Phần 143
Khi chú Thắng về thì chú lại nhờ đám thanh niên trong họ đèo chúng tôi ra đường cái. Chúng tôi bắt xe đi tham quan các thắng cảnh, các bản làng vùng cao. Mọi người đi ngắm những thửa ruộng bậc thang đẹp như tranh vẽ. Nếu như ở miền xuôi như nhà Quỳnh thì mới cấy ruộng mới được 2, 3 tuần nay. Nhưng ở Sapa thì khác, đây là mùa người ta gọi là mùa lúa làm tình.
Tại sao lại gọi là mùa lúa làm tình, là vì trong miên man những mảng màu đầy sức sống ấy là những cây lúa đang ưỡn ngực tựa như mấy cô gái chân dài đang nhảy múa gọi tình giữa những màn sương giăng buổi sớm. Để rồi khi gió lên, lúa khiêu vũ cùng bướm, cùng ong, thụ phấn, báo hiệu một mùa vàng bội thu lúa. Lúa đã trổ bông, và bắt đầu chuyển từ màu xanh lá non sang màu vàng ươm.
Mọi người được chiêm ngưỡng những khoảnh khắc lúa chuyển màu đẹp nhất trong năm. Tôi lấy điện thoại ra chụp hình cho mẹ con Quỳnh liên tục. Mọi người cũng lấy điện thoại ra chụp cho nhau. Cứ thế chúng tôi đi du lịch khám phá quanh các bản làng sapa. Những lúc không đi được xe máy thì tôi đều cõng cô Xuân trên bờ vai rắn chắc của mình.
Chiều tối thì chúng tôi muốn đi đèo Ô Quy Hồ để ngắm hoàng hôn. Chú Thắng ngỏ ý muốn về vì nhà còn nhiều việc và anh em họ hàng cũng vẫn đến nhà. Cô Mận thì nghi ngờ chú lại muốn về để gặp cô nhân tình lúc chiều nên nói muốn đi chơi cùng mọi người để cho chú không về được. Ngày mai cả đoàn chúng tôi còn một ngày vui chơi nữa. Chị Đào thì cũng nói muốn về nhà và cũng nói đỡ hộ chú Thắng là tối ông bà cùng mọi người vẫn tụ tập tại nhà chú Thắng.
Chị sẽ về cùng chú Thắng. Chị nói vậy là để cho cô Mận yên tâm. Quả nhiên là khi nghe chị nói vậy thì cô Mận cũng yên tâm vì có con gái về giám sát bố rồi. Nhưng cô đâu biết là hai người đó về nhà là để làm tình với nhau. Kể từ mấy hôm trước tôi đã sắp xếp cho hai bố con chú Thắng tại một khách sạn thì chú Thắng đã chính thức làm tình cùng với chị Đào. Và sau hôm đó thì hai bố con đã gặp nhau thêm hai lần nữa. Tất nhiên là không thể thuê nhà nghỉ để ngủ cùng với nhau, mà tôi đã cho họ mượn tạm ngôi nhà mà Nguyệt mua để làm chỗ hẹn hò của họ. Hôm nay theo kịch bản thì cả hai sẽ về nhà để ngủ cùng nhau để cô Mận lại với tôi để học nghệ.
Hai mẹ con Quyên thì cũng lấy lý do mệt và muốn về nhà, làm mọi người khó xử. Đó cũng là tính toán của tôi. Tôi gọi điện cho bác Chinh nói bác qua đón hai mẹ con Quyên về nhà ở. Khi bác tới đón thì tôi ghé tai bác nói là tối bác có thể ngủ cùng với Quyên. Bác mừng rúm. Tôi cũng căn dặn Quyên phục vụ bác cho chu đáo.
Chúng tôi thuê mấy chiếc xe máy để đi đèo. Hiện tại ở đây có tất cả 8 người nhưng mà lại chỉ có ba người đàn ông là tôi, Minh và Mạnh. Tôi đã có xe riêng và chở hai mẹ con Quỳnh. Còn hai thằng Minh và Mạnh thì thuê hai xe máy. Minh to cao và khỏe thì có nhiệm vụ chở hai người là Thanh và cô Mận. Còn Mạnh thì chở Ngọc.
