Phần 32
Sau khi mưa cả đêm thì ngày hôm sau chủ nhật lại có thời tiết mát mẻ, dễ chịu. Như phần lớn những người đàn ông thường hay quan tâm đến vẻ đẹp thân thể, đặc biệt là ông Bắc khi ông đã bước vào độ tuổi năm mươi thì ông lại càng quan tâm đến điều đó. Ông Bắc đánh giá rất cao vai trò mát xa. Ông ta cho rằng mát xa sẽ làm giảm bớt mệt nhọc, căng thẳng đầu óc. Sau mỗi lần mát xa, ông ta lại cảm thấy nhưng nhức dễ chịu toàn thân và sức lực gia tăng rõ rệt. Vũ Bắc mỉm cười hài lòng vì mình tìm được một cô gái đa năng như Hương. Cô ta không những giỏi về lĩnh vực tài chính và giúp ông rất nhiều trong công việc với vai trò nội gián tại Loth, mà cô ta còn rất giỏi ở lĩnh vực mát xa và làm tình. Không ai có thể thay thế được cô ta, một cô gái khéo léo, nhanh nhẹn, thành thạo, điềm tĩnh và không mặc gì trên người. Chẳng cần phải quay lại nhìn Hương, ông Bắc vẫn hình dung được cô một cách tuyệt vời. “Cô ấy quả là báu vật bé nhỏ.. ”
Ông Bắc nghĩ. Ông cảm thấy một niềm thích thú vô bờ khi ngắm nhìn no nê những đường nét tuyệt đẹp của thân thể, làn da mượt như miếng vải xa tanh và đôi núm vú nhạy cảm, hứa hẹn biết bao khoái lạc của cô.
– Anh quay người lại đi anh yêu! – Hương nhỏ nhẹ nói và cô biết mình đang làm cho ông phê.
Vũ Bắc cố giấu một nụ cười và quay lại mở to mắt ngắm nhìn cơ thể đẹp tuyệt trần của Hương. Tia mặt trời buổi sớm nhảy múa nghịch ngợm trên làn da Hương, còn cô thì không một phút ngừng tay. Sau khi cười nhẹ với người tình, Hương cúi xuống và xoa bóp hai bả vai ông Bắc. Không biết vô tình hay cố ý, hai bầu ngực nặng trĩu của cô cứ đung đưa lả lướt trên ngực, rồi trên mặt ông. Ông Bắc không chịu được sự khiêu khích đó, ông nhổm đầu lên và dùng môi cắn cắn cái đầu ti màu huyết dụ nhỏ xinh của cô.
– Ư.. Ư… – Hương rên nhỏ nhẹ khi hai đầu ti được ông Bắc mút và cắn nhẹ.
– Em có biết em mắc tội gì không? – Ông Bắc mỉm cười trêu. – Em đang mắc tội là khiêu khích đàn ông đấy.
– Thế anh hãy chứng tỏ điều gì cho em thấy anh là người đàn ông đích thực đi. – Hương nói nhưng tay đã trườn xuống dưới túm lấy dương vật đã cứng như sắt của ông Bắc.
– Em sẽ thấy ngay bây giờ, cưng ạ. – Ông Bắc trả lời và vật Hương nằm xuống. Ông nhanh nhẩu ngoạm lấy bờ môi đỏ thắm của cô để hôn, bàn tay thì nắn bóp hai bầu ngực căng tròn. Cả hai đã sẵn sàng cho một cuộc mây mữa vĩ đại.
Đúng lúc đó thì cửa ra vào bật mở, Julie bước vào phòng. “Đáng lẽ phải lấy lại chìa khoá của cô ta mới phải”. Ông Bắc chợt nghĩ.
Nhìn hai người trần truồng trên giường, Julie lập tức hiểu ngay là chuyện gì đang xảy ra. Ả tức giận, đứng sững lại ở cửa và không thốt lên được lời nào.
– Chào em yêu, Julie – Ông Bắc bình thản nói.
– Thôi được rồi Hương, hôm nay như vậy là đủ. Cảm ơn em.
Chẳng hề luống cuống chút nào, Hương bình thản mặc quần áo lên người, chải đầu và nhìn chằm chằm Julie thách thức khi đi ra phía cửa. “Mụ phá đám chết tiệt!” Hương lầm bầm điều đó khi đã bước ra ngoài và tiếc rẻ cuộc làm tình khi mới được bắt đầu.
