Phần 16
Ngồi trong ô tô, Phan Hải mỉm cười đắc chí cho Gia Bảo xem những tấm ảnh mà anh ta đã chụp được khi đứng bên ngoài cửa sổ. Mọi góc độ đều rất chi tiết và anh ta ưng ý nhất tấm cuối cùng khi miệng Gia Bảo nhoe nhoét tinh trùng. “Giờ thì cuốn xéo khỏi Loth đi nhé lão già! “Phan Hải nói thầm trong cửa miệng như vậy. Gia Bảo ngồi im chẳng lấy gì là vui mừng, ngược lại cô thấy ân hận…..
Ngay ngày hôm sau, Thảo không hiểu gì khi thấy Phan Hải để một chiếc phong bì trên bàn làm việc và anh ta cười đắc trí.
– Gì vậy anh? Sao lại là phong bì? – Thảo ngước nhìn Phan Hải hỏi.
– Thì em cứ mở ra coi rồi sẽ biết. Em xem đi và thấy anh có nói đúng không?
Thảo nghe vậy thì liền cầm chiếc phong thư mở ra để coi. Bên trong là các tấm ảnh, nhưng khi lôi chúng ra thì mắt Thảo hoa lên, đầu cô choáng váng như người bị tụt huyết áp.
– Gì thế này? – Thảo lắp bắp. – Sao lại như vậy? Sao anh Quân và Gia Bảo lại có thể…
Phan Hải cười nhếch mép trả lời để cho Thảo sáng mắt ra :
– Giờ thì em đã biết thực sự ông Quân yêu quí của em như thế nào rồi chứ? Lão ta là con cáo già và sống với hai bộ mặt từ mười mấy năm nay. Lão đó đã thành công khi lừa được cả gia đình Loth tin tưởng.
Nhìn nốt mấy tấm hình cuối, đặc biệt là tấm Phan Quân bắn tung tóe tinh trùng lên miệng con gái mình,Thảo tức giận thực sự. Trong cô cảm giác như thần tượng một người đàn ông đáng kính bị sụp đổ, niềm tin bị đánh mất, cô cảm thấy rối trí.
– Sao anh Quân lại có thể là người như vậy được chứ? – Thảo vẫn không tin đó là sự thật.
Phan Hải hai tay chống xuống bàn, đầu anh ta cúi xuống để nói cho Thảo biết rõ về con người ông Quân :
– Anh đã nói rồi. Lão Quân biết anh là người thông minh và cũng là vật cản để lão ấy có mưu đồ với Loth. Chính vì lẽ đó lão ta không ngần ngại dụ dỗ cả Gia Bảo với hy vọng chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong nhà và gạt anh ra. Tại công ty thì lão cố gắng dìm anh không cho ngoi đầu lên được, còn ở nhà thì Gia Bảo, sẽ là vợ của anh lão cũng không tha. Giờ em đã thấy lão Quân bỉ ổi đến mức nào chưa?
Tất cả mọi lý lẽ của Phan Hải, Thảo thấy cũng đúng nhưng trong cô vẫn còn có niềm tin vào Phan Quân, cô cố gắng bình tĩnh để xem xét vấn đề ông Quân có phải là người như vậy không.
– Nhưng sao anh có được những tấm ảnh này?
Biết Thảo sẽ nghi ngờ về những bức ảnh nên Phan Hải đã chuẩn bị câu trả lời từ trước. Anh ta dõng dạc giải thích :
– Em cũng biết là anh đã nghi ngờ bộ mặt thật của ông Quân từ mấy hôm nay rồi. Chính vì lẽ đó anh âm thầm thuê thám tử theo dõi ông ta. Và kết quả điều tra khiến anh vô cùng bất ngờ và bị sốc. Em có biết anh đau khổ như thế nào khi nhìn người vợ sắp cưới của mình dâm đãng với người khác không? Nếu là với ai đó còn có thể tha thứ, nhưng đây cô ấy lại dính dáng quan hệ với một ông già đáng kính mà cả nhà yêu quý.
Những câu cuối của Phan Hải có tác dụng khi đã làm Thảo im lặng. Đúng thật sự là Phan Quân mà như thế thật thì không còn gì để bào chữa được nữa bởi Gia Bảo là người ông ta không thể nào đụng đến được. Biết Thảo đã bị lung lay dữ dội, Phan Hải tiếp tục tấn công cô như là đang dội bom :
– Em là chủ tịch công ty và cũng là mẹ của Gia Bảo, vì vậy em không xử lý vụ này thì anh sẽ làm. Bởi lão ta đã đụng đến vợ của anh và anh không thể tha thứ cho chuyện này được. Giờ đây lão Quân chính thức là kẻ thù của anh. Anh cũng chẳng phải lịch sự với lão ta nữa khi mà lão ta dám lên giường với vợ của anh.
