Phần 20
Thảo thấy Trung suy nghĩ thì lặng lẽ thu dọn bát đũa đi rửa. Trung nhìn dáng Thảo, thầm cảm ơn nàng vì buổi tối hôm nay. Nhà cửa chả có gì nhưng qua tay nàng như là có một sự thay đổi lớn, chỉn chu hơn, gọn gàng hơn. Thảo rửa bát xong thì lại chạy đi vò đống quần áo cho Trung, do anh chưa mua máy giặt.
– Đừng, để tí anh giặt.
– Em vò qua thôi, tí anh giũ đi là được.
– Thảo này… anh xin lỗi. Cái hôm đó… anh đã không kiềm chế được.
– Em không nghĩ gì đâu. Anh đang buồn và say mà. Mà có làm sao đâu.
– Chỉ chút nữa… anh đã làm điều có lỗi với em, với thằng Bình rồi.
– Chỉ có lỗi với anh Bình thôi. Lúc ý… em cũng định… cho anh.
Trung sững người khi nghe Thảo nói. Anh không nghĩ có ngày Thảo sẽ nói muốn cho anh. Có chút gì dâng lên trong ngực làm Trung hơi khó thở. Thảo thấy Trung yên lặng hồi lâu thì đứng dậy cười:
– Xong rồi. Tí anh giũ nhé. Em đi về xem mấy đứa thế nào rồi.
– Thảo… anh…
– Anh nhớ mấy đồ trong tủ lạnh phải ăn sớm không để lâu nó hỏng.
Trung lúng túng. Anh vừa muốn giữ Thảo lại nói tiếp chuyện vừa rồi. Nhưng chả biết bắt chuyện từ đâu. Giữa Thảo và anh có một bức tường là Bình. Anh và Thảo đều biết điều đó. Nhìn Thảo lặng lẽ đi xuống cầu thang, Trung muốn đi theo tiễn nàng nhưng lại thôi. Anh đứng lặng trên ban công nhìn xuống, khi thấy xe của nàng vút ra từ chỗ để xe khu tập thể mới đi vào.
Chả mấy chốc đã gần hết năm tây. Đường phố bắt đầu đông đúc báo hiệu tết ta sắp đến. Cuộc sống của Trung vẫn diễn ra theo nhịp độ ngày qua ngày như vậy. Thảo có đến 1 – 2 lần nữa chuẩn bị đồ đạc và dọn dẹp cho anh. Nàng chỉ mang theo đồ ăn chứ không ở lại nấu cho Trung. Trung cũng ngại, từ cái tối hôm đó anh ngại mở miệng ra với nàng. Anh dần cảm nhận được cảm xúc nơi Thảo, nó khác biệt với Thảo mọi khi anh vẫn biết. Nhưng Trung không có sự lựa chọn nào đối với vấn đề này cả.
Chị Miên với Trung vẫn thậm thụt như đánh đồn giặc ban đêm. Chị chỉ lừa lúc con gái đi đâu mới qua với Trung. Những bữa cơm cùng nhau, những nụ hôn vội vã. Hiếm hoi hai người mới thoải mái ôm ấp vật lộn nhau trên giường được. Trung hiểu chị. Chị đã qua cái tuổi muốn mạo hiểm, chị không muốn đánh đổi cảm xúc của mình lấy sự phát triển ổn định của con cái. Cả hai như đôi tình nhân thậm thụt, lén lút ngoại tình với nhau vậy.
Thúy thì tuần nào cũng rủ Trung đi chơi. Anh cũng chỉ đồng ý đi với nàng 2 lần, 1 lần là đi xem phim. Với Thúy anh hầu như ít có cảm giác, có lẽ do tâm lý anh không có sự sẵn sàng cho mối quan hệ này, hoặc giả duyên phận này chỉ đến từ Thúy. Nàng dường như cũng hiểu cảm giác của anh nhưng vẫn cố cùng anh đi chơi, nói chuyện.
Trung đã có một lần gặp và nói chuyện qua với Mai. Chủ yếu là về giấy tờ ly hôn. Vấn đề cũng không thể để quá lâu được, cuối cùng anh cũng đưa đơn ra tòa. Mai không phản đối hay thắc mắc mà chỉ lặng lẽ ký. Trung nhìn bàn tay khẽ run run khi vừa ký tên xong mà muốn nắm chặt trong tay mình, nhưng anh đã tự dừng mình lại. Sự ích kỷ, tự tôn và nỗi đau của anh vẫn lớn hơn tình yêu của anh dành cho Mai.
Tết dương lịch. Một năm mới bắt đầu, biến cố qua đi, Trung nhìn bầu trời trong vắt đầy nắng mà chợt mông lung về cuộc sống. Những ngày qua đời anh đầy biến động, làm Trung phải thay đổi nhiều thứ trong cuộc sống, từ thói quen, nếp nghĩ. Cuộc đời phẳng lặng bấy lâu nay bỗng gồ ghề trắc trở. Anh như trở lại xuất phát điểm ban đầu. Nhưng có một phần nào trong anh không ngần ngại mà đang mong đợi vào những gì sắp tới.
