Phần 48
Theo như chỉ dẫn tường tận của Mai trong tin nhắn, ba người bao gồm Long, Thảo, Phan Quân đi bộ băng qua một chặng đường dài của cánh rừng Waren. Đi bộ gần tiếng rưỡi đồng hồ, mệt lả người nhưng vì số phận của con gái đang gặp nguy hiểm mà cả ba vẫn phải cố gắng lê tiếp những bước chân rệu rã mà không dám kêu lấy một lời. Phan Quân nhiều tuổi hơn nên Thảo nhìn ông thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại thì cũng thấy thương. Cũng sắp đến nơi, nhìn ông Quân mệt quá rồi nên Long đề nghị:
– Thôi chúng ta nghỉ mấy phút đã để lấy sức. Trông anh Quân nhìn sắp xỉu đến nơi.
Vì việc quan trọng không thể vì mình mà làm hỏng chuyện nên ông Quân xua tay không đồng tình:
– Còn một đoạn nữa là đến rồi, anh cố được. Hai đứa yên tâm, đừng lo cho anh. Ta đi tiếp thôi!.
Thảo là phụ nữ nên cũng mỏi nhừ chân, thấy chồng nói vậy thì cô nói luôn:
– Năm mười phút thì cũng chẳng giải quyết được gì. Chúng ta cứ ngồi đây nghỉ mấy phút rồi đi tiếp anh Quân ạ. Em cũng chẳng nhấc nổi chân nữa rồi đây này. Không ngờ con Mai nó đưa Gia Bảo đến tận nơi đây.
– Thì nó phải chọn một nơi thật kín đáo và ít người qua lại chứ – Long không lấy làm lạ khi Mai chọn cánh rừng này để làm nơi trao đổi con tin.
Trong khi bà người ngồi nghỉ uống nước để lấy lại sức, Thảo ngồi bệt xuống dựa lưng vào một gốc cây ven đường. Bỗng dưng cô giật mình ngồi phắt dậy khiến Long và ông Quân đứng cạnh đó phải giật mình:
– Có chuyện gì thế em? – Long hỏi.
– Tự nhiên em nghe thấy có tiếng sột soạt ở sau lưng mình trong bụi cây.
Ông Quân cười, làm ông hết cả hồn cứ tưởng có mai phục. Ông nói tỏ vẻ kinh nghiệm:
– Chắc là nhím hoặc thỏ đấy. Rừng này nhiều nhím lắm.
Ông Quân vừa dứt lời thì bỗng im bặt và vểnh tai lên nghe vì đúng là có tiếng người trong lùm cây. Thảo sợ hãi ôm chầm lấy Long.
– Đấy… có tiếng gì ở trong bụi cây! – Thảo nói.
Long gỡ tay Thảo ra và đến gần bụi cây để xem là tiếng động gì. Phan Quân cũng từ từ lại gần và vạch khóm cây ra đi vào. Càng ngày tiếng kêu có vẻ nghe rõ hơn. Cả ông Quân và Long đều nghe thấy ai đó đang kêu – cứu – rất chi là yếu ớt. Long toát mồ hôi vì sợ Mai đã giết con gái mình, nhưng tiếng – cứu – cuối cùng phát ra rồi im bặt báo hiệu là của một người đàn ông thì anh thở phào nhẹ nhõm. Hai người mon men đi theo tiếng kêu cứu phát ra, và họ đã nhìn thấy một xác người đang nằm sấp bụng dưới đất.
– Có người chết! – Long buột miệng nói với ông Quân.
– Ừ, ta lại gần xem sao.
Hai người nhanh chân đến bến xác chết và lật người đó nằm ngửa ra. Nhìn máu me be bét ở vùng bụng cho biết anh ta bị thương ở đó, nhưng khuôn mặt thì Long nhận ra ngay.
– Sao lại là cậu ta? – Long ngạc nhiên thốt lên.
– Em biết người này à? – Ông Quân cũng ngạc nhiên hỏi.
– Em không biết, nhưng em đã gặp người này một lần rồi. Cậu ta đã từng cứu Gia Bảo và Thảo trước đám du côn. Không biết cậu ta làm gì ở đây mà lại bị thương như vậy nhỉ?.
