Phần 36
– Rít… Rít… rít… tiếng rít thuốc lào của ông cụ họ Đào vang lên…
– Thơm quá… này bác… thuốc của bác thơm quá, cho con làm một hơi được không bác. Mà bác này là bác nào mà hôm nay em mới biết mặt vậy chị.
– Cậu không nhận ra ông ấy sao?
– Em nhìn cũng có quen nhưng chưa nhận ra được. Bác cho con xin một hơi.
– Đây của cậu đây, thuốc vốn dĩ là của cậu mà. Lão già này hút ké của cậu thôi. Ngon lắm đó, êm không khé nhưng đừng hít nhiều quá dễ say lắm.
– Cháu thực sự là đã cứu mấy đứa nhà họ Đào khỏi nhà họ Hứa và đưa nhà họ Đào đi lánh nạn.
– Bác ạ, chuyện của cậu Dũng nhà cháu và cô Dung bên đó, bác… bác đồng ý chứ ạ. Bác Thắng sau khi nói với tôi thì cũng hướng về ông cụ họ Đào nói. Lúc ông cụ vào và ngồi ở ngoài cùng với anh Trung vào cái lúc tôi đưa ảnh cho bác Dũng xem và nhắc lại chuyện cũ thì bác Thắng cũng ra ngoài rót nước mời ông cụ cho tới khi bác Dũng gọi lại chất vấn chuyện cô Dung thì mới chạy lại. Từ lúc đó khi nghe tôi và bác Dũng nói về chuyện đón cô Dung về sống cùng bác mà bác Thắng để ý ông cụ không có ý định phản đối can ngăn, khác hẳn thái độ thường ngày.
– Tôi già rồi thì còn làm được gì nữa chứ. Mấy chục năm nay cái Dung nó cũng đâu còn là con của tôi nữa, việc của nó tôi đâu quản được. Hơn nữa cô cũng hiểu đấy, trước tôi ngăn chúng nó đến với nhau là do bị ép buộc chứ đâu phải chủ ý của tôi. Nay cậu ấy đã thay gia đình tôi loại trừ mối đe dọa từ nhà kia mà tính khí cái Dung thì quật cường ngoài thằng Dũng ra thì quyết không lấy ai khác. Cô bảo tôi phải làm sao, tôi sắp gần đất xa trời rồi nhìn con gái mình ở vậy sao?
Ông cụ nhà họ Đào khi tôi và mấy mẹ con Yến về nhà hàng đã biết kết quả cuộc ghé thăm chùa rồi. Lại thấy tôi nói là dẫn đi đến nhà bác Dũng thì lúc đầu ông cụ hốt hoảng cứ nghĩ là tôi lại cường bạo hung tàn như nhà họ Hứa đến làm khó cho người ta để ép bằng được cô Dung đồng ý. Ông cũng thấy thương cho bác Dũng vì yêu con gái mình mà bị bắt đi lính rồi thành ra thế này, nếu giờ tôi lại tìm đến hại nữa thì thật là không đành.
Nhưng ngay sau đó thì thấy tôi chuẩn bị quà cáp, thuốc bổ rồi lại thấy tôi gọi điện hỏi về việc làm chế độ mà rõ ràng là đang nhắc đến bác Dũng thì ông lại ngạc nhiên không biết rốt cuộc tôi định làm gì. Chỉ khi lên xe khi tôi nói cho ông về việc muốn tác hợp cho cô Dung và bác Dũng thì ông mới ngỡ ngàng há hốc miệng ra. Thêm vào đó tôi còn tung cho ông một bom tấn đó là ngày mai hoặc chậm nhất là ngày kia thì ông sẽ được gặp chú Hiếu người đang ngồi tù.
Chú sẽ được về với ông trong một ngày. Tuy rằng vẫn còn bán tín bán nghi nhưng ông cũng rất vui. Ông thấy tôi tuy là một cậu nhóc dâm tà, dâm loạn hết sức các cháu của ông cũng chẳng hạnh phúc là bao khi làm vợ một người dâm loạn như tôi nhưng mà tôi có nhiều điểm tốt hơn nhà họ Hứa nhiều. Đó là giữ lời hứa, chữ tín. Hiện tại tôi còn chưa làm gì mấy cô bé nhà họ Đào mới chỉ làm bậy với con dâu của ông mà đã đưa tiền cho ông để sửa nhà, đưa chú Nghĩa đi khám chữa bệnh, tìm cách cứu chú Hiếu ra tù sớm. Giờ đây nghe được câu chuyện của tôi và bác Dũng thì cũng biết mục đích thực sự của tôi khi làm chuyện tốt này vẫn là ý đồ dâm loạn nhưng mà vậy cũng tốt. Nên ông cũng không có ý kiến.
– Bác nói sao, Dung mà bác nhắc tới phải chăng là cô ấy. Bác chính là cha cô ấy. Chị, có phải vậy không chị? Mà sao thuốc này là của cháu vậy, cháu không có loại thuốc thơm thế này.
– Là cậu ta mang đến cho cậu đó. Còn có cả rượu quý ngân, thuốc lá du lịch và thăng long đủ cả. Chè cũng là loại thượng phẩm đó.
– Bác Dũng ah, đây chính là ông cụ đó. Cháu đã nói rồi ông cụ sẽ đồng ý chuyện của bác và cô Dung, cô Dung cũng mong ngóng chờ mong được về sống cùng bác. Nên bác không còn phải lo lắng chuyện gì hết. Nếu bác còn lăn tăn cái chuyện đó cảm thấy mình có lỗi thì cháu sẽ giúp bác, bác cứ nói thế cháu đảm bảo là xong. Những thứ này cháu mua làm qua biếu bacs nếu bác thích thì sau này cháu còn mang tới nữa.
Bác Dũng kích động khi thấy ông cụ có vẻ hiền từ cứ nắm lấy tay ông mà môi mấp máy không nói lên lời.
– Hút thử một hơi đi. Ông cụ giục…
Bác Dũng cũng không chần chừ nữa, vân vê một tép thuốc bỏ vào miệng lỗ, ghé sát miệng vào miệng ống châm lửa và rít.
– Thế nào…
– Ngon… ngon lắm…
– Cậu Dũng… cậu Dũng… cậu làm sao vậy… cháu… mau đưa cậu ấy đi viện… cậu làm sao vậy…
– Hahaha… đừng hoảng… đừng hoảng… nó không sao đâu. Say thuốc thôi mà… Dìu nó vào nhà nằm một lúc là không sao đâu…
– Có phải say thuốc thật không bác hay bị làm sao.
– Say thuốc đó, già này đã từng này tuổi rồi còn lừa cô ah. Mau đưa nó vào nhà.
– Vậy bác quen với người say thuốc rồi bác giúp cháu với…
– Để cháu đưa bác ấy vào trong. Anh Trung đứng ra nói rồi cõng bác vào trong nhà.
Trong lúc ông cụ và bác Thắng vào nhà với bác Dũng thì tôi đứng ngoài quan sát và nhìn ngắm xung quanh. Ngôi nhà tình nghĩa này xây được chục năm rồi nhưng mà đã có dấu hiệu xuống cấp trầm trọng khó mà ở lâu dài được. Ở bên kia thì có một căn nhà ngói 5 gian cũng tồi tàn rồi, lâu năm không có người ở. Chắc nó xuống cấp tồi tàn từ lâu rồi nên nhà nước mới xây nhà tình nghĩa cho ông bà ở và từ khi ông bà qua đời thì không mấy khi có người tới.
