Phần 6
Mỉm cười một mình, Phan Hải quay người đi vào bên trong để nói cho Gia Bảo biết hai người chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Đúng lúc đó, một người đàn bà cũng đang tiến về phía trước đối diện nhau. Bốn con mắt chợt khựng lại nhìn nhau, cô ta ngẩng đầu lên và hít thở thật sâu như đang chống chọi lại với cơn chóng mặt.
– Cô Thảo! Hôm nay buổi tiệc vui quá phải không cô. Trông cô có vẻ mệt mỏi? – Phan Hải mở lời trước nhưng mắt vẫn dán chặt vào cơ thể của bà mẹ vợ tương lai.
– Ừ, cô cảm thấy không được khỏe và đang muốn đi về. Cháu đã quyết định kỹ về việc trở thành người của Loth chưa? – Thảo đang cố chống trọi với cảm xúc để có thể mở mồm nói ra từng câu, từng chữ.
Khuôn mặt, thái độ, và đặc biệt là giọng nói không được bình tĩnh của Thảo đã không qua được con mắt chuyên đi săn máy bay như Hải. Anh ta lập tức để ý đến Thảo và mắt anh nhìn lướt đánh giá thân hình quá ngon lành, ngực tròn đẹp. ” Mẹ vợ tương lai của mình đây ư? Thật đáng tiếc khi bà ta là mẹ của Gia Bảo. ” Phan Hải đang nghĩ nếu như người phụ nữ đang đứng trước mặt mình không phải là mẹ của Gia Bảo thì chắc chắn anh ta sẽ có ý định chinh phục cho bằng được. Nhưng không vì điều đó mà anh đuổi mẹ vợ mình ra khỏi giường đâu….
Thảo thấy cái nhìn chằm chằm vào mình, cô ngại ngùng cúi đầu nhìn xuống đất. Phan Hải thốt lên ” Đôi mắt bà ta! Trời ơi, một đôi mắt kỳ diệu làm sao, hệt như mắt mèo, sáng màu và tròn xoe. Phan Hải cảm thấy cái nhìn của đôi mắt đó có chút gì khêu gợi trắng trợn, kinh nghiệm giường chiếu mách bảo anh như vậy.
– Nếu cô muốn thì ngay tuần sau cháu sẽ về làm cho Loth. – Phan Hải quyết định thật nhanh, anh muốn được làm việc bên cạnh người đàn bà này quá rồi. ” Bà ta có sức hút thật mãnh liệt… ”
– Cô rất vui khi cháu đã quyết định như vậy. – Thảo bỗng dưng thấy mừng rỡ khi Hải đã quyết định về làm cho Loth.
– Cháu cũng rất vui khi được trở thành người của Loth. Cháu sẽ cố gắng chứng tỏ cô đã không nhìn nhầm người.
– Cô hy vọng là như vậy. Cô đang rất cần những người có tài năng và trẻ trung như cháu.
Phan Hải mỉm cười nhích gần hơn vào bà mẹ vợ tương lai để thử ra đòn tấn công, anh nói rất khẽ nhưng đủ ngọt ngào chui vào tai người đàn bà đang căng cứng:
– Cháu chưa bao giờ làm cho bất cứ người phụ nữ nào thất vọng cả. Rồi cô sẽ thấy.
Ngụ ý của anh ta trắng trợn đến mức không thể không nhận ra. Nhưng Thảo lại thấy thích vì điều đó, bên trong người cô căng lên, sẵn sàng ưng chịu. Đứng đối mặt với nhau, Thảo cảm thấy mùi cơ thể của Hải, mùi đàn ông đặc trưng khiến cô rạo rực. Cố gắng kìm nén ý muốn đụng chạm vào người, Thảo bạo dạn đi đến quyết định khi cũng trả lời đầy tính ỡm ờ:
– Được! Cô sẽ chờ điều đó. Cô rất muốn nhìn thấy năng nực thực sự của người mà sau này sẽ là con rể của cô.
Hải cười tự mãn trả lời:
– Cháu sẽ không làm cho mẹ vợ của mình phải thất vọng đâu. Đảm bảo năng lực của cháu cực kỳ chất lượng.
Thảo đỏ bừng mặt lườm Phan Hải đầy tình ý rồi chủ động đi về phía Gia Bảo và chồng đang ngồi nói chuyện ở bên trong. Gia Bảo thấy mẹ và Phan Hải đang đến gần thì vui mừng hỏi:
– Mẹ và anh Hải đã nói chuyện với nhau nhiều chưa?
