Phần 7
Long trở lại với Gia Hân sau khi đã tiễn bà Linh đi về. Hai bố con ngồi trò chuyện với nhau về trường học, về bạn bè nơi đây. Bỗng Gia Hân quay sang hỏi Long:
– Hình như nhà mình sắp có thành viên mới hả bố?
Ban đầu Long không hiểu sao Gia Hân lại hỏi như vậy, nhưng nghĩ đến đúng là Gia Bảo sắp lấy chồng thì anh bỗng giật mình thảng thốt:
– Ai nói cho con biết vậy?
Gia Hân tay cầm bông hoa, mắt cô vẫn mải mê ngắm vẻ đẹp của chúng, miệng thì trả lời tỉnh bơ như không có gì là bất ngờ:
– Không ai nói cả. Tại con cảm nhận được như thế.
” Con bé có cái giác quan thật kỳ diệu!”, Long nghĩ thầm như vậy. Đã rất nhiều lần rồi, Long và Thảo đều ngạc nhiên về cái giác quan thứ sáu của Gia Hân. Con bé có thể dự đoán được nhiều thứ chính xác trong tương lai mà người bình thường không thể có. Đôi lúc Long gọi đó là ” Giác quan của đàn bà “, nhưng thỉnh thoảng anh lại nghĩ rằng có thể Gia Hân cảm nhận được là bởi cô hay tiếp xúc với thiên nhiên và các loài nuông thú, cô có khả năng nói chuyện với chúng mà người khác không thể.
Sau chuyến đi đến trường thăm con gái là Gia Hân, Long trở về nhà với tâm trạng trấn tĩnh hẳn ra. Sự trong sáng và thánh thiện của Gia Hân khiến anh không còn quá quan tâm đến sự đời, kể cả việc Thảo có tình nhân hay là yêu ai đi chăng nữa. Mấy ngày hôm sau sự nghi ngờ của Long về việc vợ có tình cảm đặc biệt với chàng rể tương lai ngày càng rõ khi anh thấy cô không còn cau có nữa. Từ hôm Phan Hải bắt đầu chính thức là người của Loth Company, Long thấy Thảo sáng nào cũng hào hứng khi chuẩn bị đồ đi làm. Cô ăn mặc đẹp hơn, trang điểm lâu hơn và hay mỉm cười một mình. Trong ngôi nhà bây giờ ngoài Gia Hân ra, có lẽ Long là kẻ cô độc nhất khi mà Gia Kiên vẫn thỉnh thoảng đi lại với Minh Thư, còn Gia Bảo và Thảo thì lại cùng yêu một người là anh chàng Phan Hải.
Hôm nay trước khi bước vào cuộc họp của hội đồng quản trị, Thảo kéo Phan Quân lên trên tầng thượng của tòa nhà để bàn kế hoạch quan trọng trước khi hai người bước vào cuộc họp.
– Thảo, hôm nay em đẹp quá. Như một bức tranh! – Ông Quân không ngần ngại khen vẻ đẹp của Thảo.
– Cám ơn anh. – Thảo luôn sung sướng mỗi khi ai đó khen mình xinh đẹp.
– Có chuyện gì mà em kéo anh lên trên này vậy? – Ông Quân bắt đầu vào vấn đề chính.
– Anh đã chuẩn bị mọi thứ như em đã dặn chưa?
– Rồi. Nhưng anh thấy không được ổn lắm. – Ông Quân tỏ ra thận trọng.
– Sao không ổn vậy anh? Mấy hôm vừa rồi Phan Hải thế nào?
– Rất tốt. Ông Quân thừa nhận. Anh ta đúng là người rất thông minh và có chuyên môn cao. – Ông Quân ngập ngừng rồi nói tiếp. – Nhưng anh phải nói để em biết là các thành viên hội đồng quản trị chẳng thích thú gì việc này đâu.
– Em cũng chẳng chờ đợi là họ sẽ thích thú . Trong những thời điểm như thế này. – Thảo thường rất cứng rắn và kiên quyết. – Em hy vọng là anh sẽ thu xếp xong hết việc đó.
– Tất nhiên. Bao giờ em cũng có thể tin tưởng ở anh Thảo ạ…. – Ông Quân lại ngập ngừng. Nhưng anh vẫn thấy mọi thứ quá dễ dàng.
– Anh lo ngại điều gì mới được chứ? Anh nghĩ em là một con ngốc ư?
