Phần 20
Thảo tỉnh dậy từ sáng sớm tinh mơ và cảm thấy đau đầu ghê gớm. Cô chẳng muốn ra khỏi nhà chút nào nhưng vì Loth đang trong trạng thái khó khăn nên cô cố gắng bật dậy ra khỏi giường trong khi Long vẫn đang còn say giấc nồng. Không có tâm trạng để ăn sáng, Thảo vội vã mặc quần áo, và bỏ mặc việc nhà, cô đi ô tô đến công ty khi mọi người vẫn còn ở trên giường.
Thảo đến rất sớm, nhưng Phan Hải còn đến sớm hơn. Từ ngày ông Quân không còn ở đây, cô nhận thấy Phan Hải rất cố gắng như để chứng minh mình đủ năng lực thay thế cây đại thụ. Anh ta chào cô nhẹ nhàng rồi đến lại gần vuốt mái tóc cô hỏi thăm :
– Em cảm thấy trong người thế nào? Nhìn em không được khỏe.
– Mọi thứ đều ổn.
Thảo uể oải trả lời và cố đẩy Phan Hải ra vì sợ có ai bất ngờ đi vào phòng. Cô hỏi vào việc chính :
– Công việc của chúng ta với những cổ phiếu như thế nào rồi?
– Rõ ràng là đang có ai đó đang mua chúng. Có vẻ đây như là cuộc tấn công đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
– Anh có thông tin gì không?
– Họ sẽ đem đến ngay sau khi nhận được…Anh đã chỉ thị như vậy.
– Có nghĩa là thất bại…
Thảo cảm thấy khó chịu trong người. Cô thấy nhớ ông Quân khủng khiếp. Nếu có ông ấy ở đây, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều vì ông có bộ óc cực kỳ thông minh và nhạy bén.
– Ai đứng đằng sau việc này hả anh? – Thảo hỏi tiếp vì cô rất muốn biết cái tên mà đang có ý định khiêu chiến với cô.
Phan Hải nhăn nhó trả lời :
– Đầu tiên anh còn nghi ngờ, nhưng theo bảng tổng kết sáng nay thì đó chính là Vũ Bắc, một người đồng hương với chúng ta.
Thảo thở dài vì cả cái nước Đức này có lẽ không người Việt Nam nào là không biết cái tên Vũ Bắc.
– Anh…chắc chứ?
– Theo lôgíc thì vậy. Ông ta là người duy nhất có kiến thức, tài chính và độ xấc xược nữa để mở chiến dịch này. – Phan Hải có vẻ cay cú Vũ Bắc nên câu cuối thốt ra đầy vẻ căm phẫn.
– Chà! – Thảo thở dài – Những gì người ta nói về con người này thì chúng ta đã biết. Nhưng cụ thể về ông ta thì chúng ta biết được những gì?
– Anh đã tìm hiểu rất kỹ về ông ta. Ông ta khởi nguồn định cư bắt đầu từ bên Nga bằng việc buôn lậu. Sau đó ông ta vượt biên sang Đức và vẫn làm nghề cũ là buôn lậu, nhưng lần này mặt hàng chính của ông ta là thuốc lá. Thuốc lá lậu đã giúp ông ta phất lên nhanh chóng và sau đó ông ta mở rộng kinh doanh nhiều mặt hàng.
Phan Hải bĩu môi vẻ khinh bỉ tiếp tục kể :
– Đơn giản ông ta chỉ là một tên cướp kiêu ngạo đã làm giàu nhờ lừa lọc tiền của người khác. Nhiều người và các công ty nhỏ của người Vn đã mất vào tay ông ta những khoản tiền lớn. Nói chung ông ấy là một con người bí ẩn.
– Điều đó nghe tò mò và hấp dẫn đấy. – Thảo nói tiếp câu chuyện mà Phan Hải đang kể.
– Nhưng dù sao ông ta cũng là một người tài giỏi vì sau này ông ấy là đồng chủ sở hữu của nhiều chợ đổ hàng trên toàn nước Đức. Chợ Đồng Xuân to lớn nhất nước Đức nghe đâu cổ phần của ông ta lên tới 50%, đó còn chưa kể các ngạch khác đang giúp ông ta hái ra tiền đó là khách sạn và kinh doanh sòng bạc.
– Nếu em muốn thì hãy để anh tự giải quyết cái lão đê tiện này. – Phan Hải rất muốn điều đó, anh ta đang nung nấu muốn trở thành con người vĩ đại khi chiếm hết tất cả.
– Không! – Thảo hất cằm về trước đầy kiêu ngạo và mạnh mẽ như vốn cô vẫn thường như vậy.
Phan Hải hiểu rất rõ động tác này. Anh ta hơi thất vọng vì bị từ chối.
– Em chưa khi nào gặp kẻ cướp đúng không? Theo em cuộc chiến với lão Vũ Bắc nham hiểm sẽ giúp em tỉnh táo và khuây khoả?
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. Một người phụ nữ trẻ bước vào.
