Phần 21
– Đệ tử muốn dự thi khảo thí!!
– Hả! Sao đổi ý rồi!
– Thích!
– Ừ! Mai ta dẫn đi.
… sáng sớm 1 quảng trường rộng, 5 vị trưởng lão ngồi trên cao uy nghiêm.
Tới giờ chuẩn bị thí luyện! Các ngươi nghe đây! Suốt 1 tháng qua các ngươi đã được đào tạo kiến thức cơ bản tất cả các lĩnh vực, chắc các ngươi cũng đã tự mình lựa chọn được chức nghiệp phù hợp, các trưởng lão trong lúc dạy các ngươi cũng đã lựa chọn một số tân sinh phù hợp với ngành nghề, giờ cho các ngươi tự nguyện ai theo đuổi chức nghiệp Luyện dược sư bước ra đứng về phía luyện dược sư Võ Tôn, ai theo đuổi luyện kim sư và luyện khí sư bước qua 1 bên, ai theo đuổi con đường võ giả đứng im tại chỗ.
Tân sinh tự động chọn cho mình, 35 người qua luyện kim và luyện khí, 13 người qua Luyện dược, còn lại võ giả 96 người, Vệ Minh đứng im.
– Vệ Minh! Lâm Kỳ Long, Trần Trực các ngươi xác định chọn võ giả chứ?
Trưởng lão Trần Hạ hỏi.
Xác định!
Đáng tiếc a, 2 thằng kia tư chất cũng không tệ lại thuộc tính hoả mà không chọn luyện dược Trưởng lão Võ tôn luyện dược cảm thán, còn Vệ Minh thì hắn không lo rồi, trước sau gì cũng qua bên ổng học luyện dược.
Các trưởng lão nhìn ngó trong đống võ giả còn lại rồi chấm đứa nào thì ra sức thuyết phục, hứa hẹn nếu không theo võ giả nữa thì cứ về bên các chức nghiệp khác mấy ổng nhận hết.
– Rồi những người chọn ngành nào thì thí luyện ngành đó! Võ giả đi theo ta.
Trần Hạ lên tiếng.
96 người đi theo Trần Hạ trưởng lão đi vô 1 khu luyện tập có vệ binh bảo vệ nghiêm trang.
– Đây là ảo trận khảo thí! Mỗi người các ngươi khi vào ảo trận sẽ tự động nhận được 1 ngọc giản, 1 lệnh bài… quy tắc rất đơn giản là tự do không ràng buộc, các ngươi sẽ làm mọi cách để thu thập lệnh bài từ người khác, ai được lệnh bài nhiều nhất sẽ thắng cuộc, căn cứ vào đó tính điểm 1 lệnh bài 1 điểm, nếu đồng điểm thì do ta quyết định cuối cùng.
– Cho các ngươi nửa canh giờ điều tức chuẩn bị sẵn sàng, lấy vũ khí cần thiết cầm sẵn trên tay, vào ảo cảnh sẽ không xài được nhẫn trữ vật!
Vệ Minh ngẫm nghĩ lấy ra 1 cây thương bình thường mấy nay mình xài, 1 bộ dao mổ…
– Nhắc các ngươi thêm 1 điều tuy là ảo cảnh nhưng nếu bị người ta diệt sát trong đó tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng sẽ làm tổn thương tinh thần hải, nếu cảm thấy nguy hiểm lập tức chịu thua giao nộp lệnh bài và bóp nát ngọc giản sẽ được truyền tống ra ngoài, cứ nửa canh giờ ảo cảnh sẽ thu nhỏ lại 1 lần, tổng cộng 5 lần thu nhỏ, các ngươi chỉ có cách tiến lên phía trước nếu để màn chắn ảo cảnh đụng trúng sẽ trực tiếp bị đưa ra ngoài bỏ lại tất cả lệnh bài. Chúc các ngươi may mắn!!!
Lâm Kỳ Long bí mật đưa cho 3 tên đồng bọn mỗi người 1 quả cầu kim loại bé xíu, Băng Ngọc Thanh cũng có 1 cái, dặn là khi vào ảo cảnh lập tức ném xuống chỗ đang đứng hắn lập tức sẽ biết cách tự tìm đến.
