Phần 24
Toà nhà đồ sộ của “Loth Company”vào lúc này trở nên vắng ngắt. Phan Hải nhìn đồng hồ thấy đã 21h và nhìn ra bên ngoài thấy trời cũng nhập nhoạng tối. Anh ta an tâm chắc mẩm giờ này không còn ai ở lại trong tòa nhà nên đi ra phía thang máy, bước vào và bấm số tầng 15. Rời khỏi thang máy, anh bước ra hành lang và thấy cửa của một phòng còn mở, Phan Hải tò mò và lặng lẽ tiến lại gần… Nguyễn Thu Hương đang lục lọi, tìm kiếm giấy tờ gì đó dưới ánh sáng đùng đục của ngọn đèn bàn. Cô ta không để ý đến xung quanh. Rồi bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu lên la hoảng hốt vì bất ngờ.
– Xin lỗi. – Phan Hải nói. – Tôi không muốn làm cô hoảng sợ.
– Không, có gì đâu! – Hương lúng túng thu dọn giấy tờ và xếp vào cặp.
– Cô đừng ngại gì, cứ làm việc đi. Tôi không thích làm gián đoạn công việc của mọi người.
– Tôi không nghĩ là còn ai đó sẽ ở lại muộn thế này. Tôi…tôi muốn làm nốt một số việc mà ban ngày chưa kịp làm.
Phan Hải nhận thấy là Hương có vẻ rất lúng túng và không dám nhìn vào mặt anh. “Có lẽ cô ta là một cô gái nhút nhát”, anh nghĩ.
– Chắc cô muốn tìm cái gì đó liên quan đến Vũ Bắc? – Anh hỏi.
– Vâng gần đúng như thế. – Hương trả lời quanh co.
– Giám đốc… hình như anh cũng quan tâm đến điều đó?
– Vâng – Phan Hải trả lời.
– Mấy ngày hôm nay tất cả mọi người trong công ty chúng ta chỉ loay hoay quanh chuyện đó thôi.
Phan Hải bất giác ngắm nhìn thân hình cân đối, xinh xắn của cô gái, mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ của cô… thậm chí đã muộn lắm rồi mà trông cô vẫn còn tươi tắn và chỉnh tề. Bản tính muốn chinh phục lại nổi lên, anh muốn nói chuyện với cô lâu hơn, còn cô rõ là muốn nhanh chóng ra về.
– Thôi được rồi, tôi đã xong việc và sẽ không làm phiền giám đốc nữa. – Hương nói. Cô thu dọn ca táp và đi ra cửa.
Khi đi ngang qua Phan Hải, Hương dừng lại vài giây và nhìn thẳng vào mặt anh ta. Thiếu chút nữa Phan Hải ngộp thở trong đôi mắt ấy…
Phan Hải biết rằng sớm muộn mình cũng đưa được cô ả lên giường. Bây giờ tuy muốn nhưng không phải lúc. Vì anh ta còn có việc khác quan trọng hơn là việc tán tỉnh một cô gái.
– Hay là ngày mai tôi có thể mời cô đi ăn tối được không? – Phan Hải buột miệng nói. – Có lẽ chúng ta có rất nhiều chuyện để nói.
Hương cười nghĩ là anh ta đùa, nhưng cô khôn ngoan và thận trọng trong các mối quan hệ với cấp trên ở công ty. Nếu cá đã cắn thì tự khắc cá sẽ tìm đến mồi.
– Chúc anh ngủ ngon! – Cô nói. Phan Hải đứng nhìn theo cô rất lâu.
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Phan Hải”.
Hương vừa đi dọc hành lang vừa nghĩ – Việc gì anh ta cần gấp đến như vậy? Anh ta dẫn xác đến đây vào buổi tối để làm gì nhỉ? Anh ta cần những thông tin gì về Vũ Bắc? Mải suy nghĩ, cô đã đi ra ngoài cổng của tòa nhà Loth, mỉm cười thân thiện chào ông bảo vệ. An tâm không sợ ai nghe thấy khi đã đi trên đường phố, cô rút điện thoại ra gọi :
– Nhớ anh quá hay sao mà gọi anh sớm vậy? Anh nghĩ giờ này chưa phải là giờ em lên giường cơ mà? – Vũ Bắc cười tươi và hóm hỉnh bên đầu điện thoại.
– Nếu anh không muốn nghe thông tin thì em tắt máy vậy. – Hương dọa.
– Haha…em bắt đầu biết cách bắt nạt anh rồi đấy. Nói đi, cô bé. Anh sẵn sàng lắng nghe em nói đây.
Hương liền kể cho Vũ Bắc nghe về chuyện vừa rồi của Phan Hải mà cô thấy có biểu hiện nghi ngờ,còn chuyện anh ta tán tỉnh mời cô đi ăn tối thì cô giữ im lặng.
– Kệ đi em. – Vũ Bắc nói sau khi nghe được điều đó. – Nó không làm gì được anh đâu. Tuy nhiên từ nay những thông tin bí mật về Loth em nên cất giấu cẩn thận, chỉ được đưa cho một người duy nhất là anh thôi, em hiểu không?
– Vâng.
– Tốt! Thế nhé, bye em.
– Anh Bắc!
– Gì nữa vậy cô bé?
– Bây giờ anh đến với em được không?
– Hôm nay không được, anh có một số việc phải làm.
– Tút! Tút! – Hương tắt máy và tỏ ra bực bội khi lão Bắc luôn chỉ đến bên cô đúng hai đêm trong một tuần. Cô muốn nhiều hơn thế nữa.
