Phần 21
Trung lên tới nơi, anh nghe thấy tiếng nức nở khóc của Thảo. Trung lặng người, anh lờ mờ đoán được những gì vừa diễn ra. Hồi trước có lần Bình đã kể cho anh nghe. Trung đứng đó một hồi, rồi anh lại gần đầu giường ngồi xuống cạnh Thảo. Bàn tay kéo nhẹ chăn ra để lộ đầu Thảo. Thảo kéo mạnh chăn lại không cho Trung nhìn. Trung bỗng tựa luôn lưng vào Thảo, cố ấn lưng để lực tì lên người Thảo.
– Nặng.
– Bỏ chăn ra nào.
– Không, anh đi về đi.
– Anh đang định tới xin em bữa cơm. Hôm nay mùng 1 tết mà không có nhà không có ai thân thích, buồn quá.
– Để hôm khác. Hôm nay em không muốn làm gì.
– Thế em cứ nằm đó. Để anh tựa lưng tí cho đỡ mỏi. Rồi tí anh xuống úp cốc mỳ tự ăn là được.
– Ai cho anh ăn như thế. Anh đừng tì nữa em đau.
– Anh chợt nhớ tới hồi xưa. Em qua phòng anh ôn bài. Em đắp chăn, giả vờ đọc sách nhưng thật ra là xem truyện tranh. Anh tựa vào em, cứ nghĩ em cũng học nên thi thoảng cứ hỏi em.
– Sao anh biết em đọc truyện tranh.
– Anh… nhìn qua kính của em.
Thảo bỏ chăn ra khỏi đầu nhìn Trung. Mắt nàng sưng húp nhưng đã thôi khóc. Trung quay lại, nhoẻn cười với nàng. Thảo bỗng vớ gối đập mạnh vào người Trung. Trung cười, anh vứt cái gối qua một bên. Trung nhìn Thảo, cô bạn thân vẫn như năm nào. Anh và cô cùng học bài, anh lén lút ngắm cô từng chút một, tận hưởng cảm giác yên bình dễ chịu bên cô.
– Anh nói thật đi, sao hồi đó anh biết em đang đọc truyện.
– Anh nhìn vào kính em.
– Điêu, lúc nằm đọc truyện em không đeo kính. Anh nói thật xem nào, em luôn thắc mắc từ hồi đó đến giờ.
– Vậy thì nói thật. Anh nhìn vào mắt em, anh thấy hình quyển truyện tranh lồng giữa quyển sách.
– Sao anh nhìn được.
– Vì em đang mải đọc truyện, em không để ý… và anh cứ hỏi… để được nhìn em.
Thảo nhìn Trung. Môi nàng mím lại. Nếu ngày đó nàng có câu trả lời này thì hay biết mấy. Thảo ngước mắt nhìn lên trần nhà, một dòng lệ chợt tuôn rơi nơi má nàng.
– Giá mà… anh nói câu đó sớm.
– Ừ… nhưng hồi đó anh không dám.
– Anh có biết lúc đó em sao không ôn bài dù mai là thi rồi không, mà lại đi đọc truyện tranh không.
– Vì sao.
– Vì em thích cái cảm giác được ở cạnh anh, xem anh ôn bài, được nghe thấy giọng anh, được anh ngả người tựa vào khi mỏi mệt.
– Thảo… em…
– Em thích anh… đồ ngốc… em thích anh từ năm đầu tiên học đại học. Anh có bao giờ nghĩ chỗ anh trọ khác tuyến đường em đến trường không. Tại sao em và anh cứ chung đường không. Vì em luôn chọn đi đường vòng, để thi thoảng có thể gặp được anh. Anh có bao giờ thắc mắc, sao có việc gì em cũng muốn dính tới anh không. Vì sao khi bị gán ghép với anh em lặng thinh không. Em thật sự muốn một tín hiệu từ anh, nhưng chưa bao giờ thấy.
– Anh… xin lỗi…
– Anh nói đi, lúc đó tình cảm của anh dành cho em là gì.
