Phần 12
Đầu tháng Tư, trời cũng sắp bước tới những tràn mưa miền Nam. Sở dĩ miền Nam mưa vào mùa Hè nhiều là vì gió Tây ôn đới từ Ấn Độ Dương mang hơi nước vào. Khi mang mây vào tới miền Nam, chúng bị các cao nguyên trên Tây Nguyên chặn lại và gây mưa. Trái ngược với điều đó, Bình Định quê tôi mùa Hè nóng gay gắt, không lấy nổi hạt mưa. Mùa Đông lại là mưa tầm tã, dồn dập. Mỗi người mỗi cảnh, mỗi miền mỗi cuộc vui riêng.
Hôm qua vừa có một cuộc đấu tranh tư tưởng giữa Litschool và Lít.
– Litschool này, chắc tao không gặp mày thường xuyên nữa đâu. – Lít nói.
– Hả! Sao vậy? – Litschool ngạc nhiên.
– Tao không biết nữa, chỉ tự nhiên tao thấy nản. – Lít trầm tư.
– Nản gì mày? Tao vui như vầy mà mày không chơi, còn gì tuổi trẻ.
– Chơi với mày hoài, tao thấy tao như thằng vô dụng, chẳng làm được gì hết. – Lít than vãn.
– Cái gì. Mày bá đạo như vầy, chơi với tao thì bạn bè mày mới nể chứ. – Litschool lên giọng.
– Ờ… Nể gì mày. Tao dạy bọn nó mà không nể tao à. Với lại tao không thể chơi hoài với mày được, tiền đâu mà sống. – Lít cự cãi.
– Uầy, hồi giờ mày sống vẫn bình thường đấy thôi. Có ai làm gì mày đâu mà sợ sệt.
– Thì… tao có bỏ mày đâu, chỉ là ít chơi lại thôi. Mày lo quá. – Lít an ủi.
– Mày ít chơi thì làm sao mà lên hạng được, dễ dàng từ bỏ quá vậy. Tầm thường. – Litschool khích giọng.
– Nói chung là tao muốn cái gì đó mới mẻ, sống với mày nhàm chán quá.
– Mày nói gì? Tao mà nhàm chán à. Vậy mấy triệu thanh niên Việt Nam chắc đi bộ đội hết rồi đó. – Litschool giận dữ.
– Thôi kệ mày. Tạm biệt. – Lít nói xong bỏ đi để lại Litschool la ơi ới phía sau.
Sáng nay tôi trở về đường cũ, đi học sớm để chờ Linh đến. Sau bao thời giờ mất phương hướng, tôi vẫn muốn gặp Linh dù cho em có thế nào với tôi chăng nữa. Nắng sáng chiếu ngang lối tôi chờ, hình hài Linh văng xa trước ngõ. Tôi thấy hình bóng ấy, người con gái luôn là một dấu hỏi lớn trong tôi. Chào bạn. Bạn tên gì?
– Hở! Lít, sao lại ngồi đây? – Linh ngạc nhiên khi thấy tôi.
– Hì, ngồi ngắm nắng thôi. – Tôi cười đáp.
– Bày đặt chào bạn đồ, mình tên Linh nè. Bạn cứ ngồi ngắm nắng đi nhé, mình đi học.
– Ấy, chờ mình đi với chứ! – Tôi vội chạy theo Linh khi em vội bỏ đi, không ngờ Linh lại tỏ thái độ thân thiện như vậy. Cứ nghĩ sau cuộc cự cãi đêm ấy, tôi sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy giận dữ của em.
Em nằm mắc võng ở khoảng không anh chưa từng chạm đến. Em là cơn gió lộng thổi mát cõi lòng anh. Mọi thứ bớt chệnh choạng khi nụ cười em vừa hé. Muốn quẳng gánh lo đi, chặng đường dài ta cứ bước cớ chi lại ngập ngừng. Có mấy khi giây phút bình yên được nở rộ, nhưng với em, anh chẳng thể được yên bình.
…
Một ngày khác đã đến hôm nay, tôi trở nên có sức sống hơn bao giờ hết. Vào lớp học thấy đám bạn lác đác vài đứa, đa số sinh viên đi trễ dù muốn hay không. Trường tôi gần kí túc xá khu A nên là một lợi thế cho các sinh viên cư trú trong đó. Với địa thế như vậy, định nghĩa về sớm muộn lại được kêu lên. Xa nhà thì tới sớm, gần nhà đến trễ.