Phan Hải sau khi nói xong thì vơ hết đống ảnh rồi quay người bước đi với trạng thái như đang bị kích động mạnh. Thảo trông thấy vậy thì liền hốt hoảng hỏi ngay :
– Anh đi đâu vậy?
– Anh đến phòng lão Quân để làm cho ra nhẽ. Chuyện này anh không thể để yên được. Xin lỗi em, kể cả bị đuổi việc hay phải vào tù thì anh vẫn phải cho lão ta một trận. Anh sẽ cho tất cả mọi người biết con người lão ta thực sự là như thế nào.
Thảo mường tượng ngay cảnh hai người đàn ông to tiếng và đánh nhau nên cô muốn can ngăn và tự mình giải quyết.
– Từ từ đã Hải. – Thảo ra lệnh khi lên giọng. – Anh bình tĩnh và về phòng đi. Đừng làm ầm lên như vậy, chẳng hay ho và tốt đẹp gì cả. Hãy để em giải quyết việc này.
Phan Hải mừng thầm trong lòng, anh ta cố kìm nén sự sung sướng để quay người lại nhìn Thảo nói như đe dọa :
– Em định làm gì lão ta? Chắc chỉ mắng mỏ vài câu rồi mọi chuyện sẽ lại êm xuôi đúng không? Không, em là còn người trọng tình nghĩa nên anh nghĩ em không giải quyết được việc này đâu. Chỉ có anh mới có thể tháo được cái mặt nạ của lão ta ra. Vụ cổ phiếu trước chính lão đạo diễn và cố tình dìm anh, còn lần này là dụ dỗ đưa vợ anh lên giường thì đã đi quá giới hạn rồi em ạ. Anh sẽ giết lão Quân!
Biết Phan Hải lúc này không còn tỉnh táo, sợ anh ta làm thật nên Thảo vội vã chạy ra cửa giữ anh ta đứng lại.
– Anh đừng có điên như vậy đi. Em đã bảo bình tĩnh mà. Hãy để em giải quyết lão ấy. Nếu đúng là như vậy thì em cũng sẽ không nương tay đâu. Anh tin ở em đi.
Phan Hải cố gắng điềm tĩnh, khuôn mặt anh diễn đạt một cách tài tình khi thể hiện được sự tức giận và lạnh giá.
– Thôi được rồi, anh tin em. Nhưng anh nói trước với em, giờ anh với lão ta em chỉ được chọn một. Nếu lão ấy còn ở đây thì anh sẽ ra đi. Mà anh đã ra đi thì lão ấy cũng không được yên thân với anh đâu.
Thảo thấy khó xử khi bị Phan Hải dồn vào thế bí. Thực lòng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cô không muốn mất Phan Quân một chút nào. Mất Phan Quân không những Loth sẽ mất một thuyền trưởng tài giỏi, mà quan trọng nhất cô không muốn đối xử với một người đã cùng mình gây dựng lên một Loth hùng mạnh như ngày hôm nay. Nhưng điều Thảo băn khoăn nhất đó chính là những bằng chứng của Phan Hải cho thấy Phan Quân không đơn giản như cô tưởng, cô vẫn thầm nghĩ có lẽ nào ông ta âm thầm có ý định chiếm đoạt Loth? Thảo không tin vào điều đó. Mười sáu năm quá đủ để cô nhìn nhận được về con người Phan Quân. Cô tin ông Quân đến nỗi cho dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì cô vẫn tin tưởng ông ta, thậm trí còn tin ông hơn cả Long hay bất cứ một ai khác.
Thảo vừa đi vừa cầm trong tay những bức ảnh đến phòng làm việc ông Quân. Vừa đi cô vừa nghĩ nên làm cách nào để vừa làm Hải nguôi giận mà vẫn giữ được ông Quân ở lại. Nghĩ đến những điều Hải nói ban nãy, Thảo biết anh ta không hề nói đùa. Cô nghĩ ngay đến hậu quả, nó sẽ như một vụ scandal nổ ra, và tất nhiên Loth Company sẽ lãnh hậu quả nặng nề. Quan trọng hơn nữa là Thảo sợ Phan Hải vì tức giận mà sẽ gây ra án mạng. Thảo như bị dồn vào chân tường, cô vừa đi vừa lẩm bẩm tức giận vì chính ông Quân mới là người đẩy cô vào tình huống khó xử như này. Cách tốt nhất để cứu sự bình yên và cứu chính bản thân ông Quân thì chỉ còn cách duy nhất là….Thảo lắc đầu thở dài một tiếng khi nghĩ đến chuyện đó, cô gõ cửa.
– Gì vậy em? – Ông Quân ngơ ngác khi thấy Thảo vứt một bao thư trên bàn và ông thấy thái độ của cô có vẻ đang tức giận ông, điều mà ông chưa bao giờ thấy.
– Anh xem đi và hãy trả lời em sự thật. Anh làm em thất vọng lắm anh biết không? – Thảo nói trong cơn bức xúc.