– Anh… lúc đó anh nhát quá. Anh tự ti, nghĩ mình chỉ là cậu học trò nghèo, học cũng không có gì nổi bật. Em thì chói sáng, hoạt bát và xinh đẹp. Anh thấy tự ti không dám ngỏ lời với em. Anh chỉ biết cắm đầu học và cố đi làm thêm để đỡ gặp em, đỡ cảm giác thích em luôn ngầm âm ỉ trong anh.
– Anh… anh là đồ ngốc. Em có bao giờ để ý anh nghèo hay giàu, anh dốt hay giỏi. Em cần chính là anh. Em có thực cần một người đẹp trai hay nhà giàu đâu. Em thương anh, thương cái nết của anh đồ ngốc ạ. Giá mà hồi đó anh chỉ cần lộ ra là anh cũng thích em, thì em sẽ không bao giờ nhận lời với anh Bình.
– Anh xin lỗi. Lúc đó anh còn gánh nặng phải học rồi đi làm, bám trụ trên này rồi gửi tiền đỡ bố mẹ. Bố anh bị viên đạn găm gần tim em biết rồi đó. Đến năm thứ 3 khi bắt đầu ổn định thì em nhận lời yêu Bình. Anh càng phải tách ra với em, vì anh không muốn chen vào tình cảm của hai người mà anh quý mến.
– Em đã đợi anh mãi. Em cũng tính thử để anh Bình tấn công, xem anh biểu hiện sao. Nhưng anh cứ lầm lũi không nói. Lúc đó em buồn lắm. Đã có lần em định tới mắng anh một trận, nhưng thế nào lại thôi. Để rồi giờ đây… chúng ta vẫn là hai người bạn.
Trung nghe Thảo nói mà thấy hụt hẫng và buồn vô hạn. Ký ức đã phủi bụi mà anh coi là kỷ niệm cần chôn kín, hóa ra do một phần ngốc nghếch của anh tạo nên. Nếu ngày đó anh và Thảo đến với nhau, thì bây giờ ra sao? Anh và Thảo sẽ có những đứa con và hạnh phúc mãi bên nhau, happy ending như những truyện ngôn tình bên Tàu không.
Đang nghĩ vu vơ thì Thảo ngồi dậy, chùm cái chăn lên đầu anh rồi đấm đá liên tục.
– Ái… ái… em làm gì anh thế.
– Em đánh anh cho bõ tức. Cái đồ ngốc nghếch, làm em buồn bao nhiêu năm.
– Anh sai rồi, thôi đừng đánh anh tội nghiệp.
– Cái đồ da dày, đánh tổ đau tay. Tha cho anh đấy. Xuống nhà em nấu cơm cho ăn.
Trung chả đau tẹo nào, vì Thảo đánh nhẹ lại còn lớp chăn nữa. Anh nhìn Thảo đi xuống nhà mà chợt vừa buồn cười vừa đầy nuối tiếc. Có những thứ ta tưởng thật xa xôi, hóa ra gần ngay gang tấc.
Trung xuống nhà thì thấy Thảo đang băm thịt bò, bên cạnh là nồi nước phở thơm phức.
– Ây, em nấu thật à. Anh ăn rồi, lúc nãy nói trêu em thôi.
– Em đang nấu rồi. Ai bảo anh nói linh tinh. Anh không ăn hết thì chết với em.
– Vậy thì anh ăn. Đồ em nấu vẫn luôn ngon tuyệt.
– Vậy mà có người còn kiêu không muốn hưởng.
– Đừng nói vậy… anh hồi đó nhiều áp lực… ai bảo em giỏi quá làm gì…
Thảo liếc nhìn Trung, nhìn cái bản mặt trưng ra đầy tội nghiệp mà nàng cũng phải bật cười. Thảo chan một bát phở thơm phức đầy ự để Trung ăn. Nhìn anh ăn nhồm nhoàm Thảo thấy thật vui. Nàng vẫn thích nhìn anh ăn như vậy, từ hồi còn học đại học.
Trung ăn xong bát phở thì no căng bụng. Anh nặc nè tựa lưng vào ghế, tay xoa xoa bụng.
– No chết mất, chắc nghỉ tí rồi ngủ một giấc mới được.
– Vậy để em chuẩn bị chăn cho anh nằm.