Nếu tôi đã buộc phải để cô Dung về đây làm vợ bác Dũng và làm tình cùng với hai mẹ con cô ở đây thì phải xây dựng lại một căn nhà khác thôi. Căn nhà tình nghĩa là nhà mái bằng một gian hơn 20m2 chỉ vừa đủ cho 2 ông bà ở. Xây nhà thì tôi sẽ đập nhà mái ngói đi xây lại một căn nhà mái ngói y nhu vậy. Nhà kiểu này thì sẽ không có vách ngăn giữa các phòng với nhau, thường thì chính giữa nhà là bàn thờ và bộ bàn ghế tiếp khách, ở hai bên kê hai chiếc giường để ngủ.
Như vậy thì bác Dũng, cô Dung sẽ ngủ ở một giường còn Lệ sẽ ngủ ở giường kia. Nếu tôi tới nữa thì sẽ ngủ cùng Lệ, làm tình thì tiếng rên rỉ kích thích sẽ lọt vào tai cô Dung ở giường bên kia. Kết hợp với việc bác Dũng đã gần như không còn vũ khí và thuyết phục cô sang ngủ cùng tôi thì tôi tin mình sẽ đạt mục đích.
– Đó là ngôi nhà cũ của ông bà thân sinh của tôi. Nó cũ nát quá rồi nhà nước mới xây cho căn nhà tình nghĩa này. Nhà còn mỗi mình cậu Dũng là con trai nên từ khi được tin cậu mất, nhà cửa dột nát sau mỗi trận bão ông bà cũng chẳng buồn tu sửa càng làm cho nó nhanh xuống cấp. Vì sau ông bà còn ai ở nữa đâu, cũng chẳng ai lo hương hỏa nên lại càng lạnh lẽo.
Bác Thắng ra ngoài thấy tôi chăm chú quan sát nhà cũ thì nói.
– Căn nhà tình nghĩa kia cũng xuống cấp quá rồi, không ở được nữa. Cháu đang tính xây lại một căn nhà khác trên nền căn nhà cũ kia. Cũng là để bác Dũng thực hiện nghĩa vụ của mình thờ cúng tổ tiên. Mà sao căn nhà tình nghĩa này mới xây mà đã xuống cấp nhanh vậy.
– Nhà tôi phải đấu tranh nhiều lắm mới được xây đó, mọi người ở đây cũng thương và lên tiếng nữa thì mới được. Chứ lúc đó ông Quảng(lão đại nhà họ Hứa) còn làm bí thư thị trấn không muốn xây cho nhà tôi đâu. Vì bắt buộc miễn cưỡng phải xây, với lại ông bà thân sinh của tôi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa nên họ làm ẩu giờ mới như vậy. Giờ cậu ấy như vậy thì còn xây nhà thế nào được nữa. Cần chỗ che mưa nắng là được rồi, mưa dột thì khắc phục thôi.
– Bác ấy không có tiền xây thì cháu sẽ bỏ tiền ra xây lại nhà cửa cho bác ấy đàng hoàng tử tế. Còn có chỗ thờ cúng tổ tiên và ông bà thân sinh ra hai bác nữa. Bác Thắng này, bác nghe cháu nói này. Vô công bất thụ lộc, cháu là người không muốn chiếm tiện nghi của ai cả. Cháu là người rất ham muốn được ngủ với cô Dung là con gái của ông cụ đây. Nay cháu muốn tác thành cho cô ấy với bác Dũng nhà mình để cô ấy chăm sóc cho bác trai, nhưng bác trai bị như vậy rồi thì cái chuyện đàn ông, làm chồng trên giường đó cháu sẽ làm thay cho bác. Đó là một cái lộc rất lớn đối với cháu và cháu không thể nào thụ lộc mà không bỏ công sức ra cả. Bên nhà ông cụ đây cháu cũng cho xây dựng lại hết nhà cửa, nhà thờ lại còn lo chuyện hậu nhân của dòng tộc nữa thì bên mình cũng vậy. Cháu cũng sẽ xây dựng lại nhà cửa và nơi thờ tự cho khang trang. Bác Dũng là con trai duy nhất còn sống nên cháu cũng sẽ tính cách để nối dõi dòng giống cho gia tộc cho không bị tuyệt hậu. Phải làm sao để bác có người con trai đích thị là của bác mang dòng máu của bác. Bác thấy thế nào, chỉ cần bác nói vào với bác Dũng để bác Dũng thuyết phục cô Dung như lời cháu nói là được.
– Chuyện xây nhà thì còn có thể được, chỉ cần có chút tiền là được. Chứ còn chuyện có con thì làm sao có thể chứ. Thằng Dũng đã bị… với lại kể cả nó có bình thường thì cái Dung cũng bằng ấy tuổi rồi… sinh sao được nữa. Bác vừa nói thì ở đó có cái điếu cày và bác để bàn tay ở giữa làm ra bộ cái đó của bác Dũng bị cắt đôi.
– Chỗ ấy của bác Dũng chỉ bị cắt đôi phần thân chứ hai hòn không bị sao chứ.
– Không?
– Vậy thì không vấn đề gì. Cháu sẽ đưa bác ấy đi khám. Vì hai hòn dái mới là nơi sản xuất ra tinh trùng để thụ thai. Cái đó bị cắt đi rồi thì không làm trực tiếp để thụ thai thì mình làm gián tiếp bác có hiểu không? Bây giờ có thụ thai nhân tạo, thụ thai trong ống nghiệm dành cho những người vô sinh hiếm muộn đó. Đại loại là chỉ cần hòn dái sản xuất ra tinh trùng mình sẽ lấy tinh trùng đó bảo quản và cấy vào buồng trứng là thụ thai được. Cháu cũng không nói cô Dung mang thai với bác, cháu sẽ tìm người khác trẻ hơn mang thai hộ. Bác cũng nhiều tuổi rồi cháu sẽ không chỉ thuê một người đẻ thuê cho bác mà sẽ thuê 3, 4 người. Một người thì còn có thể đẻ ra con gái nhưng 3, 4 người thì chắc sẽ có 1 người sinh con trai. Mà như vậy thì bác sẽ có thêm nhiều con. Việc nuôi chúng đến khi trưởng thành cũng do cháu chịu trách nhiệm.
– Cậu… cậu nói có thật không… nếu… nếu được vậy thì nhà tôi có người nối dõi rồi… ông bà ở nơi chín suối nếu biết được chắc cũng ngậm cười. Nhưng mà… nhưng mà nghe nói là cái việc thụ thai nhân tạo trong ống nghiệm trong lồng kính gì đó tốn kém lắm. Mà đây lại không chỉ một mà cậu còn muốn 3, 4 đứa. Rồi còn thuê ở đâu được 3, 4 người chịu đẻ thuê như vậy, tiền thuê cũng tốn kém lắm… Cậu… cậu giàu vậy sao?
– Tất nhiên là sẽ rất tốn kém nhưng như cháu vừa nói đó: Vô công bất thụ lộc. Để ngủ được với cô Dung thì tốn kém bao nhiêu cũng đáng. Tất nhiên là nếu như có thể thụ thai tự nhiên một cách gián tiếp không cần phải qua ống nghiệm trong bệnh viện thì nó tiết kiệm chi phí đi rất nhiều. Điều này phụ thuộc vào tình trạng của bác ấy nữa mới quyết định được. Nếu như bác ấy vẫn còn xuất được tinh thì tốt quá.