– Gia đình Loth chẳng bao giờ có người ngu ngốc cả. Em có thể điều hành Loth theo ý em muốn. Ừ, cứ cho là anh ta có tài và sẽ là chồng của Gia Bảo trong mấy tháng nữa. Nhưng về con người của anh ta thì hầu như chúng ta vẫn chưa biết gì. Đó là điều anh rất lo lắng và thấy rằng em đang quá vội vã. Mọi khi em vẫn hay thận trọng trong mọi vấn đề cơ mà?
Nghe ông Quân phân tích một tràng dài, Thảo biết ông nói đúng. Nhưng cô không thể nói cho ông biết được rằng là cô đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giờ đây cô chỉ muốn hàng ngày được ở bên cạnh anh ta, vì anh ta mà cô có thể làm mọi thứ nếu như anh ta muốn. Việc Thảo muốn bổ nhiệm Phan Hải vào chức Giám Đốc điều hành là cô muốn một luồng gió mới, trẻ trung hơn thổi vào công ty. Và sâu xa hơn thì cô coi đó như một món quà trước để kéo anh ta về với mình…. cô đã quyết định rồi…. Phan Hải phải thuộc về cô.
– Không phải anh ta sắp là con rể của em mà em làm như vậy đâu. – Thảo đang cố giải thích cho ông Quân hiểu. – Em cần một người trẻ trung và có tài năng như anh ta. Em cần một luồng gió mới với những ý tưởng táo bạo hơn. Và cuối cùng em cần một người tin tưởng để chia sẻ bớt công việc cho em.
Phan Quân nghe Thảo nói xong, ông cảm thấy hơi tự ái vì vỗn dĩ mười mấy năm nay Thảo chỉ tin tưởng mình ông. Giờ đây thấy Thảo chia sẻ sự tin tưởng cho một người khác khiến ông hơi hụt hẫng. Mười mấy năm trung thành và lăn lộn với Loth, bây giờ lại để cho một kẻ kém mình đến hai mươi tuổi và chưa có đóng góp được gì ngồi vào cái ghế mà chức vụ ngang hàng với mình thì không thể nào chấp nhận nổi. Ông Quân nhìn thẳng vào mặt Thảo và nói:
– Loth Company bây giờ có lẽ đã trở thành một đế chế vững chắc. Anh thấy mình cũng đã già rồi và chắc em không còn cần sự giúp đỡ của anh nữa.
– Anh Quân! Anh đừng bao giờ nói vậy. Em thực sự lúc nào cũng cần anh. – Thảo kịch liệt phản đối ý kiến của ông Quân khi muốn rút lui. Anh phải biết rằng mười mấy năm nay nếu như không có anh thì Loth đã không thể có được như ngày hôm nay.
Rồi Thảo mỉm cười ngượng ngịu, cô tiến gần đến ông Quân, vẫn còn bài cũ quen thuộc là chinh phục đàn ông bằng sự gợi cảm của mình. Với Thảo, tất cả đàn ông phải nằm dưới chân cô và biết nghe lời. Chỉ có cô mới là người có quyền muốn ai đi thì đi, ai ở thì ở…. đó là quyền lực tối thượng mà Thảo luôn muốn có.
– Từ trước đến nay em mới chỉ bay bằng một cánh, giờ em muốn mình có đủ hai cánh để bay được xa hơn. Có anh và Phan Hải bên cạnh thì em tin là Loth sẽ trở thành số 1 của nước Đức trong 10 năm tới.
Ông Quân cảm nhận được bàn tay của Thảo đang mơn trớn ngực mình, mùi thơm của cơ thể cô tỏa ra, ngực cô thật là mềm mại ép nhẹ vào cánh tay ông…. ông Quân hoàn toàn gục ngã trước người đàn bà đẹp mê hồn như Thảo, và một lần nữa ông phải đồng ý tiếp tục đi bên cạnh cô để trung thành với Loth.
– Thôi được, có thể là em đúng. Nhưng anh nghĩ sẽ hợp lý hơn nếu… hừm… nếu em cho anh ta một chức vụ gì đấy cũng được. Hội đồng quản trị rất phản đối việc kết nạp anh ta vào BQT.
Thảo mỉm cười, đôi môi gợi cảm của cô cố gắng rót mật vào tai ông Quân:
– Em biết điều đó chứ. Em còn biết là anh cũng đang ghen với anh ta nữa đấy. Anh không hiểu hết suy nghĩ của em rồi. Em muốn anh ta trở thành một con ngựa chiến chung thành và làm hết mình vì Loth. Muốn anh ta thể hiện được hết khả năng thì phải cho anh ta cái quyền.
– Em đúng là một người đàn bà nguy hiểm! – ông Quân bắt đầu cảm thấy sợ khi thấy Thảo không tha cho bất cứ ai, kể cả là con rể của mình. Ông cảm nhận ngày mình rời xa Loth cũng không còn bao lâu.
