Phần 47
Gia Bảo tung tăng đôi chân đi giữa cánh rừng chỉ có cây cối xung quanh cùng với Julie. Trong chiếc quần sooc bò bó sát, đôi chân dài và thon của cô làm Julie mê mẩn ngắm nhìn từ đằng sau. Julie thở dài vẻ tiếc nuối, cô ta có vẻ thích Gia Bảo thực sự nhưng không thể rút kế hoạch đã được vạch sẵn từ đầu.
– Chờ cô chút để cô vào trong cái chòi kia thuê. Đêm nay cô cháu mình sẽ trải qua một đêm tuyệt diệu ở đây.
Gia Bảo mỉm cười khúc khích khi liên tưởng đến cảnh làm tình giữa cô và Julie ở trong rừng. Đứng ngoài chờ tầm mười phút thì mới thấy Julie đi ra. Hai cô cháu sau khi thuê được cái chòi thì liền đi vào trong cất đồ. Nằm xuống tấm phản bằng gỗ, Gia Bảo duỗi đôi chân dài miên man để thư giãn sau một hành trình mệt mỏi.
– Cháu đói bụng rồi cô ơi? Ăn đồ mình mang đi hả cô?
Julie mỉm cười ngồi xuống nói:
– Cô bảo ông chủ nhà nướng cho con gà rừng rồi. Đi rừng phải thưởng thức thịt thú rừng chứ.
– Thật là tuyệt! Nghĩ đến mà thèm.
– Cháu cứ nằm nghỉ khoảng một tiếng rồi dậy sẽ có ngay. Cô ra ngoài ngắm cảnh chút đã.
– Vâng, cô đừng đi đâu xa nhé. Ở đây một mình cháu sợ lắm.
– Yên tâm, cô luôn ở bên cháu mà. – Julie mỉm cười cúi xuống, hai người phụ nữ lập tức không ngần ngại quấn môi nhau thật là say đắm.
– Giờ cứ ngủ một giấc cho khỏe đi nhé. Đêm nay hai cô cháu mình sẽ làm tình cả đêm. – Julie thủ thỉ.
Gia Bảo thích thú cười rồi hai người hôn nhau một lúc nữa mới buông ra. Julie đi ra ngoài đóng cửa lại để cho Gia Bảo ngủ lấy sức. Thời gian trôi chừng hơn một tiếng, Gia Bảo có lẽ mệt nên ngủ li bì trên chiếc phản bằng gỗ. Bỗng cô cảm nhận được bàn tay của ai đó đang nắn và bóp ngực mình. Cứ nghĩ là Julie, mắt vẫn nhắm, miệng mỉm cười thích thú khi được hai bàn tay bóp cả hai bầu vú của mình. Rồi thêm một bàn tay nữa vuốt ve nhẹ nhàng phía trên đùi gần háng làm Gia Bảo giật mình mở mắt ra. Cô sợ hãi khi nhìn lên thấy hai hay ba cái đầu đàn ông đang nhe răng nhìn mình.
– Các người… các người… định làm gì tôi? – Gia Bảo chỉ ấp úng được cửa miệng và hình dung ngay cảnh bị ba tên này hiếp dâm.
– Đừng sợ, chúng ta vui vẻ một tí thôi mà cô bé. – Một tên vừa nói vừa cười.
Gia Bảo đã rõ ý định của bọn chúng, theo phản xạ cô co quắp đôi chân lại và hét lên thật to mong Julie hay ai đó nghe thấy được:
– Cứu! Cứu! Cô Julie cứu cháu!
Tiếng hét vang to khiến ba tên sợ quá phải lấy tay bịt mồm Gia Bảo lại. Theo đó những tên con lại cầm tay và cầm chân cô không cho chống cứ. Gia Bảo giẫy giụa cố đạp đôi chân nhưng đều vô ích vì cả ba người đàn ông đều rất to khỏe.
– Bốp! Bốp! Con khốn này! Mày chống cự thì bọn tao sẽ hiếp đấy. Thay bằng ngoan ngoãn thì tất cả đều cùng được sướng không?
– Cút đi! – Gia Bảo hét lên. – Thả tôi ra! Cứu ! Cứu!
– Bốp! Bốp! – Lại những cái tát vào má liên tiếp rồi ngay lập tức một tên lấy cái khăn vo tròn lại và bóp mồm Gia Bảo há ra để nhét vào.
Gia Bảo căm thù đưa đôi mắt nhìn ba người đàn ông nhưng cô hoàn toàn bị bất lực. Lúc này cô chỉ mong chờ Julie về để cứu cô. Và cánh cửa mở ra, Julie xuất hiện khiến Gia Bảo mừng rỡ. Cô muốn ngồi dậy chạy về phía Julie nhưng bị hai tên giữ chặt lại không thể nhúc nhích.
– Các người đang làm cái trò gì đấy? Tôi gọi công an đấy. – Julie diễn kịch với ba tên.