– Thưa bà chủ tịch và ngài giám đốc! Em mang đến những thông báo thị trường chứng khoán mới nhất đây ạ.
Thảo chăm chú nhìn cô gái làm ở phòng phân tích tài chính cho công ty mới được gần một năm. Thấy cô ta hôm nay có vẻ hơi khác hơn mọi ngày, hoặc là mọi ngày Thảo đã không để ý đến cô ta nhiều. Thảo nhận thấy hôm nay Hương có thân hình thật kiều diễm và đầy đặn. Bộ đồng phục trang nhã càng tôn thêm vẻ uyển chuyển rất đàn bà và mái tóc dày sáng màu do được nhuộm.
– Hương, em bắt đầu đi. Chúng tôi đang đợi em đây. – Thảo mỉm cười nói.
– Vâng thưa bà chủ tịch, bản phân tích chỉ rõ cuộc chiến vẫn đang tiếp tục mặc dù giá cả có bất ngờ tăng vọt lên, cái tên Vũ Bắc vẫn mua cổ phiếu của chúng ta.
– Và khi giá cao đến cực điểm, ông ta sẽ bán chúng và thu tiền. – Thảo nói. – Chúng ta đã trải qua những chuyện đó rồi Hải ạ.
Thảo ngạc nhiên khi Hương đưa cho cô một tờ giấy khác.
– Em đã nghiên cứu kỹ tình hình tài chính của chúng ta hôm nay. Tình hình cũng không được khả quan lắm.
Thảo nhìn lướt nhanh tờ giấy và không khỏi ngạc nhiên vì sự chủ động và tầm bao quát của người nữ nhân viên chuyên về tài chính.
– Chà! Thảo trầm ngâm nói. Lão Bắc đã chọn đúng thời điểm thích hợp để tấn công chúng ta.
– Cảm ơn chị Hương, chị tiếp tục làm việc đi. Hãy phân tích vấn đề từ mọi khía cạnh, tất cả những gì mà chị thấy quan trọng. Chị được phép sử dụng mọi tài liệu. – Phan Hải luôn thích được thể hiện quyền lực trước nhân viên.
Hương cúi đầu chào và bước ra khỏi phòng.Thảo nhìn theo cô ta. Giống như loài vật, dường như từ người phụ nữ trẻ này toát ra một mùi gì đó rất dễ nắm bắt…mùi của con cái…Thậm chí Thảo còn cảm thấy có mùi xạ hương.
– Anh thấy cô ta thế nào? – Thảo tặc lưỡi giễu cợt vì đã nhìn thấy sự thèm muốn trên khuôn mặt của Phan Hải.
– Cô ấy có trình độ nghiệp vụ cao. – Phan Hải thanh minh. – Và biết rất rõ công việc của mình. Có thể cô ta sẽ cho chúng ta biết điều gì đó thú vị liên quan đến lão Bắc.
– Cần phải tập trung lực lượng để đối phó với Vũ Bắc. Lão ta không phải dạng thường đâu. – Thảo nói xong rồi đứng lên đi ra ngoài, cô cần một cốc cà phê để cho người được tỉnh táo.
…
“Đúng, bà ta quả thật là một người đàn bà đẹp và thông minh theo đúng nghĩa của nó.” Hương nghĩ và thu dọn bàn làm việc. “Phan Hải không phải là một gã ngốc, nhưng cô sẽ xơi tái anh ta trong vòng một nốt nhạc. Chỉ cần đọc lướt qua những tài liệu và ta sẽ kịp đánh dấu những cái cần thiết”. Cô ta chỉ học lướt qua lĩnh vực kinh doanh nhưng làm những việc đó hoàn toàn thành thạo bằng khả năng trời phú của mình. Hương trầm ngâm đặt tài liệu vào két sắt và khoá lại, sau đó tắt máy vi tính. Cô với chiếc áo khoác trên mắc và ngắm nghía mình trong chiếc gương lớn.
Người phụ nữ điển hình của công việc, cô nghĩ một cách hài hước. Rất lịch sự trong bộ đồng phục màu xanh nõn, vừa phù hợp với công việc lại vừa thích hợp khi ra đường… Hương biết rằng mình xinh đẹp. Nhưng bà chủ tịch quyền lực…bà ta mới thực đặc biệt. Hương buồn rầu nghĩ đến chiếc áo hồng của Thảo, chiếc váy ba màu cực mốt, đôi giày…tất cả kết hợp với nhau hài hoà đến lý tưởng. Hương có đủ thông minh để hiểu rằng: để có dung mạo riêng cho mình không đơn giản chỉ có tiền là đủ, mà còn phải cảm nhận được phong cách.