– Hey, trưa nay đổi khẩu vị đi tụi bây. – Tôi lên tiếng khi đến giờ giải lao.
– Khẩu vị gì mày thằng ngáo này? – Thâu chưa gì đã muốn ngồi lên đầu tôi.
– Chiều nay nghỉ mà, tí mình làm cái lẩu đi. – Tôi đề nghị.
– Điên hẳn mày? Không không ăn lẩu làm gì. – Vũ vội phản đối.
– Lẩu hả! Được đó, lâu rồi tao cũng không ăn. – Việt Trường lên tiếng.
– Hợp lý! Chỉ có anh em với tao mới hiểu được sự thèm muốn ấy. – Tôi khoác vai Trường.
– Đồ điên, tránh ra kia thằng bê đê. – Thằng này vội xô tôi ra với vẻ mặt nhìn tôi ghê tởm.
– Hè hè, vậy ăn lẩu nhen! – Tôi nói mạnh.
– Sao cũng được, thích thì chiều thôi. – Vũ với Thâu đồng thanh.
Làng đại học nổi tiếng với những thứ giá rẻ như đồ ăn, quần áo. Nhưng điều đó chỉ “hiển linh” vào buổi tối, khi có cái chợ Đêm sầm uất bậc nhất Sài Thành. Buổi trưa quán cơm phục vụ cho sinh viên là chủ yếu, cùng các quán trà sữa, quán net, blah blah… Riêng tôi có sở thích ăn lẩu, lâu lâu lại thèm lẩu đột xuất là rủ lũ bạn đi ăn. Nghe lẩu có vẻ hơi nhiều tiền, nhưng thực tế giá cả cũng xêm xêm với cơm trưa nếu ăn chung với bạn bè thôi.
Bước đến quán lẩu 44, tôi kêu lẩu cá Bớp. Đó là một món vừa ngon vừa rẻ, ngặt nỗi cái quán có không khí ngột ngạt với mái tôn bên trên nóc nhà. Nó nóng không thể tả được, ăn xong cái lẩu là đứa nào đứa nấy như xông hơi vậy.
– Đi bơi không tụi bây? – Tôi ra đề nghị.
– Bơi con bố mày chứ bơi! Tao không đi. – Thằng Thâu cự liền.
– Thằng đàn bà này, nóng ghê gớm đi bơi cho phê. – Tôi chửi nó ngay.
– Mày đi một mình đi, tao không thích. – Thằng này tỏ ra kiên quyết.
– Thôi bơi gì mày ơi! Nó có biết bơi đâu mà rủ. – Thằng Trường lên tiếng.
– À quên, thằng Xô sợ nước. He he. – Tôi nhìn thằng Thâu cười.
– Mày thích cười không. Tao không biết đứng nước chứ không phải sợ nhen. – Thâu vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm lên.
– Thôi tha cho nó đi Lít, mày cứ chọc vào nỗi đau của bạn không hà. Hì. – Vũ lên tiếng bênh vực mà có vẻ càng trêu hơn.
– Giờ đi chơi game không? Bơi cái quần què. – Thâu chuyển chủ đề nhanh chóng.
– Thôi mày ơi! Game giếc gì giờ này nữa. – Việt Trường mặt nhăn nhó phản đối.
– Mày không đi tao thì tao đi. – Thằng Thâu vẫn kiên quyết.
– Giờ rảnh cũng có làm gì đâu. Đi vui mày. – Vũ hùa theo.
– Thôi, để tao về chứ không trời mưa. – Trường vẫn bàn lùi.
– Mưa cái đầu mày á. Trời muốn tan mỡ mà mưa. Mày không đi thì thôi, tao với thằng Vũ đi. – Thằng Thâu lên tiếng thẳng thừng.
– Đi chơi mày, chơi xíu rồi về. – Vũ lay lay Trường.
– À… Chơi xíu thôi đó nhen. – Thằng Trường giờ mới thay đổi ý định. – Đi mày Đu, dòm cái gì nữa?
