Phần 119
Huyền không khỏi tò mò nên lập tức đứng dậy đi ra cửa. Thảo nhìn đôi mông của chị lúc lắc mà tự động thè lưỡi ra liếm quanh miệng như thèm khát đôi mông đó lắm. Khi cánh cửa mở ra thì Huyền bất ngờ không nói được câu nào khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình.
– Ơ em! Sao em lại ở đây?
– Anh cũng đến đây làm gì? – Huyền cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Dũng.
Hai người đưa mắt về phía Thảo thì chỉ thấy Thảo đang ngồi cười rồi cầm ly sâm panh lên uống.
– Đến rồi thì vào đi anh Dũng. – Thảo nói.
– Thế này là thế nào hả em? – Dũng đang ngạc nhiên và ngồi xuống bên cạnh Huyền.
– Có gì đâu. Chị Huyền làm cho em. Chị đóng giả trả vờ đồng ý tham gia.
– Thế còn anh Dũng như nào hả em? – Huyền cũng thắc mắc không kém.
– Hihi..anh Dũng cũng làm cho em. Em xin lỗi vì bí mật nên không thể cho hai người biết được.
Cả Huyền và Dũng đều đưa mắt nhìn nhau rồi chợt hiểu ra. Hai người không ngờ là mình đều là trinh sát mật cùng theo dõi nhau và cùng làm cho một chủ. Dũng có vẻ vẫn chưa hiểu ý đồ của Thảo nên quay sang hỏi :
– Nếu như anh và Huyền cùng là người của em thì tại sao lại phải bí mật theo dõi nhau vậy? Cái này anh ko hiểu lắm.
– Hihi…Lòng người khó đoán nên em phải làm vậy cho chắc ăn. Với lại chị Huyền cùng nhà với ông Dao nên làm sao em tin tưởng ngay được. Em xin lỗi phải nói câu này, nhỡ may chị Huyền chơi hai mang thì em sẽ mất cả người trung thành như anh.
– Nhưng đã biết ý đồ của ông Dao và Long như vậy rồi thì tại sao em không dập tắt ngay từ đầu? Mà lại để kéo dài tận mấy tháng liền? Em có biết như vậy là mất mát nhiều lắm không?
Thảo mỉm cười đặt ly sâm panh xuống, cô từ từ nói :
– Anh nghĩ em sẽ mất ư? Ngược lại thì có. Không những không mất gì mà em con được rất nhiều là đằng khác.
– Anh không hiểu lắm. Rõ ràng là Long và ông Dao cùng thằng Hùng đã lấy của em rất nhiều rồi đó.
– Long lấy được bao nhiêu chỉ là ăn phần chênh lệch giá thôi. Nhưng mà cái phần đó thì đằng nào cũng phải trả lại cho công ty. Còn việc kho bị mất nhiều hàng thì coi như phần đó em bỏ ra như là chi phí thôi.
– Chi phí cái gì?
– Sắp tới em nghỉ đẻ và rất cần những người tin tưởng như anh và chị Huyền chèo lái công ty. Bỏ ra vài đồng để biết được cái tâm của nhân viên mình như thế nào thì như vậy có đáng không? Rõ ràng là đáng đồng tiền bát gạo lắm chứ. Ko mất tiền thì làm sao em biết được anh và chị Huyền tuyệt vời như thế nào phải không? Và vấn đề quan trọng là em mất vài đồng nhưng lại biết được con người mà sống với mình trong cùng một ngôi nhà như thế nào. Em không ngờ là nó quá khốn nạn như vậy.
– Em chơi quả này thì đến ông Putin cũng phải phục em sát đất về điệp viên chìm. Không biết trong công ty còn có những người nào em cài cắm nữa không? – Dũng cười nói
– Hihi..cái đấy thì bí mật. Biết được chồng mình có lòng tham như vậy thì làm sao em có thể yên tâm ngồi nhà mà giao cả cơ nghiệp của bố em cho ông ấy được mà không có tai mắt cho mình.
– Thế em định xử lý Long thế nào? – Huyền từ nãy chỉ tủm tỉm sung sướng ngồi nắm chặt tay Dũng.