Thảo cố gắng bình tĩnh trả lời vì Long đang ngồi ở đó:
– Mẹ và Hải vừa nói chuyện qua về công việc. Mọi việc rất tốt và Hải nói rằng sang tuần có thể đi làm ngay.
Gia Bảo nghe mẹ nói vậy thì mừng rỡ đứng lên ôm chầm lấy Phan Hải hôn chùn chụt lên má anh, cô nói với giọng đầy phấn khởi:
– Vậy là anh sẽ ở lại Đức luôn phải không?
– Nếu như em và mẹ muốn điều đó thì anh không thể từ chối. – Phan Hải nói nhưng ánh mắt hơi hướng về Thảo đầy tình ý.
– Em vừa nói chuyện với bố rồi đấy. Bố cùng đã đồng ý cho chúng ta yêu nhau anh ạ. – Gia Bảo hào hứng khoe.
Phan Hải giờ mới nhớ ra còn có Long đang ngồi ở đây. Anh gỡ tay Gia Bảo ra rồi nhìn Long nói như hai người đàn ông thực thụ:
– Cháu cám ơn chú và cô đã tin tưởng cháu. Cháu hứa sẽ không bao giờ làm cho Gia Bảo phải buồn, và cháu cũng nguyện toàn tâm toàn ý dốc sức cho Loth.
Long đứng lên vỗ vai cậu con rể tương lai, anh tỏ ra chững chạc và thận trọng:
– Cậu không phải hứa. Cứ làm rồi mọi người sẽ thấy được thôi. Đôi khi muốn thành công cũng cần phải có may mắn nữa đấy. Còn chuyện yêu đương của hai đứa, cô chú không muốn can thiệp quá sâu, chỉ mong hai đứa hãy tìm hiểu kỹ rồi hãy quyết định. Đừng vội vàng quá mà sau này lại hối hận.
– Bố này! Bọn con biết rồi, bố đừng lo quá. – Gia Bảo ôm lấy Long nũng nịu. – Thôi cả nhà mình chụp bức ảnh để làm kỷ niệm đi nào.
Gia Bảo bình thường nổi tiếng là thông minh và sắc sảo, nhưng giờ vì tình yêu quá lớn trong người mà cô bỗng trở nên là một kẻ khù khờ đến khó tin. Cô hoàn toàn không nhận ra những luồng điện liên tục phóng ngay trước mặt mình. Sự lố bịch của tình huống làm hai người ngượng ngập. Thảo không nhìn Phan Hải mặc dù đôi lúc cảm thấy anh ta cứ đưa mắt liếc mình.
– Nào bố mẹ và anh Hải. Mọi người cùng đứng chụp một kiểu đi nào. – Gia Bảo hào hứng kêu lên và nhờ một người ở gần đó chụp hộ kiểu ảnh bốn người.
Phan Hải nghe thấy vậy thì liền bước đến, nhưng anh lịch sự đứng bên cạnh Long và Gia Bảo. Chụp xong thì tình huống trớ chêu vẫn chưa chấm hết khi Gia Bảo lại vô tư đề nghị:
– Nào mẹ. Giờ mẹ hãy chụp với cậu con rể yêu quý của mẹ một tấm đi.
– Con, mẹ đang mệt nên không có hứng thú chụp ảnh. Để hôm khác đi con. – Thảo bẽn lẽn từ chối, trông cô giống như một thiếu nữ.
– Mẹ yêu quý của con. Trông mẹ vẫn tuyệt vời lắm. – Gia Bảo thích thú cầm tay mẹ kéo sát vào Hải.
Long lịch sự ngồi xuống ghế, thấy con gái hạnh phúc anh cũng vui, nhưng có điều anh thấy Thảo lại không được tự nhiên cho lắm. Có cái gì đó giống như anh và bà Linh ngày xưa, quá khứ chợt hiện về trong đầu Long.
Thảo cảm thấy Phan Hải đang lại gần, tuy nhiên cô vẫn cố gắng tập trung sự chú ý vào Gia Bảo.
– Đứng sát vào nhau nữa đi mẹ. Đây là châu âu chứ có phải ở Việt Nam đâu mà hai người ngượng ngịu như thế nhỉ. – Gia Bảo cầm chiếc điện thoại vừa chụp vừa yêu cầu.