Trung ăn sáng xong thì cầm theo bộ xếp tranh anh vừa mua rồi lên xe. Anh phải qua nhà mẹ vợ, hôm nay tổ chức sinh nhật cho thằng Quân. Thực ra con anh sinh vào mùng 2/1, nhưng bà Phương thường tổ chức sinh nhật cho cháu vào mùng 1 cho tiện cả nhà được nghỉ và liên hoan. Năm nay cũng vậy. Lúc Mai gọi điện Trung hơi ngần ngừ, nhưng rồi anh đồng ý. Chỉ là dự sinh nhật con thôi, bố mẹ rồi em vợ vẫn tốt với anh, không có gì mà không đồng ý được.
Trung đến nơi thì thằng Quân đã đợi sẵn. Nó ùa ra mở cổng cho anh. Trung còn chưa kịp dắt xe vào thì con đã thì thầm:
– Chú Hùng dẫn bạn gái về nhà đấy bố.
Trung sáng mắt lên, cái thằng vậy là lần trước nó nói thật. Anh nhanh chóng dắt xe vào sân rồi vào nhà. Bên trong nhà đang có một cô gái khép nép ngồi cạnh Hùng. Đối diện là ông Hà và bà Phương. Trung nhanh chóng đưa đồ cho con rồi vào chào ông bà, dù gì giờ vẫn là bố mẹ vợ anh. Ông Hà có hơi gượng gạo gật đầu, bà Phương thì khẽ cười với anh. Thằng Hùng thì khỏi nói, mắt cứ đánh sang bên cô gái, ý hỏi Trung xem có được không. Trung cũng chỉ quan sát qua, trông cũng khá xinh xắn.
Thằng Quân như biết tình cảnh của bố, nó vội kéo bố rủ đi tháo lắp cái bộ lắp ghép tranh bằng các mảnh nhỏ này. Nó kéo Trung vào bếp, nơi Mai đang lụi cụi làm bếp. Trung hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng lôi đồ ra xem xét cách lắp. Anh thấy Mai thì thoảng quay lại nhìn hai bố con, ánh mắt khẽ vui vui.
Trung không tập trung tìm mảnh ghép được. Anh cứ dõi theo tấm lưng và bờ mông Mai. Vợ anh vẫn thế, đẹp biết mấy. Đan xen cảm giác khó chịu là sự nhớ nhung. Dù gì anh cũng có 8 năm yêu vợ, 6 năm tay ấp môi kề với Mai.
Mai chợt quay lại, nàng gặp ánh mắt Trung vừa ngước lên nhìn mình. Hai mắt nhìn nhau, như có vạn lời muốn nói mà không thể nói được thành lời. Mai bỗng á một tiếng quay lại ôm chặt tay. Trung vội chạy phắt tới giằng tay nàng ra. Tay Mai bị đứt sâu một đoạn, máu chảy đầm đìa. Trung vội chạy ngay ra ngoài phòng khách, anh chả ngại bố mẹ vợ đang để ý mà lấy ngay bông băng với cồn vào.
– Đưa tay đây.
– Em không sao, để em tự làm.
– Đưa đây.
Mai nhìn Trung, nàng thấy sự tức giận và xót thương trong mắt anh. Mai đưa tay ra, Trung nhanh chóng cầm lấy rồi sơ cứu cho nàng.
– Xót đấy, chịu khó.
Nhìn anh cẩn thận rửa vết thương cho mình, Mai cắn răng để không kêu lên vì xót. Trung rịt băng urgo vào cho nàng cẩn thận mới bỏ tay ra. Mai nhìn anh, mắt long lanh đầy xúc động. Anh vẫn thế, luôn vội vã khi nàng bị thương, như ngày xưa đó.
Trung bỏ tay Mai ra, anh ngẩng đầu thì thấy Mai nhìn mình. Miệng đang định bảo cô gì đó mà chợt ngậm lời lại. Anh quay lại khuôn mặt lạnh tanh của mình kéo con ra chơi xếp tranh tiếp.
Một lúc sau bà Phương kéo theo cô bạn gái của HÙng vào bếp. Trung đưa con ra phòng khách chơi, xem phim nói chuyện với thằng Hùng. Ông Hà vẫn quen thói lãnh đạo, ngồi 1 lúc nói mấy câu với anh thì đi lên gác. Trung quen rồi, anh biết tính ông nên không coi đó là ông lạnh nhạt với mình.
Bếp có ba người đàn bà nên cơm nước cũng xong nhanh. Mọi người quây quần bên mâm cơm. Thằng Quân là vui nhất vì sinh nhật năm nay có cả bố và mẹ. Nó ngồi giữa bố và mẹ, yêu cầu hết món nọ đến món kia. Cứ khi Mai gắp cho nó thì nó lại gắp sang cho anh. Trung nhìn qua Mai và bà Phương, anh biết trò đó của ai rồi.
