Phần 30
Còn lại một mình, Gia Bảo cứ khóc vì tủi thân. Có lẽ một cô gái mới mười tám tuổi chưa thể nhận thức hết được mọi thứ trên đời. Cô chỉ hiểu đơn giản một điều: mẹ đã cướp chồng của mình, và chính mẹ cũng là hàng rào ngăn cách để cô đến được với bố. Trong phút bốc đồng, Gia Bảo tự dưng càng thù hằn mẹ nhiều hơn và cô muốn trả thù. Mẹ gây ra tội gì thì cô muốn trả thù bà bằng đúng cách đó.
…
Nghe thấy tiếng giường bên cạnh cô bạn gái người Việt Nam cứ cựa quậy không ngủ, Katherine liền quay sang hỏi:
– Cậu không ngủ được à?
– Ừ, chẳng hiểu sao tự nhiên hôm nay tớ khó ngủ. Gia Hân trả lời cô bạn gái cùng phòng. Nằm mà đầu cứ chập chờn những chuyện linh tinh.
– Cậu đúng là người khó hiểu. Đôi khi tớ nghĩ cậu như là từ hành tinh khác đến trái đất vậy. – Katherine cười trêu. – Cả trường, cậu là một học sinh đặc biệt.
– Tớ quen như vậy rồi Katherine ạ. – Gia Hân nói xong thấy buồn buồn ở mũi, cô đưa tay lên quệt thì bỗng thấy ướt ướt.
Bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường, Gia Hân liền gọi cô bạn gái:
– Kathy, lấy cho tớ hộp giấy ăn với. Tớ lại bị chảy máu cam rồi.
Katherine nhìn sang chiếc giường Gia Hân, thấy dòng máu đỏ đang chảy từ mũi cô bạn thì vội vã bật dậy lấy giấy ăn để trên chiếc bàn. Vừa lau máu cho Gia Hân, Katherine vừa lo lắng:
– Có lẽ cậu cần phải đi khám Hana ạ. Đây không phải là lần đầu. Tớ rất lo cho cậu đấy.
– Mình ổn mà Kathy! Chắc trong người tớ nóng quá nên hay bị chảy máu cam thôi.
– Hana, cậu đừng có chủ quan. Cứ đi khám, biết đâu phát hiện ra bệnh gì thì sao?
– Tớ ghét bệnh viện. Cái mùi ở đó thật khủng khiếp!
– Nhưng đó là bắt buộc nếu như mang bệnh.
– Tớ không có bệnh gì cả, tớ khỏe. – Gia Hân ương bướng không nghe lời. – Thôi mình ngủ đi, cũng muộn lắm rồi. Mai là thứ 7, tớ lại được gặp anh Cu Tí rồi.
– Anh ấy chắc là tuyệt lắm phải không? Katherine tò mò về anh chàng mà Gia Hân coi như là một hoàng tử trong truyện cổ tích.
Đôi mắt Gia Hân lấp lánh khi kể về anh chàng Cu Tí:
– Tớ không biết. Nhưng tớ và anh ấy cùng có nhiều điểm chung. Anh ấy là người duy nhất hiểu tớ và coi tớ như người bạn.
Katherine hiểu điều đó bởi ở trường, Gia Hân không có người bạn trai nào. Cô sống khép kín đến nỗi chẳng ai muốn đến gần trò chuyện.
Bình minh đã lên, nhưng căn phòng vẫn tối om khiến cho Thảo cứ ngỡ là trời chưa sáng. Mở mắt cố nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Bảo Ngọc ngồi bên cửa sổ nữa. Anh ta đã thức cả đêm để nhường giường cho cô, lại không có ý đồ xấu khiến cho Thảo có cảm tình và tin tưởng tuyệt đối. Lâu lắm rồi Thảo không ngủ ở một nơi lạ lẫm như thế này. Căn phòng bừa bộn giống như dành cho những người vô gia cư, thế mà cô không thể tin được là mình vẫn có một giấc ngon lành.