– Hình như vẫn còn sống.
Ông Quân cúi xuống và thấy Bảo Ngọc vẫn còn thở thoi thóp rất nhẹ.
– Mình đưa cậu ta ra ngoài đã rồi tính sau.
Khi Long và ông Quân khiêng được Bảo Ngọc ra ngoài bụi cây, Thảo nhìn thấy thì cô còn ngạc nhiên hơn cả Long.
– Cái gì thế này? Sao… sao.. sao… lại là cậu ta cơ chứ?.
– Ừ, anh cũng đang không hiểu cậu ta làm gì ở đây? Và ai là người khiến cậu ta bị thương nặng như vậy cơ chứ?.
Thảo có vẻ hiểu vấn đề nhiều hơn hai người nên trả lời ngay:
– Ở cánh rừng này làm gì còn ai ngoài con Mai nữa. Chắc chắn là nó rồi! Nhưng vấn đề em đang thắc mắc không hiểu là tại sao cậu ta lại ở đây? Và để làm gì?.
Thấy Thảo biết về cậu thanh niên này, ông Quân tò mò hỏi:
– Em biết người này à?.
– Cậu ta là tay chân của Vũ Bắc đấy. Tính tình người này rất quái gở và hơi lập dị.
– Người của Vũ Bắc á? – Giờ đến lượt ông Quân há hốc mồm ngạc nhiên
Câu hỏi đặt ra là Bảo Ngọc làm gì ở cánh rừng này chưa có câu trả lời thì ba người nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của ai đó. Hình như họ cũng đang đi về phía ba người. Nhìn từ xa thấy một người châu á và một người tóc vàng đang vừa đi vừa nói chuyện thì Long liền gọi to như muốn họ trợ giúp. Hai người nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng mặt nhìn về phía trước. Trung, tay chân của Bảo Ngọc nhận ra đó là Phan Quân và bà Thảo thì liền chạy lại gần họ. Hai người theo chỉ thị đi về hướng bên phải nhưng không tìm thấy Julie đâu nên thống nhất quay lại. Đến chỗ hẹn là ngã ba đường, không thấy Bảo Ngọc ở đó thì Trung tỏ ra lo lắng nên bảo người chèo thuyền tiếp tục đi về hướng bên trái để tìm anh và Julie. Giờ đây nhìn cái xác Bảo Ngọc nằm gục dưới đất không biết còn sống hay đã chết, Trung sợ hãi hỏi:
– Sao anh ấy lại bị như thế này? Các người có biết chuyện gì đã xảy ra không?.
Ông Quân bình tĩnh nhìn nét mặt của Trung, ông đoán hai người quen biết và cùng đi với nhau nên trả lời:
– Cậu ta đang bị thương rất nặng, không biết có cứu sống được không? Chúng tôi thấy xác cậu ta bên trong bụi cây kia. Vẫn chưa rõ ai là kẻ giết cậu ta dã man như vậy?.
– Con khốn nạn kia! – Trung rít lên vẻ căm phẫn.
– Cậu đang nói con khốn nào vậy? – Long hỏi.
– Không phải con mụ Julie thì còn ai vào đây nữa. Không ngờ anh Bảo Ngọc lại bị mụ ta giết như vậy.
Cả Long Thảo và ông Quân đều đưa mắt nhìn nhau vì cả ba không hiểu sao Bảo Ngọc và Trung lại biết Mai đang ở đây. Và hai người có mặt ở cánh rừng này để làm gì? Theo lệnh của ai? Thảo nhanh trí liền hỏi Trung để làm sáng tỏ vấn đề:
– Sao hai người lại biết Julie ở đây? Có phải hai người đến đây theo lệnh của Vũ Bắc?.
Trung đang kiểm tra viết thương của Bảo Ngọc, thấy Thảo hỏi vậy thì anh ta cũng không muốn giấu:
– Đúng là chúng tôi đến đây theo lệnh của sếp Bắc. Không những chúng tôi biết Julie đang ở đây, mà chúng tôi còn biết mụ ta đang có ý định hãm hại con gái của ông bà.
