Phần 19
Sau khi tắm qua người thì Gia Kiên ngồi xuống thành bồn và dạng hai chân ra, nó đề nghị :
– Chị ngồi trong bồn đi thì cạo mới dễ, và cũng cởi áo ra cho khỏi ướt.
Gia Bảo thấy cũng có lý và hai chị em vốn sinh ra và lớn lên ở châu âu nên vấn đề khỏa thân trước mặt nhau không có gì là đáng ngại. Cô cởi chiếc áo phông ra treo lên móc rồi nghĩ thế nào cô lại cởi nốt chiếc quần lót ra khỏi chân mình. Gia Kiên nhìn thấy cái lồn xinh đẹp của bà chị thì cũng nuốt nước bọt, sự ham muốn nhè nhẹ bỗng nổi lên trong người.
Gia Bảo leo vào bồn tắm, cô xịt chút bọt lên bộ phận dương vật của Gia Kiên rồi không chút ngại ngùng, một tay túm lấy cái cọc, một tay cầm chiếc dao cạo và bắt đầu từ từ nhằm đám lông đen để cạo. Khi cao bên trái, giống như người lái xe, Gia Bảo bẻ cái cọc sang bên phải, và khi cạo bên phải thì cô ngoặt sang bên trái. Gia Kiên ngồi trên thành bồn, chỉ biết cúi đầu xuống nhìn đường dao cạo đang đi ngọt lịm.Nhìn thấy đôi bồng đào đung đưa, muốn đưa tay xuống bóp nhưng nó lại sợ chị giật mình mà cạo mất miếng da chim nên không dám.
Sau vài phút thì Gia Bảo cũng cạo xong hết đám lông, cô chăm sóc tỉ mỉ lấy vòi hoa sen xả nước cho đám lông trôi hết. Bàn tay mềm mại kỳ cọ vào lớp da, những ngón tay đôi lúc gãi gãi làm Gia Kiên sướng phải ngửa cô lên trần nhà thở hắt ra. Gia Bảo trông thấy vậy liền cười trêu em trai :
– Sao? Sướng hả?
Gia Kiên thành thật trả lời chị gái :
– Vâng, sướng thế cơ chứ.
– Đúng là đàn ông thằng nào cũng vậy.
– Hihi…chị thấy buồi em có to bằng của ông Hải không?
Nhìn con cặc cứng ngắc và dựng ngược lên, cái đầu khấc thì đỏ hoe, Gia Bảo sóc nhẹ, cô vuốt ngược lên rồi trả lời :
– Ông Hải to và dài hơn chút. Nhưng so với người VN thì của em thế này là ổn áp lắm rồi. Trông cũng đẹp lắm em trai ạ.
– Hihi, cám ơn chị gái đã khen nhé. Á…đấy…chị vuốt mạnh lên tí nữa đi!
– Thích không? – Gia Bảo bắt đầu cũng bị cuốn hút vào nhục dục, lồn cô bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
– Thích mà. Chị sóc cho em, rồi lát em liếm cho chị sướng.
– Xí, ai thèm. – Gia Bảo kiêu căng nói vậy nhưng tay cũng sóc nhanh hơn để Gia Kiên được cảm nhận cái sướng do bàn tay điêu luyện của mình.
Hai chị em im lặng không ai nói gì vì mỗi người đang thả suy nghĩ về một hướng. Một lúc sau, như không thể chịu nổi được nữa, Gia Kiên nhổm mông chĩa thẳng con cặc vào mồm chị gái.
– Gì vậy? – Gia Bảo ngước mắt lên hỏi dù đã biết ý thằng em trai muốn mình làm gì.
– Mút!
– Bố mẹ mà biết thì chết hai chị em mình đấy.
– Giờ này có ai ở nhà đâu mà chị phải lo. – Gia Kiên biết chị cũng nửa muốn nên cố thuyết phục.