Tôi phải làm ra vẻ tốn kém và khó khăn như vậy để cho bác Thắng thấy là tôi đã nhọc lòng và coi trọng chuyện này thế nào. Đó cũng là vấn đề của nhà họ mà tôi đánh vào để cho bác tác động thêm vào với bác Dũng. Thực ra thì người mang thai hộ tôi có rất sẵn và có nhiều. Thậm chí sắp tới nếu thâu tóm nhà họ Hứa thì lại có càng nhiều. Người nhà họ Hứa làm ra chuyện này để nhà bác suýt tuyệt hậu thì nên để đàn bà nhà họ Hứa gánh lấy.
Tất nhiên là nếu quả thực phải thụ tinh bằng ống nghiệm thì quả thật tốn kém và như thế thì tôi cũng chỉ làm với 1 người thôi. Tôi cũng không phải là bụt hay thánh sống mà tốt bụng như vậy. Chỉ là tôi muốn cô Dung có thai với tôi, mà tôi lại để cô Dung về làm vợ bác Dũng rồi. Nếu như mà cả làng biết bác Dũng không có khả năng có con mà cô Dung lại mang thai thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự, tiết hạnh của cô cũng như dòng tộc.
Do đó tôi bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp để bác Dũng có con, chỉ cần một hai đứa giống bác và có giấy tờ xét nghiệm ADN xác nhận huyết thống để chứng minh với mọi người là bác vẫn có thể thụ thai nhân tạo hay gián tiếp thì sẽ giải mối oan cho cô dung. Đối với các chị em của bác Dũng hay người trong dòng tộc của bác thì việc làm đó của tôi là cao cả vì dòng tộc nhà họ và họ biết ơn tôi cũng như là hối thúc bác Dũng thuyết phục cô Dung. Nhưng thực chất mục đích thật sự lại là vì cô Dung. Cô Dung cũng có thể vì chuyện nối dõi hương hỏa nhà người yêu mà siêu lòng đồng ý. Với tôi nó cũng không mất quá nhiều, coi như một khoản đầu tư. Vì nếu như là con gái thì sau này khi chúng lớn cũng bị tôi làm thịt mà thôi.
– Nhưng tôi không hiểu là tại sao cậu lại muốn với con Dung. Vì nó mà hao tổn tâm cơ và tài vật như vậy chứ. ĐÚng là nó đẹp thật nhưng mà nó nhiều tuổi rồi.
– Cháu thích vậy. Không tin Bác cứ hỏi ông cụ. Cô Ngân với hai chị em Yến và Anh theo bác thì ai xinh đẹp hơn. Tất nhiên là hai chị em Yến rồi có đúng không? Nhưng mà cháu mới chỉ ngủ với cô Ngân thôi chứ chưa có hề động chạm đến hai chị em dù họ mong muốn.
– Đúng vậy đó Thắng ah, nó nói không sai đâu. Tôi cũng đã được đưa tiền để xây cất lại nhà cửa từ đường. Thằng Nghĩa được đưa đi chữa bệnh rồi bù lại là con Ngân phải lên giường với cậu ấy.
– Anh Trung, hai người kia sắp tới chưa. Thôi bác cứ suy nghĩ vấn đề cháu nói nhé, cố gắng động viên tinh thần cho bác Dũng. Cháu xin phép về đây. Ta về thôi ông.
– Ah, từ từ đã, còn có việc này cháu muốn nhờ bác giúp. Đã đi được ra gần đến cổng thì tôi chợt nghĩ ra một chuyện liền quay lại nói…
– Có chuyện gì vậy? Nếu giúp được bác sẽ giúp…
– Chuyện không có gì đâu. Bác chỉ cần tung tin đồn là sáng nay nhìn thấy ông cụ đây tới ngôi chùa mà cô Dung đang ở. Khả năng là hai chị em Yến cũng đang ở đấy.
Tôi nghe bác Thắng nói là nhà họ Hứa đang sục sôi sục sạo tìm tung tích chị em Yến và nhà họ Đào. Mà quả thật là sáng giờ bận rộn chạy xô nên tôi cũng không biết là nhà họ Đào đang bị truy tìm xem đi đâu làm gì mà không có ai ở nhà. Khi đó tôi mới nảy ra ý nghĩ là lợi dụng nhà họ Hứa để buộc mấy người đang ở trong chùa phải ra ngoài. Khi tin đồn chị em Yến đang ở trong chùa cùng với cô Dung đến tai nhà họ Hứa, chắc chắn là họ sẽ tới chùa phiền nhiễu và mấy người họ không ở yên trong chùa được.
Ba người chúng tôi ra xe để ra về, hai người anh Trung gọi tới cũng sắp đến. Anh Trung đón họ rồi đưa tôi trở về nhà hàng của Nguyệt. Tôi tạm thời bố trí hai người bọn họ ở nhà hàng của Nguyệt chứ chưa đưa về lâu đài vội. Vì thứ nhất là tôi chưa chuẩn bị nơi ở kịp, cũng không biết hai người này thế nào. Thứ hai là lâu đài rất an toàn với anh Trung bảo vệ vòng ngoài cùng một bầy chó chuyên nghiệp.
Cửa chính lâu đài thì chắc chắn và vòng trong còn có Hương. Ngược lại mục đích tôi gọi thêm hai người xuống đây là để phục vụ cho chuyến đi nguy hiểm sắp tới mà trước mắt là tăng thêm sự bảo vệ trước mối đe dọa tiềm tàng của nhà họ Hứa. Mối nguy hiểm này chỉ diễn ra quanh thị trấn này mà thôi, tôi không cần thiết phải đưa họ về lâu đài rồi lại đưa họ từ lâu đài theo tôi tới đây.
Thêm nữa là ở đây tôi vẫn còn những phụ nữ cần bảo vệ như mẹ con Quỳnh, nhà họ Đào… Chuyến đi lần tới để tìm kiếm kho báu mà A Sử cất giấu vô cùng quan trọng, tôi cần phải thử thách để đánh giá con người của họ không phải ai cũng trung thành tuyệt đối và không màng đến của cải như anh Trung. Rất có thể khi mà tìm thấy kho tàng rồi thì họ lại nổi lòng tham và sát hại tôi, sát hại lẫn nhau để độc chiếm thành quả giữa chốn rừng sâu nước độc.
Trên xe thì ông cụ cũng không thoát khỏi sự tò mò mà hỏi tôi…
– Cháu thực sự là muốn bỏ ra rất nhiều tiền chỉ để cho thằng Dũng có con sao, việc đó đâu cần thiết đâu. Cháu chỉ cần cho nó lấy cái Dung nhà ông là nó cũng đã để cho cháu ngủ với cái Dung rồi. Nhà ông đã giao hết phụ nữ cho cháu rồi mà cũng đâu được cháu chi nhiều như vậy.
– Ông không hiểu rồi. Cháu muốn cô Dung có thai với cháu, nếu mà ông Dũng đó không có khả năng đó thì cô Dung có thai với ai? Chẳng phải như vậy ảnh hưởng đến danh dự của nhà ông không?
– Cháu thực sự muốn chuyện đó sao? Làm sao có thể chứ, nó đã 55 rồi…
– Có thể hay không thì cứ thử rồi sẽ biết thôi. Mà không chỉ có ông Dũng có được điều đó đâu, ông cũng có điều đó mà. Ông chuẩn bị tinh thần đi, mai ông sẽ được gặp lại con trai đang ngồi tù cả ngày thôi. Và chú ấy cũng được làm cái chuyện truyền giống mà 15 năm nay không được làm để sinh thêm cháu cho ông. Nhưng ông phải nhớ kỹ, phải gọi cho anh Thành sẵn sàng vào ngồi tù thay cho chú 1 hôm nếu cần thiết. Giờ thì yên tĩnh để cho cháu sắp xếp kế hoạch.
