Phần 9
Cả hai tắm rửa rồi nháo nhào đi làm kẻ trước người sau. Chị Miên vẫn ngại ánh mắt hàng xóm nên không muốn đi cùng. Cả hai thi thoảng liếc thấy nhau ở cơ quan, nhưng cũng chỉ là những ánh mắt vụng trộm tình tứ chứ không lại gần hỏi han nhau.
Trung nhìn thấy chị Miên đang nói chuyện với mấy ông già già đằng góc. Nhìn vẻ lẳng lơ của chị tán tỉnh làm mấy ông cứ sáng cả mắt lên mà chợt buồn cười. Anh như chợt hiểu thêm về tính cách, nội tâm của chị. Có những nỗi buồn luôn được giấu kín dưới một vỏ bọc vui vẻ, yêu đời đó. Sự ve vãn, trêu chọc những người đàn ông như là cách chị khỏa lấp đi những cô đơn trong cuộc sống của mình.
– Anh Trung, anh đang làm gì đấy.
– Ơ… a… My hả. Em gọi anh có chuyện gì.
– Ông Hậu vừa hỏi anh đâu, đã trình báo cáo kế hoạch tuần trước anh nhận chưa.
– A… báo cáo… rồi… anh có làm rồi… để tí anh về đưa sếp.
– Anh nhé… em phát hiện anh bên ngoài rõ hiền… mà tẩm ngẩm tầm ngầm.
– Sao em nói anh vậy.
– Còn không. Anh đang ngắm chị Miên phải không. Anh định tham gia vào đường đua với mấy anh già đó à.
– Không, anh việc gì phải tham gia. Anh mà muốn cua chị Miên thì anh cua trực tiếp. Tán phát đổ luôn.
– Điêu, cái dạng dát gái như anh chỉ nói phét là giỏi. Em mách chị Miên thì anh chuẩn bị đi chết đi haha. Vợ anh ở nhà có biết anh bốc phét thế này không.
– Em cứ mách đi, chị Miên không làm gì anh đâu. Mà anh… đã không có vợ nữa rồi.
Trung vứt cái lon giấy đựng café vào thùng rác rồi đi về bàn. May quá sáng nay linh tính thế nào làm xong cái báo cáo. Không thì có mà ăn cám. Trung vào phòng ông Hậu gõ cửa:
– Vào đi.
– Anh, em vào đưa báo cáo.
– Ừ, vứt đó đi. Tí tôi xem, có gì không ổn thì tôi đưa chỉnh lại trong ngày cho tôi. Giờ cơ quan dần chuyển qua tự chủ tài chính, nên kế hoạch càng phải sát với thực tiễn, không thì không có gì mà ăn đâu.
– Em biết rồi. Anh xem có gì bảo em, em nghĩ cũng khá ổn.
– Ừ, mà này… chuyện gia đình cậu ổn chưa.
– Gia đình em? Anh… sao anh biết.
– Sao không biết. Cậu nghĩ tôi là sếp kiểu gì. Là bù nhìn từ trên bộ xuống đợi ngày về lại sao.
– Nhưng… chuyện gia đình em… em chưa nói với ai cả.
– Haha… cái đó do cậu chưa từng trải nên vậy. Cái hôm cậu lếch thếch đến cơ quan ngủ trọ, tôi thực ra vẫn ở đây. Sau đó tôi quan sát cậu cả ngày, nhìn vẻ mặt cậu là tôi biết chuyện gia đình. Thế đã ổn chưa.
– Ổn mà cũng chưa ổn anh ạ. Nhưng cũng dần bình thường lại rồi.
– Cái đó tùy cậu xử lý. Nhưng nhớ lời tôi đấy, tôi rất coi trọng cậu. Làm việc cho nghiêm chỉnh từ giờ đến cuối năm. Cuộc đời có rất nhiều cám dỗ, tôi rất ngạc nhiên là một người trải qua bao kế hoạch với những khoản béo bở lại chưa hề nhúng tay ăn một xu như cậu. Có nhiều yếu tố ảnh hưởng, nhưng hãy duy trì nó. Đất nước, tổ chức cần những nhân tố như cậu để phát triển.