– Bắt đầu đi! Tất cả phóng xuất tinh thần vào ảo trận khảo thí sẽ được truyền tống ngẫu nhiên!
96 võ giả làm theo, Vệ Minh thấy mình được bay lượn 1 vòng rồi chớp mắt xuất hiện trong 1 khu rừng rộng lớn, cây cối um tùm, trên tay có 1 bịch gấm gồm ngọc giản và lệnh bài, cây thương và bộ dao, dắt dao mổ vào lưng, Vệ Minh cầm thương bắt đầu tiến lên, thận trọng nhìn ngó xung quanh…
Roẹt… keng… keng… tiếng va chạm binh khí vang lên từ xa xa, Vệ Minh từ từ tiếp cận rồi quan sát nhìn thấy 2 tân sinh cầm kiếm lao vào nhau đánh túi bụi, tên nhỏ con có vẻ có lợi thế hơn khi liên tục xuất kiếm hiểm độc nhắm vào hạ bàn tên áo xám.
Bạch cốt châm! Tên áo xám bắn ra 1 cây kim từ bàn tay, Á! Tên áo xám đau đớn la lên, phập 1 nhát kiếm đâm thẳng vào bụng… không thấy máu nhưng Vệ Minh nhìn thấy tên áo xám biến thành 1 làn khói trắng biến mất trên đất rơi lại lệnh bài, tên nhỏ con lập tức chụp lấy rồi nhìn lệnh bài mỉm cười bỏ vào túi.
– Đúng là cường giả vi tôn, ta không giết người thì người giết ta! Chiến thôi!
Vệ Minh siết chặt thương.
Thất bộ tinh di! Chân đạp 2 bước Vệ Minh như 1 cơn gió nhanh chóng tiếp cận tên nhỏ con, phóng thương đâm thẳng sau lưng, tên nhỏ con phản xạ nhanh đạp chân né sang bên phải thì bình… 1 cước được Vệ Minh vận dụng Phong Thần cước đá ngay đầu, vừa té xuống thì 1 cước quán chú thuộc linh Lôi nện xuống ngay ngực… ầm…
– Á ngươi ngươi đánh lén… tên nhỏ con để lại lời nói rồi biến thành luồng khói toả đi.
– Hừ! Đánh lén cũng là chiến thuật đấy!
Vệ Minh cúi người lụm lệnh bài tên nhỏ con để lại, ngon! 3 cái, chắc thằng này mới xử ai nữa mới được 3 cái.
Vừa lụm xong Vệ Minh vội vàng phóng đi qua chỗ khác để không bị phát hiện vị trí tiếp tục tiến lên phía trước… trên đường đi Vệ Minh cẩn thận dùng mọi giác quan của mình để phán đoán tình huống né tránh chỗ nào nguy hiểm dễ bị tập kích, thấy 1 nhóm 4 5 tên thì né, tên nào đi lẻ thì xử, Vệ Minh tiễn thêm được 3 thằng ra khỏi cuộc chơi thu được tổng cộng 12 cái lệnh bài.
Cắm đầu đi thẳng về phía trước Vệ Minh nghe được văng vẳng tiếng nói từ 1 sơn động phát ra, đạp thất bộ tinh di nâng cơ thể nhẹ nhàng như gió Vệ Minh lướt tới, cẩn thận từ từ tiếp cận, Vệ Minh phóng lên trên lấy dao đục 1 lỗ nhỏ rồi nhìn vào.
– Haahaa cứ đưa hết lệnh bài cho ta bảo quản! Đến cuối cùng ta sẽ căn cứ tình hình mà cho các ngươi xếp hạng!
Tiếng của Lâm kỳ Long.
– Đây Lâm ca của ta có 2 cái!
– Ta có 3 cái!
– Ta có 6 cái!
Tiếng của Ngọc Băng Thanh, Vệ Minh nhăn mày.
– Để xem nào nãy giờ chúng ta đánh giết cũng được 26 cái… kaka 37 cái rồi! Cứ thế này top 123 nằm trong tay chúng ta!!