Tay cầm, mắt thì nhìn chằm chằm vào con cặc của Gia Kiên, Gia Bảo lưỡng lự giây lát rồi hé miệng nuốt ngon lành. Cái miệng ngọt ngào và ấm áp của cô khiến Gia Kiên rên lên :
– Ư..Ư…phê lên tận óc chị ơi!
Thấy Gia Kiên sướng, Gia Bảo càng nhiệt tình mút nhanh hơn. Cái sướng của dục vọng ập đến khiến cho đầu óc hai chị em mụ mị. Gia Kiên chỉ biết hành động theo phản xạ, tay nó đưa xuống bóp hai bầu vú đang đung đưa của Gia Bảo. Có bàn tay của đàn ông chăm sóc, hai đầu nhũ hoa lập tức cương cứng lên khiến cho cặp tuyết lê vốn đã đẹp thì nay trông càng hấp dẫn hơn.
– Chị..chị… – Gia Kiên thốt lên vì dường như cảm thấy muốn ra. – Dừng lại đi chị!
Gia Bảo nhả cặc ra khỏi miệng, ngước đôi mắt đã thèm muốn nhìn em trai nói nhanh :
– Ra đi! Bắn thẳng vào miệng chị cũng được.
– Từ từ…em chưa muốn.
– Còn muốn gì nữa mà không xuất đi? Muốn địt hả? – Gia Bảo cũng không ngờ là mình lại mạnh mồm như vậy.
– Vâng.
Ngay sau câu vâng của Gia Kiên, Gia Bảo liền đứng dậy, cô cúi xuống hai tay bám vào thành bồn tắm rồi chổng mông lên một cách rất khiêu khích. Quay đầu lại nhìn Gia Kiên vẫn đứng đơ người, cô dục :
– Địt đi em! Mày cũng làm chị nứng lồn dã man. Nhớ đừng nói chuyện chị em mình cho ai biết đấy nhé. Ai mà biết thì nhục.
Gia Kiên hơi bất ngờ, nó nghe rõ từng câu Gia Bảo nói và liền vồ lấy cặp mông của chị mình để đút cặc vào. “Vẫn chưa nhục bằng mẹ với chồng sắp cưới của chị đâu..” Gia Kiên thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra. Sợ chị lại đổi ý, Gia Kiên cố nhét con cặc vào thật nhanh cái lồn đã ướt của chị mình. Đối với nó, cứ miễn là được địt chứ cũng chẳng bao giờ suy nghĩ loạn luân là tội lỗi. Tiếng phành phạch bắt đầu vang to trong buồng tắm. Đầu của Gia Bảo chúi về trước khi Gia Kiên tăng tốc, nó địt phầm phập một cách mạnh mẽ để chứng tỏ cho chị mình biết là nó không hề yếu như chị đã nghĩ.
Gia Kiên không cần hỏi cũng biết là nó đang làm cho Gia Bảo sướng ngất ngây. Nghe tiếng chị rên ư ử trong cổ họng,và nhìn cái lồn ướt sùi khí trắng ra là nó cũng hiểu chị gái mình đang trong giai đoạn cao trào của sự hoan lạc. Rồi đến khi nhận thấy mình không thể kìm chế được nữa, Gia Kiên bám chặt lấy hai bờ mông của chị gái mình và nó dồn hết sức nhấp thật mạnh những cú địt cuối cùng. Cả hai chị em đều cùng hòa nhịp ở giai đoạn cuối khi mà cùng rên to hết cỡ bởi sung sướng đang ập đến. Gia Kiên cũng đã có chút kinh nghiệm, khi cảm nhận dòng tinh khí đang chạy xuống đầu dương vật thì nó kịp dừng lại và rút ra thật nhanh, đồng thời chĩa lên mông chị gái mình để bắn hết ra.
– AAAAAAA….đã quá chị ơi…. – Gia Kiên vừa xuất vừa hét lên.
Gia Bảo cũng vừa kịp lên đỉnh, cô quay người lại như cám ơn em trai khi hôn lên môi nó một cái thật ướt át rồi lại ngồi xuống cầm con cặc để mút những giọt tinh trùng còn xót trên đầu khấc.
