Phần 31
Nhờ có nhỏ Nhiên làm ở quán trà sữa ấy mà thỉnh thoảng tôi cũng kéo tụi bạn đi thưởng thức. Hòng để khoe mẽ cho mấy thằng bạn rằng tôi có quen một đứa bạn nữ dễ thương làm nhân viên quán trà sữa. Thoạt đầu tụi nó không tin, nhưng rồi sau rồi cũng phải tin khi tôi nói chuyện với Nhiên trước mặt cả đám.
– Đu đào đâu ra em gái ngon mày? – Thằng Thâu chụp miệng.
– Anh nói thiệt mà tụi bây có tin đâu. – Tôi hếch mặt làm dóc.
– Ghê nha! Nay Lít lên đời rồi á. – Vũ lên tiếng chêm vào.
– Đùa chứ là bạn thôi, thích thì tao giới thiệu thử. – Tôi hạ giọng.
– Thôi, anh em ai lại giành với nhau chứ. Của ai nấy xài đi. – Thằng Trường giả bộ trượng nghĩa.
– Giành gì đâu. Kiểu này ra đây ngồi dài dài chứ. – Thằng Vũ nhìn đểu tôi.
– Thì đúng rồi. Hà hà. – Tôi cười hể hả vì giá trị của mình được nâng lên.
Trong đùa có thật, mấy thằng này cứ lâu lâu kéo tôi đi uống trà sữa. Tuy chúng nó không có chính ý việc gạ gẫm Nhiên cô nương nhưng cứ ngó nghiêng liên hồi. Tôi thì chẳng có hứng thú gì nhiều việc uống trà sữa nơi đây, gặp nhỏ Nhiên trên lớp tiếng Anh là đủ rồi. Được cái chém gió với bạn bè nên tôi cũng ngậm ngùi đi theo.
Bộ phim đời tôi lại có thêm nữ diễn viên tên Nhiên, với định nghĩa diễn viên rất dễ hiểu. Đó là cứ gặp nhiều và liên tục thì tức khắc trở thành một vai thôi. Khổ thay còn có nhiều diễn viên khác đang đứng chờ ai đó trong sương đêm lạnh lẽo. Tôi đã gặp nhiều lần nhưng chẳng chấp nhận một vai nào. Cứ tối tối đi học về trên đường Phạm Văn Đồng tôi lại bắt gặp họ trên chặng đường tấp nập người qua, nhưng họ chỉ liếc dòm. Cũng một lần như thế, tôi chở Tầm đi ăn ốc sau khi tan học tiếng Anh. Tôi và Tầm cắt ngang những người con gái ấy một cách chậm rãi, có một thanh niên đang đứng nói chuyện với một cô gái, họ dường như vui vẻ lắm.
– Hey em. – Tôi liếc ngang nói gọi Tầm sau yên xe.
– Hở! Sao anh?
– Đố em cái ông kia với bà kia đang nói chuyện gì với nhau? – Tôi chỉ tới chỗ gã ngồi trên xe máy dừng lại gạ hỏi cô gái mặc đầm kia.
– Hỏi hay quá. Làm sao biết được. – Tầm hừ nhạt.
– Uầy, vậy là em không biết sự tích “Cái hang Sài Gòn” rồi. – Tôi nói giọng đắc chí.
– Cái hang Sài Gòn, tên gì lạ lùng dữ hẹ. – Tầm ngạc nhiên cười nhẹ.
– Hi. Để anh kể cho nghe nha.
– Dạ. – Tầm gật đầu một cái mà tôi xuyến lòng, giọng em ngọt như mía lùi.
– Bắt đầu nhé. Ngày xửa ngày xưa… Có bà bán dưa bả cưa cái cẳng. Ha ha. – Tôi cười phá lên cho dù Tầm chưa hiểu gì sất.
– Cái gì vậy? Khùng. – Tầm nhéo vào hông tôi một cái.
– Á á… Đang lái xe em ơi, anh lụi vô lề đường luôn bây giờ. – Tôi la ơi ới vì cái nhéo sát thương cực lớn mà độ bất ngờ cực cao.
– Cho chết. – Tầm hừ tôi.
– Hì, thực chất ông hồi nãy rủ cô gái kia đi ngủ á. – Tôi từ tốn lại.
– Muốn chết hẳn! – Tầm lên giọng và thêm lần nữa nhéo vào chỗ cũ.
– Ây da. Chết tui òi, đừng nhéo nữa… Anh nói thiệt mà.