– Anh nói đùa thôi, tí thằng Bình về anh còn rủ nó đánh bài. Lâu không đánh ngứa tay ghê.
– Anh Bình chắc tối mới về.
Giọng Thảo chợt buồn buồn. Trung nhìn nàng, anh hít một hơi rồi hỏi dò.
– Người đàn ông lúc nãy là ai. Hắn bảo thằng Bình gọi hắn tới.
– Đúng vậy, anh Bình gọi hắn tới.
– Những gì hắn nói… hắn và em…
– Đúng… đúng hết… không có gì sai cả đâu anh…
Nhìn Thảo ôm mặt khóc Trung chịu sao nổi. Mặc cái bụng phản đối muốn nằm im, Trung vội tới kéo Thảo vào lòng, ôm chặt lấy nàng.
– Anh ghê tởm em lắm có phải không… chính em cũng ghê tởm bản thân mình.
– Không, anh không hề nghĩ về em như vậy… em vẫn vậy trong anh, trước vậy… sau này cũng vậy.
– Không như vậy nữa đâu. Em đổ đốn, em chìm vào vũng bùn rồi, không còn sạch sẽ nữa.
– Vớ vẩn. Dù em có thế nào thì trong mắt anh em vẫn như vậy. Vẫn là Thảo mà anh từng biết, là người bạn thân nhất của anh, là người anh luôn giữ kín trong trái tim mình, nâng niu và ngưỡng mộ.
– Anh thật ngốc. Anh mà biết em đã thay đổi như thế nào.
– Em tham gia vào cái trò some của thằng Bình chứ gì.
– Anh biết… sao anh biết.
– Anh có nghe thằng Bình kể một lần.
– Cái đồ khốn đó… tí về em xử lý… chuyện thế mà cũng dám kể với anh.
– Nó còn rủ anh some… với em nữa cơ.
– Cái gì. Để em gọi ông ý về ngay. Em sẽ băm ông ý ra thành bã.
– Haha… kệ nó. Giờ kể cho anh. Anh muốn nghe mọi chuyện. Anh không phán xét hay suy nghĩ gì về em cả. Em sẽ luôn là một thứ gì đó trân quý mãi mãi trong anh.
– Thật không. Nó không trong sáng gì cả đâu.
Chuyện đúng như Trung đã nghĩ. Bình tìm bạn some cho vợ. Nhưng anh càng lún sâu vào cuộc vui. Cuộc vui dường như không còn là cuộc vui ban đầu nữa, Bình muốn cái cảm giác nó bùng nổ hơn, thác loạn hơn. Bình tuyển some cho vợ, nhưng anh chủ yếu chỉ đứng ngoài xem, thi thoảng quay phim. Cái người đàn ông vừa nãy, hắn đã some với vợ chồng Bình 2 lần. Khả năng làm tình của hắn, kỹ thuật của hắn làm Thảo mê tơi. Mỗi lần some xong là vài ngày sau nàng mới hoàn hồn được.
– Vậy là hôm nay, Bình lại gọi hắn tới… với em.
– Vâng.
– Và anh là kẻ phá quấy.
– Không, không phải. Em… không còn thích hắn nữa. Mà thực ra… em không thích chuyện some này nữa. Cái cảm giác lúc đó lạ lắm, vừa run rẩy vừa kích thích lạ lắm. Nhất là thằng vừa rồi, hắn nói đúng ở cái khoản làm tình. Hắn làm em thích. Mỗi lần làm xong là em không còn muốn làm với ai nữa, kể cả anh Bình. Nếu anh Bình muốn làm thì phải 3 – 4 hôm sau, nhưng cảm giác của em cũng không trọn vẹn như trước.
– Vậy sao hôm nay…
– Vì em… không còn thích nữa. Từ hôm… anh say.
– Tại sao lại thế.
– Em không biết. Có lẽ… vì em vẫn luôn đợi anh… từ trong tâm khảm. Hôm đó em thực sự đã buông ra, đợi anh đi vào trong em. Sau đêm đó em thi thoảng chỉ nghĩ tới anh, nghĩ tới cái khoảnh khắc ấy. Em chợt nhận ra cơ thể và tâm hồn mình bị vấy bẩn khi dễ dãi để những người khác chạm vào. Em dần không muốn hòa cùng cuộc chơi với anh Bình nữa. Dường như cuộc chơi đó kéo em và anh Bình ra càng xa nhau.