Tới đỉnh đèo thì chúng tôi lại được dịp ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp và lại cùng nhau chụp những tấm hình đẹp làm kỷ niệm. Từ trên đèo cao nhìn xuống ngắm nhìn những dải ruộng bậc thang trong ánh nắng hoàng hôn mà cảm nhận một sự hoàn mỹ. Một sự pha trộn màu sắc tuyệt đẹp của tạo hóa. Màu xanh xen lẫn màu vàng nhạt của lúa sắp chín, kết hợp với màu da cam của ánh hoàng hôn.
Trên đường tới đỉnh đèo thì chúng tôi cũng được dịp ngắm nhìn những khung cảnh hùng vĩ của dãy Hoàng Liên Sơn. Dãy núi hùng vĩ nhất vùng mà ông nội tôi đã dùng tên đó để đặt tên cho các cô chú của tôi. Đường đồi núi quanh co khó đi, tôi là người bản địa nên đi trước dẫn đầu, mọi người đi cũng khá chậm. Gặp những khúc cua gấp và có xe đi ngược chiều thì mẹ con Quỳnh lại có phen bạt vía, đường lại khó đi nên cô Xuân ôm cứng lấy tôi không rời, áp chặt bộ ngực cọ xát vào lưng tôi. Có điện thoại cô cũng không dám nghe. Từ đỉnh đèo Ô Quy Hồ hay còn gọi là cổng trời chúng tôi cũng có thể ngắm nhìn sự hùng vĩ của đỉnh Fansipan.
Lúc này thì cô Xuân mới dám lấy điện thoại ra nghe máy. Là Trung, con trai của cô gọi cho cô. Xong rồi thì chúng tôi đi ăn. Ở đỉnh đèo có bày bán nhiều các món ăn đặc sản của vùng như cơm lam nướng, thịt xiên nướng, thịt gà bản nướng, thịt trâu gác bếp… Chúng tôi tranh thủ ăn no nê thỏa thích đặc sản nơi đây, để lấp đầy cơn đói bụng sau một buổi chiều leo đèo vào các bản làng để khám phá.
Các bà vợ không thấy tôi gọi điện về thì cũng gọi cho tôi. Tôi lại phải để mọi người ngồi ăn ra ngoài nói chuyện với các nàng. Ở trên đỉnh đèo sóng điện thoại rất kém nên không thể nào video call với mọi người được. Chỗ này của tôi đang ăn cũng rất tối. Tôi chỉ có thể gửi những hình ảnh mình chụp được cho Giang, để cho Giang đưa mọi người xem.
Giang cũng chụp hình mọi người ơ nhà để tôi xem. Liên cũng nói chuyện với tôi và nói rằng cô Út đã điện cho cô và muốn được xuống sống cùng mọi người, sống cùng hai đứa con đang ở chỗ tôi. Liên đã xin phép Lan và cũng đã được Lan đồng ý, chỉ còn chờ sự cho phép của tôi nữa thôi. Tôi nói là tạm thời chưa được, vì khó khăn lắm tôi mới xin được cho cô tại ngoại, cô phải ở nhà một thời gian ngắn nữa.
Gọi điện và nói chuyện với mấy nàng quan trọng xong thì cô Út cũng gọi cho tôi. Cô khóc lóc nói nhớ con và sợ hãi với cuộc sống hiện tại. Nhà cửa thì đều đã bị công an tịch biên hết rồi. Nhà chồng thì đa phần đều liên quan đến ma túy, ngay cả bố chồng cũng nghiện ma túy và cũng tham gia vào đường dây. Giờ đây mọi người đã bỏ đi hết sau biến cố.
Cô về căn nhà của bố mẹ chồng ở sâu trong bản heo hút giáp biên, mà sợ hãi tột độ. Luôn luôn có đám nghiện hút và đám buôn ma túy rình rập. Cô không dám về nhà bố mẹ đẻ vì cũng sợ liên lụy đến gia đình, hai nữa là cũng không có chỗ ở. Cái duy nhất khiến cô đủ can đảm để ở lại ngôi nhà tồi tàn ở một bản heo hút này chính là tìm thông tin về đứa con trai lớn, nhưng những ngày qua bặt vô âm tín khiến hy vọng của cô mong manh dần.