– Hừ…em cũng chưa biết được. Tức lắm chứ. Chỉ muốn đá cho một phát bay ra khỏi cuộc đời em ngay lập tức. Nhưng mà ông ấy lại là cha của 3 đứa con. Chẳng nhẽ sắp tới hai đứa trẻ sinh ra đã không có bố à? Tội nghiệp chúng nó lắm. Với lại em nghĩ Long nhà em nhất thời bị lòng tham lấn át mất lý trí thôi, chứ thực ra con người của ảnh cũng không đến nỗi tồi đâu.
– Uh, nếu em tha thứ được thì tha thứ. Cho nó một cơ hội làm lại. Cái này chị không dám tham gia, tùy em xử lí. Nhưng mong em nhẹ tay thôi. Làm thế nào cho nó sợ đến nỗi mà ra đường thấy gái đẹp cũng phải thờ ơ.
Huyền nói xong biết mình nhỡ mồm vì cô động đến cái mà Dũng ko muốn nói đến. Huyền quay sang Dũng nhìn cười cười như biết lỗi. Dũng ghen lên nói :
– Cái tội nói dối anh chưa tha cho đâu.
– Anh cũng nói dối em còn gì. Dám âm thầm điều tra người ta.
Huyền nũng nịu xong liền dướn người hôn Dũng thật lâu. Thảo thấy vậy mỉm cười liền đứng nói :
– Thôi hai người cứ ở đây mà hỏi tội nhau nhé. Em đi giải quyết nốt vụ hai ông kia. Phòng này em thuê trọn gói cho hai người đến hết chủ nhật rồi đấy. Mai hai người không phải đi làm đâu. Cứ ở đây nghỉ ngơi nhé. Các dịch vụ xông hơi, mát xa, bơi, ăn uống cho mấy ngày em đã trả tiền hết rồi đấy. Cần thứ gì anh chị chỉ việc gọi cho nhân viên thôi.
Cả Huyền và Dũng đều nhìn nhau sung sướng, ánh mắt hai người đều cùng nhìn về phía chiếc giường ngủ trông rất sang trọng. Như hiểu ý, Thảo lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại để cho hai người được riêng tư, cô đưa bàn tay lên làm một nụ hôn gió tình tứ với chị Huyền.
Thảo vừa đi vừa nhớ lại cái ngày Huyền mới được Long bổ nhiệm vào làm và đuổi bà Hậu đi.
…
– Thảo! – Dũng hớt hải chạy đến gọi
– Gì vậy anh Dũng?
– Em lại đây đã. Anh bảo này. Việc quan trọng lắm.
– Việc gì vậy anh?
– Không hiểu sao ông Long nhà em lại đi thay bà Hậu bằng cái con lẳng lơ kia cơ chứ.
– Em biết. Nhưng Long là người quyết định, em không nói được.
– Nhưng em biết chúng nó định làm gì không? Chúng nó định phá nát cái cty của ba em đó.
Thảo thấy có vấn đề nghiêm trọng thật sự rồi, cô nhìn Dũng như người tin tưởng cuối cùng mà cô có thể trông đợi. Cô hỏi:
– Anh nói rõ cho em xem nào!
– Hầy…Chúng nó rủ anh tham gia và sẽ chia chác cho anh nếu anh đồng ý làm cho chúng. Nếu anh không tham gia thì Long nhà em sẽ cho anh nghỉ việc.
– Cái gì? Có việc đấy thật ư.
– Uh. Anh làm đây cho bố em gần 5 năm rồi.Bao nhiêu sự tin tưởng ông dành cho anh nên anh rất trân trọng. Mà con người của anh em cũng biết rồi đấy. Anh không thích làm cái việc bẩn thỉu này chút nào.
Thảo suy nghĩ một hồi lâu rồi ghé tai nói với Dũng điều gì đó. Dũng tỏ ra ngạc nhiên và thốt lên :
– Sao cơ?
– Rồi về sau anh sẽ rõ. Anh cứ chở vờ đồng ý hết đi. Hãy cố tỏ ra là mình đồng ý cùng phe phái với chúng. Chuyện này chỉ hai anh em mình biết thôi nhé. Tuyệt đối anh không được nói với ai đâu đấy.