– Không ngờ thằng em mình cũng được đấy chứ. – Gia Bảo cười cả bằng miệng lẫn đôi mắt khi khen Gia Kiên.
– Hihi, công nhận là sướng chị nhỉ. Em thấy cảm giác khác hẳn so với những người phụ nữ khác.
– Tại chị mày đẹp nhất chứ gì?
– Không phải. Khó nói lắm, nó như thế nào ý. Chỉ biết là thích hơn hẳn.
– Vậy à? Chị cũng thấy như thế. Tắm xong lên phòng chị nhé.
Gia Kiên nghe mà đôi mắt long lanh sáng rực. Nó cười khì khì rồi vỗ yêu mấy cái lên mông chị gái mình với niềm sung sướng tột đỉnh. Ngày đầu tuần thật may mắn và hạnh phúc!
…
Ngồi trong phòng làm việc có điều hòa, Vũ Bắc cảm thấy dễ chịu trong người hẳn ra. Khí hậu ngày càng oi bức mỗi khi hè đến, điều đó thật sự không dễ chịu chút nào với người đã bước sang cái tuổi năm mươi. Nhìn Bảo Ngọc đang ngồi phía trước, ông Bắc hỏi :
– Tình tình thế nào rồi? Có thấy Phan Hải báo cáo tin tức gì về Loth Company không?
Bảo Ngọc, một đệ tử hết sức trung thành với Vũ Bắc trong suốt sáu năm qua. Anh ta như là cánh tay phải đắc lực, đã được ông Bắc đưa về từ khi còn là một cậu thanh niên mới 24 tuổi.
– Không có gì ngoài cái tin bà Thảo đang rất lo lắng khi chúng ta mua nhiều cổ phiếu của Loth. Đến giờ này có lẽ bà ta vẫn chưa biết chúng ta là ai. – Bảo Ngọc trả lời.
Vũ Bắc trầm ngâm suy nghĩ trong im lặng mà đến nỗi Bảo Ngọc nhìn cũng không thể đoán được là ông đang nghĩ gì. Mãi một lúc sau ông Bắc mới lên tiếng :
– Bà ta chắc rất muốn biết người đứng sau là nhân vật nào. Vậy tôi sẽ cho bà ta toại nguyện. Tôi sẽ đến thăm Loth trong một ngày gần đây. Cũng đã đến lúc chúng ta nên lộ mặt và chơi bài ngửa với bà ta.
– Có nhất thiết ông phải đích thân đến đó không? – Bảo Ngọc vẫn chưa hiểu ý định ông Bắc đến Loth để làm gì.
Ông Bắc mỉm cười, điệu cười của ông thể hiện cho thấy mọi thứ đều đã được ông tính toán rất kỹ.
– Cần chứ. Rất cần là đằng khác. Đến để biết mặt mũi thực tế của đối thủ mình như thế nào. Mà cậu nên nhớ rằng, trong cuộc chiến, nắm được tâm lý đối phương thì 80% là chiến thắng. Vì vậy chuyến đi đến Loth há chẳng phải là cần thiết lắm sao.
– Ông nói đúng. – Bảo Ngọc gật đầu tán thành.
– Nhưng vẫn còn một điều mà tôi đang băn khoăn, không biết nên xử lý thế nào.
– Điều gì làm ông khó xử vậy? – Bảo Ngọc hỏi. – Có phải là Phan Hải?
Vũ Bắc nhìn Bảo Ngọc gật đầu. Trong các đám đệ tử và nhân viên, ông thấy mỗi Bảo Ngọc là thông minh nhất khi anh ta luôn hiểu và đoán được suy nghĩ của ông ra sao.
– Bây giờ Phan Hải ở lại Loth cũng là vô vị. – Ông Bắc bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình. – Nói đúng hơn anh ta không còn có ích cho chúng ta nữa, ngược lại có khi còn gây hại.