– Cả thế giới này phải là của em. – Thảo nói xong hôn nhẹ lên má ông Quân rồi cô quay người bước đi.
Ông Quân nhìn chằm chằm vào dáng đi của Thảo, ông cố gắng trấn tĩnh và nén cơn tức giận. Vậy là ông đã hiểu, Thảo coi ông cũng chỉ là con chó chung thành giúp cô ấy đạt được tham vọng. Hôm nay là lần đầu tiên ý kiến riêng của ông đã bị cô bỏ ra ngoài tai. Nhưng rồi ông cũng nhớ ra trước mặt mình cô ấy là bà chủ tịch của Loth và cô ta đã ra tối hậu thư. Ông Quân mỉm cười một mình, ông không có cách nào khác ngoài việc phải nghe lời và từ bây giờ ông phải chia sẻ quyền lực cho Phan Hải.
…
Phan Hải tự tin bước vào phòng Thảo, anh đoán chắc phải có việc gì đó rất quan trọng bởi cuộc họp của Hội Đồng Quản Trị vừa mới kết thúc. Nhìn thấy bà mẹ vợ vừa xinh đẹp, vừa uy nghi ngồi ở bàn làm việc nơi có tấm biển để hai ” Chủ Tịch” mà anh lại càng muốn chinh phục. ” Không biết sẽ tuyệt vời như thế nào khi mình được ở trên giường với bà ta nhỉ?”, Phan Hải đứng nhìn và suy nghĩ.
– Cậu ngồi xuống ghế đi. – Tiếng Thảo cất lên làm đứt dòng suy nghĩ của Phan Hải. Thảo biết nó đang ngắm nhìn mình.
– Dạ vâng. Có việc gì mà cô gọi cháu vào phòng riêng thế ạ? – Phan Hải ngồi xuống chiếc ghế salon và hỏi.
Thảo đứng lên đi ra chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh anh ta. Trước khi thông báo tin quan trọng thì cô hỏi:
– Chuyện của cậu với Gia Bảo vẫn tốt đẹp chứ?
Mùi nước hoa của Thảo thơm phức làm Phan Hải hơi lúng túng, anh bình tĩnh quay sang mỉm cười trả lời:
– Dạ vẫn tốt cô ạ. Nếu cô chú đồng ý thì ba tháng nữa cháu xin phép được cưới Gia Bảo làm vợ.
Thảo có lẽ chẳng thích thú điều đó cho lắm, bằng chứng là cô không thể hiện niềm vui trên khuôn mặt, thay vào đó cô cứ biết là vậy và nói luôn vào ciệc chính:
– Hội đồng quản trị vừa thống nhất đề bạt cho cậu vào chức Giám đốc điều hành công ty.
Phan Hải hơi bất ngờ, anh nhìn chằm chằm vào Thảo như không tin vào lời nói của cô. Anh không tin là mọi người tán thành cho một kẻ mới vào làm được vài hôm nếu như không có sự bảo lãnh của bà mẹ vợ tương lai này. Phan Hải có vẻ đã hiểu lý do, anh mỉm cười hỏi lại:
– Đó là ý của Hội Đồng hay là ý của cô?
Thảo rơi vào thế bí, cô không ngờ anh ta lại hỏi thẳng mình như vậy. Cô có cảm giác mỗi khi đối diện với người đàn ông này, cô luôn rơi vào trạng thái của người cửa dưới…. đó là điều mà chưa một người đàn ông nào làm được, kể cả Long.
– Cậu hơi thông minh đấy, không có gì là qua được con mắt của cậu. – Thảo trả lời lấp lửng.
Phan Hải cười đắc ý, vậy là anh đã đoán đúng. Tuy Thảo là mẹ vợ tương lai, và cũng là bà chủ tịch đầy quyền lực, nhưng anh vẫn ngửi thấy được ở nơi cô toát ra sự thèm muốn thể xác đến mãnh liệt. Chính vì lẽ đó, Phan Hải luôn luôn tự tin và ngạo nghễ mỗi khi đối diện với người đàn bà này.
– Cậu đã sẵn sàng cho thử thách mới chưa?
– Cháu luôn sẵn sàng với bất cứ thử thách nào. – Phan Hải nhìn chằm chằm vào Thảo và trả lời đầy tự tin.
– Tốt. – Thảo thấy anh ta thật tự tin và cô thích điều đó ở một người đàn ông bản lĩnh như vậy. – Đừng làm cô thất vọng nhé. – Thảo vỗ nhẹ tay lên đùi anh ta.
