Phần 48
Khu hội thảo này không ngờ sang trọng vô cùng. Nền đá hoa cương cùng cách trang trí nội thất khiến người khách nào vào cũng phải ngỡ ngàng. Đi theo sau chị Hoài Vi nhìn cặp mông nổi lên trong cái đầm làm cho tôi thích vô cùng. Hôm nay cái đầm dài đến tận gót chân bó sát vào người nên cái eo được lộ ra.
Vốn cặp mông đã to chị lại ăn mặc kiểu này nên trông nó càng to hơn nữa. Đến đây cũng có khá là nhiều người thành đạt.
Không thiếu những doanh nhân trẻ, hơn tôi vài tuổi thôi nhưng ra dáng lắm rồi. Cũng thêm có mấy bà u50 rồi nhưng vẫn còn son phấn lòe loẹt lắm.
Vú với mông đã xệ hết cả rồi nhưng trang điểm vào để giao lưu mà thôi. Chị Hoài Vi ghé sang bên mà nói:
– Cứ bảo là trợ lý của chị nhé.
Chị Hoài Vi không biết có tiếng tăm trong giới kinh doanh không nhưng cũng được nhiều đến nói chuyện lắm. Tôi đi theo sau mà mỉm cười rồi cũng nói vài câu xã giao. Nói chung về văn hóa giao tiếp thì tôi cũng không đến nỗi tệ.
Dẫn tôi đi vòng vòng thì đến một chỗ có bốn năm người đàn bà. Cũng U50 rồi nên dù mặc thế nào cũng để lộ ra hai cái ngấn bụng. Duy chỉ có một chị tóc xoăn nhẹ nhuộm màu khói khá là thời trang với bộ quần áo đẹp và hợp mốt vô cùng.
Chị Hoài Vi giới thiệu:
– Đây là chị Vân, chủ cửa hàng buôn bán nội thất đó. Còn đây là Hoàng, đệ mới của em.
Tôi mỉm cười rồi khẽ nói:
– Em chào chị. Chị Hoài Vi nói chị có cửa hàng nội thất to lắm!
– Chị chào em! Vi nó nói quá lên đấy. Chị làm gì có cửa hàng to lắm đâu. Cũng bình thường như những cửa hàng khác thôi.
Nói chuyện một lúc thì chị Hoài Vi kéo tôi ra, cầm ly rượu ngoại cho tôi… Đôi môi tô son đỏ mọng nhìn càng ngon lành hơn. Cụng ly đánh cái keng một cái rồi chị Hoài Vi khẽ hỏi:
– Đố em bà Vân ấy bao tuổi?
– Chị ba mươi thì em đoán bà ấy cũng chỉ ba lăm ba bảy là cùng thôi!
– Ha ha! Nhầm rồi em ơi, bà ấy bốn hai rồi đó em ạ. Nhìn còn mặn mà không? Chẳng ai nghĩ bà ấy bốn hai đâu em ơi. Con bà ấy cũng mười bảy rồi đó, tí nữa gặp con bé ngay thôi. Mười bảy rồi mà hơi bị xinh.
Tôi cười nhấp nhẹ ly rượu vang rồi nói:
– Xinh nhưng mà có dê không đấy?
– Lại bắt đầu rồi đấy nhỉ. Dê hay không biết sao được. Chị mày già rồi, không theo lớp trẻ nên không biết đâu. Muốn biết dê hay không thì ra mà tán em nó. Trẻ nhất ở đây mà không dám à?
– Em nghèo thế. Tán nó có mà chết à?
– Trợ lý của chị. Việc gì mà phải xoắn. Lưu ý là tán gì thì án, làm gì thì làm nhưng mà không thể nào thiếu thuế của chị được đâu đấy nghe chưa. Thiếu là chị cắt đấy!
– Hì hì! Không có em thì cũng có thằng Phi nộp thuế cho chị rồi còn gì nữa!
– Phi khác! Thuế của nó ít khôn bằng của em. Nhìn là muốn tụt cái quần ra rồi đấy.
Tôi nhìn xuống thì thấy mình mặc quần âu khiến cho con cặc bên trong cái quần cũng căng lên. Nhất là hai cái đùi khá là to. Tôi ngẩng lên rồi nói:
– Cũng bình thường thôi mà chị. Có gì đâu mà thèm đến như vậy cơ chứ?
– To ngồn ngộn lên như thế kia còn gì nữa.
Tôi cười rồi cùng với chị đi giao lưu với mấy người nữa. Buổi hội thảo bắt đầu. Tôi ngồi bên cạnh chị rồi chăm chú theo dõi. Nói chung nói về hoạch định vốn rồi phương hướng kinh doanh, vv… Nghe lúc đầu còn hiểu nhưng sau đó thì tôi mù tịt.
Chị Hoài Vi thì chẳng thèm nghe cái gì cả. Chỉ tám chuyện với chị Vân thôi. Giờ tôi mới để ý con gái chị Vân.
Ôi thôi mười bảy tuổi nhìn trẻ xinh vô cùng. Khuôn mặt bầu bĩnh và hai cái núm đồng tiền nhìn dễ thương vô cùng.
Hàm răng trắng cùng đôi môi đỏ hồng và nụ cười như nắng sớm nữa. Da khá trắng cộng thêm với dáng người khá là cao.
Mái tóc được búi cao lên để lộ cái cổ trắng và thon dài. Hai cái bầu vú căng tròn, Nhìn kỹ thì nó khá là to, so với chị vi hay với mẹ là chị Vân nó còn nổi trội hơn nhiều. Ngồi nói chuyện một lúc thì chị Hoài Vi nói:
– Cho đôi trẻ ngồi nói chuyện với nhau, mình già rồi ra một chỗ đi chị Vân.
