Phần 13
– Tập trung vào coi nào, đủ 5 người đã.
Tiếng nói của trưởng thôn, 1 ông già cỡ 60 chục tuổi, Vệ Minh nhìn mấy đứa kia có đứa 10 tuổi, có đưa 17, 18 tuổi ăn mặc bình dân, có lẽ con em của mấy nhà khác trong thôn.
– Hôm nay ta dẫn các con lên trấn nơi đây sẽ có 1 vị đại nhân của học viện Nam Trấn Quốc khảo thí sơ loại các con, nếu đạt điều kiện thì các con theo vị đại nhân đó lên thành đăng ký nhập học, còn không đạt thì theo ta quay về nghe rõ chưa.
Trưởng thôn nói.
Rồi xuất phát, Vệ Minh nhìn về hướng nhà mình lần cuối, căn nhà đó nơi chứa chấp mình ở cái đại lục này lần đầu tiên, có đứa em gái dễ thương, có bà mẹ hiền dịu và cũng là người đàn bà đầu tiên của mình ở thế giới này… chờ con, con sẽ cường đại lên để cho 2 người có cuộc sống tốt hơn…
Đoàn người lên xe ngựa chạy lên trấn, xuống xe lẽo đẽo đi theo sau trưởng thôn tiến nhập nơi khảo thí, 1 mảnh đất khá rộng, mọi người đứng bao quanh nhìn ngó, trong sân là lố nhố nam nữ thanh thiếu niên khoảng hơn trăm đứa, chắc mấy thôn gần đây tụ họp lại, ở giữa trung tâm sân là một vị trung niên mặt mày râu ria lỉa chỉa đang ngồi trên 1 cái bàn, dưới đất trước mặt là 1 quả cầu to cỡ nồi cơm bằng pha lê trong suốt ẩn chứa chân khí mạnh mẽ, vị đại sư tay cầm viết hỏi 1 thanh niên đang đứng kế bên.
– Tên?
– Tuổi…
– Rồi đặt tay lên đi!
Thanh niên đặt tay lên quả cầu, mấy chữ hiện ra, Nhất Nhân đệ nhị trọng…
Lão nhân ghi chép lại rồi lại bảo, xuất thuộc tính đi! Rồi thả thuộc tính lên quả cầu!
Thanh niên đưa tay mở ra thuộc tính, một nùi cỏ chen chúc nhau chui ra từ bàn tay, đưa tay đẩy về phía quả cầu, đám cỏ chui vào trong, mấy chữ hiện ra, thiên phú hạ cấp!
Thiên phú ở đây là thiên phú của thuộc tính, bao gồm từ thấp lên cao hạ, trung, thượng, đại, thiên cấp.
– Rồi!
– Thuộc tính Mộc!
– Thiên phú hạ cấp!
– Rớt!!
– Oách! Thanh niên gân cổ cãi sao lại rớt.
– 18 Tuổi, mới Nhất Nhân đệ nhị trọng, thiên phú thì hạ cấp, cho tu luyện cao lắm với thiên phú này chỉ lên được Nhất Nhị nhất trọng là cao, thiên phú lại hệ Mộc cỏ lan tâm, cỏ thì đánh đấm gì!!
– Cút!! Bố đập bầm mắt mày bây giờ cãi hả!!!
Vị đại nhân hùng hổ trợn mắt.
– Phế vật mà còn to mồm!
– Tiếp theo!
Lần lượt từng thanh niên nam nữ lên thử cũng ghi chép rồi Đạt!! Rớt!!! Vang liên tục trong miệng vị đại nhân kia, Vệ Minh chả quan tâm chỉ ngồi lo dòm kiếm gái đẹp, cũng được vài cô lọt vào tầm mắt của Vệ Minh, một cô trong số đó bước lên.
Cô gái cỡ 17 tuổi, tướng tá phát dục đầy đủ, khuôn mặt xinh đẹp bước lên khảo nghiệm.
– Nhất Tam đệ tam trọng! Thuộc tính Thuỷ! Thiên phú thượng…
– Thượng cấp!!
Vị đại nhân ngạc nhiên nhìn cô gái, hạ cấp và trung cấp thì đầy rồi, thượng cấp này coi như cũng là 1000 người mới có 1 người mà lại xuất hiện ở 1 thôn nhỏ, được được cũng xem như là 1 nhân tố tốt, vị đại nhân âm thầm ghi nhớ tên cô gái và khắc vào 1 ngọc giản.
Cô gái như biết trước, gương mặt nhếch 1 nụ cười cao ngạo, quay lưng đi về mang theo phong cách của 1 tiểu thư kiêu kỳ.
– Cô ta là Băng Ngọc Thanh, tiểu thư nhà họ Băng con gái của trưởng trấn đó, ước gì được đè cô ta dưới chân 1 lần.
– Hố hố.