– Uh, anh biết rồi.
Mấy ngày hôm sau Thảo bất ngờ gọi Huyền vào phòng riêng của mình để nói chuyện. Huyền vốn sợ Thảo nên khép lép bước vào.
– Có chuyện gì gọi chị hả em?
– Không có chuyện gì quan trọng đâu chị. Chỉ là em muốn thông báo cho chị biết là từ mai chị không phải đến đây làm nữa thôi.
Huyền ngạc nhiên nhưng cũng đoán ra được chuyện gì sắp xảy ra, chị ra vẻ đau khổ khóc lóc :
– Sao tự nhiên lại đuổi việc chị vậy? Chị có làm gì đâu?
Thảo đứng lên đi về phía chị Huyền, cô vứt đống sổ sách ra trước mặt chị rồi nói :
– Giấy tờ sổ sách mờ ám do tay chị vẽ ra. Tại sao từ ngày có chị mà giá bán ra các mặt hàng tự dưng giảm đồng loạt thế hả?
– Đấy là giám đốc lệnh là từ này giảm giá để kéo khách hàng.
– Thôi đi. Chị tưởng mấy người qua mắt được tôi à? Nói đến giám đốc thì ai là giám đốc hả? Long à?Hình như em nghe nói chị đang thậm thụt lén lút với chồng em đấy.
– Không..không hề có chuyện đấy đâu. Em đừng nghe mọi người mà đổ oan cho chị.
– Chị oan lắm á? Cho chị nghe cái này nhé.
Thảo bật vi tính lên và cho Huyền nghe 1 cuộc hội thoại ngắn mà cô âm thầm cài thiết bị nghe lén dưới gầm bàn làm việc của Long. Huyền nghe thấy đúng giọng nói của mình và Long đang tình tứ và còn bàn việc kê khai giá cả bán ra như thế nào. Không thể chối cãi được nữa, Huyền khóc lóc quỳ xuống xin Thảo tha thứ.
– Em sẽ cho chị một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Nếu như chị làm tốt thì về sau chị sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn đấy.
– Em nói đi! Việc gì chị cũng sẽ làm nếu như em tha thứ cho chị.
– Trước khi em nói ra thì em hỏi chị điều này đã.
– Em cứ hỏi đi!
– Chị với lão Dao thế nào? Chị có dám từ bỏ cái loại đàn ông khốn nạn đấy không?
– Có. Chị với lão đấy sống cùng nhau là để dựa dẫm chứ cũng chẳng có tình cảm gì cả.
Thảo mỉm cười ghé vào tai Huyền thì thầm điều gì đó, Huyền gật đầu đồng ý và có vẻ còn ngại một điều gì đó nên chị hỏi lại :
– Nhưng sao em vẫn cho chị quan hệ với Long?
– Hihi… Đằng nào hai người chẳng quan hệ rồi nên quan hệ nữa cũng chẳng sao. Tất cả những ai bị lão Dao lôi kéo thì chị phải báo cáo cho em hết hiểu không.
– Ok chị sẽ làm như em dặn.
– À còn điều này nữa chị Huyền! Có phải Dũng cũng đã bị lôi kéo vào rồi đúng không?
– Uh, Dũng lúc đầu không đồng ý đâu. Phải mấy ngày sau mới đồng ý đấy.
– Tại sao vậy?
– Hihi..nói ra em đừng cười chị nhé. Chị phải dùng tấm thân này mê hoặc ông ấy. Không ngờ trai tân em ạ. Lao vào như con hổ đói luôn. Có điều Dũng bảo không nhận tiền chia chác.
– Vậy à. Thế thì lần sau em muốn chị phải âm thầm chia cho Dũng thật nhiều vào. Chị cứ lấy hết phần của chị chia cho ông ấy xem sao. Em không tin trên đời này có ai lại chê tiền cả. Tất cả việc làm của Dũng chị phải báo cáo cho em biết nhé.
– Ok chị sẽ báo cáo cho em. Thôi chị ra ngoài đây.