Cô muốn được ở bên hai đứa con gái của mình và cô gọi điện cầu khẩn tôi. Cô đã gọi điện cho Liên và Linh, đã biết được điều kiện của tôi và cũng đã biết cả hai người đều đã quy thuận tôi. Sau thời gian suy nghĩ thì cô cũng ưng thuận. Đặc biệt là chiều nay khi mà cô đã có tin tức về cậu con trai thì cô càng hoảng loạn hơn, lập tức gọi cho tôi.
Từ ngày cô về địa phương luôn luôn có vài chiến sĩ đặc nhiệm của cảnh sát mật phục nằm vùng và theo dõi. Mà không phải chỉ là từ ngày cô về, mà từ khi bắt Sử thì đã có một hai người nằm vùng mật phục ở đây để theo dõi mọi động tĩnh. Khi cô về thì tăng cường thêm thôi. Để xem là có đối tượng nào tiếp cận hay không. Bọn ma túy cũng đều là những tên đầu có sỏi, bọn chúng cũng đánh hơi được nguy hiểm rình rập cận kề nên đâu có dễ mắc bẫy.
Địa bàn này chúng đã quen thuộc, người ngoài bản đến sao chúng lại không biết. Một số thằng đàn em của Sử trốn thoát, không bị bắt thì đã được đám đàn em tôn lên làm thủ lĩnh. Băng nhóm không thể một ngày không có thủ lĩnh, cũng giống như nước một ngày không thể thiếu vua. Là người trong nghề nên chúng thừa biết là Sử sẽ bị xử bắn, sẽ nhận án tử.
Chúng cũng thừa hiểu là trong bao nhiêu năm cầm đầu băng nhóm, buôn lậu và buôn ma túy thì số tiền mà Sử có là bao nhiêu. Bằng đấy đất đai tài sản bị tịch thu chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nhất định là cựu đại ca của bọn chúng còn cất giấu tẩu tán tài sản đi các nơi. Nếu như thâu tóm được số tài sản đó thì cuộc sống của chúng sẽ lên hương, vừa giàu sang, vừa có nhiều tiền nhập hàng và tuyển lính.
Những ngôi nhà của đại ca đã bị công an phong tỏa chúng không thể nào mò mẫm được. Chỉ còn ngôi nhà cũ kỹ ở bản này là chúng có thể tiếp cận. Bọn chúng cũng cho quân sục sạo đào bới nhưng không phát hiện được gì. Những cô bồ của Sử và tài sản nhà đất mà Sử mua cho bồ cũng bị tên đàn em lên thay thế chiếm dụng. Lục soát và tra khảo cũng không tìm thấy món gì giá trị.
Bọn chúng biết rằng Sử có ba đứa con với người vợ chính thức, hai đứa con gái út thì bọn chúng bị mất dấu, còn thằng con trai lớn cũng cùng một người em của Sử bó trốn. Lúc này bọn chúng mật phục tại ngôi nhà của Sử để rình chờ xem người em trai của Sử và con trai của Sử về nhà. Em trai của Sử cũng là hung thần, là cánh tay phải của Sử.
Đáng lẽ ra thì hắn ta mới là người lên đại ca cầm đầu nhưng do hắn phải lẩn tránh cảnh sát nên bọn chúng mới có cơ hội lên thay. Tuy đã lên thay nhưng em trai của Sử vẫn là mối họa canh cánh trong lòng của bọn chúng, bọn chúng phải lần mò dấu vết tìm và diệt. Đón lõng ở nhà nữa. Diệt người em và tra khảo đứa con của Sử về tài sản xong chúng cũng khử luôn thằng bé.
Nhưng tên cầm đầu mới lên được một thời gian thì cũng bị người em của Sử bằng cách nào đó giết chết. Và lại một tên đàn em khác lên thay. Cũng qua sự kiện đó mà hành tung của người em trai của Sử bị bại lộ. Hai chú cháu lọt vào ổ mật phục của băng nhóm đối thủ, bị bắt. Rồi cái tin Vân – vợ Sử được cho về làm rúng động bọn buôn ma túy. Những tên đàn em của Sử trước kia thì cũng nhìn vợ đại ca mà thèm nhỏ dãi nhưng phải giấu trong lòng, không dám manh động. Nhưng nay đại ca bị bắt thì chúng chiếm luôn vợ bé, vợ hờ của đại ca ngồi lên cái ghế của đại ca.