Phan Hải như có phản xạ, anh cầm luôn bàn tay mềm mại đó và tấn công:
– Cháu đã nói rồi. Cháu chưa bao giờ làm cho người phụ nữ nào thất vọng cả.
Ý đồ của anh ta quá rõ ràng và trắng trợn đến phát tởm, Thảo rụt tay lại xấu hổ, cô đã thua anh ta. Khi vừa rụt được bàn tay lại, Thảo đỏ mặt nhìn lên, vậy là anh ta đã cho quả bom nổ trước, đã tỏ ý muốn gì.. bốn mắt nhìn nhau đầy dục vọng. Thảo đang cảm thấy khó chịu ở giữa háng thì bất ngờ Phan Hải nhích đầu lại gần, anh ta hôn lên môi cô rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Tim Thảo đập thình thình, anh ta hôn hơi lâu và Thảo tránh nụ hôn thèm khát đó, cô đứng lên.
– Cậu đang làm cái quái gì thế hả Hải? – Thảo ra vẻ chống cự.
Hải đứng lên, anh ta vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, nhìn thẳng vào đôi mắt to lấp lánh của Thảo rồi trả lời thẳng:
– Cháu đang làm cái điều mà cả hai đều muốn.
Anh ta nói đúng, chân Thảo như muốn quỵ xuống, môi cô vẫn đang còn dư vị của nụ hôn vừa rồi. Chưa biết khống chế ra sao thì rất may có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thảo như vớ được chiếc phao cứu sinh, cô đi luôn về bàn ngồi và trả lời:
– Vào đi!
Cánh cửa mở ra, người bước vào chính là Phan Quân. Nhìn thấy Phan Hải cũng đang ở bên trong, ông Quân như có linh cảm ở đây vừa diễn ra một cuộc chiến vì nhìn thần sắc của hai người ông thấy có điều gì đó ko bình thường.
– Chúc mừng cậu nhé. Cố gắng phát huy. – Ông Quân xòe tay ra bắt với Phan Hải.
– Cám ơn chú đã tin tưởng và ủng hộ cháu. – Phan Hải bắt tay lại.
Nhìn thẳng vào mắt Phan Hải, ông Quân nói thẳng cho cậu ta hiểu:
– Người tin tưởng nhất là bà chủ tịch. Vậy cậu đừng để bà ấy thất vọng.
– Chắc chắn rồi. – Phan Hải tự tin trả lời và đưa mắt nhìn Thảo mỉm cười. – Đây là sự kiện lớn trong đời cháu, vậy có lẽ chúng ta nên uống cái gì để cho có khí thế chứ nhỉ. Thế này nhé, tối nay cháu sẽ mời tất cả mọi người đi ra nhà hàng để ăn mừng cho việc này. Chú và cô Thảo thấy thế nào?
” Chẳng có gì phải ăn mừng cả “, với ông Quân là như vậy vì ông chẳng ưa gì cậu ta.
– Mọi người cứ vui vẻ, tôi có việc bận không đến được. Mong cậu thông cảm và hẹn khi khác. – Ông Quân lấy lí do để từ chối.
– Không có chú thì thật là điều đáng tiếc. – Phan Hải cũng cảm nhận được sự khó chịu của ông Quân.
– Anh đi cho vui. – Thảo nói cho có lệ chứ cô cũng biết lý do vì sao ông Quân từ chối.
– Anh có cuộc hẹn mất rồi. Để anh bảo Minh Thư, cho nó đi để vui cùng Gia Bảo.
– Nếu anh đã có hẹn thì thôi không ép anh nữa vậy. Anh nhớ bảo Minh Thư đi nhé.
– Ở Berlin cháu không biết nhiều lắm, cô Thảo có thể giúp cháu chọn nhà hàng được không?
Thấy Phan Hải nhờ tìm nhà hàng, Thảo suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
– Thôi đến nhà hàng làm gì, ăn món tây cũng không ngon cho lắm. Thế này đi, chiều nay về sớm chút rồi tụ tập ở nhà cô nướng thịt. Cả cái vườn rộng, mấy chục người cũng chứa được hết. Để cô gọi điện bảo mọi người ở nhà chuẩn bị nhé.
– Thế thì tuyệt vời quá rồi. Để cháu gọi điện báo cho vợ tương lai của cháu biết trước một câu. Như vậy nhé cô, giờ cháu về phòng làm việc cái đã.
Phan Hải đi ra ngoài, anh nháy mắt rất tình ý với Thảo. ” Người đàn bà này coi như đã thuộc về anh, quan trọng là khi nào thôi “, Phan Hải vừa đi vừa nghĩ để lên kế hoạch.