Julie yên lặng và nhìn theo Hương. Ý định cãi nhau của cô vụt biến mất. Cô có thể có đòi hỏi gì nào? Vũ Bắc không bao giờ hứa là sẽ chung thuỷ với cô. Ông ta chưa khi nào hứa một cái gì cả. Hai người nhìn nhau.
– Anh hy vọng là em sẽ không xử sự như một kẻ quê mùa.
– Có lẽ em đến không đúng lúc.
Ông Bắc ngồi dậy, quàng chiếc khăn mặt quanh thắt lưng và hôn Julie. Song cô nhìn ông ta bằng ánh mắt tức tối, không thiện cảm như trước. Cái nhìn chứa đựng sự thù hằn.
– Sao anh có thể nỡ ra tay dã man như vậy với Phan Hải? Dù sao nó cũng là em trai của tôi.
Vũ Bắc đã lường trước được thế nào Julie cũng tìm ông ta để hỏi vấn đề này nên ông chỉ mỉm cười cố ôm lấy cô ta vào lòng để dỗ ngọt.
– Đó là chuyện riêng tư của nó với thằng Thành, không liên quan đến anh. Hai thằng đã xảy ra xích mích như thế nào thì chắc em là người biết hơn anh.
Julie đẩy Vũ Bắc ra, ả quay lại với khuôn mặt đằng đằng sát khí:
– Anh định chối đẩy sang cho thằng Thành đấy à?
Thấy dỗ không được, Vũ Bắc trở mặt ngay tức thì. Ông ta cũng không đùa cợt nữa mà nói thẳng ra với bộ mặt nghiêm túc:
– Thằng Hải em trai cô xứng đáng nhận hình phạt như thế. Thứ nhất, nó đã đánh thằng Thằng suýt nữa bỏ mạng. Như vậy việc thằng Thành trả thù coi như là nợ máu phải trả bằng máu. Thứ hai, thằng Hải dám phản tôi, định đâm lén sau lưng tôi. Nếu nó không phải là em trai cô thì giờ này xác nó đã ở nghĩa trang rồi.
Thấy Julie im lặng không nói được gì, lão Bắc thừa thắng xông lên khi ghé sát tai cô nói nhỏ:
– Mà cái việc phản bội và định hớt Loth Company trên tay tôi, tôi nghĩ cô cũng có dính dáng không nhỏ vào đâu đấy. Tôi chưa xử lý cả cô là may cho cô lắm rồi đấy.
– Anh… anh vừa nói gì… – Julie ấp úng khi bị Vũ Bắc vạch trần âm mưu.
– Cô đừng chở vờ không biết gì cả. Không có gì là qua mắt được Vũ Bắc này đâu. Hai chị em cô hãy biến xa thành phố này đi.
Julie không ngờ mình có ngày rơi vào tình thế này. Một người đàn bà xinh đẹp như cô không đáng bị đàn ông đuổi như đuổi một con chó dễ dàng như vậy. Ả mỉm cười xảo quyệt, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đã chung chăn chung gối suốt mấy năm qua.
– Anh nghĩ anh có thể từ bỏ tôi dễ dàng như vậy á? – Julie bắt đầu phản đòn. – Nhưng thôi được rồi! Tôi chưa bao giờ ép buộc đàn ông phải lên giường với tôi nếu như họ không còn muốn điều đó.
Vũ Bắc nhìn chằm chằm vào Julie. Ông ta đang chờ đợi điều kiện mà ả sắp nói ra.
– Cô nói đi! Cô muốn gì?
– Ông thông minh đấy, ông Bắc. Ông biết thừa một người phụ nữ xinh đẹp không thể sống bằng nước lã được phải không ông? – Julie vừa nói vừa đưa tay vuốt ve tấm ngực trần của ông Bắc như diễu cợt.
Vũ Bắc tức giận gạt tay cô ta ra, ông gằn giọng vì biết ả muốn gì.
– Cô cần bao nhiêu để tôi được giải thoát?
Julie nghe câu đó giận tím mặt, cô ta hầm hầm khuôn mặt với sự tức tối:
– Ông là người tán tỉnh tôi, tìm mọi cách đưa tôi lên giường và sau đó là chiếm hữu suốt mấy năm trời. Giờ ông ăn no rồi ông lại kêu là muốn được ” giải thoát”. Ông thật tởm lợm và bỉ ổi đó Vũ Bắc!