– Hả! Thôi tao không đi đâu. Có việc rồi. – Nãy giờ tôi mới lên tiếng bởi không muốn tham gia vào game thêm nữa.
– Thằng đàn bà này, chơi có xíu mà xoắn não gì. Đi. – Thằng Trường nhăn nhó chỉ trỏ tôi.
– Thôi tụi bây đi đi, tao có việc rồi. Thiệt. – Nói rồi tôi bỏ đi trước, mặc cho bọn nó xì xào này nọ.
Trước kia tôi là người kéo tụi nó vào thế giới Liên Minh Huyền Thoại, giờ tôi lại bỏ mặc tụi nó chơi tiếp. Thực ra vụ Liên Minh Huyền Thoại kể ra cũng khá là hay, Việt, Thâu và Vũ chưa từng chơi Liên Minh Huyền Thoại. Tôi đã một tay huấn luyện tụi nó đến với thế giới chiến thuật một cách hoàn hảo.
Đầu tiên là Việt Trường, nó là dân Sài Gòn chính gốc. Thời cấp ba chỉ chơi game Fifa online (game bóng đá), bạn bè có rủ cỡ nào nó cũng nhất quyết không chơi Liên Minh Huyền Thoại. Lên đại học, sau khi tiếp xúc với chúng tôi nó đã có sự thay đổi không ngờ tới.
Thằng Trường có cái tính bàn lùi, hễ việc gì nó cũng đưa sự khó khăn vào đây để ngăn cản sự hưng phấn của người khác. Như vụ chơi game, nó có ý muốn đi nhưng lại nói chuyện mưa nắng để người khác phải tốn nước bọt vì nó. Tôi biết tính nó nên dễ dàng bẻ gãy sự “lùi hóa” của nó được.
Vụ tham gia Liên Minh Huyền Thoại cũng vậy, không phải là nó không muốn chơi game này. Sở dĩ nó không chơi là không có ai tạo cho nó sự thích thú rằng: “Mình là người quan trọng, các bạn phải bắt mình chơi chung”. Đương nhiên lúc đầu Trường cũng có vẻ không thèm chơi, vô net chỉ đá Fifa thôi. Sau thấy bọn tôi chơi hứng thú và vui vẻ quá, đồ họa lại bắt mắt. Ánh mắt nó có vẻ kích thích lắm rồi nhưng mỗi khi rủ nó lại bảo: “Thôi tụi bây chơi đi, game gì mà lộn xộn thấy ớn, la ó om sòm”.
LOL chơi với bạn bè phải la ó mới vui, ngồi im thinh thích thì ở nhà chơi không sướng hơn hay sao. Đó là cảm giác mà bất kỳ ai chơi game đều thích, hòa mình vào lũ bạn khốn nạn. Thằng Trường nhiều lần như vậy tôi đã phải ra tay để đưa nó vào thế giới chung của tụi tôi, không thể ở ngoài mãi được.
– Ê Trường, team đang thiếu người nè. Vô đây chơi chung cho vui.
– Thôi, tao không biết chơi đâu. – Trường vẫn đá Fifa.
– Mệt mày quá, không chơi sao biết được. Tao dạy mày chơi. – Tôi lay lay tay nó.
– Thôi, chơi mắc công hay hơn mày thì sao. – Thằng này cà lắc tôi.
– Cái gì? Tao chấp mày một năm đó. Thử xem. – Tôi vênh mặt nói.
– Hà hà. Chơi dễ không, tao chơi thử mới biết. – Nó nói nhỏ với tôi.
– Dễ mà, như đi xe đạp vậy thôi. Tao thấy mày chơi Fifa được thì chắc LOL cũng hay theo thôi. – Tôi đánh thẳng vào tính tâng bốc quan trọng của nó.
– Hè hè. Chờ tao xíu. Để xong trận đã.
Công cuộc mở đầu một hành trình mới cho Việt Trường đã xong. Với nó khởi đầu này thật ma mị, từ một thằng không biết gì về LOL nó đã nghiện luôn game này. Nó cày ngày đêm, như một đam mê bất diệt vậy. Sau một năm trở lại, nó có “lên tay” thật. Nhưng rốt cuộc vẫn là con gà mơ dưới tay tôi, muôn đời trò hơn thầy được.