– Nói thiệt nè… – Tầm chuyển bên cho đối xứng.
– Ây da, thôi mà em. Chị hồi nãy làm gái đó. – Tôi sợ quá nên đành nói toạc, không dám trêu Tầm nữa.
– Hở! Chắc hông? Sao anh biết? – Tầm ngạc nhiên hỏi tới.
– Địa bàn của anh mà sao không biết được. Hè hè. – Tôi cười đểu cáng.
– Cái gì? Địa bàn nè. – Tầm không ngớt tay vào hông tôi.
– Ui da, tím hông anh rồi. Em nhéo nữa chắc anh đi Quy Nhơn quá. – Trong cơn đau tôi lại lên cơn mê sảng.
– Đáng. Cho chừa.
– Chừa gì trời. À thôi. Cái sự tích “Cái hang Sài Gòn” tức là Cave Sài Gòn đó. Tiếng Anh Cave là cái hang. Hì. – Tôi lại bông đùa tiếp.
– Giỏi lắm. Gì cũng biết hết. – Tầm hếch mắt.
– Hè hè. Ở Sài Gòn nổi tiếng nhất là Lý Thường Kiệt, Phan Văn Trị. Mấy đường đó đêm đêm cave đứng đầy. – Tôi tiếp tục ba hoa.
– Thì sao. Anh đi chưa mà biết? – Tầm vờ gặng hỏi.
– Hì. Thì anh đi ngang nên biết thôi. Chứ anh rảnh đâu mà… Hè hè. – Tôi ngượng ngùng mấp mé.
– Sao nói cũng được. Tới quán rồi kìa. – May là vừa tới quán chứ không Tầm lại tra tấn tôi với mấy vạn câu hỏi vì sao nữa cũng nên.
Những diễn viên quần chúng trong đời tôi vừa đi ngang, chặng đường hiện tại soi sáng bởi những ánh đèn đường vàng vọt cùng dòng xe chen nhau qua lại. Tuy mạnh yếu mỗi lúc khác nhau, nhưng đèn đường lúc nào cũng có. Chẳng qua mỗi thời lại có một con người khác mà thôi.
Một hôm nọ, chẳng ai nhớ là hôm nào. Buổi học tiếng anh chiều nay tôi bỗng thấy trống vắng một điều, nhỏ Nhiên chưa đi học. Thường thì Nhiên đi tới khá sớm, bởi tôi luôn là người tới đầu tiên trong lớp học. Buổi học trôi đi được nửa tiếng, Nhiên mới hổn hển bước vào nhưng mặt có vẻ nhợt nhạt. Tôi chẳng quan tâm vì tiết học dang dở, cũng chẳng có lý do nào hỏi han.
Tan lớp, đường ai về nhà nấy. Hôm nay tôi chắc chắn rằng không quên chiếc điện thoại của mình trong lớp học, nên sẽ có một chuyến du ngoạn cùng Tầm. Thế nhưng dự định bất ngờ tới phòng em lại bị đứt đoạn. Nhiên cô nương đứng bên cạnh cửa với gã xa lạ, nghe loáng thoáng thì có vẻ như gã là bạn trai của Nhiên. Nhớ tới lần trước cũng tình hình thế này mà họ chia tay nhau, không biết sự tình như thế nào.
– Giờ anh muốn gì nữa? – Nhiên gằn giọng.
– Anh xin lỗi mà. – Thanh niên kia nắm lấy tay Nhiên.
– Buông ra, đi mà xin lỗi với mấy con khác đi. – Tầm vung tay một cái.
– Này nhá. Hôm nay anh xuống nước nhiều rồi đó. – Gã kia không còn nhường nhịn.
– Thì sao? – Tầm quát.
– Chuyện có gì đâu mà em đi luôn. Đúng là đàn bà. – Gã kia sỗ sàng.
– Hở… Chát. – Tầm nổi đóa tát hắn một phát.
– Á! Cái con… – Gã trừng mắt dơ tay lên định đánh Nhiên.
Khoảnh khắc ấy nỗi lòng một người đàn ông trong tôi dậy sóng… “Chát”. Gã kia tát Nhiên một cái trả đũa, tôi không cần nghĩ nhiều sau cánh cửa lớp tôi xông ra đạp hắn một phát ngã sõng soài. Rồi ôm Nhiên vào lòng cho dù chỉ là người dưng nước lã, thanh niên ấy đứng dậy mặt hầm hầm tính đánh tôi nhưng rồi khựng lại chôn chân vì cú đạp khá đau vừa rồi.
