Phần 19
– Đi! Giờ lành đã đến hắc hắc…
2 thầy trò người trước người sau đi băng băng quẹo tới quẹo lui qua mấy chục dãy nhà, gặp một rừng cây lớn, đi xuyên qua nửa tiếng nữa mới tới.
Tới 1 bức tường cao ngẩng đầu nhìn mỏi cổ, Nam thúc hạ người đi lui cui như trốn gì đó!
– Thấp xuống! Thấp xuống đệ tử!! Tụi vệ binh nó thấy bây giờ!!!
– Hả có vệ binh nữa hả sư phụ?
– Có sao không! Đây là Thiên Tài Doanh cấm địa đó! Đây là nơi ở của thiên tài học viện ta đó! Có thể nói là những bảo bối của học viện chúng ta nên lúc nào cũng có vệ binh canh gác! Ngươi cố gắng lên sau này sẽ được vào đây ở!
– Có gì hay chứ! Ở ngoài tự do hơn!
Vệ Minh bĩu môi.
– Ngu quá! Ngươi có biết chỗ này linh khí dày đặc thế nào không? 1 ngày tu luyện ở đây bằng 3 ngày ở ngoài đó! Hơn nữa ở đây có con suối nước nóng tràn đầy linh khí! Vật trấn tông của học viện đó!
– Lần trước ta bị thương nặng không nhờ linh khí của con suối đó ta toi mạng rồi! Bên ngoài có trận pháp bao quanh đi lơ ngơ là chết nha con!!
– Ghê vậy sao?
– Chứ sao? Im lặng đi theo ta! Lộn xộn ta đuổi về!
Vệ Minh im lặng mà đi theo lúc cúi, lúc dừng y chang theo Nam thúc tới 1 góc tường có 1 tảng đá lớn Nam thúc đứng lại nhìn ngó xung quanh rồi vận công tay nổi đầy gân xanh kéo tảng đá dịch qua 1 bên, 1 lỗ cao cỡ trên đầu gối người hiện ra.
– Rồi chui vào!
– Hả! Chui hả! Đi rửa mắt gì mà mệt vl.
Vệ Minh càm ràm trong bụng nhưng cũng chui, Nam thúc chui theo rồi nói.
– Bắt đầu từ đây có trận pháp, ngươi đi theo bước chân ta, cấm đi loạn! Nghe rõ chưa!
Nam thúc nghiêm giọng.
Nam thúc bước đi, lúc lùi lúc tiến, Vệ Minh cứ dẫm theo bước chân Nam thúc mà đi, tiếng thác nước đổ ầm ầm ngày càng gần.
– Rồi núp đây! Người nhìn đi hắc hắc!
Núp sau 1 tảng đá lớn Vệ Minh ngó đầu ra nhìn.
1 tiện cảnh hiện ra, thác nước nóng đổ ầm ầm, dưới chân thác là 1 cái hồ lớn khói bốc nhè nhẹ, 7 cô gái đang đứng tắm dưới hồ, em nào em nấy trắng ngần, những cặp vú nhún nhảy theo từng nhịp lên xuống khi những cô gái đùa giỡn toé nước nhau…
– Một tháng hồ này chỉ cho học viên ngâm 2 lần thôi! Đệ tử nhìn con nhỏ tóc dài đứng gần tảng đá đó đi, khủng chưa hắc hắc, Băng Ngọc Thanh của đệ tử chỉ là đồ bỏ…
– Khủng thật! Thì ra gu sư phụ là bự! Hắc hắc!
– Chứ sao! Vậy mới đã chứ!
1 thầy 1 trò người tung kẻ hứng, khoái chí cười hắc hắc.
…
– Thấy nhỏ đang ngâm dưới nước không! 23 tuổi tu vi Nhất Tứ đệ nhị trọng, đệ tử cưng của viện trưởng đó! Đứng thứ 3 định danh bảng đấy! Này! Ngươi có nghe không đấy?
Vệ Minh không rảnh để nghe, hắn bận nhìn gái rồi, 1 cô gái cơ thể bốc lửa đứng lên từ dưới nước bước lên thành hồ cúi đầu đưa tay vuốt tóc, những giọt nước chảy dọc từ cổ xuống lướt qua 2 bầu vú căng đầy, chảy xuống eo thon, lướt xuống vùng mu e ấp những sợi lông đen rũ xuống, cặp chân thon dài đan vào nhau e ấp, ánh trăng sáng rọi tôn vinh cơ thể cô gái.
– Sư phụ nhỏ đang đứng vuốt tóc là ai vậy!!
– Éo biết!
– Sư phụ!
– Nãy nói không nghe thì thôi!! Má khói gì mà khói dữ che che làm không nhìn rõ được gì hết.
Vệ Minh vung tay, 1 luồng khí từ cánh tay được Vệ Minh khống chế đi thẳng đến cô gái vú to mà thổi nhè nhẹ đánh tan luồng khói.
– Hay lắm… h… a… y…
Nam thúc trố mắt miệng há to sang Vệ Minh, nó vừa làm gì, dùng chân khí đánh tan khói sao? Vô lý từ đây tới đó ít nhất 20 chục mét với công lực của Vệ Minh làm sao dùng chân khí tới đó nổi???
