Phần 13
Ánh nắng khi bình minh đã lên báo hiệu trời đã sáng, nhưng hai cơ thể vẫn ngủ say li bì vì cả đêm họ bận rộn làm công việc của một con đực và một con cái. Tiếng điện thoại kêu vang đánh thức hai người. Thảo nhăn nhó dụi mắt, nhìn đồng hồ thấy đã điểm 11h sáng nhưng cô vẫn muốn ngủ tiếp.
– Ai gọi vậy hả em? – Phan Hải nằm bên cạnh, tay mân mê một bầu ngực của Thảo và hỏi khẽ.
Thảo nhìn điện thoại rồi trả lời :
– Ông Quân gọi từ Berlin. Không biết có việc gì quan trọng không mà ông ấy lại gọi.
– Thì em phải nghe máy mới biết được chuyện gì chứ. – Phan Hải tỏ ra hồi hộp và hối thúc Thảo nghe máy.
Thảo nghe lời, cô đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh rồi bấm máy nghe.
– Thảo đấy à? Anh Quân đây! Em nghe nhé, anh rất lấy làm tiếc phải làm phiền em một chút. – Ông Quân nói có chút giễu cợt cứ như thể ông biết hai người đang ở trên giường.
– Không sao đâu, anh ạ. Có chuyện gì thế, anh nói đi.
– Có thể xảy ra chuyện tương đối nghiêm trọng. Anh gọi để muốn em nắm được tình hình. Anh cần các chỉ thị của em phải hành động thế nào. Anh nhận được một số thông tin thú vị từ một người bạn đang làm việc cho một hãng môi giới về cổ phiếu: Một số lượng lớn cổ phiếu của “Loth “sắp bị tung ra thị trường.
– Tung cổ phiếu của chúng ta ra thị trường à? Vì lẽ gì?
Liếc mắt, Thảo thấy Phan Hải chồm tới dí tai sát vào điện thoại của cô để muốn được nghe xem chuyện gì đang xảy ra.
– Anh cũng đang không hiểu tại sao lại như vậy. Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên của hoàn cảnh thôi. Mà như thế thì sẽ không ảnh hưởng đến giá của cổ phiếu. – Ông Quân trấn an cô. – Nhưng anh nghĩ bây giờ không phải là lúc để cho cổ phiếu của chúng ta lang thang trên thị trường.
– Không. Dĩ nhiên là không. – Thảo bắt đầu phân tích tình hình, gương mặt cô trở nên đăm chiêu. – Bây giờ điều cực kỳ quan trọng đối với chúng ta là giữ gìn lòng tin đối với hãng, bởi hai dự án lớn của chúng ta vẫn còn đang ở giai đoạn xin phép và lập kế hoạch.
– Chính xác là hai dự án khổng lồ xây hai trung tâm thương mại lớn nhất nước Đức của chúng ta vẫn chỉ đang trên bàn giấy và chờ phê duyệt từ chính phủ và các ngân hàng.
– Theo em hiểu thì anh định mua những cổ phiếu đó?
– Đúng vậy. Mặc dù điều đó sẽ ngốn mất nhiều vốn của chúng ta vì cổ phiếu của Loth đang được giá. Nếu em muốn, anh có thể cung cấp cho em những số liệu cuối cùng, nhưng chúng ta có thể chịu đựng được, nếu điều đó là cần thiết.
– Còn sau đó, nếu muốn, chúng ta có thể lại đưa chúng ra bán từ từ và như thế hoàn lại vốn mà không bị nguy cơ tụt giá cổ phiếu và Loth không bị mất uy tín, đúng không nào? Anh nghĩ phải đấy anh Quân ạ.Chúng ta sẽ mua vào. Anh cứ làm như vậy đi, em hoàn toàn đồng ý.
– Ok, anh sẽ làm ngay. Có vấn đề gì anh sẽ gọi cho em ngay lập tức để thông báo tình hình.
– Vâng, bye bye anh.
Thảo vừa tắt máy thì ngay lập tức Phan Hải với khuôn mặt lo lắng nói với cô :
– Thảo, em để anh lo vụ này nhé.
Mắt anh ta long lanh, đây là lần đầu tiên Thảo thấy Phan Hải có vẻ sốt sắng và quan tâm đến Loth như vậy.
– Anh định làm như thế nào?