“Giá như mình không phải về nhà!”. Thảo sợ về nhà, cô ngại đối mặt với con gái, ngại gặp tất cả mọi người. Với tay lấy chiếc điện thoại, thấy đã 8h sáng thì Thảo mới biết là trời đã sáng. Nhìn thấy có tin nhắn, cô mở ra đọc. Tin nhắn của Long gửi cho cô từ 7h30. “Anh đi làm, khi nào em về thì gọi cho anh. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá.”
“Cũng may là mình còn có anh ấy.” Thảo nghĩ đến Long thì liền ngồi dậy.
Không có ai trong căn phòng nhỏ bé, Thảo bật công tắc điện lên để cho phòng được sáng. Bây giờ cô mới nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong căn phòng. “Đàn ông sống độc thân là như vậy đây ư… ” Thảo nhìn và mỉm cười vì không thể tưởng tượng nổi sao có người lại có thể sống bừa bộn như thế này được. Đôi mắt của Thảo dừng lại ở chiếc bàn bên cửa sổ, nơi có một khung ảnh của một người phụ nữ. Thảo ngắm nhìn người phụ nữ đó, cô thấy bà ta cũng rất đẹp nhưng không biết là người yêu hay là mẹ của Bảo Ngọc nữa.
Đặt khung ảnh xuống, đôi mắt cô hướng về những hình nộm điêu khắc mà Bảo Ngọc tự làm. Cô đếm sơ qua, phải có đến mấy chục cái, toàn là những chiến binh giống như thời cổ đại.
“Anh ta cũng khéo tay đấy chứ!” Thảo thầm thán phục và cầm một chiếc lên xem. Bỗng có người đã đứng đằng sau cô từ bao giờ, anh ta xuất hiện thật nhẹ nhàng mà Thảo không hề biết. Chiến binh được khắc bằng gỗ trên tay cô bị anh ta giật lấy một cách sỗ sàng.
– Đừng động bất cứ thứ gì của tôi trong căn phòng này. – Gia Bảo lạnh lùng nói và đặt chiến binh bằng gỗ về vị trí cũ.
– Tôi chỉ xem thôi mà! – Thảo cảm thấy anh ta thật thô lỗ với phụ nữ.
– Tôi không thích! – Gia Bảo vẫn tỏ thái độ đó, anh đặt túi bánh mì và chai sữa lên bàn.
– Chị ăn đi rồi tôi đưa chị về.
– Cám ơn, tôi không đói. Tôi có thể tự về được, không cần phải phiền cậu nữa đâu.
Tính bướng bỉnh và ngạo mạn của Thảo nổi lên vì cô không thể chịu nổi cách ăn nói thô lỗ của Bảo Ngọc. Vốn dĩ bởi cô là người đàn bà xinh đẹp và quyền lực, chưa có một người đàn ông nào dám nói với cô như vậy. Bảo Ngọc không để ý đến điều đó, anh ta ngồi xuống chiếc bàn và mở túi bánh mì và vỉ Salamy ra ăn một cách tự nhiên. Thảo nhìn thấy vậy thì càng bực và tính tự ái của phụ nữ nổi lên, cô mặc chiếc áo lên người rồi đi về phía cửa.
– Chị đi đâu vậy? – Bảo Ngọc hỏi nhưng không thèm quay mặt lại.
– Tôi đi về. – Thảo dừng lại trả lời. – Cám ơn những gì cậu đã làm cho tôi. Mà tôi khuyên cậu hãy học cách nói chuyện với phụ nữ đi, học cách tôn trọng họ một tí.
– Về thì đóng hộ tôi cái cửa nhé. – Bảo Ngọc chỉ nói có vậy, anh ta với tay tắt công tắc đèn, căn phòng lại trở về bóng tối như cũ.
Thảo nhếch mép, một người đàn ông kỳ quặc nhất mà cô từng gặp. Cô đi ra và đóng cửa lại cho anh ta.
…
Thảo lặng lẽ mở cổng đi vào trong ngôi nhà quen thuộc mà mười năm nay cô đã sống. Nhưng hôm nay có cảm tưởng như cô ngại không dám bước vào mặc dù cô chính là chủ nhà. Chuyện xảy ra tối hôm qua không khác gì cơn ác mộng mà cô đã mơ thấy ở đêm hôm kia. Thật tiếc là bản lĩnh của cô quá kém khi không kìm nén được cảm xúc, để rồi giờ đây có hối hận hay hối tiếc thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Nhớ lại những câu nói của Gia Bảo trước khi chạy ra khỏi phòng, Thảo cảm thấy hổ thẹn của một người mẹ lăng loàn, cô sợ phải đối mặt với con gái mình.