Giờ hay tin vợ đại ca được thả và cho về nhà thì có thằng nào mà không động tâm. Kể cả là tên đại ca xấu số không may đã chết trước khi nhận được tin này nếu như còn sống thì cũng động tâm dữ dội. Các con vợ bé, vợ hờ không biết tài sản giấu ở đâu thì chắc chắn vợ cả sẽ biết. Bây giờ quyền lực ở trong tay hắn, hắn chiếm đoạt và cưỡng hiếp Vân rồi ép nàng giao ra tài sản là chuyện cho tay vào túi lấy đồ.
Hơn thế nữa còn hưởng thụ thân thể của vợ đại ca chán rồi để đàn em hưởng thụ. Đến lúc hoa tàn nhị héo thì vứt đi. Chúng sẽ vừa có người đẹp để hưởng thụ vừa có tiền. Nhưng ban ngày thì thật khó tiếp cận với Vân vì chúng cũng đánh hơi được có cớm. Đêm khuya thì chúng mới tìm đến để dụ dỗ Vân trước tiên theo chúng, bọn chúng có tin tức của con trai nàng.
Nhưng các chiến sĩ cảnh sát đâu để cho điều đó xảy ra. Vân cũng không dại mà nghe ngay lời bọn chúng, nàng cũng phải hỏi trước về tin tức của con trai hay có vật gì làm tin là con trai đang ở cùng bọn chúng thì mới đi theo. Hôm sau dụ dỗ không được thì chúng lại đe dọa. Chúng nói là đã theo con đường ma túy này rồi thì sống chết cũng phải theo, nếu không thì cũng bị tổ chức xử tử.
Nếu không sẽ là mối họa cho tổ chức. Chúng sẽ thu nhận lại Vân vào tổ chức, và có thể nhận Vân làm vợ, cùng hắn cai quản lãnh địa. Sẽ cho người đi tìm con cho Vân… chỉ cần Vân nói ra tài sản Sử giấu nơi đâu. Và rồi chúng lại bị cảnh sát vây hãm và bỏ chạy. Sở dĩ là cảnh sát không bắt ngay vì những tên đó chỉ là những tên tép riu, cảnh sát đã dùng máy ảnh hồng ngoại để chụp lại khuôn mặt và bám sát bọn chúng để lần ra hang ổ.
Phe đối thủ của Sử cũng tới, nhưng bọn chúng chọn phương án tọa sơn theo dõi tình hình để ra tay. Nếu như Vân dẫn bọn chúng đi đến nơi cất giấu kho báu thì bọn chúng sẽ nẫng tay trên. Còn nếu như bọn chúng dẫn Vân về hang ổ với đại ca thì bọn chúng cũng biết được. Và có thể tổ chức một trận đánh lớn. Phát hiện thấy lần nào cũng bị cảnh sát truy đuổi nên bọn chúng biết là Vân đã được bảo vệ cả ngày cả đêm. Chúng chọn phương án khác.
Chiều nay bọn chúng nhờ người ở bản đến đưa cho cô Út mảnh giấy, trên đó có vết máu và một món đồ của con trai cô. Cô theo những gì viết trên tờ giấy mà đi tìm, đến một ngọn đồi có rừng cây rậm rạp um tùm, vạch những bụi cây cỏ ra tìm thì phát hiện cái đầu lâu người. Chính là của người em trai của Sử. Hắn đã bị giết và chặt đầu, gửi đến cô để thị uy.
Bên cạnh là tờ giấy với nội dung đe dọa, nếu cô không quy thuận bọn chúng và không cung cấp thông tin về đường dây thì thằng con trai cô cũng nhận kết quả tương tự. Nhưng cô đâu có biết gì nhiều về hoạt động buôn ma túy của Sử, để mà cung cấp cho bọn chúng. Nếu như đi theo bọn chúng thì cuộc đời cô lai sống chui lủi trong nhục nhã, làm đồ chơi tình dục cho bọn nghiện hút.