Bảo Ngọc gật đầu cũng đồng tình quan điểm của sếp mình, anh ta nói thêm vào :
– Từ ngày ông Quân ra đi, chúng ta chỉ triệt tiêu đi được một cánh tay của bà Thảo thôi. Còn lại, Phan Hải cũng chẳng thay thế được ông ta để nắm quyền lực trong tay. Sau vụ ông Quân, bà Thảo như thận trọng hơn, có lẽ bà nghi ngờ tất cả nên mọi quyết định phải được bà ta thông qua. Như vậy Phan Hải chẳng giúp được gì nhiều cho chúng ta nữa rồi. Anh ta chỉ là thằng giám đốc bù nhìn, thỉnh thoảng gửi về mấy cái báo cáo lãng xẹt chẳng đáng một xu.
Vũ Bắc lại mỉm cười nhẹ và gật gù cái đầu. Ông ta đang rất thán phục bộ óc nhanh nhậy của Bảo Ngọc và cảm thấy may mắn khi có được anh ta trong tay mình.
– Nhưng cậu có biết tôi đang lăn tăn điều gì về anh ta không? Vũ Bắc vờ hỏi để xem Bảo Ngọc còn nghĩ được gì nữa.
Bảo Ngọc không vội trả lời, anh ta cũng thận trọng trong từng câu nói. Để đoán được suy nghĩ trong đầu ông Bắc không phải là điều dễ dàng cho bất cứ người nào, đặc biệt ông Bắc thường có tầm nhìn rất xa.
– Có phải ông đang lo sợ khi Phan Hải cưới cô con gái của bà Thảo? Và ông sợ cậu ta sẽ trở mặt?
Lần này thì Bảo Ngọc khiến Vũ Bắc thán phục thật sự. Ông trả lời luôn và nói dõng dạc :
– Cậu nói đúng. Nếu Phan Hải cưới Gia Bảo thì chắc chắn anh ta sẽ trở mặt. Anh ta không phải là thằng ngu mà không nhận ra rằng chúng ta không muốn làm theo kế hoạch của chị em hắn. Điều đó có nghĩa là hắn ta sẽ cố tình cướp Loth trước chúng ta.
– Vậy ý ông là muốn ngăn chặn đám cưới đó?
– Không phải là ngăn chặn. Ông Bắc nói rất to như lo sợ đám cưới sẽ xảy ra. Mà hãy đập nát cái kế hoạch đám cưới đó cho tôi. Bằng cách nào cũng được, tùy cậu. Kể cả việc cho anh ta cuốn xéo dời khỏi Loth càng nhanh càng tốt. Việc này cậu làm được không?
Bảo Ngọc im lặng trong vài giây rồi nhìn thẳng vào mặt ông Bắc trả lời dứt khoát :
– Cháu làm được, ông cứ yên tâm.
– Tốt! Nhưng cậu định làm cách nào?
Bảo Ngọc cắn bờ môi đắn đo vì trong đầu anh ta hiện lên vài cách thực hiện nhưng chưa biết làm cách nào là tốt nhất và an toàn nhất.
– “Tình” Bảo Ngọc chỉ thốt ra đúng một chữ.
– Ý cậu là định làm giống như hắn ta đã làm với ông Quân?
– Vâng. Anh ta đã dùng Gia Bảo để khử Phan quân. Và cháu cũng sẽ dùng Gia Bảo để loại bỏ anh ta.
Vũ Bắc như hiểu được ý định của Bảo Ngọc sẽ làm như thế nào nên ông gật đầu đồng ý với kế hoạch đó.
– Nhưng còn về bà Julie? – Bảo Ngọc ngại nhất vấn đề về người đàn bà này vì bà ta vừa là vợ hờ của ông Bắc, lại vừa là chị ruột của Phan Hải.
– Việc đó cậu để tôi lo. – Vũ Bắc mỉm cười để cho Bảo Ngọc không phải lo sợ điều gì hết.