Cơm nước cuối cùng cũng xong, Trung ôm con một lúc rồi đi về. Càng ở lại anh càng thấy mệt mỏi vì Mai. Cái cảm giác nhớ Mai nhưng vẫn căm ghét đan xen trong anh. Trung chào bố mẹ vợ rồi dắt xe. Thằng Hùng thì mặc nó, nó dẫn người yêu đi tham quan ổ lợn phòng nó rồi.
Mai lặng lẽ đi sau Trung, ngắm nhìn người đàn ông nàng đã đánh mất. Trung quay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Mai.
– Có chuyện gì vậy.
– Hôm trước… mẹ có gọi cho em.
– Mẹ… mẹ tôi á.
– Vâng. Mẹ hỏi bao giờ về ăn tết. Mẹ bảo năm nay đừng sắm gì nữa, ở quê có hết rồi. Mẹ chỉ muốn về sớm hơn 1 – 2 hôm để mẹ chơi với thằng Quân. Mẹ bảo bố cũng muốn gặp cháu. Bố cứ nói gở sắp chết rồi, muốn gặp thằng đích tôn một lần.
Trung thở dài. Điều anh lo sợ đã tới. Giờ anh như thế này, nếu không về ăn tết cũng không được. Nếu nói dối để Mai ở lại cũng sợ có kẽ hở. Không thể bảo thằng Quân im miệng được.
– Hay là, mình cùng về quê ăn tết.
– Cái gì, cô cũng về.
– Vâng. Em không có ý gì đâu. Bố đang bị như vậy, giờ nói chuyện chúng mình cũng không tốt. Em và anh cứ giả vờ như trước kia. Chỉ 1 tuần lễ thôi, để bố mẹ khỏi lo nghĩ gì. Lần về quê sau chắc cũng phải hè khi thằng Quân được nghỉ.
Trung nhìn Mai, ý của cô anh cũng từng nghĩ tới. Dù anh không thích dính đến Mai tí nào, nhưng có lẽ đó là sự khả thi nhất lúc này. Trung lên xe, trước khi đi anh quay lại nói với Mai:
– Để tôi suy nghĩ thêm.
Trung lang thang trên con đường về nhà. Anh nghĩ tới Miên, hôm nay chị cũng không có nhà. Miên và hai đứa con đi về quê mẹ chị. Anh chợt thấy mình lạc lõng giữa dòng đời, căn phòng tập thể không phải nhà của anh, nó chỉ là nơi ở trọ. Anh thèm khát một mái nhà thực sự, nơi anh có thể an tâm thoải mái thực sự.
Trung loay hoay, rồi anh nghĩ tới Bình. Bình và Thảo là hai người bạn hiếm hoi của anh trên này. Hồi xưa cưới vợ anh vẫn hay qua nhà hai người ăn cơm mỗi khi trống vắng.
Trung bấm chuông cửa, chả ai ra mở cửa. Bình thường lũ trẻ nhà Bình hay chạy ra mở cửa. Anh bấm lại, hồi sau cửa mở, nhưng là một người đàn ông lạ mặt.
– Anh là ai?
– Tôi mới phải hỏi anh là ai? Sao anh ở trong nhà bạn tôi?
Người đàn ông cũng hơi ngớ ra và quay đầu vào. Thảo vội vã chạy ra, mặt hơi tái khi nhìn thấy Trung.
– Anh…
– Bình đâu em. Nhà em có khách à.
– À… vâng… à không… anh ta đi ngay đây. Anh đợi em tí.
Thảo vội chạy vào. Có tiếng nói chuyện gì đó. Trung bước vào thì thấy Thảo đang cố đẩy người đàn ông ra cửa. Anh ta có vẻ không thích, giữ chặt lấy tay Thảo. Trung chạy vào, giằng tay người đàn ông đó ra.
– Mày là ai, sao chĩa vào việc của tao.
– Đây là nhà bạn tôi. Tôi thấy bạn tôi có vẻ không muốn anh ở đây. Mời đi cho.
– Haha… cô có thằng khác rồi phải không. Thảo nào dạo này tôi gọi không thèm nghe máy. Rõ lạ nhỉ, rõ ràng chồng cô hẹn để tôi đến đây mà. Hai vợ chồng không khớp nhau à.
– Anh… anh nói linh tinh… anh cút đi…
– Hừ… báu lắm đấy… tôi thấy thằng chồng cô nó kêu tuyển người cho vợ, tôi thấy làm với cô cũng thích thì tôi mới đến lại. Ai dè… chà chà… thằng mới có được như tôi không… có làm cô quằn quại như mọi lần không.
Duỳnh… một tiếng chát chúa, Trung đã ra tay không báo trước. Người đàn ông bay đập thẳng vào bộ bàn ghế nằm quằn quại. Thảo ôm mặt khóc chạy thẳng lên gác. Trung định chạy theo nhưng dừng lại. Anh lôi xềnh xệch thằng đàn ông đang nằm như chó chết ra cổng, quăng hắn thật mạnh ra đường rồi dắt xe vào nhà.