Lâm kỳ Long cười to.
– Tên Vệ Minh hứa hẹn với nàng giờ này chắc tan xác rồi nhỉ kaka!! Nàng lựa chọn đúng đắn đấy!
– Thuộc tính Lôi à? Mong rằng hắn còn sống, ta muốn thử sức xem thuộc tính Lôi là như thế nào?
– Này 3 tên các ngươi đi dọ thám vòng vòng cho ta thấy tên nào thì xử đi không xử được thì lập tức báo hiệu ta sẽ tới!
Lâm kỳ Long ra lệnh.
– Ngồi xuống đây nghỉ ngơi tí đi! Khi nào có con mồi chúng ta xuất phát!
Lâm kỳ Long vừa nói vừa vỗ vỗ kế bên, Băng Ngọc Thanh chần chừ tí rồi cũng đi lại ngồi xuống.
– Lâm Kỳ Long ta nói là làm nàng cứ yên tâm theo ta, chỉ cần ta nhờ phụ thân ta nói 1 tiếng với viện trưởng, nàng sẽ lập tức được vào Thiên Tài Doanh trở thành đệ tử hạch tâm của học viện, ta sẽ nói cha ta phong cho cha nàng 1 chức quan rồi dời vào kinh thành mà sống tận hưởng vinh hoa phú quý, ta nói được làm được yên tâm đi.
Vừa ngọt ngào hứa hẹn Lâm kỳ Long vừa đưa tay nắm bờ mông Băng Ngọc Thanh mà nắn bóp.
Một thoáng bất ngờ nhưng bàn tay đó vẫn nằm trên mông Băng Ngọc Thanh, Lâm Kỳ Long không rút ra, khuôn mặt Lâm kỳ Long dần dần tiến sát tới khuôn mặt Băng Ngọc Thanh… cũng khuôn mặt lạnh lùng đó, đôi môi đỏ mọng đó, nhưng giờ sao xa lạ quá… Vệ Minh quay đầu không nhìn trực tiếp đạp kinh công phóng đi mắt cay cay, một thoáng thất thần…
…
– Ai! Lâm kỳ Long lập tức phát hiện phóng ra ngoài sơn động đuổi theo, Băng Ngọc Thanh cũng nhanh chóng chạy theo.
Hắc Hỏa sát! Lâm kỳ Long phóng 1 quả cầu lửa vào bóng lưng Vệ Minh.
Hấp! Đạp thất bộ tinh di Vệ Minh lộn người lên cao 1 vòng rồi hạ xuống đứng đối diện Lâm kỳ Long đang chạy tới.
– Khặc khặc chuột con trốn tới giờ chưa chết hả!!!
Lâm kỳ Long vừa phóng tới vừa nói, tay xoay thương đâm thẳng về đầu Vệ Minh.
Vệ Minh vung thương gạt đòn chân tung Phong thần cước như mưa bay bồi về phía Lâm kỳ Long.
Thạch Hỏa Thuẫn! Lâm kỳ long hơi bất ngờ nhưng cũng kịp tạo ra 1 màn chắn bằng lửa che trước mặt mình.
– Ình… ình… ình những cú đá của Vệ Minh đập lên màn chắn không khí xung quanh nổ tanh tách.
– Không ổn! Vệ Minh thu chân nhún nhẹ người lùi ra sau, tu vi chênh lệch làm Vệ Minh tê buốt chân như đá phải 1 tấm sắt.
Băng Ngọc Thanh lúc này đã đuổi đến sắc mặt ngưng trọng nhìn cuộc chiến của 2 người.
– Oắt con hết trò rồi à! Băng Ngọc Thanh không cần ra tay! Nàng nhìn ta đập con chuột nhắt này đây!
Lâm kỳ Long vung thương xoay vòng một luồng lửa hình thành theo vòng xoáy mở rộng ra như miệng 1 con giao long đang há to chuẩn bị đớp mồi, không khí xung quanh uốn vẹo như hút hết vào miệng nó.