…
Màn đêm buông xuống miền đông nước Đức thật đột ngột. Tất cả mọi người đều đã ngủ, nhưng giấc ngủ của họ thật nặng nề. Long bỗng tỉnh giấc và phát hiện là Thảo nằm cạnh đã thức dậy.
– Có chuyện gì vậy hả em? – Long vẫn luôn nhẹ nhàng như bao năm nay, anh bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng đột ngột làm cho Thảo phải nheo mắt. Nhìn qua cũng đủ biết là cô vừa mới dậy. Thảo vò nhàu tấm ga trải giường.
– Em vừa mơ một giấc mơ kinh khủng phải không? – Long hỏi tiếp và Thảo gật đầu.
– Em mơ thấy Gia Bảo nguyền rủa em, và Gia Hân thì bị loài quỷ bắt đi, nó kêu gào khóc thảm thiết gọi tên em cầu cứu.
– Hãy bình tĩnh đi em! Đó chỉ là giấc mơ thôi mà. Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu. – Long nói âu yếm nhưng dứt khoát.
– Gia Bảo thì bỏ học để lấy chồng. Gia Kiên thì vẫn nghịch ngợm sống buông thả. Gia Hân thì lẻ loi cô độc sống một mình. – Nói đến đó, cả hai vợ chồng đều buồn bã. Thảo đã bình tâm và lại nằm xuống gối. Long âu yếm gạt những sợi tóc loà xoà trên mặt cô.
– Và em còn mơ thấy cả Mai nữa anh ạ. Cô ấy hiện về đòi em một đứa con. Em mơ thấy cô ta cùng những loài quỷ dữ bắt Gia Hân đi. Giấc mơ thật khủng khiếp!
– Không nên dằn vặt mình như thế. Chuyện đã xảy ra mười mấy năm rồi mà. Chắc giờ này cô ấy cũng đang hạnh phúc ở một nơi nào đó.
– Nhưng mỗi lần nghĩ đến là lòng em lại quặn đau và hối hận. Có lẽ chúng ta nên tìm cô ấy, xem cô ấy sống ở đâu. Có như vậy thì lòng em mới thanh thản được.
– Được rồi em, nếu em muốn như vậy thì anh sẽ lo việc này. Yên tâm chưa? Thôi giờ đi ngủ tiếp đi không mai lại đi đến công ty với đôi mắt sưng húp bây giờ.
– Còn việc này nữa. – Thảo nhìn Long dò xét.
– Việc gì nữa hả em?
– Từ mai em sẽ nói chuyện với Phan Hải. Em sẽ chấm dứt. Em lo sợ mọi thứ sẽ đến như giấc mơ vừa xong lắm.
– Anh rất mừng khi em nghĩ như vậy. – Long phấn khởi thực sự và anh hôn lên đỉnh đầu của vợ.
– Em sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều nếu như làm được như vậy. – Long nhìn thẳng vào đôi mắt Thảo nói âu yếm.
“Đó là người duy nhất hiểu mình “. Thảo âu yếm vuốt má Long, rờ những cọng râu, vui vẻ nhìn vào đôi mắt đen của anh.
– Em quá ương bướng và thấy có lỗi với anh nhiều quá. Chắc chẳng thể có một người chồng nào tuyệt vời hơn anh nữa. Bao năm qua anh quá bao dung. Em rất sung sướng và may mắn vì em có anh. Mặc dù, có lẽ là em không xứng đáng với anh.
– Tất nhiên rồi. – Long vờ nghiêm nghị.
– Em không xứng đáng với anh, Long ạ. – Thảo không hùa theo giọng đùa cợt của Long. – Thời gian gần đây vì Phan Hải mà em ít để ý đến và quan tâm chăm sóc anh. Em là con vợ vô tâm và em không hiểu sao anh vẫn có thể chịu đựng ngần ấy năm để sống với một người vợ như vậy.
– Em biết tại sao không? – Long vừa hỏi vừa kéo vợ lại gần và nghịch cái dải buộc trên áo ngủ của cô.
– Em nghe đây. – Thảo nói.
– Bởi vì em cho anh ba thiên thần xinh đẹp. – Long mỉm cười trả lời và đã tháo được cái dải buộc trên áo ngủ của Thảo.
– Chỉ có vậy thôi sao?
– Và em là một người phụ nữ tuyệt vời nhất mà anh may mắn mới có được. – Long thì thầm và bàn tay đã xoa lên hai bầu ngực vợ.
– Lý do vẫn còn ít! – Thảo cười kéo đầu Long cúi thấp xuống để đón chờ điều kỳ diệu. Người cô đã hơi ưỡn lên khi cặp nhũ hoa đang được anh mơn trớn.
– Em không thoát khỏi anh dễ dàng thế được đâu. – Long chốt câu cuối rồi gắn vào môi Thảo một nụ hôn say đắm.
Thảo thấy hạnh phúc vô bờ bến, cô thấy may mắn là mình suýt để mất anh, một người chồng tuyệt vời.Dùng hết sức mạnh đẩy Long nằm ngửa ra, Thảo leo lên người anh, cô cởi tấm áo choàng ngủ ra rồi cúi đầu xuống thủ thỉ :
– Hãy để em được chăm sóc anh nhiều hơn.
Long cười sung sướng, anh lại ghì đầu cô xuống hôn ngấu nghiến rồi vật cô nằm xuống. Vừa bóp nhẹ một bầu vú vừa nói :
– Chăm sóc là việc của anh.
Cả hai hạnh phúc phá lên cười rồi chập vào nhau thành một….lâu lắm rồi…đúng vậy…lâu lắm rồi……