Hải nghe vậy thì anh chủ động đưa tay ôm lấy cái eo mềm mại và kéo sát Thảo vào mình. Sự đụng chạm đầu tiên ấy của hai cơ thể sẽ được Thảo nhớ suốt đời. Trong cô dâng lên một niềm ham muốn mạnh mẽ đến nỗi người run lên như trong cơn sốt. Đầu cô quay cuồng vì cái mùi nước hoa, mùi đàn ông từ cơ thể của Hải tỏa ra. Những lời vui sướng của Gia Bảo vọng tới tai cô:” Ôi, tấm ảnh này đẹp quá mẹ ơi.. “, nhưng ý thức của cô chỉ cảm nhận bàn tay của Hải đặt trên hông và cái đùi nóng ấm đang cọ sát vào đùi cô. Lúc này nếu như không có ai ở đây thì chắc Thảo đã đẩy anh con rể tương lai lên chiếc bàn tiệc, sẽ nhanh chóng lột hết những thứ trên người anh ta ra vì đã làm cho cô ham muốn đến cùng cực. Thảo nhìn Phan Hải thật nhanh và trông qua ánh mắt anh ta, cô biết rằng anh ta đã hiểu tất cả.
Đêm đó Phan Hải còn đưa Gia Bảo đi chơi tăng hai đến tận khuya mới đưa cô về. Thảo nằm không ngủ được. Trước đó cô cương quyết từ chối những cái vuốt ve của chồng, cô lấy cớ rằng cô quá mệt mỏi để có thể làm tình. Long tin rằng Thảo nói thật, nhưng anh đâu biết suốt đêm đó vợ mình đã không thể nào chợp mắt được khi chỉ nghĩ đến cơ thể cường tráng của Phan Hải, và cũng đau đớn hình dung cảnh Gia Bảo lên đến tột đỉnh của khoái lạc, mệt lả sau những trận cuồng phong mà Hải đem tới.
Ngày thứ sáu, khi đã xế chiều, Long một mình đi dạo dưới những lớp cây dợp bóng mát để trấn tĩnh tinh thần. Mặc dù anh vốn là người ưa ngắm phong cảnh, nhưng hôm nay anh chẳng trông thấy gì quanh mình cả. Tuần vừa rồi ở thật nặng nề. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thảo bỗng dưng thay đổi tính nết, cô trở nên cáu bẳn đến mức anh bắt đầu lo ngại về cô. Trước bữa tiệc, cô tỏ ra rất vui sướng và tự hào vì buổi tiệc như đánh dấu sự thành công cho tham vọng lớn lao của mình. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra với Thảo ở buổi tiệc, Long nghĩ như vậy. Anh ngồi xuống một chiếc ghế đá để suy nghĩ về mọi thứ.
Suốt buổi tiệc anh luôn để mắt đến vợ, bởi vậy chắc chắn nguyên nhân không phải là một vụ va chạm hay xì căng đan nào cả. Hôm đó, hầu như mọi người nói chuyện với Thảo đều khen ngợi sắc đẹp và quần áo của cô. Quả thật Thảo vẫn còn quá trẻ, quá đẹp, cô được mọi người trầm trồ khen ngợi là một phụ nữ hấp dẫn và quyến rũ.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng vẫn có chuyện gì đó đã xảy ra. Long buồn rầu suy nghĩ mà vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Anh biết ngay đêm đó cô không ngủ được, còn sáng ra lại nằm ườn lâu trên giường với tâm trạng mệt mỏi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã xảy ra chuyện gì đó phá vỡ sự cân bằng trong tâm hồn cô. Ngay như tối hôm qua, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Gia Bảo đứng lên xin phép được đi ra ngoài chơi với Phan Hải. Long nghĩ Thảo sẽ đồng ý vì thấy cô đã có cảm tình với anh ta và đã bằng lòng cho hai đứa lấy nhau ngay sau khi Gia Bảo tốt nghiệp. Thế mà không biết lý do gì, gương mặt của Thảo có vẻ không hài lòng khi con gái ra ngoài đi chơi tối với bạn trai của nó. Cô cau có dặn dò Gia Bảo phải về sớm không cho đi quá khuya. Bản tính của Gia Bảo vốn cũng ương ngạnh, tất nhiên cô không thích mẹ coi cô như là trẻ con nên hai người đã xảy ra to tiếng với nhau và Long phải đứng lên giảng hòa.
