Phần 107
Cả ngày Linh, Thảo, Hà cùng một số người đến hương khói và an ủi giúp Thành cố vượt qua được nỗi buồn. Ai cũng thương xót cho ông bố bây giờ phải gà trống nuôi hai đứa con nhỏ. Đêm nay Linh ở lại nhà Thành vì có Hà ở đó, hai người cũng được dịp gặp lại nhau nằm tâm sự những chuyện mới trải qua.
Long về nhà ông Dao nhậu, trong khi chờ Huyền nấu thì hai người đàn ông ngồi phòng khách uống bia nói chuyện linh tinh.Trong khi có men trong người, Long dần bộc lộ nỗi lòng cho ông Dao nghe, nó muốn cho ông biết cái nỗi niềm băn khoăn của nó khi công ty thực sự là của Thảo. Ông Dao nghe xong suy nghĩ một hồi lâu rồi nói :
– Theo chú như thế này không biết có được không?
– Chú cứ nói đi. Từ trước cháu vẫn nghe chú mà.
– Chú nói ra cái này sợ cháu buồn và giận chú nhưng chú vẫn phải nói. Cho dù cháu có cố gắng làm cho công ty phát triển như thế nào đi chăng nữa thì cháu vẫn chẳng được gì đâu. Tất cả là vợ cháu được hưởng chứ ko phải cháu. Tuy là vợ chồng với nhau, nhưng chú nói thật một câu như thế này nhé. Nếu chẳng may hai người xích mích và li dị thì cô ấy có đuổi cháu ra ngoài không? Cô ấy có chịu chia đôi tài sản không? Chú đoán chắc 1 xu Thảo cũng không chia đâu, vì đàn bà mà, đàn bà ai chẳng tham, chẳng ai muốn mất 1 đồng nào cả.
Bình thường là vợ chồng với nhau thì kinh tế phải tin tưởng nhau thì mới bền vững được, nhưng Long mắc chứng hoài nghi, nó sợ này sợ nọ vì từ trước nó đã mang kiếp là ở rể rồi, bây giờ lại nghe ông Dao nói vậy thì nó lại càng lo về sau có ngày tay trắng nếu như hai vợ chồng chẳng may li dị.
– Chú nói đúng. Chú nói như cháu đã suy nghĩ bấy lâu nay. Nói thực là cháu vẫn đang chưa biết làm thế nào. Vì nếu cứ như thế này mãi cháu cũng chỉ là bù nhìn, hàng tháng lĩnh lương cứng như bao mọi người và như vậy thì đúng là cháu cũng chỉ là thằng làm thuê cho vợ suốt đời thôi. Theo chú cháu phải làm gì?
– Cũng hơi khó đấy Long ạ. Nếu như cháu đã tin chú thì chú sẽ nói cho cháu biết nên phải làm gì tiếp theo.
– Nếu như cháu không tin chú thì từ nãy cháu đâu có nói hết suy nghĩ của cháu ra cho chú biết. Chú cứ nói đi!
– Có hai cách. Cháu nghe xem được cách nào không nhé.
– Vâng, chú cứ nói cả hai cách ra cho cháu nghe đi.
Ông Dao tợp một hớp bia rồi đặt cốc xuống nhìn Long nói :
– Cách thứ nhất là cháu phải bảo Thảo là cổ phần công ty đi và hai người 50-50 hay bao nhiêu thì bao nhiêu nhưng lúc đấy cháu vẫn đàng hoàng là người nắm một lượng cổ phần nhất định trong công ty và đó là tài sản mang tên cháu. Còn cái chức giám đốc hay chủ tịch gì đó thì chú nghĩ là vợ thì không ai đi tranh dành cái đó với chồng mình đâu.
– Thế còn cách thứ 2? – Long sốt sắng muốn nghe.
– Cách thứ hai là trong trường hợp nếu như vợ cháu không đồng ý với cách thứ nhất mà chú vừa nói.
– Vâng, nếu cô ấy không đồng ý chia cổ phần thì theo chú cháu phải làm như thế nào?
– Cách này nói thật là cũng không được đàng hoàng cho lắm, nhưng theo chú thì cũng chẳng còn cách nào nữa đâu.
– Đàng hoàng hay không đàng hoàng cháu không quan tâm đâu. Miễn là được lợi cho mình.
Nhìn Long vài giây,ông Dao hơi nhíu mày, miệng cười hơi nhếch mép trông rất đểu,ông thì thầm bên tai Long rất nhỏ :
– Thế thì cháu đừng có dại mà cầy cho người khác hưởng.
– Ý của chú là….
Ông Dao cười hềnh hệch vỗ vai Long nói tiếp :
– Có nghĩa là cháu không cần phải cố gắng, không cần phải đề ra mục tiêu phát triển lớn quá để rồi mang nhiều rủi ro cho công ty. Cháu cứ để cho phát triển tằng tằng như thế này thôi. Vì có làm cho nó to ra thì cũng có phải là của cháu đâu đúng ko. Thay bằng hàng tháng, hàng quý lợi dụng lúc Thảo đang nghỉ đẻ thì cháu nên rút bớt cho vào túi mình mà để gọi là có cái phòng thân cho trường hợp xấu xảy ra.
– Nhưng mà làm vậy cháu thấy như thế nào ý. Ai lại bòn rút của vợ mình bao giờ cơ chứ. Làm to ra tuy không phải là của mình nhưng dù sao vẫn là của vợ mình cơ mà chú.