Đưa hai người mới đến vào nhà hàng của Nguyệt xong, tôi dặn anh Trung nói với bọn họ về thân thế của Thu và Nga để bọn họ bảo vệ và có chừng mực chứ không được nhen nhóm ý đồ xấu. Rồi tôi cũng nói với quản lý nhà hàng để cho bọn họ ngủ ở đây. Tôi cũng gọi anh Hùng để cho thêm mấy thằng đàn em tới đây để giới thiệu với hai người, nói bọn họ trao đổi số điện thoại để nếu có biến gì không giải quyết được thì gọi hai người tới hỗ trợ.
Vì đã cố tình dụ nhà họ Hứa đến hang để đuổi mấy người kia ra khỏi hang nên tôi cũng cần bố trí người ở đó để bảo vệ họ khi cần thiết, tránh nhà họ Hứa làm quá nhưng cũng tránh bứt mây động rừng sớm quá để nổ ra cuộc chiến không cần thiết. Nhà họ Hứa kiểu gì cũng sẽ tìm tới ngôi chùa đó nên lần đầu thì tôi sẽ bố trí đám người anh Hùng ra mặt cản trở để cho họ tin chắc rằng hai chị em Yến ở trong chùa.
Khi họ về chuẩn bị lực lượng hùng hậu hơn kéo tới thì lại sẽ không có ai ra cản trở nữa, để họ vào chùa gây rối đòi thả người. Khi đó nếu cần thì sẽ có công an đến can thiệp mà thôi. Nhà họ Hứa không tìm thấy chị em Yến ở chùa nhưng mà lại đinh ninh dám chắc rằng họ ở chùa thì sẽ không buông xuôi sớm, họ sẽ còn đến quấy rối sự thanh tịnh của chùa để rồi sớm muộn mấy người đó cũng phải rời chùa mà thôi.
Lúc đó tôi sẽ xuất hiện. Nhưng trước hết cần nghi binh thêm một chút để cho nhà họ Hứa càng tin tưởng chắc chắn là nhà họ Đào ở cả trong chùa. Tôi nói ông cụ kêu hai mẹ con Ngân lên xe rồi kêu anh Trung nhằm ngôi chùa thẳng tiến. Đến chân núi gần chùa tôi nói anh Trung dừng lại và bảo hai mẹ con Ngân cùng ông cụ xuống xe, tôi ghé vào các tiệm bán đồ ăn và các cửa hàng khác cái gì cũng hỏi mua và cố ý tạo ra sự náo nhiệt huyên náo nhằm thu hút sự chú ý của mọi người làm cho mọi người nhớ mặt mẹ con Ngân và ông cụ.
Sau đó thì chúng tôi mới rình rang lên núi, lên chùa. Tới cổng chùa thì cũng có một cửa hàng nhỏ bán hương vàng mã và các đồ dùng cho việc cúng tế. Tôi cùng ba người cũng ghé vào đó và cố ý mua thật nhiều đồ cúng dường rồi bảo anh Trung cùng mấy người đám anh Hùng mang vào khuôn viên chùa. Tôi lại xin gặp sư trụ trì và nói ý muốn của mình, muốn cúng dường cho chư Phật chư tăng trong chùa và mong sư trụ trì tụng kinh niệm phật hồi hướng cho tôi để cho linh hồn của bà nội, bố tôi, các chú và cả đứa con của Vân sớm được siêu thoát.
Tôi là cháu trưởng mà lại không thường xuyên về quê để chịu tang bà được không những thế còn thường xuyên trụy lạc nữa. Lan qua nay thường xuyên gặp ác mộng và nói ba tôi hay hiện hồn trách Lan không về quê chịu tang mẹ chồng. Trước đây khi tôi làm ra chuyện loạn luân với Lan thì ba tôi cũng chưa bao giờ trách Lan đến thế. Vậy mà lần này thì khác.
Nên Lan cũng có nói muốn đi chùa để cầu bình an và cũng mong là cu Thóc không sao không bị trách tội trừng phạt. Sẵn tiện hôm nay tôi tới chùa, mà lại là ngôi chùa cổ có tiếng linh thiêng, sư trụ trì cũng đức cao vọng trọng nên tôi cũng muốn hồi hướng làm lễ mong thầy tụng kinh để cho mấy người thân trong gia đình tôi sớm được siêu thoát, cũng như hồi hướng thay cho cu Thóc là con trai của tôi vẫn còn nhỏ chưa biết gì.
Một công đôi việc, như vậy thì cũng làm cho người bán hàng thấy mấy người nhà họ Đào vào trong chùa. Để khi nhà họ Hứa có tới đây hỏi thì mấy người bán hàng ở cổng chùa sẽ nói là thấy họ vào trong chùa. Còn khi ra thì tôi cũng sẽ cho mấy người đó bí mật đi ra, cũng có cách để đánh lạc hướng thu hút sự chú ý của mấy người này để họ không thấy mấy người nhà họ Đào đi ra. Trước khi rời đi thì tôi cũng đưa cho sư trụ trì chiếc điện thoại rẻ tiền mà tôi mới mua, trong đó tôi đã truyền đoạn video mà tôi quay lại tại nhà bác Dũng vào đó, đồng thời tôi cũng chỉ lưu vào đó số điện thoại của tôi và của Yến. Tôi nhờ sư trụ trì đưa lại cho cô Dung rồi rời khỏi.
Mấy người ở chỗ anh Hùng thì đã được bố trí lại gần đó để chặn những người nhà họ Hứa lại. Đồng thời còn có thêm nhiệm vụ nữa là đón hai cô bé mà tôi đã tặng điện thoại chiều nay nếu họ trốn khỏi chùa. Tôi nghĩ rằng với những lời thủ thỉ cám dỗ của Anh thì mấy cô bé đó sẽ trốn khỏi chùa để tìm cuộc sống khác.
Anh Trung lại đưa tôi trở về nhà hàng của Nguyệt để thả ông cụ xuống đó đồng thời đón Thu, Nga và Mận lên xe. Sau đó đi qua trường đón bé con của Nga rồi mới trở về căn nhà của Nguyệt. Đêm nay mẹ con Nga sẽ ở lại ngủ tại đây, Nga sẽ có nhiệm vụ cao cả đào tạo kỹ năng của mấy mẹ con nhà họ Đào cho tôi.
Quỳnh cũng đã điện thoại cho tôi đòi tôi phải đón Quỳnh qua lâu đài ngủ. Vừa mới được nếm trái cấm với tôi nên Quỳnh đã bị mê hoặc và khó có thể kiềm chế được khao khát ham muốn của bản thân. Quỳnh cũng muốn được làm vợ, làm mẹ mà muốn như vậy thì phải thường xuyên được nhồi nhét cái thứ chất lỏng đặc sánh đó vào trong cơ thể qua động thần tiên. Và tất nhiên là Quỳnh cũng khó chịu không cam lòng khi thấy Thu được tôi đón về lâu đài thì Quỳnh cũng không thể không về đó được. Tôi lại phải ghé qua nhà Quỳnh để đợi Quỳnh về rồi đưa Quỳnh đi vậy.
Xuân thấy tôi đến thì mừng rỡ và khi biết là tôi đến đón Quỳnh về lâu đài thì cũng đòi đi cùng. Nhưng mà Xuân đi theo làm sao được, tôi lại đành phải giỗ dành nói là nhà còn đang làm Xuân phải ở nhà để giám sát quản lý và phục vụ thuốc nước cho thợ nữa. Về lâu đài thì sáng mai muộn tôi mới qua đây thì làm sao được. Nhưng Xuân nói là Quỳnh cũng đi nốt nhà chỉ còn 1 mình Xuân sợ, tôi đành nói Xuân qua ngủ với mấy người nhà họ Đào như vậy thì sáng mai Xuân vẫn có thể về nhà sớm được.