Mà cô không biết gì về hoạt động của Sử thì cô quy thuận bọn chúng rồi thì chúng cũng sẽ giết hai mẹ con cô sau khi đã đẩy cô làm nô lệ tình dục cho cả đám một thời gian. Còn nếu không quy thuận bọn chúng thì con trai cô cũng chết. Điều này khiến cô khó xử không biết phải làm sao. Tất nhiên là ngay khi cô vừa rời nhà thì đã có mấy chiến sĩ bám sát theo mọi biến động của cô, và có sự bổ sung của lực lượng bộ đội biên phòng.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao mà đám người này lại không tiếp cận trực tiếp được với cô. Kể cả một số thằng đàn em của Sử cũng vậy, cô đã thấy thấp thoáng bóng dáng của bọn chúng quanh nhà nhưng lại không thấy chúng đến. Thì ra là cô còn bị cảnh sát mật phục nữa. Khi thấy bóng dáng cảnh sát thì cô biết là cô không thể quy thuận bọn kia được rồi, đồng nghĩa với việc số phận của đứa con… Cảnh sát cũng động viên cô, là họ sẽ cố gắng hết sức để cứu con trai cô và triệt phá băng đảng đó.
Cô gọi điện cho tôi để cầu cứu tôi, với hy vọng là tôi sớm đưa cô thoát khỏi địa ngục hiện tại. Nhưng tôi nói cô cứ bình tĩnh, ở đó một thời gian. Khó khăn lắm tôi mới xin cho cô được tại ngoại, và tôi cũng phải nhờ người bảo vệ cô nên cô không cần quá lo lắng. Chứ bây giờ cô thuộc diện không được ra khỏi địa phương. Nên cô chỉ có thể ở đó hoặc về nhà ông bà.
Đợi một thời gian nữa tình hình êm thì tôi sẽ cho các con cô về hay là cho cô xuống với con. Thực ra thì Nguyệt cũng đã nói với tôi về việc công an muốn dùng cô làm mồi nhử để triệt phá hoàn toàn vụ án, triệt phá hẳn đường dây này. Cô cũng đành ngậm ngùi chịu trận. Tôi lại chợt nhớ đến căn nhà tôi đang xây, có thể cho cô về đấy ở. Chứ nếu để cô ở nhà với ông thì tôi cũng không yên tâm với ông và các chú của mình. Tôi nói cho cô hay là để tôi hỏi xem cô có thể đến Sapa để ở tạm nhà của tôi được không, để cho cô vui.
Tôi lại gọi cho Nguyệt để hỏi xem Nguyệt đã lên tới nơi chưa, thì Nguyệt đã tới nơi và đang có việc cùng với ông bí thư. Tôi hỏi là có ấy không thì Nguyệt trách tôi vớ vẩn, công việc nghiêm túc. Nhưng mà trong lòng có vẻ cũng ngọt ngào hỏi lại tôi là ghen ah. Tôi đề cập ngay đến chuyện của cô Út nhờ Nguyệt nói giúp và một lúc sau thì Nguyệt nói lại là ok, có thể để cô Út qua sapa cho an toàn cũng được. Cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa khi mà các con mồi đã không dính bẫy. Công an cũng đã dần truy vết được dựa trên những dấu hiệu tại hiện trường cũng những tấm hình được chụp ban đêm bằng hồng ngoại.
Tôi lại tiếp tục gọi cho cô Út thông báo tin mừng. Và báo là ngày mai sẽ có người của tôi đến đưa cô đi. Sau đó tôi gọi cho anh Hiếu là em trai của anh Trung nhờ cậy việc này.