– Gọi đi cô em! Một tên cười khùng khục. – Hắn ta lại gần Julie cợt nhả vuốt ve cánh tay trắng trẻo của cô và nói tiếp:
– Hai người phụ nữ xinh đẹp ở đây mà lại không có đàn ông thì thật là uổng phí quá. Chiều chúng tôi đi thì còn được thoát thân. Ở cái cánh rừng hoang vắng này thì không có ai đến cứu các cô được đâu.
Julie đứng im nhìn Gia Bảo đang bị nhét khăn vào mồm và bị giữ cả hai tay không nhúc nhích được. Ả ta định lại gần Gia Bảo để thuyết phục cô bé chiều mấy tên này, đó cũng là mục đích chính mà ả ta mong muốn. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói uy lực cất lên tại cánh cửa:
– Thả hai người ra ngay bọn khốn!
Gia Bảo mừng như vớ được vàng khi nhìn thấy người đàn ông lăm lăm khẩu súng trên tay chĩa về phía mấy tên đang bắt giữ hai cô cháu chính là Bảo Ngọc, người cứu cô buổi tối hôm nào tại nhà Phan Hải. Muốn lao đến để ôm lấy anh ta mà không thể nhúc nhích được chân tay, Gia Bảo chỉ còn biết đưa đôi mắt nhìn cầu cứu.
Sự xuất hiện của Bảo Ngọc làm Julie bất ngờ không thể tính trước được. “Lão già chết tiệt đâu đâu cũng thấy tai mắt của lão ta!” – Julie nhủ thầm. Nhìn khẩu súng của Bảo Ngọc trên tay, Julie không thể không coi thường được, ả mưu mô nghĩ ngay ra một cách.
– May quá cậu đến rất đúng lúc. – Julie đẩy thằng tây ra và chạy về phía Bảo Ngọc ôm chầm lấy anh như cầu cứu.
– Mấy tên này định hiếp dâm hai cô cháu. – Julie vừa ôm vừa nói như thật.
Tiếng kêu cứu của Gia Bảo đã giúp Bảo Ngọc xác định được vị trí. Anh ta chạy thật nhanh về phía trước và nhìn thấy cái chòi. Nhẹ nhàng như một con mèo và nhanh như một thần gió, Bảo Ngọc đã đứng bên ngoài cánh cửa nghe ngóng tình hình bên trong. Nhưng có điều Julie diễn quá xuất sắc nên Bảo Ngọc đã bị đánh lừa. Anh ta cũng đinh ninh chuyện hai cô cháu bị ba thằng tây này hiếp dâm là chuyện vô tình.
– Mày là thằng khốn nào mà muốn can thiệp vào chuyện của tụi tao? – Thằng tây ban nãy bị Julie đẩy ra tiến lên vài bước nói với Bảo Ngọc.
– Khôn hồn thì hãy cút khỏi đây ngay! – Hắn tiếp tục đe dọa.
Bảo Ngọc gỡ cánh tay của Julie ra, tiến lên và chĩa súng ra đằng trước.
– Bọn mày không biến khỏi đây thật nhanh thì đừng trách khẩu súng này vô tình. – Theo câu nói, khẩu súng của Bảo Ngọc lần lượt chĩa vào từng người.
Đưa ánh mắt sắc lẹm chiếu vào cả ba thằng tây đầy thách thức, nhưng Bảo Ngọc lại thấy Gia Bảo hoảng hốt lắc lư cái đầu như muốn nói điều gì mà không thể nói được. Linh tính báo có điều gì không ổn, Bảo Ngọc quay người lại thì:
– Hự! Cô.. cô.. dám… – Bảo Ngọc với đôi mắt trợn trừng nhìn Julie, khẩu súng rơi xuống sàn nhà kêu cộp một cái và hai tay anh ôm lấy bụng.
Julie cười khanh khách rút con dao ra khỏi bụng Bảo Ngọc thì cũng là lúc anh ta ngã lăn đùng xuống đất. Gia Bảo thấy vậy khóc to và như có sức mạnh vô hình, cô thoát ra khỏi hai tên đang giữ mình và chạy lại ôm lấy xác Bảo Ngọc.
– Sao cô lại giết anh ấy? Anh ấy đang cứu chúng ta cơ mà. – Gia Bảo không hiểu tại sao Julie lại đâm Bảo Ngọc.
Lúc này mọi chuyện cũng đã được phơi bầy nên Julie không ngần ngại lột chiếc mặt nạ ra để Gia Bảo thấy được bộ mặt thật của mình. Ả cười ré lên trông man rợ và ba tên kia nhìn Gia Bảo cũng cười theo.
– Nào cô em, giờ thì hết người cứu rồi nhé. Có ngoan ngoãn chiều bọn anh không? – Từng thằng bắt đầu tiến về phía Gia Bảo.
Gia Bảo sợ hãi hết nhìn ba thằng tây rồi lại nhìn sang Julie. Cô đã hiểu đây là âm mưu của mụ ta, nhưng đã quá muộn rồi.