Trong lúc ngồi đợi Quỳnh về thì tôi cũng ngó nghiêng xem có ai không thì Xuân cũng hiểu ý tôi nói là không có ai, ông bà Quỳnh ở bên kia phải tối mịt mới sang để ăn cơm. Để cho an toàn tôi chạy ra xe nơi anh Trung cùng với Thu và Mận vẫn ngồi trong xe nói anh Trung nếu có người đến thì bấm còi để cảnh báo cho tôi. Tôi trở về căn lán nhỏ mới dựng tạm để làm chỗ ngủ cho hai mẹ con do căn nhà đã bị đập đi xây lại.
Gần tới cửa lán thì tôi đã chủ động cởi khóa quần mình xuống rồi. Tôi cũng đã phát hiện ra sự khẩn trương của Xuân rồi khi mà Xuân đã chỉnh trang lại giường chiếu rồi đứng nép vào một bên cửa cầm cái phên đợi sẵn tôi. Do là căn lán dựng tạm nên không có cửa mà chỉ có một tấm phên hay tấm gỗ mỏng có thể khiêng ra khiêng vào để che kín cái lối ra vào. Tôi bước qua cửa thì dương vật đã thò ra ngoài rồi, Xuân vội vàng che tấm phên lại nhưng tôi nói…
– Không cần đâu, cứ để nguyên như vậy đi…
– Nhỡ… nhỡ ai vào hay nhìn thấy thì chết đó.
– Ai vào đây chứ, có thì anh Trung ở ngoài đã cảnh giới rồi. Không sao đâu, nào lại đây đi. Che cái đấy vào lại càng nguy hiểm hơn đấy, để nguyên như vậy thì mình còn nhìn ra ngoài được và có ai vào cũng dễ xử lý. Chứ che đi rồi họ đến ngay cửa mình cũng không biết và mình ở trong này giải thích làm sao.
Xuân thấy tôi nói cũng có lý nên đi lại chỗ tôi đưa tay ra cầm lấy vuốt ve dương vật của tôi.
– Mới đó mà đã rồi này. Mà sao con Quỳnh hôm nay về muộn thế, bình thường mọi hôm chắc về lâu rồi.
– Mút nó cho anh đi.
Tôi cũng thấy lạ là giờ này Quỳnh chưa về. Bình thường thì Quỳnh phải về lâu rồi mới phải vì chi cục thuế có khi chưa đến 5h là đã kéo nhau về rồi không như ngân hàng phải ở lại tất toán sổ sách. Đang định gọi cho Quỳnh trước khi cái quần được Xuân kéo xuống thì Quỳnh gọi cho tôi. Tôi đi lại ngồi trên giường để cho Xuân mút và nghe điện của Quỳnh.
Thì ra là Quỳnh hôm nay đi ăn liên hoan sinh nhật một người cùng cơ quan nên về muộn. Quỳnh có uống một chút nên không còn đủ tỉnh táo để về nhà nữa nên điện cho tôi tới đón. Quỳnh nói là nhà hàng đó cũng gần nhà hàng của Nguyệt nên là Quỳnh sẽ đến nhà hàng của Nguyệt đợi tôi, gửi xe máy tại đó luôn để ở nhà cũng không an tâm. Tôi nói Quỳnh cứ đợi tôi ở đó tôi sẽ đến.
Sau đó tôi gọi ngay cho Hằng để Hằng ghé qua nhà hàng xem tình hình của Quỳnh thế nào. Giờ này chắc Hằng cũng đã xong việc và đưa Út, Giang, Nhung về lâu đài, tiện đường thế nào cũng ghé qua nhà hàng để kiểm tra qua một lượt. Gọi cho Hằng xong và đang ngồi trong một cái lán chật hẹp để Xuân mút thì tôi lại nghĩ tới Nguyệt. Đâu rồi thì tối tôi cũng phải gọi cho Nguyệt nhờ một số chuyện thì hiện tại tôi gọi luôn.
Chỗ Xuân đang xây dựng nhà nên khá bụi lại chỉ ở trong một cái lán khi mang thai quả thực rất là không tốt. Trước nay tôi luôn phải nghĩ cách làm sao để hợp thức hóa việc Xuân không có ở nhà để sinh con cho tôi và tôi đã nghĩ ra một cách. Lúc đầu định để sau đám cưới của tôi và Quỳnh mới thực hiện nhưng nay thấy như này thì tôi quyết định gọi Nguyệt luôn. Chuyện này tôi cũng đã bàn qua với Nguyệt nên chỉ qua một hai câu nói là Nguyệt hiểu luôn và sẽ tới đây ngay.
Xuân đang miệt mài bú mút thì có tiếng còi xe ô tô. Tôi biết là có người tới nên cứ để mặc Xuân mút tôi cúi xuống và kéo cao quần lên một chút. Xuân thấy như vậy cũng nghĩ là có người đến nên dừng mút nhưng tôi ngay lập tức ấn đầu Xuân vào. Rồi thì tôi cũng kéo quần qua dương vật và cài cúc quần vào, tất nhiên là không kéo khóa lên mà để thò dương vật ra ngoài cho Xuân mút. Như thế này thì khi ông bà có vào, tôi cũng chỉ cần nhét lại dương vật vào trong quần là xong. Tôi muốn thử cảm giác như vậy xem thế nào. Tôi và Xuân đều nghe thấy tiếng ông nội của Quỳnh.
– Ông nội của Quỳnh sang rồi, buông cô ra để họ nhìn thấy thì chết.
– Không sao cả, Long biết họ tới rồi nên mới kéo quần lên rồi. Họ tới gần nhét vào là xong, không biết gì đâu. Cứ mút tiếp đi.
Ông bà nội của Quỳnh thường thì tối mịt mới sang ăn cơm cùng với hai mẹ con. Nhà ông bà ngay sát nhà Quỳnh. Nay thấy chiếc xe ô tô anh Trung đỗ ở cổng nên đoán là tôi đến chơi vì vậy mới lò dò sáng sớm. Tôi vừa nhìn thấy bóng dáng của ông bà là đã mau miệng chào to luôn. Xuân thì thấy vậy cũng hồi hộp và mút chậm lại. Ông bà nghe thấy tiếng tôi chào thì cũng chào lại cháu đến chơi ah, cái Quỳnh nó vẫn chưa về cơ ah cái con bé này hôm nay lại la cà đâu rồi.
– Mà cái Xuân nó làm cái gì thế kia. Sao lại quỳ dưới đất thế kia vậy.
– Hihi, dạ ngại quá. Cô ấy đang khâu lại cho cháu cái quần. Lúc nãy thế nào cháu giúp cô chút chuyện đàn ông không may trượt chân nên rách quần ở đũng. Quỳnh lại chưa về và cháu lại sắp đi chơi với Quỳnh nên cô khâu lại giúp cháu. Ông bà ngồi ghế đợi cháu và cô một lát ạ.
– Ông bà ngồi đợi con một chút ạ. Con làm ù một lát là xong. Khổ cái thằng Trung nó đi mà không để lại cái quần nào ở nhà để cho cháu nó mặc tạm con khâu vá cho cháu. Quần của ông thì cháu nó không mặc được rồi nên con đành phải… Thấy tôi nháy mắt thì Xuân cũng nhả dương vật tôi ra mà nói…
– Ơ kìa cái con này, có ai nói gì hay nghĩ gì đâu mà. Cháu nó cũng đáng tuổi con mình mà sắp làm con rể rồi thì ý tứ kiêng kỵ gì chuyện đó nữa. Hai đứa lại đi chơi luôn ah không ở nhà ăn cơm với ông bà.