Đến nước này cũng chẳng còn gì phải giữ cái thể diện, ông Bắc chỉ muốn thoát khỏi người đàn bà nguy hiểm như mụ ta nên ông nhếch mép cười trả lời:
– Cô nói luôn cô cần bao nhiêu tiền đi.
Julie nhìn Vũ Bắc, cô thấy ông ta cũng đang nhìn mình và chờ đợi điều cô sắp nói ra.
– Hai triệu euro! Không thiếu một xu.
– Cái gì? Hai triệu euro? – Ông Bắc cười như người điên khi nghe đến khoản tiền mà Julie đòi hỏi. – Cô có bị làm sao không đấy hả Julie?
– Số tiền đó chẳng có gì là to tát cả. – Julie nói. – Tôi muốn có một khoản kha khá để sống ở một nơi khác khi nguồn tài trợ đã không còn.
– Nhưng cô đang nghĩ rằng hàng ngày chắc tôi chỉ việc ngồi đếm tiền hay sao mà cô bảo tôi phải đưa cho cô hai triệu?
– Hai trăm ngàn euro! – Ông Bắc nói tiếp. – Hai trăm ngàn là số tiền quá đủ cho hai chị em cô rồi.
Nghe số tiền ông Bắc nói ra, Julie cười to lên vang cả căn phòng. Sau khi cười chán chê, ả quắc mắt nói với Vũ Bắc:
– Một là đủ 2 triệu. Hai là không đồng nào.
Vũ Bắc tinh quái nhận ra ý đồ của Julie, lão chỉ lo sợ mỗi điều đó.
– Ý cô định hù dọa tôi đấy hả?
Julie đọc thấy sự sợ hãi trong con mắt của Vũ Bắc, ả lại phá lên cười rồi trả lời:
– Nếu ông biết điều thì phải thấy rằng 2 triệu là con số quá nhỏ bé so với những phi vụ đình đám ông đã làm chứ.
Đúng là Julie đã biết quá nhiều về công việc làm ăn, ông Bắc suy nghĩ và cũng tỏ ra thận trọng. Nhưng số tiền 2 triệu thì không đời nào ông trao không cho mụ ta rồi. Ông Bắc xuống giọng, ông phải tỏ ra mềm mỏng, những chuyện cãi vã như thế này chỉ có thể giải quyết được bằng sự nhẹ nhàng.
– Thôi nào, Julie! Em cũng biết là anh không muốn như vậy mà. Chúng ta nên từ từ thương lượng.
– Chẳng có gì để thương lượng cả. – Julie cố gắng gạt đôi tay của ông Bắc ra khi ông đang cố ôm lấy cô.
– Anh muốn thoát khỏi tôi cơ mà! Tôi đang làm theo ý anh đó.
– Em là người phụ nữ đáng yêu của anh và em biết rõ điều đó đúng không? – Ông Bắc thì thầm.
– Chúng ta đã có những năm tháng thật tuyệt vời ở bên nhau, phải không em? – Ông Bắc âu yếm bế Julie đến bên giường và ngồi xuống bên cạnh. Điều đó như có tác dụng khi Julie bắt đầu hơi động lòng và ả gục đầu vào vai ông ta.
Ông Bắc thầm mỉm cười vì tự hào khi luôn biết cách cầm cương những con ngựa cái, kể cả những con ngựa có tính cách ngông cuồng như Julie. Nhưng lần này có lẽ ông Bắc đã thỏa mãn quá sớm. Nụ cười nham hiểm của ông đã bị Julie nhìn thấy. Nghĩ đến em trai đang đau đớn vật vã ở nhà, nghĩ đến sự cáo già của ông Bắc nên cô ta bừng tỉnh cơn mê. Gạt luôn bàn tay đang đi vào trong áo mình, Julie đứng dậy rồi nhìn thẳng vào ông Bắc nói sắc lẹm như con dao Nhật:
– Ông đừng tưởng dở cái trò ngon ngọt cũ rích đó ra mà lừa được tôi. Tôi cho ông đúng 1 tuần để chuẩn bị số tiền đó. Nếu không đúng hẹn, chắc ông cũng biết hậu quả như thế nào rồi đó.
Vũ Bắc ngồi đơ người ra nhìn Julie đi ra khỏi phòng. Ông ta cười thầm và lẩm bẩm “một tuần”, chưa có ai dám mặc cả với ông ta như vậy.