– Em có nói suy nghĩ của mình cho thằng Bình không.
– Em có nói. Chỉ không nói cảm xúc về anh. Nhưng anh Bình không nghĩ vậy. Anh ý nghĩ đàn bà cần được thỏa mãn về tình dục. Có lẽ anh ý ám ảnh với cuộc làm tình của em với người đàn ông khác, khi chính em cũng không muốn làm chuyện ý với anh ý nữa. Đợt vừa rồi anh ý đi liên miên. Chúng em cũng ít làm tình. Anh Bình bảo muốn gọi cho em một người làm em sướng. Em không muốn nhưng hắn ta đã tới, chắc anh Bình vẫn gọi. Em đã cố không cho hắn đụng vào em nữa, một phần vì em sợ mình dính sâu vào vũng lầy nhục dục này, một phần vì em cảm giác gia đình em xây dựng bấy lâu nó như ngồi nhà trống đang đợi cơn bão tới là đổ.
– Thế thằng Bình đâu rồi.
– Anh ý dẫn hai đứa qua nhà ông bà nội chơi. Chắc để em ở nhà cho thoải mái.
– Thằng điên, anh muốn đấm vỡ mặt nó.
– Không chỉ do anh ý, cả hai chúng em đều sai, đều có những thời điểm say trong những cám dỗ dục vọng.
– Anh không có kinh nghiệm về cái trò some này. Nhưng cái khoảnh khắc anh nhìn Mai đang cùng người đàn ông khác, tim anh đau biết mấy. Mọi thứ anh nâng niu xây dựng dường như sụp đổ. Có lẽ tính chiếm hữu của anh lớn, anh yêu càng nhiều thì càng không cho phép ai động vào người mình yêu quý.
– Anh còn yêu Mai thế, sao anh không cho cô ấy cơ hội.
– Anh không biết, nhưng cứ nhìn thấy cô ấy là sự tức giận trong anh càng tăng lên, dù nhìn cô ấy anh lại nhớ nhung Mai nhiều hơn.
– Mai thật ngốc, cô ấy có phúc mà không biết hưởng. Giá mà em có thể có được người đối với mình như thế. Em cảm giác em và Bình càng xa nhau. Em cũng không có tình cảm với những người em some, nhưng em dần cảm giác em và anh Bình không còn như trước nữa. Mọi thứ chợt nhạt nhòa, cả hai ngoài bận rộn với công việc thì về nhà gặp nhau cũng chỉ lo cho con cái. Dần dần em cũng không thoải mái khi nằm cùng anh ấy nữa.
– Vậy em phải nói chuyện với nó đi. Hai vợ chồng thế này không được. Mọi sự đổi gió nếu đúng như nó nói thì cũng phải có giới hạn. Sự yêu thương, trân trọng nhau trong cuộc sống hàng ngày, cùng vun đắp cho gia đình mới là chất men cho hạnh phúc. Thể xác nhiều khi cũng quan trọng, nó dần làm chúng ta gắn kết tốt hơn về mặt tinh thần. Thứ gì chúng ta trân quý, gắn kết nó thì mới có tình cảm, chứ là của chung thì mọi thứ cũng dần không được coi trọng.
– Để em và anh Bình nói chuyện thử xem. Có lẽ chúng em cần điều chỉnh lại mọi thứ. Cảm ơn anh.
– Có gì mà cảm ơn. Em và Bình chính là nơi anh luôn tìm đến khi cô đơn lạc lõng giữa thành phố này. Hai người chính là người anh quý trọng nhất, là bạn thân nhất của anh.
Thảo cười thật tươi với Trung. Anh như là ánh sáng đối với nàng, đem lại hy vọng cho cuộc sống đang nhàn nhạt đi vào lối mòn của Thảo. Bên ngoài phòng khách Bình lặng yên đứng đó. Tiếng Trung kéo ghế đứng dậy làm Bình đi ra ngoài cửa. Anh đi đón các con về.