– Dạ thôi ạ, để hôm khác. Hôm nay mẹ Xuân cũng không ăn cơm ở nhà ạ. Cháu cũng đang định thưa chuyện với ông bà. Lát mẹ nuôi của cháu tới rồi thưa chuyện luôn ạ.
– Mẹ nuôi của cháu cũng tới ah, Nếu có việc gì thì cái Xuân cứ đi cùng hai đứa cũng được. Ông bà ở nhà ăn với nhau.
Cảm thấy cũng đã đủ, đã tận hưởng được cảm giác hưng phấn vụng trộm nên tôi cũng đứng dậy nhét dương vật vào trong quần sịp và đứng trước mặt Xuân. Xuân đưa tay kéo khóa lên.
– Xong rồi đó. Xuân nói rồi đưa vạt tay áo lên lau miệng.
Tôi chạy ra ngoài xe mở cốp và mang vào biếu cho ông nội Quỳnh một gói chè thượng hạng, một túi thuốc lào ngon mà tôi mua của tên quản lý nhà hàng của Nguyệt. Lúc đầu tôi mua thừa ra là định mang về cho bác Lượng dùng vì ở quê quen dùng mấy món này. Tiện có ông của Quỳnh sang thì biếu ông luôn. Còn chè loại ngon bình thường thì tôi đã mua khá nhiều rồi do nhà Quỳnh đang làm nhà, thợ uống nước nhiều tôi phải quan tâm đến vấn đề này cho Quỳnh. Tiện tay thì tôi cũng mang luôn túi nhân sâm biếu ông bà luôn, cái này là tôi mua cho ông nội của Yến khi cùng đi gặp ông Dũng.
Thấy tôi lỉnh kỉnh tay xách nách mang túi đồ làm quà biếu. Sang trọng lịch sự có mà dân giã giản dị cũng có, ông nội của Quỳnh hít thử một hơi thuốc lào thì thích và đắc ý lắm cứ tấm tắc khen tôi chu đáo. Nguyệt một lát sau cũng tới.
– Con chào ông bà, ông bà khỏe cả chứ ạ.
– Chào cô, mời cô ngồi. Quý hóa quá, cảm ơn cô hỏi thăm chúng tôi khỏe. Ngại quá mong cô thông cảm, nhà nó đang cất lại cái nhà nên bụi bặm, luộm nhuộm. Mời cô dùng nước. Không biết cô có chuyện gì lại ghé qua thăm thế này.
– Dạ, cháu qua là cũng có câu chuyện để thưa với ông bà. Chẳng là cháu có cô em họ đang ở bên Pháp, cô ấy mới về Việt Nam chơi. Hôm trước cô ấy cũng có gặp qua chị Xuân đây.
– Ơ chị Nguyệt em đâu có gặp người nào bên Pháp đâu ạ. Xuân hiền lành thành thật nói, tôi phải vội đưa mắt ra hiệu. Lúc nãy tôi chỉ nói một hai câu là Nguyệt hiểu và nghĩ ra câu chuyện để nói với ông bà của Yến ngay, còn Xuân thi tôi chưa kịp nói.
– Chắc cô không nhớ đó thôi, vì cô ấy sống tại Pháp nhưng mà là người gốc Việt sang bên đó nên cũng không khác gì người mình cả. Cô không nghĩ là họ là người Pháp vì đến cái tên cũng gọi theo tên khi còn ở VN.
– Đúng đấy cái con bé này lại nói leo, để nguyên nghe cô Nguyệt nói câu chuyện xem nào.
– Cô ấy rất hài lòng và rất thích chị Xuân nhà ta nên có ngụ ý là muốn mời chị Xuân sang Pháp làm giúp việc nhà cho cô ấy. Cô ấy sẽ trả lương hậu hĩnh. Khi đó thì cô Xuân đây cũng đang cần tiền để cất nhà rồi lo chuyện cưới xin cho con nữa nên cũng đã nhận lời và nhận tiền ứng trước rồi. Tuy nhiên cháu cũng biết là cô ấy còn phải lo đám cưới cho cả Quỳnh và em trai nên cũng đã giao hẹn trước với cô em kia là phải xong công việc trọng đại đó thì cô ấy mới đi được. Nay nghĩ lại chưa biết là cô ấy đã hỏi ý ông bà chưa và cháu cũng chưa xin phép ông bà nên hôm nay qua đây thưa câu chuyện cùng ông bà.
– Chị Nguyệt… em đâu… đâu có…
Xuân lại định nói là em đâu có nhận lời đi Pháp và đâu có nhận tiền nhưng mà bị tôi nhìn rồi ông nội Quỳnh cũng quắc mắt lườm nên dừng lại được.
– Quý hóa quá, nếu được như thế thi thật tốt quá. Cô lại còn lo nghĩ lo chu toàn mọi việc cho cháu Quỳnh nữa. Mà cái con Xuân nhà này cũng lạ thật, việc tốt như vậy mà không cạy răng nói với ông bà già này nửa lời cho ông bà già này mừng.
– Nói như vậy là ông bà cũng đồng ý cho cô ấy sang Pháp ạ.
– Đồng ý chứ, đồng ý chứ. Chúng tôi đồng ý mà cũng đâu có lẽ gì ngăn cản nó được, chuyện tốt như vậy mà.
– Hiện tại cô ấy vẫn còn ở Vn và vẫn muốn cô Xuân đến giúp việc nhà hay trò chuyện cùng cô ấy vì cô ấy rất hợp tính với cô Xuân. Hai nữa là cháu thì ông bà cũng biết rồi đó, công việc bận lu bù lên cả cũng không có thời gian trò chuyện hay đi chơi cùng cô e họ này. Vì vậy hôm nay cháu tới đây để xin phép ông bà cho cháu mời cô Xuân về làm giúp việc và trò chuyện cùng cô em họ kia của cháu. Cháu sẽ trả lương hậu hĩnh. Cháu biết là cô ấy đang lo giám sát việc làm nhà nên ông bà xem có ai có thể thay cho cô Xuân trông nom thì cháu sẽ trả công ạ. Thứ nữa là cháu cũng biết việc này nên cô Xuân vẫn hoàn toàn có thể đi đi về về để chăm coi việc làm nhà của mình, ví dụ như sáng thì cô ấy về qua nhà xem xét, tầm 10h thì về qua chỗ cháu nấu ăn cho cô em họ kia. Chiều tối cũng vậy cũng mới phải nấu nướng bữa tối. Trừ những khi cô em họ cháu và cô Xuân đi du lịch thì chắc vài ngày hay 1 tuần mới về nhà. Cháu xin phép ông bà và xin ông bà cho ý kiến.
– Vợ chồng tôi có việc gì đâu chứ, việc nặng nhọc thì không lo nổi nhưng việc ngồi trông cho thợ làm, phục vụ trà nước, thuốc bánh cho họ thì chúng tôi làm được. Cái Xuân cứ yên chí mà đi theo cô Nguyệt đi. Chúng nó xây nhà này cũng như xây nhà cho chúng tôi nên chúng tôi cũng phải có trách nhiệm và bỏ chút công sức chứ. Ah còn chuyện này cũng muốn ngỏ lời cùng cô Nguyệt bấy lâu nay nhưng mà e rằng vẫn còn chưa tiện, không biết có nên không.