Lấy hết can đảm để mở cánh cửa nhà thì đúng lúc đó Gia Kiên cũng đang mở cửa đi ra. Hai mẹ con chạm chán nhau nhưng rất may con trai cô không hề biết chuyện gì.
– Ơ sao mẹ hôm nay dậy sớm đi đâu thế? – Gia Kiên hỏi.
Thảo hơi ngường ngượng khi phải nói dối con:
– À mẹ có tí việc phải đi ra ngoài chút. Con đi đâu đấy?
– Con có hẹn với lũ bạn, chiều con về. – Gia Kiên vô tư trả lời và không hề nghi ngờ điều gì không ổn trên khuôn mặt của mẹ mình.
– Ừ con đi đi. Thôi mẹ vào trong nhà. – Thảo nói thật nhanh, lúc này cô ngại chẳng dám nói chuyện hay gặp bất cứ ai cả.
– Mẹ này! – Gia Kiên bất ngờ quay lại gọi.
Thảo như có tật giật mình, cô tưởng Gia Kiên đã phát hiện ra điều gì nên quay người lại với khuôn mặt không được tự nhiên.
– Gì vậy con?
Gia Kiên nhìn mẹ mình thoáng qua vì nó phát hiện ra điều gì đó không bình thường.
– Hình như mẹ đang mặc chiếc áo sơ mi của đàn ông thì phải?
Thảo cúi đầu nhìn xuống chiếc áo, đúng là cô đang mặc chiếc áo của Bảo Ngọc. Khuôn mặt của Thảo chợt đỏ dần lên vì xấu hổ không biết trả lời ra sao. Cũng may cậu con trai mới mười sáu tuổi nhưng suy nghĩ lại như một người đàn ông từng trải, Gia Kiên bước đến gần mẹ nói thật tình cảm:
– Con chỉ hỏi thôi chứ con không để ý đến chuyện của người lớn đâu. Mẹ cứ sống sao cho thoải mái, không phải nghĩ gì nhiều vì chúng con cũng đã lớn rồi. Yêu mẹ! – Gia Kiên thơm nhẹ lên má Thảo rồi mỉm cười quay người bước ra phía cổng.
– Kiên! Mẹ cám ơn, mẹ cũng yêu các con. – Thảo không kìm nén được cảm xúc vui sướng khi thấy con trai thông cảm cho mẹ.
Hai mẹ con đứng từ xa mỉm cười với nhau rồi mỗi người đi một hướng. Khi bóng của Gia Kiên đã khuất ngoài phía cổng thì Thảo mới đi vào trong nhà. Tâm trạng của cô lại trở về lo lắng như ban đầu khi nghĩ đến còn phải vượt qua một chướng ngại vật nữa đó chính là Gia Bảo. Sự lo lắng đó quả thật không thừa khi hai mẹ con chạm trán nhau ngay tại phòng khách. Thảo như chết lặng khi thấy ánh mắt đầy sự thù hằn của Gia Bảo chiếu về phía mình. Cô không biết nói gì và chỉ im lặng vì lỗi lầm mình gây ra quá lớn. Gia Bảo lên tiếng trước, nhưng không khác nào một con dao sắc đâm vào tim mẹ mình.
– Con không nghĩ là mẹ còn dám về cái nhà này nữa đâu.
– Gia Bảo, mẹ…
Gia Bảo đùng đùng với khuôn mặt như một nữ sát thủ, cô đi qua Thảo với cái lườm sắc lẹm rồi mở cửa đi ra ngoài. Thảo ngồi bệt xuống ghế khóc thầm một mình, cô trách sao mình dễ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Phan Hải đến vậy. Càng nghĩ lại những lần đầu lén lút, nghĩ lại những lần liều mình để được thỏa mãn dục tính trong người, để rồi giờ đây có hối hận thì cũng đã quá muộn. Thảo thấy có lỗi với tất cả mọi người, kể cả với ông Phan Quân. Nghĩ đến Phan Quân, Thảo liền lấy điện thoại ra gọi cho ông vì cô đã hiểu lầm ông mà mất đi một người bạn, một cộng sự chung thành suốt mười sáu năm qua. Cái giá phải trả cho sự ngu muội thật quá đắt!