Mấy trung niên đứng gần Vệ Minh bàn luận, cười khả ố.
Không lâu sau tới thôn của Vệ Minh, để cho mấy khứa kia lên trước, những cái lắc đầu của vị đại nhân dành cho 4 người kia khiến 4 thằng tiu nghỉu mà đứng qua 1 bên, trưởng thôn thì gương mặt điềm nhiên như quá quen thuộc rồi, haizzz cả hai mươi mấy năm rồi, toàn là dắt đi rồi dắt về lão cũng bỏ đi cái tư tưởng mong đợi có người đậu.
– Tên?
– Tuổi?
Vệ Minh xoay chuyển ý nghĩ rồi trực tiếp thay cái họ Lâm bằng Vệ.
– Vệ Minh, 16 tuổi.
Đặt tay lên quả cầu Nhất Nhân đệ cửu trọng!
Đưa tay phóng xuất thuộc tính lửa, Bùng! Một ngọn lửa lớn to lớn phóng vút lên cao! Rồi bắn vào quả cầu…
– Thượng phẩm à! Vị đại nhân hơi nhướng mày, mặc dù thượng phẩm nhưng 16 tuổi mà mới Nhất Nhân đệ cửu trọng cũng quá tệ đi á!
Vị đại nhân đắn đo…
– Mà thằng này đan điền cũng to ghê đi á!
Vị đại nhân thầm nghĩ, mấy đứa khác cùng lắm là xuất thuộc tính ra được nhưng nhỏ nhỏ thôi mà thằng này nó phóng xuất mạnh dữ!!
– Nhất Nhân đệ cửu trọng!
– Thiên phú thượng cấp!
– Thuộc tính hoả, tuổi 16.
– Nếu theo đường võ giả thì tốc độ tu luyện vậy là quá chậm, thôi nhận nó vậy! Cho nó theo nghiệp giả làm luyện dược sư thì có tiền đồ hơn!
Đại nhân lấn cấn suy nghĩ.
…
Nhận thấy được sự đắn đo trong mắt vị đại nhân, Vệ Minh trực tiếp hỏi.
– Đại nhân ngày có thể cho ta thử lại không?
– Thử lại! Quả cầu này do Nhất Bát đại sư đại danh đỉnh đỉnh Nguyên Phong của Nam quốc chế tạo chưa sai bao giờ! Mày đòi thử lại là ý gì?
Vị đại sư nóng tính quát Vệ Minh.
– Ta không nói quả cầu này sai! Mà là ta xin thử thêm thuộc tính còn lại!!
Vệ Minh từ tốn mà đáp.
– Cái gì? Thuộc tính còn lại? Mi… mi nói là mi còn 1 thuộc tính???
Vị đại sư nhảy dựng lên đứng phốc dậy.
– Thử thử đi! Nhanh! – Vị đại nhân gấp gáp.
Vệ Minh đưa tay lên vận chân nguyên của viên tinh hạch trắng bạc trong đan điền mình rồi phóng xuất ra… 1 chùm tia sét mạnh mẽ nhảy đùng đùng trong tay Vệ Minh nhấp nhoé ẩn chứa sức mạnh bá đạo.
– Ồ!
– Lôi! Lôi kìa! Lần đầu tiên tôi được thấy đấy! Thật sự là Lôi hệ!
Những vị đứng ngoài xem la lối bình luận, ánh mắt say mê nhìn chăm chăm, những võ giả đang khảo thí khuôn mặt xem lẫn ngạc nhiên và ganh tỵ nhìn Vệ Minh.
Trong ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chăm những tia sét của vị đại nhân, Vệ Minh búng tay đẩy về phía quả cầu thí nghiệm… ầm… ầm… quả cầu lắc lư như muốn vỡ, hàng chữ hiện ra… thiên phú… Thiên cấp!!!
– Song… song thuộc tính!! Một cái hoả thượng cấp… một cái Lôi… Lôi… thiên cấp!!!
Vị đại nhân lúc này miệng há to nhìn Vệ Minh như quái vật, quả này nhặt được báu vật rồi… Thiên tài đây rồi!!! Lần này mình sẽ được học viện trọng thưởng lớn rồi!!!
Vị đại nhân cà lăm mừng húm vì bắt được bảo tàng.
– Đ… Đạt…
Vệ Minh nhìn thấy 1 ánh mắt liếc về phía mình, nụ cười cao ngạo biến mất mà thay vào đó là một ánh mắt mang vẻ đố kị, ánh mắt của Băng Ngọc Thanh…
Vốn dĩ Vệ Minh không muốn phóng xuất thuộc tính Lôi nhưng thấy thái độ ngần ngừ của vị đại nhân kìa, rớt thì nhục lắm! Nên Vệ Minh mới xuất ra luôn hơn nữa sau này xài mọi người cũng biết thôi! Chi bằng quất cho rồi khỏi giấu mệt! – Vệ Minh nghĩ thế, chỉ có điều Vệ Minh không ngờ cái hệ Lôi của mình là thiên cấp!! Mình bá quá!!! Há há.