Suy nghĩ của Long chợt chuyển sang vấn đề khác. Long công nhận vợ mình cực kỳ quyến rũ, mọi thứ trên cơ thể cô đẹp một cách gần như hoàn hảo, đặc biệt nổi bật với đôi mắt to đầy khiêu khích. Cô rất tự hào vì sự hấp dẫn của mình đối với đàn ông. Tim Long nhói đau nghĩ đến nhiều chuyện mà anh phải cố tình làm ngơ như không biết gì để giữ lấy cho ngôi nhà được bình yên. Anh không muốn bọn trẻ biết được chuyện quá khứ của bố mẹ chúng, càng không muốn cho chúng biết rằng mẹ chúng vẫn hay ngoại tình với những người đàn ông khác. Sở hữu tấm thân gợi cảm, lại sống trong cảnh quyền quý, con người Thảo luôn hừng hực đòi hỏi được thỏa mãn. Những chàng trai nào may mắn được lọt vào mắt xanh của cô thì Long đều biết là họ đã được Thảo khiêu khích đưa lên giường ở những khách sạn sang trọng. Đã muốn cái gì thì bao giờ Thảo cũng phải chinh phục cho bằng được, và có lẽ nào cô ấy đang ghen tị với chính con gái của mình chăng? Ghen tị vì Gia Bảo có được người đàn ông đẹp một cách đến hoàn hảo. Nếu đúng là như vậy thì thật là khó xử khi hai mẹ con cùng yêu một người đàn ông.
” Em tội nghiệp của anh ” Long nghĩ với sự thương cảm. ” Làm sao giúp em vượt qua được sự đau khổ này đây?” Long vẫn vậy, từ lâu anh vẫn luôn luôn nghĩ cho vợ mình đầu tiên sau đó mới đến mình. Trong chuyện này, Long hết sức thông cảm cho Thảo là bởi trong quá khứ, anh với mẹ cô là bà Linh cũng đã yêu nhau. Ngồi mãi cũng không nghĩ ra được cách nào, Long đứng dậy và quyết định lái xe đến trường học để thăm Gia Hân. Con bé có khuôn mặt hiền hậu, mỗi khi có chuyện gì không vui là Long hay tìm đến nó. Ở bên cạnh Gia Hân, Long thấy được sự bình yên đến kỳ lạ khi mà mọi vẩn đục đều được gió cuốn đi.
Ngôi trường mà Gia Hân đang học nằm ở một vùng nông thôn cách thành phố hơn 50km. Vì Gia Hân sống khép kín, cô bé chỉ thích chơi với động vật, yêu thiên nhiên và thích ngồi một mình vẽ nên Long đã quyết định gửi con bé vào trường đó. Bởi ngôi trường nằm giữa cảnh vật thiên nhiên, không ồn ào như những trường trên thành phố, lũ trẻ lại vô cùng thân thiện nên Long nghĩ ngôi trường này rất phù hợp cho con gái mình.
Khi đi vào trong làng, Long dừng xe rồi chạy vào một cửa hàng để mua vài que kem. ” Con bé vẫn vậy, mười năm nay chỉ thích ăn kem, mà chỉ kem dâu mà thôi “, Long mỉm cười nghĩ thầm cầm mấy que kem ra quầy để tính tiền. Khi vào trong trường, Long xin phép rồi đi thẳng lên phòng nội trú nơi mà con gái anh sống tại đó.
– Gia Hân vừa đi với một người phụ nữ ra vườn rồi? – Một cô bé người Nga nói cho Long biết như vậy.
” Ai đến thăm Gia Hân vậy nhỉ? ” Long vừa đi vừa nghĩ xem là ai. Đi giữa vườn hoa và những bãi cỏ xanh dờn, Long thấy cảnh vật ở đây đẹp quá và cũng muốn mai này được yên nghỉ tuổi già ở những chốn yên bình như nơi đây.
Long dừng chân tại một gốc cây, anh đứng từ đằng xa nhìn về phía chiếc ghế đá, nơi mà Gia Hân đang ngồi mút que kem một cách rất đáng yêu và ngây thơ. Có điều bên cạnh Gia Hân, một người phụ nữ với khuôn mặt vô cùng phúc hậu, miệng luôn mỉm cười và bàn tay cứ vuốt mái tóc của cô bé với sự yêu thương trìu mến. Long đi lại gần về phía hai người, lòng anh không khỏi dâng lên những cung bậc cảm xúc đến nghẹn ngào…. bà ấy vẫn vậy, vẫn trẻ đẹp như không có dấu hiệu của thời gian.
– Mẹ! Mẹ đến thăm Gia Hân khi nào vậy? – Long đã đến gần chiếc ghế đá và hỏi bà Linh.