– Ông bà có chuyện gì cứ nói với con, nếu giúp được ông bà con sẽ cố gắng. Dù gì thì hai đứa Long và Quỳnh chúng nó cũng sắp đến với nhau rồi. Con với ông bà và cô Xuân đây là người nhà, có gì mà phải ngại.
– Chúng tôi có mấy đứa cháu vẫn còn lông bông lêu lổng khiến cho thân già này vẫn còn chưa yên. Không biết… không biết…
– Cháu hiểu, tưởng chuyện gì phức tạp. Ông cứ bảo các em đến gặp cháu, cháu sẽ bố trí.
– Vậy thì tốt quá, tốt quá…
– Giờ cháu xin phép đưa cô Xuân đi có được không ạ, khi khác cháu ghé thăm ông bà.
– Được… được… cái Xuân còn đứng đấy làm gì, mau đi thay quần áo rồi đi theo chị Nguyệt đi. Nhà chị thật là tốt phước, gặp được chị Nguyệt thương yêu.
– Dạ khỏi ông ạ, cháu với cô em đều quý cô Xuân ở nét giản dị mộc mạc, cứ mặc thế được rồi. Quần áo thay thì chỗ cháu cũng có rồi.
– Không được, em vẫn cần phải mang theo ít quần áo, chị đợi em chút.
Thấy Xuân nói vậy tôi giơ tay lên vẽ chữ T ý ám chỉ quần áo lọt khe. Mà thực ra tôi cũng chẳng cần ra ám hiệu thì Xuân cũng sẽ lấy mấy món đồ đó cộng với dương vật giả đem đi. Nếu để cho bố mẹ chồng thấy được mấy món đồ đó thì chỉ có độn thổ.
– Cái con này chị ấy đã nói là không cần rồi, cứ lề mề… chị ấy thì trăm công nghìn việc.
Chúng tôi ra xe, Xuân lên thẳng xe tôi ngồi. Mọi người ai cũng nghĩ là tôi về cùng với Nguyệt cả. Đưa Xuân về căn nhà Nguyệt mua mà đám người nhà họ Đào đang ở xong tôi qua đón Quỳnh. Khi đưa Nga về đây thì tất nhiên là cơm canh cho mấy người cũng được nhà hàng lo đủ cả rồi.
Tới nhà hàng của Nguyệt thì tôi nhìn thấy chiếc xe của Quỳnh mà không thấy Quỳnh đâu. Nhưng chiếc xe ô tô của hằng thì vẫn đậu ở đó thì tôi đoán Quỳnh ở trong xe cùng với đám người đợi tôi rồi về cùng. Nhưng mà tôi lại thấy có một thanh niên trẻ ăn mặc lịch sự đang lời qua tiếng lại với quản lý và một nhân viên trông xe của nhà hàng. Có vẻ như là anh ta đang cố nói chuyện với người trong xe.
Tôi không muốn mất nhiều thời gian nữa, xuống xe để hỏi xem Quỳnh đâu, cũng không có thời gian quan tâm đến xô xát của nhân viên nhà hàng và vị khách kia. Bất ngờ cửa chiếc xe của hằng mở ra và một bóng dáng quen thuộc từ đó bước ra loạng choạng lao nhanh về phía tôi. Người đó không ai khác chính là Quỳnh. Khi nhận thấy điều đó thì tôi cũng đi nhanh lại mà đỡ lấy Quỳnh, ôm Quỳnh vào lòng.
– Quỳnh, em say rồi, để anh đưa em về. Sao em lại ôm hắn, hắn là thằng nào?
– Quỳnh, em sao vậy, em uống hơi nhiều rồi, lên xe anh đưa về.
– Em xin lỗi, hôm nay em bị ép uống hơi nhiều. Lần sau em không thế nữa. Anh về đi, đây là chồng sắp cưới của tôi, anh ấy đến đưa tôi về. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi.
– Con mẹ nó, tưởng là thằng nào ngon ăn. Hóa ra chỉ là thằng ranh con vắt mũi chưa sạch. Nó có gì hơn anh mà em bám lấy hắn, bỏ rơi anh chứ. Ah thì ra nó có xe ô tô chứ gì, nhà anh cũng có. Em theo anh đi, đảm bảo em muốn cái gì cũng có.
– Này anh, tôi cảnh cáo anh, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy. Tôi khuyên anh nên giữ khoảng cách với cô ấy, đừng có động vào cô ấy nếu không hậu quả như nào đừng trách tôi không nói trước. Cô ấy cũng đã nói rõ ràng sự lựa chọn của mình rồi, tôi nghĩ anh nên tôn trọng quyết định của cô ấy.
– Địt mẹ thằng ranh con, để tao xem mày như nào mà dám đe dọa bố. Bố cứ động vào nó đấy xem mày làm được gì tao nào.
– Anh có cần gọi người dạy dỗ hắn không. Hằng lúc này cũng bước xuống xe lại chỗ tôi nói…
– Đừng anh, kệ hắn đi. Mình về đi anh, em thấy mình không ổn rồi. Em… em…
– Cô ấy uống hơi quá chén, mà sao mấy người không cho cô ấy uống cái gì đó giải bia rượu đi. Tôi trách Hằng.
Trong khi đó tên kia thì càng hung hăng hơn, anh Trung phải lại giúp quản lý nhà hàng ngăn hắn lại…
– Ai nói là bọn em không cho cô ấy uống gì chứ. Cho cô ấy uống hai cốc nước giải bia rượu rồi mà có vẻ không ăn thua.
– Long, hình như là cô ấy cũng bị cho uống thuốc ấy rồi. Thu lúc này cũng xuống xe thấy Quỳnh đang ôm tôi thì cũng nói.
– Thuốc ấy… thuốc ấy là thuốc gì…
– Không biết… chỉ biết là giống cái thứ thuốc mà em đã từng uống vào khi đi thăm thằng Thịnh với ấy… ấy… Thu nói rồi mặt cũng tự nhiên hơi hồng lên khi nhớ lại chuyện đó.
Tôi nghe thấy Thu nói thế thì hai tay đặt lên hai vai Quỳnh đẩy Quỳnh ra xa một chút nhìn kỹ vào khuôn mặt trái xoan của Quỳnh. Tôi nhìn mà tự nhiên cơn tức giận thống hận ập đến, không tự chủ được bóp chặt hai tay vào cánh tay Quỳnh khiến cho Quỳnh đau mà hét lên…
– Á, đau em…
Tôi làm sao mà không tức giận cho được khi mà nhìn kỹ mặt quỳnh thì đúng là dấu hiệu của việc uống thuốc kích dục. Tôi đã từng chuốc thuốc kích dục để chiếm đoạt mẹ ruột của tôi mà giờ là vợ cả của tôi. Gần đây tôi cũng cho thuốc vào đồ uống của chính Thu và Mận ở trên xe, rồi Xuân mẹ của Quỳnh nữa. Tất cả đều có những biểu hiện giống thế này.
– Cậu chủ, có cần tôi xử hắn không? Anh Trung nhìn thấy khuôn mặt tức giận của tôi thì hỏi…
– Không cần anh ra tay, giờ chúng ta phải về lâu đài ngay, anh phải lái xe anh không thấy Quỳnh không ổn rồi sao. Gọi hai người bạn anh mới gọi tới xuống giải quyết. Nhớ dặn kỹ bọn họ cho hắn một bài học kết cục xứng đáng nhưng không ảnh hưởng tính mạng, nói rõ với bọn họ đó là kết cục của những người dòm ngó đàn bà của tôi. Còn nữa, hắn dường như có vẻ say có hơi men rồi, sau khi đánh hắn một trận rồi thì cho mặt hắn lê trên mặt đường cho xây xát, rồi lấy xe máy của hắn đâm vào đâu đó để tạo hiện trường một vụ tai nạn xe do say rượu. Lúc đó chuyện còn lại để công an lo.