– Các người nghe đây! Kì này khảo hạch tại trấn này tổng cộng 116 người, Đạt 14 người! Trong đó có 2 người trực tiếp tuyển thẳng vào học viện, 12 người còn lại sau khi tới học viện sẽ tiếp tục khảo thí 1 lần nữa cho các ngươi lựa chọn võ giả hay chức nghiệp giả!!! Giờ những người đạt, tới đây chúng ta chuẩn bị xuất phát lên đường!!! Các người còn lại cố gắng tu luyện 4 năm sau ta sẽ quay lại!!!
Vị đại nhân lớn tiếng phát biểu.
Dẫn 14 người đi ra khỏi trung tâm khảo thí, bước qua cổng thị trấn vị đại nhân lật tay lấy ra từ tu di giới chỉ mấy chục cục hình chữ nhật dài khoảng 1 gang tay màu đen quăng dưới đất rồi nói.
– Gắn dưới đế giày các ngươi đi! Đây là dụng cụ phi hành dành cho các võ giã tu vi thấp, do các luyện khí sư chế tạo, bình thường đi xe ngựa lên học viên sẽ mất 5 ngày đường nhưng với cái này chúng ta chỉ mất 2 ngày đường!
Vệ Minh làm theo rồi dùng ý nghĩ điều động nó, lập tức một lực đẩy từ phía 2 cục đen kia đưa Vệ Minh bay lên cao…
– Kakaka bay được rồi! Đã quá! – Vệ Minh hứng thú.
– Chúng ta đi! Muốn bay hướng nào thì nghiêng người về hướng đó!
Vị đại nhân không dùng cục phi hành kia mà tự ngự không bay lên, chắc là tu vi Nhất Tứ!
Vệ Minh đánh giá.
Cả đám lăng không mà bay theo vị đại nhân, Vệ Minh quan sát thấy có 3 thằng, nhìn cách ăn mặc cũng là vương tôn công tử đang đeo bám bay theo Băng Ngọc Thanh mà hỏi han đủ thứ, nhưng đáp lại chúng nó là gương mặt lạnh tanh không 1 chút cảm tình, bất ngờ Băng Ngọc Thanh bay chậm lại tiếp cận Vệ Minh và hỏi.
– Ngươi tên gì?
– À Vệ Minh!
Có gái đẹp hỏi tên Vệ Minh khoái chí đáp lời ngay, cô nương tên gì?
Vệ Minh biết rồi nhưng lịch sự hỏi lại.
– Tên ta ngươi không cần phải biết! Trả lời ta hệ lôi ngươi từ đâu mà có!!
– Tự có!
Vệ Minh mất cảm tình vì tính cách cô gái này.
– Làm sao tự có!
– Thích thì có!
– Ngươi nói láo!
– Ừ!
– Ngươi…
Vệ Minh và băng ngọc thanh đấu khẩu với nhau.
Theo ghi chép của cha cô là trưởng trấn quản lý các thôn xung quanh thì 1000 năm nay không có 1 võ giả nào hệ Lôi xuất hiện, à mà phải nói là theo ghi chép của cả đại lục cũng vậy, thế thì tên này có hệ Lôi là do đâu? Băng Ngọc Thanh cứ tò mò điều đó.
– Tên kia! Băng cô nương hỏi ngươi mà ngươi trả lời thế hả!
1 tên áo tím trong đám công tử chỉ mặt Vệ Minh mà chửi.
– Tưởng mình có song thuộc tính là ngon lắm sao! Tu vi Nhất Nhân thì cũng là phế vật thôi.
– Hahaa.
Tên công tử áo trắng phụ hoạ.
Vệ Minh lười so đo mấy thằng trẻ trâu này nên trực tiếp bỏ qua nghiêng người về phía trước tăng tốc.
– Ngọc Thanh! Bỏ đi chỉ là 1 tên phế vật khố rách áo ôm thôi mà bận tâm làm gì!!!
Tên công tử áo trắng nói.
– Đừng làm phiền ta!!! Hơn nữa tên ta không phải để ngươi muốn gọi là gọi!!
– Băng Ngọc Thanh nạt tên áo trắng rồi bay vút đi.
– Hừ! Ngọc Thanh nạt ta! Cũng tại tên chết tiệt kia mà Ngọc thanh mới quạu rồi trút giận qua ta!!!
Tên áo trắng bóp tay mặt đanh lại.
– Đại ca! Để tụi em dạy cho nó bài học! Tưởng mình là ai chứ.
Tên công tử áo xanh còn sót lại trong nhóm nói.
– Hừ!! Đợi đến khi dừng chân nghỉ ngơi đập nó cho tao!!!