– Anh đây, có chuyện gì vậy em mà gọi cho anh vào buổi sáng thế này? – Giọng ông Quân vẫn luôn nhẹ nhàng với cô như không hề có sự tự ái.
– Anh, em xin lỗi tất cả mọi chuyện. – Thảo cố gắng lắm mới nói ra được vì cô đang khóc.
– Em đang khóc đấy à? – Ông Quân hỏi. – Anh có bao giờ trách em điều gì đâu mà em phải xin lỗi.
– Em đã hiểu lầm anh, em xin lỗi.
Ông Quân im lặng vài giây rồi nói:
– Thảo à? Chắc em đang lăn tăn chuyện đó phải không? Chuyện đã qua rồi, anh cũng đã quên và không bao giờ trách em đâu. Em đừng nghĩ gì nhiều nhé. Hãy mạnh mẽ lên và tập chung sức lực để chiến đấu với gã Vũ Bắc nhé em.
– Anh vẫn còn quan tâm đến Loth phải không? – Thảo nhận thấy điều đó.
– Xương máu và tâm huyết của mình đổ vào đấy mười mấy năm thì sao có thể quên ngay được chỉ trong ngày một ngày hai.
– Vậy anh hãy trở về Loth được không? Không phải vì cho em, mà hãy vì Loth. Loth lúc này cần đến anh bao giờ hết. – Thảo cố gắng thuyết phục Phan Quân trở lại.
– Anh rất tiếc, anh đang có một vài kế hoạch khác mất rồi nên sẽ không thể quay lại được. Mong em hiểu cho.
– Vâng, nếu vậy thì em sẽ không làm khó anh. – Thảo nói vậy nhưng cô hơi buồn.
– À này Thảo. Anh mới điều tra và phát hiện ra một điều hết sức thú vị nên em hãy cẩn thận và có những quyết định sáng suốt.
Phan Quân ngừng giây lát rồi tiếp tục nói cho Thảo biết một điều bí mật.
– Mười năm trước Phan Hải được một người chị ruột của mình đón sang đây nuôi ăn học. Anh ta chưa bao giờ học ở bên Mỹ cả, đó là sự dối trá tởm lợm để hòng lừa cả Gia Bảo và cả em. Tại sao Phan Hải lại nói dối và mục đích của anh ta là gì thì anh cũng đã điều tra ra được lý do rồi.
– Anh yên tâm, anh ta sẽ không bao giờ có thể bước chân được vào Loth thêm một lần nào nữa. – Thảo cắt ngang. – Nhưng em cũng rất muốn nghe lý do tại sao anh ta lại làm như vậy? Có vẻ anh ta như muốn Phá hoại Loth Company của chúng ta và làm theo lệnh của một người nào đó.
– Đúng vậy, em rất thông minh. Như anh đã nói, Phan Hải có một người chị bên này. Mọi người thường gọi cô ta là Julie. Một điều khá thú vị là Julie lại chính là bồ của Vũ Bắc mấy năm nay. Do đó câu trả lời là Phan Hải đã được Vũ Bắc cài cắm vào Loth Company.
Thảo hơi bất ngờ trước thông tin mà Phan Quân vừa nói. Nhưng cô vẫn thắc mắc một điều là nếu như vậy thì tại sao tối hôm qua hai bố con Vũ Bắc lại xử và ra tay tàn ác với Phan Hải? Nếu đã là người một phe thì tại sao họ lại đối xử với nhau như vậy. Bao nhiêu giả thuyết được nghĩ ra nhưng Thảo chưa thấy giả thuyết nào là hợp lý.
– Thảo? Em còn đó không? Sao tự dưng em im lặng vậy? – Ông Quân hỏi vì không thấy Thảo nói gì.
– À, em vẫn nghe anh nói đây. Thông tin của anh thú vị quá nên em cũng đang hơi sốc. Không biết còn những bí mật nào nữa không? Không biết Vũ Bắc có bao nhiêu gián điệp đang được lão ta cài cắm vào trong Loth? – Thảo bắt đầu tỉnh táo, cô hoài nghi và nghi ngờ tất cả mọi người.