Cô Xuân cũng có điện thoại và cũng ra gần chỗ tôi nghe máy. Khi tôi cúp máy thì tôi cũng thấy cô cúp máy với vẻ mặt khá lo âu. Tôi hỏi thì cô nhỏ nhẹ nói là con trai về quê và giục cô sửa nhà để chuẩn bị cho việc cưới vợ, con bé người yêu của nó mang thai rồi. Tôi bảo như vậy là chuyện mừng chứ sao cô lại lo lắng làm gì, chẳng phải là cô mong muốn các con sớm thành gia thất hay sao. Cô nói nhưng mà cô không có tiền để sửa nhà và lo việc cưới xin cho nó nữa. Ở nhà hôm nay lại mưa to và nhà cô cũng bị dột. Tôi khẽ ôm cô vào lòng mà nói với cô…
– Cô không cần phải lo lắng gì cả. Chuyện sửa nhà cứ để cháu lo cho. Giờ đang mùa mưa bão, cũng cần phải sửa lại nhà cho đàng hoàng.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì cả. Long phải có trách nhiệm với cô và Quỳnh, lo cho hai người chứ. Cô quên là nếu Quỳnh làm vợ Long thì cô cũng là vợ Long ah.
– Cảm ơn Long.
Tôi trở lại lán ăn cùng mọi người, ăn thêm chút ít để lấp đầy cái bụng đói và hỏi mọi người ở đây về chỗ nghỉ trọ. Chúng tôi lại theo hướng dẫn đi đến một homestay to nhất tại đây. Đó là homestay Lá Đỏ, nằm ngay gần đỉnh đèo. Đến Ô Quy Hồ có hai cái thú nhất đó là ngắm hoàng hôn xen lẫn với những đám mây vào buổi chiều tối và săn mây vào buổi bình minh hôm sau.
Nơi đây cao hơn mực nước biển hơn 2000m, Và vào thời tiết này trời mưa nhiều và sau mỗi cơn mưa thì ngày hôm sau mây bồng bềnh bay trắng xóa tầng tầng lớp lớp như tiên cảnh. Chúng tôi vào thuê homestay, thì mỗi phòng chỉ có hai giường. Chúng tôi có 8 người nên thuê hai phòng. Hai mẹ con Minh và Mạnh ở chung một phòng, còn tôi, mẹ con Quỳnh và cô Mận ở chung một phòng.
Nhận phòng thì chúng tôi lần lượt đi tắm, mà không tranh thủ đi chơi vì trời đã bắt đầu đổ mưa. Cô Mận vào tắm trước, cô khi đi thì không nghĩ là sẽ đi qua đêm cùng chúng tôi nên không mang theo cái gì cả. Cô Xuân phải lấy quần lót tôi mới mua cho cô để cô Mận mặc tạm. Quỳnh và cô Xuân thì cũng bắt đầu thấy lạnh. Sapa là nơi tránh nóng tuyệt vời nhất tại miền bắc.
Nếu như ở hà nội những ngày này nóng 37, 38 độ thì khi ở sapa chỉ không quá 25 độ, về đêm thì chỉ dưới 20 độ và ở đỉnh đèo này thì có khi chỉ 15 độ. Trước khi đi tôi đã có nhắc Quỳnh về việc chuẩn bị áo gió mang theo vì khí hậu sapa khá lạnh nhưng Quỳnh nghĩ là chỉ mát thôi, chứ đang mùa hè nên chủ quan không mang theo. Cô Xuân thì không có áo gió, cô chỉ có áo khoác mà giữa mùa hè ai mang áo khoác nên cũng không mang theo nốt. Cả hai bắt đầu run rẩy mỗi khi có cơn gió lùa vào mang theo hơi lạnh. Cô Mận đã vào phòng tắm, tôi liền quàng tay ra ôm hai người đàn bà vào lòng, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho họ. Tôi ở giữa ôm hai người vào lòng mà lần lượt hôn cả hai.
– Anh, nhỡ cô Mận ra nhìn thấy.
– Còn lâu, cô mới vào tắm mà.
Tôi lại kéo cả hai người nằm xuống giường để tôi ôm cả hai và lại hôn nhau. Trên đường từ nhà chú Thắng đi chơi thì Quỳnh cũng có hỏi về cách giải quyết chuyện chiều nay và cũng biết được rằng cô Mận đã chứng kiến được tôi và cô Xuân quan hệ rồi. Cả hai người cũng đều hồi hộp và lo sợ nhưng tôi trấn an hai người là không có chuyện gì cả. Cô Mận sẽ giữ kín chuyện. Được tôi ôm chặt vào lòng thì hai người cũng ấm hơn. Và bàn tay Quỳnh cũng bắt đầu mò mẫm xoa lên xoa xuống ụ nổi của tôi.