Ông Quân mở phong thư ra, cầm những bức ảnh trên tay, ông cũng choáng và bị sốc nặng, tay ông run run cầm chúng và xem từng cái một. Thảo nhìn khuôn mặt ông, thấy ông đang run sợ thì cô đã biết tất cả là sự thật. Nhưng cô vẫn hỏi :
– Anh trả lời đi! Sao anh lại dám có ý định với Gia Bảo? Anh biết Gia Bảo là ai không mà anh lại làm như vậy? Anh hơi tự tin và đã đi quá giới hạn rồi đấy.
Ông Quân mặt tái mét nhìn Thảo trả lời :
– Anh xin lỗi, anh đã không thể….
Vậy là Thảo đã rõ, ông Quân đã thừa nhận sự thật. Cô tức giận hét lên :
– Sao anh lại làm như vậy? Anh có coi em ra gì nữa không? Giờ em phải làm sao? Phan Hải đang muốn tìm anh để trả thù cho việc anh đã lên giường với vợ sắp cưới của anh ta kia kìa.
Bây giờ thì ông Quân đã hiểu một phần sự việc, cố gắng bình tâm, ông hỏi :
– Có phải Phan Hải là người đưa cho em những tấm hình này phải không?
– Đúng vậy. Thảo không phủ nhận. Nhưng điều đó không quan trọng, ai đưa cho em cũng vậy thôi. Quan trọng là bên trong bức ảnh là sự thật mà bây giờ em mới hiểu về anh.
Ông Quân đã biết có người muốn hãm hại mình, điều đó ông không sợ bằng việc Thảo đã coi thường và mất niềm tin nơi ông như ngày xưa. Chạm phải tự ái, ông Quân nói nhẹ nhàng :
– Anh biết lỗi lầm của anh và anh cũng biết mình nên phải làm gì.
– Anh định làm gì? – Thảo tò mò muốn biết.
Im lặng một hồi lâu vì hơi khó nói ra điều mình không mong muốn. Nghĩ đến việc từ khi Phan Hải xuất hiện tại Loth, Thảo đã thay đổi khi không còn tin vào mình nữa, ông Quân thở dài trả lời :
– Để không làm em bị khó xử, anh sẽ ra đi, ngay chiều nay mọi đồ đạc của anh ở đây sẽ được dọn dẹp. Anh thấy cũng mệt mỏi rồi và muốn được nghỉ ngơi.
Đúng như ý muốn nhưng Thảo lại thấy sự mất mát và hụt hẫng trong người. Cô không hề muốn vậy. Thật không dễ để xa một người đã sát cánh bên mình mười sáu năm dài đằng đẵng. Biết bao kỷ niệm vui buồn, khó khăn, bế tắc, và thành công. Thảo im lặng, cô chỉ lắp bắp nơi cửa miệng :
– Anh Quân! Ý em không muốn như vậy.
– Anh hiểu. – Ông Quân đứng lên vỗ vai Thảo trấn an. – Anh ra đi vì sẽ tốt đẹp cho tất cả. Đừng lo về chuyện đó. Sẽ có người giỏi hơn anh xuất hiện. Em là người phụ nữ thông minh mà.
– Không bao giờ em có thể kiếm ai vẹn toàn như anh được nữa. Chắc chắn không bao giờ!
– Nhưng nếu như niềm tin mất đi thì khó làm việc cùng nhau được lắm.
Thảo nghe và nhìn thẳng vào mắt ông. “Ông ấy đã nhìn thấy được suy nghĩ trong đầu mình, thật là xấu hổ…” Thảo nghĩ thầm và cố vớt vát :
– Em mong anh hãy nghĩ lại về quyết định vừa rồi. Lúc nào em cũng cần một người như anh ở bên cạnh.
– Anh chưa bao giờ rút lại lời nói của mình. – Ông Quân mạnh mẽ trả lời. – Và anh cũng chưa bao giờ hối hận về các quyết định mà mình đã làm. Giờ em có thể ra ngoài thông báo cho Phan Hải biết chuyện đi, chắc anh ta sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng khi anh đi khỏi đây. Anh muốn ngồi đây một mình một lúc, em thông cảm.
Thảo rưng rưng, mắt cô rớm lệ nhìn ông một hồi lâu rồi quay người bước ra cửa.
– Thảo!
Ông Quân bất ngờ gọi cô. Ông nói:
– Mười sáu năm qua được làm việc bên em thật là tuyệt vời. Anh cám em tất cả. Anh xin lỗi và lấy làm tiếc khi không thể cùng em đi đến tận cùng của sự thành công.
Ông Quân cảm thấy mình là kẻ hèn nhát khi bỏ đi. Còn Thảo thì đã khóc khi bước ra ngoài cửa. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc, nhưng cái kết thật là tồi tệ và nó diễn ra quá nhanh mà cô không thể ngờ tới.