– Ngươi… ngươi vừa làm gì!!!
Nam thúc la lớn.
– Có người… oái… có người…
Tiếng mấy cô gái la lối.
– Ặc! Chạy! Theo ta.
– Nam thúc ba chân bốn cẳng kéo Vệ Minh dzọt chạy trối chết.
…
Thoát khỏi vùng nguy hiểm ngồi thở hồng hộc hai thầy trò nhìn nhau cười xòa…
– Nói ta nghe nãy ngươi làm cách gì xua khói!
Vệ Minh không trả lời trực tiếp vung tay về 1 cái cây gần đó… xào… xạc… cái cây nhỏ rung lắc nghiêng ngả lá cây rụng rơi xào xạc, ngả nghiêng như bị 1 cơn bão lướt qua.
– Con có Phong thuộc tính!
Như sét đánh ngang tai! Nam thúc hoàn toàn câm lặng khi nghe Vệ Minh nói, nhìn chăm chăm Vệ Minh, đứng chôn chân tại chỗ.
Vệ Minh cười cười rồi đi về để mặc Nam thúc đứng đó ngây ngốc…
Trở về phòng Vệ Minh lập tức xếp bằng lấy ra ngọc giản mà cha truyền lại, nhỏ máu vào mở ra lần thứ 2 vì Vệ Minh đã đột phá Nhất Nhị, ánh sáng lóe lên từ ngọc giản trực tiếp dung nhập vào mi tâm Vệ Minh.
– Vậy là độ phá Nhất nhị rồi à! Khá lắm con trai, ở lần này cha truyền cho con bộ võ kỹ thương pháp nổi danh của cha gồm 3 thức Hoả Vân Sát, Hoả Tà Thần và Hoả Canh khí. Đây là võ kĩ cha tự sáng tạo uy lực vô cùng, nếu con luyện thành công bộ thương pháp này sẽ phát huy tận cùng thuộc tính hỏa của con! Nếu có thể hãy hạn chế sử dụng trước mắt cao tầng Lâm gia có thể sẽ nguy hiểm cho con, hãy học nó và xem như đây là át chủ bài bảo mệnh…
Cha truyền cho con một số võ kỹ khác về hoả thuộc tính có thể uy lực kém hơn võ kĩ kia nhưng cũng giúp con 1 phần nào!! Tiếp theo là kinh nghiệm tu luyện từ Nhất Nhị lên Nhất tam của cha, những đan dược nào nên ăn để hỗ trợ tăng tu vi… cố gắng mà tu luyện!!!
Chớp mắt tỉnh lại, trong đầu Vệ Minh nảy sinh những hình ảnh về võ kĩ mới lạ.
– Tại sao nhất định phải có chiêu thức nhỉ? Ví dụ như Hoả Vân Sát 1 bước bước lên rồi vận khí nhảy lên vung thương đập xuống đầu đối thủ, sao không bước lên phóng cmn cây thương vô mặt đối thủ cho xong nhảy lên làm gì!!!
Vệ Minh tự nghĩ.
Nói thì nói vậy nhưng Vệ Minh cũng lấy trong tu di giới một cây thương nằm lẫn lộn trong đống vũ khí mà bước ra rừng cây luyện tập.
Vung thương, đâm, rút, tập theo chiêu thức của cha để lại Vệ Minh làm theo mấy chục lần đến thuộc lào, quán chân khí hoả vào thương đánh vào thân cây… bùng… một lỗ lớn được thương Vệ Minh đục lỗ ngay giữa thân cây cháy khét đen xung quanh, tới Lôi… ầm… cái cây trực tiếp gãy đổ sụp xuống luồng sét len lỏi vào trong phá hoại toàn bộ thân cây.
À bữa sư phụ nói chân khí có thể quấn vào bất kỳ thứ gì! Thử quán Phong vào chân xem, làm thử Vệ Minh thấy chân mình được một luồng gió bao bọc, vận thất bộ tinh di… vèo… Vệ Minh cảm thấy uy lực tăng lên 1 bậc cao, 1 bước phóng xa gấp đôi, uốn lượn xung quanh rừng cây vèo vèo, ý! Vệ Minh thấy khi mình lướt qua gốc cây ngọn gió từ chân Vệ Minh cắt 1 vết sâu vào thân cây.
Kaka bá vậy! Đã vậy ngưng tụ nó thành hình lưỡi dao xem! Vệ Minh phóng phập phập vào thân cây… gió vô hình… không nhìn thấy nhưng thân cây thì liên tục bị bắn phá tróc vỏ ăn vào thân sâu hoắm như bị rìu chặt.
Đù bá bá quá! Giết người vô hình luôn chứ không đùa!!!
À bữa hốt được bộ võ kỹ phong thần cước học xem sao!! Mình khoái xài tay chân chả thích vũ khí cầm vướng víu kaka phải học vậy mới sướng chứ cả năm trước toàn ngồi luyện công chán chết bà!!
Cứ thế Vệ Minh lao vào chân trời võ kĩ mới lạ, đắm mình vào đó hết thử nghiệm Lôi lại qua Phong qua Hoả.