– Cô… cô… cô đang… làm cái gì vậy?
– Haha. – Julie lại cười phá lên thật sảng khoái. – Cháu gái ngu ngốc của cô ơi. Cháu có biết cô là ai không?
– Cô là…
– Haha, nói ra chắc cô cháu sẽ bất ngờ lắm. Nhưng không sao, cô sẽ nói ra vì đằng nào cũng không còn gì phải giấu diếm nữa.
– Cô chính là chị gái của Phan Hải đó!
– Hả? Cô nói gì cơ? Cô là…
– Sao? Ngạc nhiên lắm phải không?
Julie sau khi đã cho Gia Bảo biết mình là ai, ả ta không còn cười nữa mà thay vào đó là bộ mặt ghê gớm, đôi mắt thù hằn chiếu vào Gia Bảo:
– Gia đình các người đã hại chị em ta thì bây giờ ta đang đòi lại món nợ đó đây. Năm xưa mẹ ngươi đã thuê người đến để hiếp ta và khiến ta mãi mãi thành người đàn bà vô sinh. Chính vì vậy, ta muốn con gái của bà ta phải đền mạng thay thế.
– Cô.. cô… – Gia Bảo sợ hãi khi nghe thấy điều đó. Định đứng lên để chạy ra ngoài nhưng đã bị Julie đứng chặn lại.
– Muốn chạy à? Chạy đằng trời! – Julie gằn giọng trông phát sợ. Nhưng ả ta lại dịu giọng lả lướt như cũ:
– Cháu gái muốn cả đêm được sung sướng đúng không? Vậy ba người này sẽ cho cháu được toại nguyện nhé… kaka..
– Không! Thả tôi ra! – Gia Bảo hét lên rồi đẩy Julie để chạy nhưng cô đã bị hai thằng tây giữ lại kéo về chiếc phản và lôi chiếc dây thừng ra trói tay cô không cho cử động.
Julie bây giờ mới nhìn xuống cái xác Bảo Ngọc, ả ta nói với ba tên đồng bọn:
– Một người ở đây trông coi con bé, còn hai người đi cùng tôi giấu cái xác này. Nhanh lên!
Nghe thấy Julie nói vậy thì một người cúi xuống xác Bảo Ngọc, vũng máu từ bụng chảy ra lênh láng sàn nhà, hắn ta khi nhấc cơ thể Bảo Ngọc lên thì nói:
– Thằng khốn vẫn còn sống thoi thóp! Giải quyết hắn ta thế nào đây?
Julie nhìn Bảo Ngọc lần nữa, bản thân ả cũng không có thù ghét gì anh ta cho lắm nên cũng có chút thương tình còn xót lại trong người.
– Vứt hắn ta vào bụi cây nào đó. Sống hay chết thì coi như do ông trời định đoạt.
Ngay sau đó hai tên đồng bọn cùng Julie đưa Bảo Ngọc đến một con đường vắng vẻ rồi quăng vào bụi cây ở tít bên trong. Xong việc thì Julie dặn dò:
– Giờ chúng ta hãy về chòi. Hai người cứ ở bên trong, còn một người cùng tôi đứng bên ngoài để tiếp đón thêm vị khách nữa. Chắc họ cũng sắp đến rồi đấy.
…
Gia Hân cảm thấy thầy giáo, cũng là hiệu phó của trường đang có những biểu hiện hơi lạ. Ngồi trên chiếc ghế sofa, ban đầu Gia Hân cứ nghĩ những cái ôm tình cảm từ ông Thomas chỉ là sự yêu quý nhau của tình thầy trò. Hai người sau khi ăn tối xong thì ngồi trên ghế xem phim. Nhưng càng lúc Gia Hân càng thấy sợ sợ vì cánh tay của ông Thomas đang quàng qua vai mình suốt từ nãy đến giờ có biệu hiện ép chặt hơn, thỉnh thoảng mấy ngón tay của ông như vô tình thõng xuống mơn man bầu vú đang độ tuổi trăng tròn.
– Thầy ơi! Muộn rồi thầy đưa em về trường được không?.
Gia Hân quay mặt sang nói với Thomas vì cô thấy sợ sợ.
– Ơ kìa em, phim đang hay mà. Xem hết bộ phim này thì thầy sẽ đưa em về.
Thomas biết còn mồi đang cảnh giác nên lão ta rụt tay lại để Gia Hân khỏi lo lắng. Hai thầy trò lại tiếp tục đưa ánh mắt vào chiếc màn hình tivi như không có chuyện gì xảy ra. Xem được chừng năm phút, cánh tay của ông Thomas lại tiếp tục quàng qua vai cô bé bóp nhè nhẹ. Gia Hân nổi da gà vì sợ nhưng không dám thốt miệng câu nào, cô chỉ ngồi im lặng theo dõi nốt bộ phim và cầu mong cho bộ phim nhanh hết để thầy đưa về trường.