– Vấn đề về chứng khoán là chuyên môn của anh vì anh đã được tôi luyện ở bên Mỹ. Và em cũng đã trao cho anh cái chức vụ Giám Đốc điều hành thì em hãy tin anh và để anh lo được không? Đây là cơ hội đầu tiên để anh chứng tỏ chuyên môn của mình với mọi người trong Loth. Hãy cho phép anh được quyết định thay mặt em.
Thảo rơi vào thế khó xử. Đây là việc nghiêm túc chứ không phải là công việc giường chiếu đơn thuần. Trên giường anh ta thật tuyệt vời, nhưng còn chuyện kinh doanh thì cho dù có giỏi đến mấy cũng không thể nào có kinh nghiệm bằng cô và ông Quân được. Trong khi Thảo còn đang đắn đo thì Phan Hải bực tức vì thấy cô không coi trọng anh. Đùng đằng Phan Hải đứng dậy leo xuống giường và tuôn ra những câu nhằm cố ý ép Thảo :
– Ok, anh bây giờ đã hiểu anh là gì trong mắt em. Anh chỉ là một con trâu giúp em thỏa mãn chuyện giường chiếu thôi đúng không? Em chẳng bao giờ tin anh bằng ông Quân.
– Anh Hải! Không phải như vậy. Anh không hiểu là…
– Anh không hiểu là tại sao anh mù quáng tin vào tình yêu của em.
– Em yêu anh thật mà.
– Yêu anh? Vậy hãy chứng tỏ tình yêu đó cho anh xem đi.
Thảo như sợ mất báu vật, cô lưỡng lự vài giây rồi bấm số ông Quân và đưa điện thoại cho anh ta.
– Chú Quân! Cháu Phan Hải đây. Cháu sẽ lo vụ này. Chúng ta sẽ không mua cổ phiếu, tránh đổ vào đấy một lượng tiền lớn mà đang cần để lo cho hai siêu dự án. Cháu đã có sẵn phương án đây. Việc này không quá nghiêm trọng như chú nghĩ đâu. Ở bên Mỹ nó là chuyện hết sức bình thường. Chúng ta hoàn toàn có thể để cho thị trường tự định giá cổ phiếu của chúng ta. Nhu cầu đối với cổ phiếu của “Loth Company”sẽ không giảm đâu: vị trí của chúng ta đang vững chắc. Còn nếu người ta mua ồ ạt thì giá của chúng sẽ tăng lên.
Một khoảng im lặng như nhà mồ. Ông Quân bực mình vì thằng nhãi nhép nói mà như đang giảng dậy vấn đề kinh tế cho ông.
– Cho tôi nói chuyện thêm một chút với Thảo. – Ông Quân đề nghị.
Phan Hải nghe vậy liền cáu lên :
– Cháu là ai? Chú nên nhớ rằng cháu là Giám Đốc điều hành của Loth đấy. Thảo đã đồng ý cho cháu giải quyết chuyện này và chú cứ việc làm theo yêu cầu của cháu đi.
– Thằng khốn! Tao bảo mày đưa máy cho Thảo cơ mà! – Ông Quân gầm lên trong điện thoại.
Phan Hải bị ông Quân chửi, anh ta cũng tỏ ra e dè và sợ cái uy của ông đã gắn bó với Loth từ mười mấy năm nay. Đưa điện thoại cho Thảo, anh ta ghé sát miệng vào tai cô thì thầm “Em hãy ủng hộ ý kiến của anh nhé…”
Thảo biết rằng những lời của Phan Hải rất đúng, nhưng chỉ đúng trong sách vở. Cô thấy đó là ý kiến thật ngu ngốc, chỉ đơn giản muốn làm trái ngược với cô và ông Quân để bằng cách đó chứng tỏ sự độc lập và năng lực của mình trong việc giải quyết công việc của Loth. Nhưng nhìn vào ánh mắt như muốn cầu cứu của anh ta, Thảo lại hơi động lòng, sự mạnh mẽ thường thấy trong con người cô bỗng biến mất.Thay vào đó là cái sợ mất người tình mà mười mấy năm nay cô mới gặp được, cô muốn chiều anh ta, tất cả mọi thứ…
– Anh Quân à! Anh cứ làm theo ý kiến của Phan Hải đi. Em thấy anh ta nói cũng đúng.
– Đúng cái cứt! – Ông Quân nổi điên trong điện thoại và hét lên. – Em làm sao vậy? Một cô gái thông minh đâu rồi?