Việt Trường là như vậy, còn thằng Thâu là khác hơn. Thằng Thâu tên là Thâu, nhưng tôi thích gọi nó là Xô. Bởi trước kia lần đầu tiên nghe tên nó tôi đã thấy lạ.
“Tên Thau nghe quái trời!”. Khi đó tưởng nó là thau dụng cụ đồ đạc trong nhà, quen nó được một thời gian tôi chuyển qua gọi là Xô cho nó hay hơn. Mỗi lần tôi kêu nó là Xô thì nó lại chửi tên í chóe, nhưng mặc kệ nó nói gì tôi vẫn đinh ninh cái tên ấy. Thứ gì đầu tiên nó cũng đặc biệt, tôi giữ cái tên ấy như một sự tôn trọng dành cho nó.
Nhắc lại vụ sợ nước của nó mới hài hước làm sao. Hồi đầu năm có dịp gì đó của trường tôi trên cơ sở quận 5. Thằng Trường rủ tôi với Thâu đi bơi sau khi ăn cái lẩu chập chiều. Lên hồ bơi Tản Đà, ba đứa thuê đồ bơi để cho hợp với nơi này. Lúc đầu tôi cứ nghĩ thằng Xô biết bơi thiệt bởi nó uyên thuyên rằng “Nhà tao sát sông nước mà không biết bơi hả mày”. Tôi không nghi ngờ vì nó ở thành phố Long xuyên miền Tây mà.
Đến khi bước xuống hồ bơi, trong khi tôi với thằng Trường dang tay từng sải trong đám đông nhộn nhịp thì nó lại vui đùa ở mực nước 1 mét hơn. Tôi với thằng Trường qua hỏi han:
– Sao lại đứng đây mày? Dưới kia có mấy em ngọt nước lắm. – Tôi kéo tay nó đi.
– Thôi, tao không đi đâu. Tụi bây đi đi. – Mặt Thâu vẫn điềm tĩnh.
– Cái thằng này! Đi bơi mà đứng đây còn gì vui nữa. Nhanh nào. – Trường kéo tay nó.
– Thôi, tao không đi, thiệt mà. – Nó giật phắc tay lại mà lẩm bẩm gì đó nhỏ xíu. – Tao bị khó thở.
– Cái gì? Tự nhiên khó thở. Mày bị hen suyễn à! – Tôi cà lắc.
– Thiệt mà. Tao bơi không được. – Thằng này hóa gà mờ với khuôn mặt tội nghiệp vô cùng.
– Không biết bơi thì nói không biết bơi, có gì mà xoắn thế cậu. – Trường lên tiếng châm biếm.
– Tao không biết đứng nước thôi, bơi thì biết. – Thằng Xô biện luận một cách hài hước.
– Ha ha, đứng nước là điều cơ bản hơn cả bơi đó em trai. Mày bớt xàm hộ tao cái. – Tôi cười lớn châm chọc.
– Tao nói thiệt mà. – Thằng xô lại cố chấp không nghe.
– Oke, vậy bơi tao coi. – Thằng Trường lên tiếng.
Rồi thằng Thâu bắt đầu màn cong tay cong chân của nó, tư thế bơi chó định hình dần. Nhưng khổ nỗi nó bơi không đi, lâu lâu lại nhích được một chút. Cái này mà gọi là bơi thì chắc tôi biết bay luôn quá.
– Haha… Thôi tao lạy mày! Để tao dạy cho bơi. – Tôi cười hả hê.
– Sao nay lạ ta. Chắc nước trong hồ khác nước sông, với lại lâu quá cũng không bơi. – Thằng Xô còn biện cớ một cách lỗ mãng, nước nào cũng như nước nấy. Bơi là quá trình, nếu biết bơi sẽ thành bản năng, có gì mà lâu rồi không bơi. Nực cười!
– Thôi dùm em cái anh hai! Để tao dạy mày bơi. Haha – Thằng Trường cũng cười liên hồi từ nãy giờ. Sau một hồi ngần ngừ, thằng Trường dạy thằng Xô bơi, còn tôi thỏa sức xuống mực nước 2 mét để ngắm gái với ánh nắng ngả màu. Bởi tôi đồ rằng:
“Không có gì quý hơn độc lập tự do dòm gái”.