– Em nói đúng! Nên rà soát lại tất cả các bộ phận, đặc biệt những bộ phận quan trọng liên quan đến kế hoạch kinh doanh của hãng và bộ phận tài chính kế toán.
– Anh nói đúng, anh Quân ạ. Nếu giả sử là mình, mình cũng sẽ cài người vào những vị trí đó.
– Em nghĩ được thế là anh an tâm. Không có anh, nhưng anh biết em là cô gái mạnh mẽ và thông minh. Anh biết em sẽ chiến thắng.
– Em cũng nghĩ như vậy. – Thảo luôn tự tin vì cô chưa hề biết thua một ai trên thương trường. – Cám ơn anh vì đã âm thầm điều tra hộ em những thông tin quan trọng.
– Không có gì, anh nghĩ anh phải làm như vậy vì anh không muốn xương máu của chúng ta rơi vào tay kẻ khác.
– Không bao giờ có chuyện đó đâu anh. – Thảo mạnh mẽ quả quyết.
– Cố lên em nhé. Anh chờ tin chiến thắng từ em. Thôi anh tắt máy vì phải đi có chút việc.
– Vâng, bye anh. Khi khác chúng ta sẽ gặp để nói chuyện được nhiều hơn.
– Ok, bye em.
– À anh này. Anh có biết chị gái của Phan Hải vẫn còn cặp kè với Vũ Bắc không hay là họ chia tay rồi?
– Vẫn còn em ạ. Thám tử của anh báo cáo rằng cô ta và Vũ Bắc có một ngôi nhà ở một ngôi làng hẻo lánh cách Berlin chừng hơn 100km. Nhưng mấy hôm nay cô ta đã xuất hiện trên này rồi, anh có cả những bức ảnh của cô ta đây. Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp chạc tuổi gần giống em. Nếu em muốn thì tối về anh sẽ gửi cho em xem.
Người phụ nữ bí ẩn làm Thảo hơi tò mò, cô tự dưng buột miệng hỏi:
– Chắc Julie không phải là tên thật của cô ta phải không anh?
– Đó là tên mọi người hay gọi thôi. Phan Quân đang vội nhưng cố nén lại để trả lời. Trong hồ sơ và giấy tờ của cô ta thì là cái tên khác. Để anh nhớ lại xem nào, hình như là Phan thị ngọc… Phan thị gì nhỉ? Phan thị Ngọc…
– Phan Thị Ngọc Mai! – Thảo bất ngờ nói luôn cái tên của người đàn bà bí ẩn ra.
– Đúng… đúng… Phan Thị Ngọc Mai, chính xác đó là tên thật của ả. Mà sao em lại biết?
Đầu óc Thảo đang quay cuồng và rối bời khi biết Mai chính là chị ruột của Phan Hải.
– Thôi anh phải đi đây, anh xin lỗi vì anh đang vội. Mình nói chuyện sau nhé.
– Vâng, anh đi đi.
Thảo tắt máy điện thoại, mọi ẩn số đã được giải đáp. Vậy là Mai vẫn còn thù hằn cô chuyện quá khứ và cô ta muốn dùng em trai mình để trả thù. Giờ đây cô không chỉ có một kẻ thù, mà là tận hai khi mà Mai muốn đòi lại món nợ năm xưa mà cô đã gây ra. Chắc chắn chị em cô ta sẽ không để cho cô yên, Thảo nghĩ chắc chắn như vậy. Cô uể oải mệt mỏi đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn nước thơm phức mùi hương thơm của nước xả lá cây, Thảo thấy đầu óc thư giãn hẳn ra. Lúc này cô có nhiều việc phải lo, và chính vì thế chuyện xích mích với Gia Bảo tạm thời cô không muốn nghĩ đến chút nào.
Tắm xong, Thảo trang điểm nhẹ nhàng rồi cô quyết định đến Loth mặc dù hôm nay là thứ 7.
“Nơi đó có lẽ là tốt cho mình hơn là ngồi ở đây!” Thảo nghĩ như vậy và đi ra xe phóng thẳng đến công ty.