– Vâng, em cảm ơn anh. Em sẽ ghi nhớ điều anh bảo.
– Đi đi.
Như một trò đùa của số phận, khi trái tim còn rướm máu vì gia đình tan vỡ, thì Trung lại vô tình bị cuốn vào mối quan hệ với chị Miên. Hai con người với hai nỗi niềm, tìm đến nhau để khỏa lấp, xóa mờ đi những vấn đề của mình. Trung như tìm được ở chị sự an ủi, dịu mát làm nhẹ đi nỗi đau trong anh. Tình dục của Trung thăng hoa làm nỗi đau trong anh đỡ đau dần. Còn chị Miên, chị tìm được ở Trung sự khỏa lấp chỗ trống, sự thỏa mãn cho những khát khao của người đàn bà vắng bóng đàn ông. Hai con người như thu hút lẫn nhau, vụng trộm đến với nhau một cách bản năng nhất có thể.
Chị Miên không còn la cà với đám chị em, đi mua sắm hay tìm việc để đỡ phải về nhà nữa. Thay vào đó Miên về sớm hơn mọi người, chị ra chợ chọn những thực phẩm thật ngon để về chế biến cho Trung ăn. Đã lâu rồi căn bếp nhà chị mới có sức sống đến thế. Trung thì luôn về sau chị. Lúc anh ở lại làm nốt việc, lúc thì qua trường nhòm thằng Quân một tí. Nhưng khi Trung về nhà, đón chào anh là mùi thức ăn thơm phức, có một người đàn bà với ánh mắt rạng rỡ đang đợi anh về.
Những bữa cơm tràn ngập sự nồng ấm. Chỉ có hai người thôi nhưng ai nấy đều vui vẻ. Họ tìm thấy sự cần thiết của nhau, cùng chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống, an ủi xua đi những muộn phiền bực dọc trong ngày.
Trung đang mải nhìn chị Miên rửa bát. Người đàn bà từ khi dính vào Trung thì ăn mặc dạn dĩ hơn. Những bộ đồ ở nhà vẫn vậy, nhưng quần áo dường như ôm vào người hơn, hoặc áo không có tay. Cái áo ngực từ khi về nhà là Miên luôn vứt xó, này thêm cả cái quần lót. Mông Miên không vì thiếu cái quần lót mà sệ đi, mà nó chỉ làm Trung thêm tức mắt.
Trung nhẹ bước tới sau Miên. Anh vòng tay qua ôm vào bụng nàng, cái mũi hít ngửi mùi thơm trên tóc chị.
– Yên, để chị rửa bát.
– Em muốn ôm chị thế này. Chị đẹp thật đấy.
– Chị nhớ rất dai nhé. Để xem em nói câu này được bao nhiêu ngày.
– Ngày nào em cũng nói, vì đúng là thế mà.
– Ngày nào cái gì, cuối tuần trước bảo đi sửa cái căn hộ thì không sửa, mai lại cuối tuần rồi đấy.
– Sửa thế nào được khi chị cứ đi qua đi lại khiêu khích em. Cả tuần được ngày nghỉ, em không đè chị ra thì mới thật là ngốc.
– Ngày nào em chả đè chị ra, tê tái hết cả bướm rồi đây này.
– Đấy là lỗi ở do chị, không phải em. Chị không hấp dẫn vậy em đã không thú tính như thế.
– Thôi, là do chị. Coi như chị nhận lời khen này. Cái con chim hư lại bắt đầu chọc loạn đấy.
Bàn tay Trung thừa lúc chị rửa bát mà luồn vào bên trong xoa nắn cặp vú to mà chắc chắn của chị. Ngón tay khẽ kẹp cái núm vú vào mà vê vê. Con chim trong quần đùi thì cứ chọc vào khe mông chị. Khi đàn bà đã nứng thì chỉ một cái thổi hơi bên tai là đủ để nước lồn rỉ ra rồi. Đây lại là Miên, người đàn bà sung túc chín muồi về tình dục. Ngày ngày cái lồn đều ngập ngụa lấp đầy bằng con cặc, nên chỉ cần Trung kích thích là lồn lại sẵn sàng chờ đợi cặc tiến vào.