Thảo và ông Quân nhìn nhau khi nghe Trung nói ra điều đó. Vậy là mọi chuyện của cô từ công ty cho đến gia đình Vũ Bắc đều biết hết. Đang còn mải suy nghĩ thì Trung lên tiếng:
– Còn nước còn tát. Tôi phải đưa anh Bảo Ngọc đến bệnh viện gần nhất thôi.
– Ừ, nhanh lên cậu cho còn kịp – Thảo trả lời và đồng tình.
Trung ra hiệu cho người chèo thuyền giúp một tay để cõng Bảo Ngọc lên lưng. Khi chuẩn bị đi thì anh ta rút khẩu súng lục ra đưa cho ông Quân rồi nói:
– Ông Bắc lệnh hai anh em tôi phải cứu con gái ông bà bằng được và lôi cổ mụ Julie về để trừng phạt. Nhưng nay anh Bảo Ngọc bị trọng thương, tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện nên ông bà cố gắng tự cứu con gái mình. Hãy cầm khẩu súng này để phòng thân vì mụ ta rất nguy hiểm đấy.
Thảo và Long rất cảm kích vì điều đó. Long chưa chạm trán Vũ Bắc nên không rõ ông ta như thế nào. Còn Thảo từ trước vẫn coi ông ta là kẻ thù muốn chiếm đoạt Loth, nhưng sau sự kiện ông ta đã cứu cô ở nhà Phan Hải, và lại thêm lần này nữa khi âm thầm điều người đi giải cứu con gái cho mình thì cô đã có chút thiện cảm.
Cũng may người chèo thuyền có sức khỏe phi thường, anh ta cõng Bảo Ngọc trên lưng mà vẫn đi thoăn thoắt. Nhìn bóng mấy người đã mất hút sau rặng cây, Long Thảo và Phan Quân nhìn nhau rồi tiếp tục đi về phía điểm hẹn mà Mai đã chỉ định.
– Chưa chắc cậu ta có thể sống được. Anh nhìn thấy yếu lắm rồi – Vừa đi ba người vừa nói chuyện.
– Giờ chỉ còn trông vào may mắn thôi – Thảo nói:
– Hy vọng anh ta sẽ không chết. Nếu chết thì thật đau lòng.
– Đúng vậy – Long đi bên cạnh gật đầu:
– Dù sao cậu ta bị như vậy cũng chỉ vì muốn cứu con gái chúng ta. Lạy trời phù hộ cho cậu ta còn sống để vợ chồng mình còn có dịp báo đáp. Đây là lần thứ hai cậu ấy lăn xả vì gia đình chúng ta.
Ba người dừng chân vì từ đằng xa họ đã nhìn thấy một người đàn ông và một người đàn bà. Thảo nhận ra ngay người phụ nữ của mười sáu năm về trước. Tuy khuôn mặt có thay đổi chút ít vì thời gian nhưng cái nét thì không thể nhầm với ai được.
– Cô ta kia rồi! – Long cũng nhận ra người phụ nữ đang đứng là Mai vì dù sao anh cũng đã được một lần ân ái với ả.
Thảo lườm Long một cái ý như nhắc nhở là … “tình nhân cũ sao mà nhớ thế”
Khi ba người đến gần đứng đối diện nhau, ông Quân chỉ im lặng vì ông đang tính kế làm thế nào giải thoát được cho Gia Bảo mà vẫn không bị mất tiền. Nhưng thấy một thằng tây to cao đứng bên cạnh, ông Quân biết rằng sẽ rất khó khăn.
– Con gái của chúng tôi đâu? Cô đã làm gì con bé? – Thảo tiến lên đằng trước hỏi ngay.
Mai nhếch mép cười mỉa, cái giây phút chạm trán kình địch cuối cùng cũng đã đến. “Cô ta vẫn xinh đẹp như ngày nào!” Mai nghĩ thầm đánh giá về sắc đẹp của Thảo.
– Không ngờ 10 mấy năm rồi chúng ta còn có thể được gặp lại nhau – Mai lên tiếng.
– Tôi không ngờ cô lại trả thù bằng cái cách hết sức bỉ ổi như vậy – Thảo tức giận.
Mai nghe thấy Thảo nói vậy thì cô ta cười ré lên thật to, tiếng cười vang cả cánh rừng. Ả cười xong thì khuôn mặt bỗng chốc biến đổi với sát khí đằng đằng trên khuôn mặt:
– Ngày xưa cô dùng cách bỉ ổi để hại tôi, giờ tôi cũng bắt trước cô thực hiện lại thôi.