Đang hả hê thì tôi định thần lại, pha “vô ảnh cước” vừa rồi chỉ là tưởng tượng viên mãn của tôi. Giờ gã kia đang dơ cánh tay của hắn tới trước chờ xả xuống. Tôi không biết làm gì hết, sự tình đã rõ ràng rồi nên đành bỏ đi để lấy xe ra về.
– Trường. – Tiếng của Nhiên kêu sau lưng khi tôi vừa đi ngang qua.
– Hở! – Tôi ngẩn người chẳng hiểu sao được gọi.
– Nãy giờ anh đi đâu đấy? – Nhiên hỏi càng.
– Hở! Cái gì? – Tôi đớ họng khi Nhiên hỏi sảng, kêu tôi bằng anh nữa chứ.
– Đây là bạn trai tôi. Giỏi thì đánh đi. – Nhiên quay mặt sang gã kia thách đố.
– Ừm. Hay lắm. Nhớ đấy. – Gã kia nói gằn giọng, trừng mắt nhìn Nhiên rồi xéo qua tôi. Hắn lên xe máy chạy đi trong chốc lát. Tôi thì vẫn ú ớ chẳng nói gì, tự dưng trở thành người thứ ba trong cuộc chiến không khoan nhượng này.
– Cái gì vậy Nhiên? – Tôi hỏi gấp.
– Cảm ơn Trường nha! Ông ăn tối chưa? – Nhiên bình thản hỏi chứ không giận dữ như vừa rồi nữa.
– À, chưa. Sao vậy?
– Vậy đi ăn hủ tíu với tui nhen! – Nhỏ Nhiên tròn mắt hỏi.
– Uầy. Sao cũng được. Mà hồi nãy bị gì vậy? – Tôi ngần ngừ hỏi.
– Thì… Thôi tí kể cho. Giờ đi lấy xe nè. – Nhiên đẩy người tôi hối thúc.
Vậy là cuộc vui tôi dự định với Tầm bị hủy, mà cũng chưa hẳn là hủy vì nó chưa bắt đầu gì cả. Tôi với Nhiên lại quán hủ tíu cũng gần chỗ học, hết tô hủ tíu nhỏ mới kể được vài dòng.
– Thực chất thì tui với nó chia tay tự hôm bữa rồi. – Giọng Nhiên trầm lại.
– À, ừ. Sao chia tay vậy? – Tôi hỏi thẳng.
– Uầy… Chuyện này cũng khó nói. – Nhỏ ngần ngừ.
– Khó nói thì thôi. – Tôi vờ lãnh đạm.
– Tại nó xấc láo quá. – Tầm cau mày.
– Ủa. Sao vậy?
– Nó lấy ảnh của tui lúc mặc áo hai dây gửi cho bạn bè nó. Tui bảo xóa đi, nó cứ nằng nặc “có sao đâu”. Rồi sau đó tui mới phát hiện nó gửi cho con bạn nào đó nữa. Thiệt muốn tức điên. Và rồi sau đó là vậy đó.
– Hờ, ừ. Ủa không lẽ giận tới bây giờ luôn hẳn! – Tôi ngẩn người hỏi tiếp.
– Uầy. Thằng đó cứng đầu lắm, cứ hay giỡn lì. Nó có xin lỗi nhưng mà kiểu không thành khẩn. Nên thôi vậy. – Tầm lắc đầu trầm ngâm.
– Vậy giờ sao? – Tôi lại hỏi ngang.
– Sao là sao?
– Thì giờ không có bạn trai có thấy thiếu thiếu hông? – Tôi cười nham hiểm.
– Hừ. Làm như ai cũng như ông, thiếu thiếu.
– Ê ê. Tui không có thiếu nhen.
– Ai biết được. – Nhỏ Nhiên hếch mắt xéo.
– Biết làm gì đâu. À mà bữa nào có chuyện gì vui vui kể tui nghe nhen. – Tôi lại bông đùa.
– Có chuyện gì mà vui… À, ngon lắm. – Nhiên ngập ngừng rồi trừng mắt phát hiện tôi đá xéo.
– Tính tiền cô ơi. Thôi về nào. – Tôi nhanh trí lách nhẹ qua không khí nguy hiểm trờ tới. Hai đứa mạnh ai nấy về sau lời từ giã. Hôm nay lại thấy Nhiên cô nương mạnh mẽ như ngày nào, dám từ bỏ tình yêu dứt khoát, còn tát cả người khác. Dám lắm tôi cứ ngố ngố là bị ăn đòn ngay.