Thảo đúng là người đàn bà tuyệt hảo, tất cả mọi thứ trên người bà ta thật hấp dẫn. Còn ở tuổi hai sáu của mình biết đến bao giờ Hương mới có cái vẻ đẹp của một phụ nữ đang ở thời kỳ oanh liệt! Cầm chiếc túi xách, Hương đi ra khỏi phòng và xuống thang máy. Cô ra phố và đi theo hướng vào trung tâm thủ đô. Cô vừa đi vừa đắm mình vào suy tư mà không nhận ra là mình đã đến nơi. Cô rẽ vào toà nhà cao tầng, leo lên tầng tư và mở cửa căn phòng cuối hành lang. Cô quăng chiếc túi xách xuống bàn, cởi áo khoác treo lên mắc và bước vào phòng khách. Bất ngờ có ai đó từ phía sau xông ra ôm chầm lấy cô, dùng tay bịt miệng cô lại. Người đàn ông ghì chặt Hương làm cô rất đau. Theo phản xạ phản kháng, cô há miệng cắn vào ngón tay người đàn ông.
– Ôi đồ quỷ, em làm anh đau rồi đấy. Người đàn ông kêu lên và thả Hương ra.
Cô quay mặt lại đối thủ.
– Ra là anh, anh Bắc. Anh cũng làm em sợ hết hồn anh có biết không? Cho chừa, em thường cắn tất cả những gì lọt vào miệng mình.
– Được rồi, vụ này anh không quên đâu. – Ông Bắc nhếch mép cười. – Nói chung thì đàn ông thường không cẩn thận cho lắm.
– Anh có biết mọi người nói như thế nào về đàn ông không? Cô bước lại gần, ôm lấy eo ông Bắc và khẽ hỏi. Nếu như người đàn ông đó không có khả năng…
– Anh hoàn toàn có khả năng, em yêu ạ! – Ông Bắc tự tin trả lời ngay và nở nụ cười dâm đãng. – Cho đến nay chưa có ai than phiền anh về điều đó cả. Và ông lại ôm choàng lấy Hương ép chặt vào ngực mình.
– Anh sẽ chứng minh thế nào? – Hương cảm nhận được mùi thơm của loại nước hoa đắt tiền trên cơ thể ông Bắc. – Cô ngửi ngửi và cọ mũi vào ngực ông.
– Đó…đó anh luôn yêu các cô gái như thế này. – Ông Bắc cười vui vẻ pha trò. – Ôi các cô em thô tục của anh…
– Em mà thô tục?
Hương giằng tay ra khỏi tay ông ta, cô xả ra một tràng:
– Còn anh là con chó đực, một gã dê xồm, một tên Hà nội dởm nhơ nhuốc, là đồ lừa đảo…
Ông Bắc gầm gừ đe doạ và nhảy về phía Hương, vặn tay cô ra sau lưng và chấm dứt cãi cọ bằng cái hôn liên tục vào môi cô và ngay lập tức tấm thân mịn màng của cô như căng ra đáp lại sự đụng chạm này. Ông Bắc cười thầm: “ thật đơn giản, có thể nói như vậy! Nếu biết ấn đúng chiếc nút cần thiết thì bọn đàn bà chỉ còn là cục sáp trong tay bạn ”.
Hương đang bị kích thích mạnh, cô lại quàng tay qua cổ ông Bắc và nhướng cặp môi lên đòi hỏi. Ông Bắc xốc cô lên, bế vào phòng ngủ từ từ đặt cô nằm xuống tấm thảm phía trước lò sưởi. Liền đó ông lật người cô nằm sấp xuống, kéo phecmơtua phía sau chiếc váy và cởi nó ra. Trên nền chiếc áo màu xanh, làn da rám nắng của cô toát lên vẻ nền nã, kiêu sa. Ông Bắc là người từng trải, với việc ái ân ông không bao giờ tỏ ra vội vã. Ông nhẹ nhàng xoa làn da mịn màng rồi ấp tay lên mông cô.
– Hôm nay chưa có thằng nào khen là em có bộ mông tuyệt vời đấy chứ?
Nói đoạn ông Bắc giằng nốt khỏi người cô những mảnh vải cuối cùng và bắt đầu xoa mạnh lưng cô, từ dưới lên cao dần. Ông dừng lại chỗ vai và nắn bóp chỗ đó. Hương cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau đó ông Bắc lật ngửa cô lên và ngắm nhìn thân thể tuyệt đẹp của cô. Còn Hương nằm soãi, hai chân dạng ra ngoan ngoãn chờ đợi ở ông một khoái cảm tột độ. Ông Bắc cúi đầu xuống, từ từ nhìn cái lồn xinh đẹp đang nở rộ như chờ ông kích thích vào đó. Nhẹ nhàng đưa cái lưỡi điêu luyện quét qua, rồi từ từ đẩy tốc độ nhanh dần, nhanh dần đến khi Hương phải bật tiếng rên và ưỡn cái mu lên cao. Ông Bắc biết điểm cực khoái của cô đã đến gần, ông đột ngột dừng lại. Điều đó làm Hương hoảng hốt mở mắt vì cô đang sướng.
– Anh Bắc! – cô thì thào. – Có chuyện gì vậy? Tiếp tục làm em sướng đi anh!
– Chẳng có gì đâu, cô bé. Chẳng qua anh muốn nhập vào với em làm một thôi.