Bà Linh nhìn Long một hồi, bà mỉm cười vì thấy thằng con rể ngày nào giờ đã râu ria, tóc bạc như một ông giáo sư đáng kính. Quay sang nhìn cháu gái vẫn đang mút kem, bà Linh trả lời Long:
– Mẹ vừa đến thôi. Nhớ cháu gái tội nghiệp này quá nên mẹ tự lái xe đến đây thăm nó.
Long ngồi xuống bên cạnh Gia Hân, anh vuốt tóc nó rồi hỏi:
– Ở đây có thích không con?
Gia Hân ngừng mút que kem dâu màu đỏ, cô mười sáu tuổi nhưng vẫn như đứa trẻ mãi chưa lớn nhìn bố nói đầy vẻ thích thú:
– Con thích lắm. Ở đây có nhiêu hoa này, có nhiều cây và nhiều chim lắm bố ạ. Chiều nào con cũng ra đây để vẽ và chơi với những chú chim.
Cả Long và bà Linh cùng nhìn nhau, hai người chẳng biết nên vui hay nên buồn khi thấy Gia Hân như vậy. Ai cũng muốn con bé hòa đồng với thế giới con người, chính vì vậy khi thấy Gia Hân cứ quẩn quanh chơi với cây cảnh và nuông thú thì mọi người lại càng tỏ ra lo lắng thêm.
Hai người ngồi chơi với Gia Hân khoảng độ nửa tiếng thì bà Linh đứng lên về trước vì hiện giờ gia đình bà đã sống ở một thành phố khá xa Berlin. Long cũng đứng lên tiễn bà mẹ vợ ra đến tận ngoài cổng trường, vừa đi hai người vừa nói chuyện.
– Các con nên để ý đến Gia Hân một chút. Tội nghiệp con bé quá. Lúc con chưa đến, nó cứ hỏi mẹ là ” bà ơi, cháu sinh ra để làm gì hả bà? “. Nghe con bé hỏi câu đó mà mẹ không kìm được nước mắt, chẳng biết trả lời thế nào, chỉ biết thương nó vô vàn. – Bà Linh nói đến đó thì đôi mắt đỏ hoe như đang rơm rớm nước mắt.
Long cũng thương con gái anh lắm chứ, nghe bà Linh nói như vậy thì anh chỉ biết thở dài rồi nói:
– Con bé đúng thật là tội nghiệp. Con nghĩ con bé sinh ra như là để gánh hết cái họa cho mọi người trong gia đình hay sao ý. Nhà mình, tất cả mọi người chẳng ai sao cả, thế mà không hiểu sao mỗi mình Gia Hân lại như vậy.
Long dừng lại, im lặng một hồi rồi anh nói tiếp cái điều mà anh đã nghĩ bấy lâu:
– Đôi lúc con có cảm tưởng hình như trong con người Gia Hân đã biết hết những chuyện của mười mấy năm về trước.
Bà Linh cũng im lặng, cái quá khứ hiện về, cái quá khứ mà bà đã cố quên trong suốt mười mấy năm qua. Giờ nghe Long nhắc lại, bà Linh bỗng rùng mình nhói hết cả người khi nhớ lại ngôi nhà mà đã diễn ra những cảnh loạn luân vô cùng dâm dục của cả mấy người, trong đó bà cũng là một diễn viên chính.
– Sao con lại nghĩ vậy?
– Con có cảm nhận như thế. Cái quá khứ luôn hiện về trong con hàng đêm.
” Vậy là nó vẫn luôn nhớ đến mình!” bà Linh nghĩ thầm về câu nói của Long. Bà đi tiếp như để lảng tránh cái tình cảm có lẽ đang bùng phát trong con người cậu con rể.
Long định nói cho bà Linh biết chuyện Gia Bảo sắp lấy chồng, nhưng anh thấy dáng đi của bà hơi vội vã, như thể bà đang trốn chạy điều gì đó nên anh không muốn níu kéo mà cứ để cho bà bước đi.
– Mẹ về đây, thôi con đi vào trong với Gia Hân đi. – Bà Linh nói xong liền nổ máy cho xe chạy.
Long vẫy tay chào. Mười mấy năm rồi mà cứ mỗi khi nhìn thấy nhau là cảm xúc lại lùa về. Đó có lẽ chính là lý do mà bà Linh ngại gặp lại Long. Càng ngày Long càng tỏ ra trưởng thành và chín chắn hơn. Anh không còn hành động hồ đồ và thiếu suy nghĩ như ngày xưa nữa. Quá khứ đã là quá khứ! Long vẫn luôn nhủ thầm với lòng mình: Hãy để cho bà Linh được yên ổn và hạnh phúc với người bà đã chọn.