Chị Miên khẽ kéo cái quần xuống, con chim cũng được Trung bung ra khỏi cái quần đùi, cạ vào cặp mông mịn màng của chị. Miên để tay nơi chậu rửa, cái mông cong ra cọ vào con chim. Trung cầm lấy con chim khẽ chỉnh vào nơi khe đít chị. Con chim chọc chọc vài cái thì tìm thấy nơi hang động ẩm ướt nó đang tìm kiếm. Miên cong mông về sau, Trung hẩy cặc về trước, con chim dần tách cái mép bướm đi vào. Cả hai đều khẽ rên lên, cảm nhận chim – bướm giao hòa vào nhau.
Những cú dập phành phạch vẫn như thế, nhưng cả hai dường như không biết chán. Ngày nào cũng làm chuyện đó, nhưng cứ dính vào nhau là cái lồn lại khít khao ôm lấy cặc, trơn thun thút để cặc dập thật mạnh vào. Trung làm càng ngày càng khá, anh dường như được chị Miên khai phá giúp khả năng tình dục của mình, điều mà khi ở với Mai anh chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể có khả năng như vậy.
Trung cứ thế dập, cái lồn run rẩy siết chặt lấy cặc anh. Không giống khi bàn đầu anh cứ dập để xuất tinh. Mà bây giờ Trung có kinh nghiệm, anh có thể dùng nhịp độ để kìm hãm sự xuất tinh lại. Con cặc vẫn đều đều cọ xát với cái lồn. Miên cứ sướng đến tê lồn, nước lồn ra rịn cả xuống đùi. Con cặc đang lù đù chầm chậm bỗng tăng tốc nước rút dập như điên vào lồn Miên. Miên cứng người lại, chịu đựng cơn sướng như nước lũ dâng lên rất nhanh nơi khung xương chậu. Cả thân dưới nàng như vỡ òa trong sung sướng, các dây thần kinh được kích thích cực độ, cả người cứ chung một cảm giác không thực, lan man bồng bềnh.
Miên vẫn còn đang run rẩy từng tế bào trong cơn sướng, thì Trung đã lật nàng lại. Anh nhấc Miên lên bàn bếp, tay cầm chân Miên rồi lại cắm con cặc vào lồn nàng. Miên chống 2 tay ra sau, cái bàn bếp xây cao vô tình làm cho con chim cứ xiên vào đâm miết qua điểm G của chị.
– Ôi… ôi… Trung ơi… sướng… sướng điên mất… chị lại sắp sướng… ôi… Trung ơi… anh ơi… anh ơi… aaaa… ôi… anh ơi… em sướng… anh ơi… em sướng…
Trung cứ lầm lũi dập đều đều vào lồn Miên như không có cảm xúc. Thực ra là anh đang dần làm chủ được cảm xúc của mình. Chứ nếu chỉ buông lỏng chút thôi, thì chắc con chim sẽ sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào.
Hai tay Trung đã đẩy chân Miên lên thật cao, để con cặc đâm vào cọ vào vách lồn trước của Miên. Miên cứ vỡ òa trong cơn sướng cứ nối tiếp nhau. Chỉ vài chục dập liên tiếp là nàng lại giật giật người vì một cơn sướng. Các cơn sướng cứ nối tiếp nhau, lần sau cao hơn lần trước. Miên không chịu nổi nữa, chị ôm chặt lấy Trung, cái lồn thực sự bó chặt con cặc. Trung gầm lên, anh cũng không thể khống chế được nữa, con cặc phun từng đợt từng đợt vào lồn Miên. Cả hai cứ rên rỉ dù nước lồn đã xịt khắp thân cặc, con cặc cũng đã phóng hết lính vào sâu trong lồn. Sự cực khoái làm cả hai run rẩy, chỉ một sự cọ xát nhẹ cũng là điều làm cả hai sướng kinh khủng.
