mắt lại. Giang Vân là một huyện với chủ nghĩa bè phái rất rõ ràng. Nếu không thuộc bè phái đó thì sẽ luôn luôn bị cán bộ địa phương ở Giang Vân bài xích. Tại thời điểm Tống Thanh Lâm đang tại vị, mọi người đấu tranh nội bộ, các phe phái lại theo thói quen xâu thành một chuỗi. Cho nên chức Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện Giang Vân có thay đổi vài lần thì Giang Vân vẫn là Giang Vân.
Xử lý việc khó một cách dễ dàng, không hề thể hiện sự quẫn bách, chỉ biểu hiện qua cách nói năng của vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi này khiến cho lãnh đạo các ngành không thể không xem trọng liền liếc mắt một cái. Cá biệt có vài người trong lòng không khỏi sinh ra chút chua xót, nghĩ trong lòng: “Mình hơn hắn vài tuổi mà lại thua kém hắn về bản lĩnh”.
Lúc này, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương đập bàn, cố gạt cơn nóng giận, trầm giọng nói:
– Tài chính huyện khó khăn, là vấn đề của người tiền nhiệm để lại, mà vấn đề này hiện tại lại để cho bộ máy lãnh đạo mới giải quyết. Tôi nói thẳng với các vị, dựa trên tình hình quẫn bách về tài chính của huyện ta, tôi có thể xin tỉnh chi tiền để giải quyết những vấn đề khẩn cấp trước mắt.
– Nhưng huyện Giang Vân chúng ta dù sao vẫn không thể sống dựa vào cứu tế mãi được nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy…
Y cầm lấy một bản báo cáo thu chi từ văn phòng tài chính quơ quơ, sau đó lạnh lùng nói:
– Như vậy, tôi có thể nói, người phụ trách liên quan đến các ngành có thể từ chức về nhà trồng trọt đi.
Ánh mắt Lý Minh Dương đảo qua các vị lãnh đạo từ phòng Tài chính, phòng Xây dựng – Phát triển đô thị đến phòng Địa chất rồi lấy giọng khác thường nói:
– Muốn Giang Vân phát triển phải dựa vào sự đồng lòng và cố gắng của cán bộ từ cao đến thấp. Phương diện tài chính tất nhiên phải dè sẻn, ngăn chặn các hạng mục chi tiêu không hợp lý và quản lý nguồn thu. Mặt khác các ngành cũng phải tự thân vận động, tiết kiệm chi tiêu, phân phối tài nguyên hợp lý.
Trưởng phòng các ngành không khỏi ngồi thẳng dậy. Uy thế của ông chủ mới khiến những kẻ lõi đời chốn quan trường trong lòng không khỏi rùng mình, nhủ thầm đừng nên coi thường người trẻ tuổi. Huống chi vị tân Chủ tịch huyện này chẳng những không “cùng” mà dường như lại lịch cũng không kém.
– Hội nghị ngày hôm nay tôi chỉ muốn bước đầu tìm hiểu một chút về tình hình các ngành, lại không nghĩ rằng đây là cơ hội để các đồng chí tố khổ. Trước khi kết thúc cuộc họp, tôi muốn nói một câu, khó khăn thì luôn có, nhưng khó khăn cuối cùng cũng sẽ qua. Đoàn kết chính là biện pháp để chiến thắng mọi khó khăn.
Phó chủ tịch huyện Cổ Bình và Vương Ái Bình vỗ tay đầu tiên, sau đó trong phòng họp vang lên những tràng pháo tay không ngừng. Lương Thần cũng vỗ tay theo, trong lòng không khỏi nức nở khen ngợi. Tuy rằng hắn cũng không thích tên tiểu tử này nhưng thực sự cầu thị mà nói, vừa mới nhậm chức Chủ tịch huyện mà anh ta đã có vài phần phong thái của lãnh đạo.
Sau khi tan họp, vị Phó trưởng phòng phòng Tài chính Hồ không những không tránh xa mà ngược lại lại đuổi theo Lương Thần rồi sóng vai bước cùng hắn. Lương Thần mỉm cười nói:
– Phó trưởng phòng Hồ, ông không sợ tôi đem ông trói lại ư?
– Tôi đang lo không có cơm ăn đây. Nói đùa một chút nếu bị trói lại thì ít ra cũng có được một ngày ba bữa cơm.
Phó trưởng phòng Hồ nhe răng cười nói. Ông ta dừng lại một chút, thử thăm dò:
– Trưởng phòng Lương, trưa nay tôi mời cậu đi uống mấy chén nhé.
– Thật khiến Phó trưởng phòng Hồ nhọc lòng rồi.
Lương Thần không chối từ. Khó mà được đối phương mời nhiệt tình như thế, hơn nữa càng nhiều bằng hữu càng tốt, và nếu có quan hệ tốt với Trưởng phòng Tài chính thì chỉ có lợi chứ không có hại. Dù sao chiều nay hắn cũng không có việc gì, cơm nước xong hắn tính quay về Liêu Dương. Không cần phải phải xin phép cấp trên, hắn bây giờ đã có đặc quyền của một Trưởng phòng.
Hai người rời khỏi tòa nhà văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Phó trưởng phòng Hồ nhiệt tình kéo Lương Thần đi về phía chiếc xe Audi trắng của mình. Đang không thể chối từ thì thấy nữ Trưởng phòng phòng Thủy lợi Triệu Phương mặc áo khoác lông màu lam đang đi tới.
– Ai ya, xem ra không phải Trưởng phòng Lương trói ông Hồ mà là ông Hồ muốn trói Trưởng phòng Lương đem đi.
Trưởng phòng Triệu khẽ cười nói. Mặc dù đã qua tuổi trung niên, khóe mắt đã xuất hiện mấy vết chân chim nhưng nụ cười lại lộ ra vài phần xinh đẹp thanh tú phong tình. Do vậy có thể đoán ra được thời còn trẻ chắc chắn Trưởng phòng Triệu cũng thuộc hàng mỹ nữ.