Anh Trung theo lời tôi lấy điện thoại ra gọi hai người kia xuống rồi lên xe đưa tôi về lâu đài. Tôi phải dặn anh như vậy là cũng để dằn mặt qua hai người mới. Thứ hai nữa là dằn mặt đám thực khách đang ăn uống tại nhà hàng không được có ý định gì với Thu. Vì Thu ngồi cùng xe với tôi. Việc còn lại là tôi gọi anh Hùng và Tuấn Beo ra quán bia để dằn mặt đám thực khách, để khi công an đến lấy lời khai của nhân chứng thì tất cả đều đông loạt nói tên kia bị say rượu rồi gây tai nạn. Tất nhiên cũng không thể thiếu phần của lão Tới để lão cho quân tới rồi, cũng nhân tiện báo cho lão chuẩn bị sẵn nhân lực để có thể tiến tới ngôi chùa kia bất cứ lúc nào.
Lên xe được một lúc thì người Quỳnh càng lúc càng nóng, càng ham muốn và cần phải thỏa mãn. Tôi cũng hiểu tinh trạng của Quỳnh nên cũng chủ động cởi hết quần của mình ra. Quỳnh dường như không còn biết gì nữa, chỉ có dục vọng thiêu đốt nên lao vào vồ lấy của tôi như con thú đói. Quỳnh cần phải quan hệ tình dục nên trong lúc Quỳnh mút cho tôi thì tôi nói anh Trung dừng xe để cho Thu và Mận đang ngồi ở hàng ghế thứ 3 đi lên.
Thu ngồi ở ghế phụ. Tôi đẩy hàng ghế thứ hai về phía sau hết mức có thể để cho Mận lọt vừa ở giữa rồi kêu Mận chịu khó ngồi xổm trên sàn xe ngửa đầu dựa vào ghế để liếm lồn cho Quỳnh trong khi Quỳnh hùng hục mút cho tôi liên tục. Thu thì ngồi trên xe mà mặt cũng ửng hồng vừa vì ngượng ngùng nhớ lại chuyện của mình lân trước mà vừa ham muốn nữa.
Đang trong lúc thư giãn tột độ nên tôi lại gọi cho Nguyệt để sắp xếp mọi việc. Tôi muốn Nguyệt tác động để điều động mấy giáo viên cấp 3 trước từng dạy tôi trong đó chỉ đích danh cô Lê và con gái tên Phương. Ngoài ra thì là các em gái học lớp 10 hay 11 còn trinh xuống dưới này. Còn nhớ lần trước tôi đi du lịch với mẹ con Quỳnh và Mận thì khi vào khách sạn Nguyệt đã điều động các em bé học cấp 3 còn trinh đến để chiều tôi. Trong số đó có Phương là con của cô Lê. Qua lời Phương thì tôi cũng biết được bí mật của hiệu trưởng và cô Lê. Nay tôi muốn được chơi mấy cô giáo xinh đẹp ngày trước dạy mình.
Sau khi gọi xong cho Nguyệt và Mận cũng liếm cho Quỳnh ra lênh láng nước rồi thì tôi để cho Quỳnh ngồi trên đùi tôi để quan hệ. Tôi chơi Quỳnh ở hai tư thế Quỳnh đứng chân chạm sàn xe quay lưng về phía tôi và sau đó là Quỳnh quay lại ôm lấy tôi hai chân để ở trên ghế và nhấp. Cuối cùng thì tôi mới để Quỳnh nằm trên ghế nằm đè lên Quỳnh để thúc và ra vào trong người Quỳnh. Chỉ đến khi cái thứ chất lỏng nóng ấm đặc sệt vào trong người thì nó mới hóa giải hoàn toàn tác dụng của thuốc Quỳnh uống. Lúc này Quỳnh mới ngượng ngùng với anh Trung.
– Thành thật xin lỗi anh, em… em không biết hôm nay mình sao nữa.
– Không sao đâu mợ chủ, tôi hiểu mà, coi như tôi không biết không thấy gì.
Tối hôm đó về nhà thì trong bữa cơm tôi cũng nói với Lan về chuyện chiều nay tôi đã đi chùa để nhờ người làm lễ và hồi hướng cho bà, bố các chú và cả con trai của Hồng Vân rồi. Sau bữa ăn thì tôi cũng yêu cầu Lan điều tra chu kỳ kinh nguyệt của những người phụ nữ già nhiều tuổi trong nhà. Tập trung vào mấy người Lương, Sửu, Hường… để xem những ai có khả năng thụ thai.
Biết được mong muốn có thai của Quỳnh nên Lan vẫn tạo điều kiện để cho Quỳnh quan hệ với tôi. Đợt đầu tiên Lan xếp cho tôi quan hệ với mấy bà bầu như Giang, Nhung, Thu, Mận Loan và Quỳnh. Còn đợt sau thì tôi phải chiều mấy nàng Tuyết, Thúy Hương, Út, Hằng.
Tôi muốn chia đàn bà của mình thành 3 cung thì hiện tại trong lâu đài của tôi các nàng cũng tự chia theo 3 phe, 3 cung khác nhau và đang dần dần có phe thứ 4 nhen nhóm hình thành. Phe đầu tiên là phe của Lan bao gồm đám người thân cận như Út, chị em Kiều Vân, Hồng Vân… Phe thứ hai cầm đầu là Tuyết bao gồm chị em, mẹ con Tuyết, Hồng và Sen, chị em Nhật Lệ và mẹ con Loan. Phe thứ 3 cầm đầu là Giang với 3 đại mỹ nữ là Giang, Thúy, Hương, Lương, Hằng. Hiện tại Quỳnh và Thu mới về đây nên đang gia nhập nhóm của Giang. Nhưng mà đã nhen nhóm có dấu hiệu thành lập phe thứ 4 do Quỳnh đứng đầu trong đó Thu và Hằng cũng theo về phe Quỳnh, sắp tới lại còn chị em Yến nữa.
Đang làm tình với Quỳnh để cho Quỳnh cưỡi ngựa thì tôi lại có điện thoại và nhận được một tin vô cùng tuyệt vời. Người gọi đến là Nga thông báo cho tôi biết là hai cô gái trẻ ở chùa đã bỏ trốn để đến ở với chị em Yến. Điều đó với tôi mà nói thì cũng bình thường, vì lúc đầu tôi dự tính trước là họ sẽ rời đến chỗ Yến và Anh để dụ cô Dung ra khỏi chùa.
Nhưng sau đó tôi đã có thêm một kế khác để họ rời chùa. Điều tuyệt vời nhất đối với tôi là có thêm một phụ nữ trung niên nữa đi cùng hai cô bé mà người đó lại chính là tiên nữ họ Đào, người mà tôi nhìn thấy đang tắm lúc chiều. Hai cô bé lén lút trốn khỏi chùa thì bị cô Thục phát hiện và ngăn cản. Thế nhưng một trong hai cô gái trẻ là con nuôi của Thục thì vẫn nhất mực đòi đi nếu không dọa sẽ tự tử. Rồi cô bé đó lại thuyết phục ngược lại mẹ nuôi của mình là mẹ cũng không phải là con ruột của bà (chính là cô Hạnh) Thuyết phục mẹ bỏ đi theo mình để cùng hưởng sung sướng với mình. Cuối cùng thì cũng không hiểu vì sao mà cô Thục đi theo hai cô gái trẻ.