– Thế từ nãy chú nói cháu không hiểu à? Thế nếu hai đứa li dị thì lúc đó nó có còn là vợ cháu ko? Lúc đấy có nghĩa là bao nhiêu công sức của cháu sẽ dâng hai tay cho thằng khác nó hưởng nếu như nó chở thành chồng của vợ cháu.
Long nhìn ông Dao rồi suy nghĩ một hồi lâu, đúng là như vậy.Long nghĩ thầm nếu như 2 vợ chồng chẳng may li dị thì có nghĩa là bao nhiêu công sức của nó từ trước đến nay sẽ thuộc về kẻ khác. Nghĩ đến đó Long thấy cay thật, chuyện tình cảm của nó với bà Linh mấy ngày trước còn mặn nồng là thế,thế mà sau có vài hôm mà nó có cảm tưởng hai người như sắp chấm dứt đến nơi rồi. Nếu như bà Linh đến với Thành thì nó cũng chẳng có quyền gì mà ngắn cấm được. Đúng là chuyện tình cảm không ai nói trước được điều gì cho dù hôm nay có thể rất mặn nồng, nhưng ngày hôm sau có thể ra tòa ngay lập tức.
– Nhưng làm thế nào để thực hiện được cách thứ 2? – Long nhìn ông Dao như cầu cứu.
– Kaka..cái đấy đơn giản thôi mà, chủ yếu cháu có đồng ý không thôi.
– Chú nói ra để cháu xem có được không.
– Về kho hàng khi nhập và xuất thì cháu nên để chú lên thay lão Minh đi. Còn về chuyện giấy tờ kế toán, thủ quỹ cháu nên dần dần đào tạo chị Huyền cho biết việc. Có chị Huyền người của mình ở vị trí đó thì lo gì không vẽ ra được các khoản ma đâu. Thêm nữa tuyệt đối không được cho bà Hải trưởng phòng kinh doanh biết được tường tận về kế toán của cty. Hãy hạn chế chức vụ của bà ấy xuống một chút đi.
– Vâng, để cháu suy nghĩ kỹ về việc này đã nhé. Có gì chú cháu mình sẽ nói chuyện với nhau sau.
…
– Hai chú cháu nhậu thôi này. Xong hết rồi đấy. – Huyền tươi cười bưng thức ăn ra đặt lên trên bàn.
Long phải cầm cốc bia lên để uống vì không muốn phát ra tiếng nuốt nước bọt. Cái áo chị Huyền mặc cổ quá ư là rộng và lúc chị đặt đĩa thức ăn xuống, vô tình cúi người và đập vào mắt Long là hai quả bưởi căng tròn đung đưa với cái khe sâu thăm thẳm. Khi chị quay vào bếp thì Long nói với ông Dao :
– Để cháu ra bếp xem giúp bê đồ cho chị Huyền nhé.
– Ấy ấy… giám đốc cứ ngồi xuống. Cháu là khách quý của vợ chồng chú thì xin cháu cứ ngồi yên một chỗ đi, không phải làm gì hết. Những việc đấy cứ để chú lo. – Ông Dao nói dẻo như kẹo kéo tỏ ra nịnh hót.
– Không. Ở công ty thì cháu là giám đốc và chú phải nghe lời cháu. Nhưng ở nhà thì cháu chỉ là người bình thường thôi. Cháu là cháu, chú là chú…phải có trình tự chứ. Chú cứ mặc cháu đi, đừng kiểu khách sáo lôi hai từ giám đốc ra làm mất đi cái tình cảm của chú cháu mình.
Thực ra Long có chủ đích hết, chú cháu chó gì nó,toàn những câu nịnh bợ nhau nhạt toèn toẹt.Long biết thừa lão Dao cũng chỉ lợi dụng nó để sống, nhưng nó cũng cần lão,tóm lại là hai người cần có nhau. Uh thì chú cần cháu để kiếm chác tí ti thì cháu cũng phải chén bồ của chú chứ, vì cháu là giám đốc mà. Long đi xuống bếp, nó áp ngay bàn tay chụp lấy bộ mông chị Huyền làm chị giật nẩy mình quay lại hoảng hốt.
– Ưm…làm người ta giật hết cả mình.
– Hehe..nhỏ cái miệng thôi. Nhìn hai bầu vú đung đưa mà cứng hết cả người đây này. Cho bóp phát thì mới ăn ngon được.
– Nhỏ tuổi mà sao dâm thế em? – Huyền cười nói nhưng vẫn ưỡn cái mu lồn ra để Long chụp tay vào bóp.
– Uống rượu mà không được địt cái thì thèm chết đi được. Có ông Dao ở bên cạnh thì làm ăn được gì đây cơ chứ.
– Muốn địt thì chuốc cho lão say vào. Tửu lượng của lão cũng bình thường thôi.
– Hehe..được đấy. Anh thích em rồi đấy Huyền ơi! – Long cười nhăn nhở vạch chiếc quần lót của Huyền ra để đút ngón tay vào cái lỗ lồn.
– Ai là em đấy? Dám xưng anh với người ta à! – Huyền cho tay xuống bóp và cô cười thích thú khi cặc Long đã nổi cộm trong quần.
– Ra nước rồi này! Ướt hết ngón tay anh rồi. – Long cười hềnh hệch tiếp tục thọc tay vào lồn Huyền.
– Hai chị em làm gì trong bếp mà lâu vậy? Đói quá rồi! – Ông Dao nói vọng ra từ phòng khách.
– Xong rồi đây! Thằng Long đang ăn thử món bò xào xem vừa chưa. – Huyền trả lời to trong bếp cho Dao nghe thấy.