– Anh cứ làm theo anh ta đi. – Thảo chốt vấn đề và tắt máy luôn.
Ông Quân chẳng biết làm gì khác ngoài việc phục tùng. Ông chỉ là một người điều hành, trong khi Thảo là chủ công ty và là chủ tịch hội đồng quản trị. Vậy nên một khi cô ta đã quyết định như vậy thì tất cả những gì ông có thể làm là thực hiện quyết định của cô ta. Về lý thuyết thì Phan Hải đúng, nhưng linh cảm nghề nghiệp mách bảo ông rằng cần phải lựa chọn phương án thận trọng hơn.
Sự việc xảy ra đột ngột làm chuyến “công tác”của Thảo mất vui khi cả ngày cô chỉ lo lắng cho Loth. Còn Phan Hải luôn luôn bên cạnh, anh ta cố gắng xua đuổi công việc trong đầu cô để không nghĩ đến vấn đề đó.
Ông Quân làm đúng theo như Phan Hải, và chưa đến một ngày sau, sự việc xảy ra đã khẳng định sự đúng đắn của ông. Khi cổ phiếu của Loth xuất hiện trên thị trường. Vì số lượng quá lớn và đột ngột, chúng cộng với cơn sốt kèm theo trên thị trường chứng khoán đã gây ra sự khủng hoảng lòng tin đối với công ty. Thêm vào đó, không biết do đâu, những tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng xấu đến việc kinh doanh của Loth xuất hiện trên mạng khiến các nhà đầu tư hoảng hốt, vội vã bán tống bán tháo cổ phiếu của Loth, và cuối cùng giá của chúng tụt xuống rất nhanh khiến ông Quân và mọi người không thể ngờ và cũng không kịp trở tay.
…
Phan Hải đứng một mình bên hồ, không phải anh ta thích thú ngắm phong cảnh nơi đây, mà bởi anh ta có cuộc điện thoại riêng tư.
– Bà ta đang phát điên lên…kaka…không ngờ mọi việc tiến triển rất tốt đẹp như chúng ta mong đợi. – Phan Hải nói chuyện với người đàn ông hôm nọ gặp ở quán cà phê.
– Cậu làm tốt lắm. Người đàn ông bí mật lên tiếng. Nhưng Loth là một công ty tầm cỡ và có rất nhiều người giỏi, đặc biệt là lão Quân. Vì vậy sự việc này chắc chắn vẫn chưa thể làm cho Loth lao đao được đâu.
– Cái lão chết tiệt! – Phan Hải gầm gừ cay cú. – Ngày nào lão đó còn làm cho Loth thì lão ấy còn cản trở chúng ta.
– Đúng vậy! Lão ấy không những giỏi mà còn là một con cáo già nguy hiểm. Phải loại bỏ!
– Ý ông là….
– Đúng. Phải tìm cách loại lão ta ra khỏi Loth, bằng bất cứ giá nào. Có như vậy thì chúng ta mới dễ dàng chiếm được Loth.
– Nhưng bằng cách nào? Loại lão ta ra khỏi Loth là điều quá khó. Ông cũng biết rằng lão Quân là cánh tay đắc lực của mụ Thảo, không có ông ta thì Loth cũng không được như ngày hôm nay.
– Cậu là người thông minh cơ mà! – Người đàn ông khích tướng Phan Hải. – Tôi nghĩ cậu sẽ biết cách xử lão ta như thế nào. Giờ chỉ có mình cậu là tay trong của Loth, cho nên chỉ có cậu mới giải quyết được việc này.
Phan Hải thấy được khen nên cũng máu và bản thân anh ta cũng rất ghét ông Quân nên nhận lời ngay.
– Nhưng ông có cách nào giúp tôi không?
Bên đầu điện thoại bên kia im lặng hồi lâu rồi trả lời :
– Tình!
– Cái gì? Tình là sao? Phan Hải không hiểu.
– Hãy dùng chữ “Tình” thì mới mong gạt lão ấy ra khỏi Loth.
– Ý ông là…là…tuyệt! Tôi hiểu rồi. Được lắm! Tôi sẽ dùng chính bà ta để loại bỏ lão ấy.
– Haha, cậu đúng là thông minh như tôi đã nghĩ. Chờ tin của cậu. Người đàn ông cười vang rồi tắt máy.