Chị Vân mỉm cười nói:
– Ừ! Hì hì! Chị là chị chiều cô đấy nhé.
Ánh mắt của chị Vân tôi viết trông cũng tương đối là dâm đãng, không biết chị Hoài Vi có ý gì nhưng nhìn mặt chị cũng có một cái gì đó lừa tình lắm.
Tôi qua chuyển chỗ cho chị Vân thì thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng của con chị Vân đưa vào mũi. Con bé vẫn chăm chú nghe cái lời diễn giả. Thấy tôi ngồi cạnh thì con bé cũng quay lại.
Tôi mỉm cười chào khẽ:
– Anh chào em. Anh là Hoàng trợ lý của chị Hoài Vi. Em là con mẹ Vân hả?
Do chênh lệch tuổi tác với em này cũng không nhiều, hơn nữa với chị Vân thì lại cũng chẳng lớn đủ để qua một thế hệ. Nên tôi xưng hô như vậy cũng chẳng có gì là sai cả.
Khẽ mỉm cười cô bé chào:
– Em chào anh, em là Phương, hì hì. Anh trẻ thế này mà đã làm trợ lý cho cô Hoài Vy rồi à!
– Ừ! Hì, nhờ chị ấy nâng đỡ cả thôi. Em còn học cấp ba à?
– Em học năm cuối thôi. Mà mẹ em tính cho em du học rồi nên cũng chẳng có ham hố gì học những môn bình thường ở đây nữa. Em học tiếng và môn chuyên ngành thôi.
– Ủa vậy em thích gì?
– Em học múa anh ạ!
– Hèn gì người đẹp thế?
– Hì hì! Anh cứ trêu em, người em xấu mù à. Như thế này là chưa đạt chuẩn đâu đấy.
– Đẹp thế này mà còn chưa đạt chuẩn á.
Ngồi nói chuyện với Phương tôi thấy cô bé khá hòa đồng. Nói chung là cái gì cũng biết một chút chứ không đến nỗi là không biết gì.
Buột miệng tôi hỏi:
– Em có người yêu chưa?
– Hì! Hồi lớp 9 thì em có rồi, yêu được một hai năm lên cấp ba thì chia tay, sau đó yêu một hai người nữa nhưng giờ cảm thấy chán.
– Yêu mà cũng cảm thấy chán á?
– Thì cũng có lúc chán chứ anh. Động một tí là cãi nhau nên chán bỏ xừ lên được ấy.
Tôi cười mà thầm nghĩ “Kiểu này yêu nhau từ lớp chún vú vê thế kia thì phải nói là địt nhau như chó suốt rồi cũng nên, nhìn dâm như thế này không biết”. Nói chuyện một lúc khá lâu thì cuộc hội thảo cũng hết.
Chị Hoài Vi mời hai mẹ con chị Vân đi ăn cùng. Tôi lái xe đưa chị Hoài Vi còn mẹ con của chị Vân cũng lái một chiếc Mercedes dòng E class rồi đến một nhà hàng buffet rồi ăn. Nó có khá là nhiều món ăn của Nhật nên tôi hơi lạ miệng một chút.
Tôi cùng với Phương đi lấy đồ còn chị Hoài Vi và chị Vân đi cùng nhau. Nhìn cái bầu vú của Phương nảy lên mỗi bước đi khiến cho tôi thích lắm rồi. Không có ai ở đây kiểu gì tôi cũng bóp một cái.
Lấy đĩa chọn đồ ăn xong ra bàn thì Phương hỏi tôi:
– Anh Hoàng có người yêu chưa?
– Anh làm trợ lý nhưng nhà nghèo lắm làm gì có ai yêu!
– Lại chém gió!
– Thật mà. Anh thề luôn đấy nghèo lắm ấy.
Phương cười hì hì rồi cùng với tôi ăn. Hai bà chị cũng ra nói chuyện một lúc rồi về nhà. Vừa đi xe về thì chị Hoài Vi nói:
– Tối nay nộp thuế nhé! Có thuế để nộp không đấy?
– Vô tư thôi! Chị có thích không?
– Lúc nào mà chẳng thích, mà công nhận sức trẻ khỏe thật đấy nhỉ! Ba ngày mà vẫn nộp thuế đều đều được.
– Cố gắng là được mà chị, miễn em làm cho chị sướng là được thôi có gì đâu. Thế tí nữa về nhà mà chị mua hả?
– Thôi khỏi hôm nay xuống Đồ Sơn chơi đã nhé.
Tôi cười rồi cùng chị lái xe về Đồ Sơn, về đến đó cũng năm giờ chiều, trời cũng không sớm, hai chị em đi dạo quanh bờ biển một chút rồi gọi đồ ra ăn. Vừa tôi vừa nói:
– Ở bờ biển thế này mà địt thì sướng lắm nhỉ!
– Mẹ! Dâm thế, chỉ nghĩ dịt là giỏi thôi!
– Chị cũng thích bỏ xừ lên được còn gì. Mà em thấy biển thế này địt cũng thích mà.
– Thích nhưng mà người ta nhìn thấy đấy. Không đơn giản đâu nhé!
– Trời tối thì làm gì có ai?
– Sao lại không có ai. Hơn nữa cái nước biển đục ngầu thế này, làm ở đấy có mà viêm nhiễm hết đấy. Lồn mà viêm là không được địt đâu.
Tôi cười thì chị Hoài Vi bẻ cái càng cua rồi gỡ thịt cho tôi ăn. Do tập tành với thoải mái nên người tôi càng ngày càng đẹp.