– Mút cho anh đi.
– Không, nhỡ cô Mận ra thì chết. Để tối em mút cho.
– Cô mút cho Long đi.
– Nhưng còn chị Mận thì sao.
– Cô Mận tắm còn lâu mới ra. Với lại đằng nào thì chiều nay cô mút của cháu và cô cháu mình làm tình cô ấy cũng thấy hết rồi. Cô không mút bây giờ là không được mút nữa đâu đấy. Tí nữa cô nằm ngủ với cô Mận rồi.
– Vậy để cô mút một chút thôi nhé. Cô Xuân nhỏ nhẹ.
Cô Xuân cúi xuống và cởi quần của tôi. Quỳnh cũng cúi xuống và khi cô Xuân kéo quần tôi xuống thì Quỳnh ngậm lấy của tôi mà mút ngay.
– Sao bảo là để đêm cơ mà. Cô Xuân lên tiếng.
– Định để đến đêm nhưng mẹ mút thì con cũng mút.
Mỗi giường có một cái chăn mỏng, tôi với tay lấy chăn rũ ra rồi phủ lên người hai mẹ con. Hai tay thì đưa ra sờ mông hai người. Và rồi cánh cửa phòng tắm mở ra, cô Mận bước ra khỏi phòng mà đứng sững lại vì nhìn thấy hai mẹ con đang chúi đầu vào cùng một cái dương vật to khủng bố của tôi. Cái dương vật mà cô đã nhiều lần nhìn lén nhưng hôm nay đây cô mới có dịp được nhìn trực diện. Quỳnh và cô Xuân cũng phát hiện ra cô Mận đã ra. Hai người vội vàng đưa tay kéo chăn phủ kín đầu mình, che xuống dưới để giấu dương vật của tôi đi. Cũng như là giấu đi hai gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ. Hai người mặc vội lại quần cho tôi rồi một lúc cũng phải đối diện, chui ra khỏi chăn.
– Chị Mận, chị tắm xong rồi ah. Ngại quá, em xin lỗi.
– Không phải xin lỗi đâu. Em mới là người xin lỗi, em vô duyên quá, đi cùng mọi người lại làm mất hứng của mọi người. Biết vậy thì em rủ cái Đào ở lại để hai mẹ con một phòng.
– Anh nhà và cháu nó có việc mà. Chị ở đây là cũng vừa người. Chị đừng nghĩ ngợi. Tại em…
– Rét quá đi mất, không ngờ lại lạnh vậy, khi đi em chủ quan không mang theo đồ.
– Vâng rét quá chị ạ, mẹ con em cũng chẳng ai mang theo áo rét. Không ngờ là ở mình nóng đổ mồ hôi mà nơi đây lạnh quá. Đúng là người nhà quê, quanh năm không ra khỏi lũy tre làng nó vậy.
– Chị hay Quỳnh đi tắm đi, nước vẫn còn nóng, không tí nước nguội là lạnh lắm đó.
– Mẹ đi tắm trước đi.
Thì ra là ở homestay này có dịch vụ tắm lá thuốc của người dao đỏ. Cô Mận trước cũng làm dâu ở đây đã lâu nên cũng biết đến loại lá này. Thấy trong phòng tắm đều có đặt 2 bịch lá và có cái bồn tắm nhỏ bằng gỗ, cũng như hướng dẫn sử dụng thì cô đổ lá vào trong bồn và xả nước nóng vào trong bồn. Tắm qua bằng nước bình thường đợi nước ở trong bồn ấm thì cô ngồi vào bồn tắm. Nghĩ là có 4 người mà chỉ có hai bịch lá thuốc nên cô không dám tắm lâu, bước nhanh ra ngoài để cho người tiếp theo tắm thì nước còn ấm. Vì thế mà cô ra nhanh và chứng kiến cảnh tượng đó.
Cô Mận lại chạy theo cô Xuân vào nhà tắm, chỉ vào cái thùng và bảo cô Xuân vào trong đó tắm, tốt cho sức khỏe lắm. Sau đó cô mới đi ra.