Long từ nãy im lặng để cho hai người đàn bà tự giải quyết nói chuyện với nhau. Nhưng thấy Mai có cái thái độ của kẻ chợ búa nên anh liền nhảy vào can thiệp:
– Cái gì qua rồi thì hãy để nó qua đi. Vợ chồng chúng tôi vẫn thường hối hận và ăn năn cho việc làm đó. Gia Bảo không có lỗi gì, mong cô đừng làm hại con bé.
Nghe Long bênh vợ, nhưng dù sao ăn nói cũng nhẹ nhàng nên Mai đành dịu giọng xuống không đôi co với Thảo nữa. Cô ta chuyển sang mục đích chính của cuộc gặp mặt lịch sử này:
– Các người có mang đủ số tiền như tôi đã dặn chứ?.
– Tất cả ở trong cái túi này, không thiếu một xu.
Long trả lời và giơ cái túi lên cho Mai biết.
– Tốt! Vậy muốn cứu con bé thì hãy đưa tiền đây! – Mai ra điều kiện trước.
– Không! Con bé phải được thả ra thì chúng tôi mới có thể đưa tiền cho cô được – Thảo lên tiếng thay chồng vì cô sợ Mai lật lọng nếu đưa tiền trước.
– Sao? Cô sợ tôi cầm tiền chạy à? Nếu cô sợ thì cô có thể cầm tiền về. Còn Gia Bảo ở lại đây với tôi và những thanh niên to khỏe kaka….
– Các người đang làm gì cô bé? – Thảo lo lắng biểu hiện trên khuôn mặt.
– Đang ở một nơi an toàn với những người đàn ông.
Mai trả lời cợt nhả, ả liếc mắt xem phản ứng của ba người rồi tiếp tục nói:
– Nếu các người còn tiếc tiền thì tôi e sẽ muộn đấy!.
– Các người đang làm gì nó? – Long tức giận tiến lên nhưng bị thằng tây đứng bên cạnh Mai ngăn lại. Mai sung sướng khi làm cho Long và Thảo lo sợ như vậy. Ả ta chẳng e ngại khi Long sửng cồ tiến lên, thay vào đó ả gằn giọng nhìn thẳng vào mắt Long để ra điều kiện cuối cùng:
– Không đưa tiền thì đừng hòng đưa con về!.
– Thôi được rồi! Chúng tôi sẽ đưa tiền trước cho cô. Coi như chúng tôi tin cô một lần – Thảo đứng đằng sau Long lên tiếng. Cô nghĩ rằng chỉ còn cách duy nhất là đưa tiền trước thì may ra mới cứu được Gia Bảo.
– Như vậy có phải đỡ mất thời gian không – Mai thỏa mãn vì mình chiến thắng.
– Nào đưa tiền đây!.
– Anh đưa tiền cho cô ta đi! – Thảo bảo Long như vậy.
Lo sợ người đàn bà này quỷ quyệt, Long cầm túi tiền trong tay tỏ ra lưỡng lự. Phan Quân thấy vậy liền động viên:
– Cậu cứ đưa tiền cho cô ta đi, đừng lo. Nếu cô ta giở trò, tôi sẽ cho cô ta ăn vài viên đạn.
Liền theo câu nói đó là khẩu súng trên tay ông để dằn mặt Mai. Mai nhìn thấy khẩu súng lục trên tay ông Quân, nhưng ả ta chỉ nhếch mép không coi ra gì, cái ả đang chờ đợi là túi tiền của Long.
– Được rồi – Long lên tiếng:
– Nếu cô giở trò gì ra thì đừng trách tôi khốn nạn đấy. Tiền đây! Cầm lấy và dẫn chúng tôi đến chỗ Gia Bảo – Long đưa túi tiền cho Mai.
Mai cầm lấy ngay túi tiền mà Long đưa cho. Ả mở ra ngay và thấy từng sấp tiền lóng lánh các màu sắc của từng mệnh giá. Mỉm cười sung sướng, ả ngẩng đầu lên nói:
– Đi theo tôi!.