– Làm ghê thế, người ta đến giờ vẫn còn run.
– Trung cũng thế, lồn Miên lợi hại thật.
– Dám gọi tên chị à, muốn ăn đòn rồi đấy. Được đằng chân lân đằng đầu.
– Có làm sao, anh muốn gọi tên em. Chỉ như vậy, anh mới thấy thật gần em hơn, Miên ạ.
– Vậy chỉ ở nhà thôi, anh gọi sao thì gọi. Em cũng thích anh gọi tên em. Em yêu anh mất rồi, hay chỉ thể xác em thôi.
– Sao cũng được, anh cũng không muốn rời xa em.
– Nhưng nói gì thì nói, mai là phải quét dọn căn hộ đi đấy.
– Tại sao, để sang tuần đi.
– Không, giữa tuần sau con gái em về rồi.
– Vậy… là anh không được ở đây nữa à.
– Ăn dầm ở dề bao lâu còn đòi gì nữa. Khôn thế. Anh qua bên đó, em là chủ nhà cho thuê, em qua xem anh ăn ỉa thế nào.
– Thế thì bà chủ nhớ ngày nào cũng qua.
– Lấy đâu ra, người ta còn con gái ở nhà phải trông. Một tuần 1 – 2 lần thôi.
– Thế thì không được, anh nhớ em lắm Miên ơi.
– Em cũng sợ phải xa anh, nhưng thế thôi. Đằng nào anh cũng không rịt vào em mãi được. Anh hiểu mà.
– Anh chả hiểu. Anh chỉ biết giờ anh muốn ngày nào cũng như thế này. Em hơn anh ít tuổi có làm sao.
– Đừng, con gái em đang tuổi dậy thì, tâm sinh lý phức tạp lắm. Anh còn cả con đường phía trước, em đi theo anh được lúc nào thì theo thôi. Mà đằng nào cũng phải tách ra. Anh nhìn người anh xem, có vẻ có dấu hiệu kiệt sức rồi đấy. Trai tráng người ta cũng không ai ngày nào cũng làm như anh, lại còn làm dai nữa chứ. Chết mất thôi.
– Ai bảo em hấp dẫn.
– Chỉ được thế là nhanh. Mình cứ thế anh nhé, thi thoảng em qua. Nếu thực sự có duyên, thì sớm muộn cũng được gần nhau. Còn không, thì anh sẽ mãi là kỷ niệm em sẽ không bao giờ quên.
Người đàn bà khi qua đi những trầm mê khoái lạc thì thường tỉnh táo hơn đàn ông. Nhất là với Miên, cái độ tuổi này rồi, sự trải đời cũng nhiều. Miên hiểu Trung thực sự dựa dẫm vào mình, một phần vì nỗi đau anh vừa trải qua. Một phần nữa là sự mới mẻ của cả hai dành cho nhau, khám phá nhau. Nhưng khi tất cả qua đi thì sao, cái gì cũng cần quá trình, cần sự dài hơi. Miên lại hơn Trung về tuổi tác, đàn bà nhanh già lắm. Miên hiểu và cũng không có ý ép buộc Trung. Chị hiểu và chấp nhận điểm dừng của cuộc chơi, được đến đâu thì đến chứ không cưỡng cầu. Những ngày qua đã là quá mãn nguyện với Miên rồi.
Trung hơi tụt cảm xúc, nhưng anh cũng đủ lớn, cũng mang máng hiểu ý của Miên. Trung hôn nhẹ lên môi Miên rồi bế nàng về phòng, mặc đống bát đũa chưa rửa xong. Anh ôm Miên, nằm kể lể những chuyện linh tinh. Hai người hay có kiểu kể nhau nghe về chuyện quá khứ, đó là một cách hiểu rõ về nhau. Để rồi hai thân thể sát vào nhau, cùng chìm vào giấc ngủ.