Vệ Minh ngưng trọng nhìn chăm chú, lốc xoáy à! Chỗ yếu nhất lốc xoáy là tâm của nó! Liều thôi! Vệ Minh nâng cực hạn chân khí lên, quán chú thuộc tính phong vào 2 chân đạp búng lên cao, thuộc tính hoả vào đầu thương rồi xoay người như con vụ tay cầm chặt thương tiến vào giữa vùng xoáy.
– Hừ! Ngu xuẩn! Đón chiêu Hoả Ngự Chinh của ta.
Lâm Kỳ Long điên cuồng thúc đẩy chân khí nghênh đón Vệ Minh.
Vệ Minh cắn răng xoay tròn chịu đựng sức nóng của con giao long lửa đang điên cuồng công kích, mũi thương nhích dần nhích dần vào trung tâm, lửa cháy xém quần áo, da thịt 2 cánh tay phỏng đỏ rộp lên.
Được rồi! Buông! Vệ Minh buông thương tay chụp ra sau kẹp trong tay 3 con dao mổ, quán chú hết công lực thuộc tính lôi Vệ Minh phóng mạnh về giữa trung tâm của con giao long lửa mà nơi đó đang có Lâm Kỳ Long đứng thúc dục chân khí.
Vút… vút… vút… 3 con dao mang theo Lôi lực nổ ì đùng khéo léo chui xuyên qua họng con giao long lửa mà… phập… phập… phập… ghim chặt lên ngực Lâm Kỳ Long trong sự kinh hoàng của hắn, con giao long lửa không có ai duy trì lập tức tan rã.
– Á… Lôi lực như con ngựa bất kham mà phóng xuất chạy khắp cơ thể Lâm kỳ Long.
1 bàn tay phồng rộp đỏ bừng tống thẳng ngay trước ngực hắn kèm theo 3 tiếng nói chậm rãi.
– Bài… Vân… Chưởng.
– Hự… Lâm kỳ Long văng ngược ra sau rồi biến mất hòa cùng làn khói và văng vẳng câu nói… Vệ Minh… ta không tha cho ngươi!!!
– Vệ Minh thắng!!!
Băng Ngọc Thanh không tin vào mắt mình, ánh mắt ngây dại ra nhìn Vệ Minh, không thể tin được Nhất Nhị đệ lục trọng lại có thể đánh Nhất Tam đệ cửu trọng, phải biết rằng cách 1 cảnh giới là cả một vấn đề như 1 con sông nhỏ và 1 biển lớn.
Vệ Minh quị gối 2 bàn tay đau nhức thấu trời, ảo cảnh thôi mà sao đau dữ vậy trời! Vệ Minh rên lên.
Mất vài giây hoàn hồn Băng Ngọc Thanh chạy tới bên Vệ Minh đỡ lấy hắn.
– Vệ Minh! Ngươi… ngươi không sao chứ! Băng Ngọc Thanh sắc mặc lo lắng nhìn Vệ Minh.
– Ta không sao!
Vệ Minh lạnh nhạt lê lết đi nhặt lại 3 con dao mổ và túi lệnh bài của Lâm Kỳ Long.
– Ta… ta… tất cả là tại ta! Vệ Minh! Ta…
– Đừng nói gì hết! Ta hiểu việc sự lựa chọn của nàng! Ta có là gì đâu!!
Vệ Minh cay đắng.
– Đằng kìa! Đằng kia! Bọn chúng kìa.
Xa xa Vệ Minh thấy 3 tên đồng bọn của tên Lâm kỳ Long đang chạy tới.
– Chết tiệt! Tới đúng lúc thế! Tay mình đau quá không biết chơi lại 3 chúng nó không?
Vệ Minh âm thầm suy tính.
– Vệ Minh? Ngươi bị thương?
– Băng Ngọc Thanh chuyện là sao? Lâm huynh đâu?
1 tên hỏi.
– Đằng kìa!
Băng Ngọc Thanh chỉ đằng sau bọn chúng vừa nói vừa liếc nhìn Vệ Minh 1 cái nhìn thâm ý.
3 tên vừa quay lại nhìn, nhanh như cắt Băng Ngọc Thanh lập tức xuất thủ… Thanh Thuỷ Huyết!!! Thanh kiếm quán chú thuộc tính Thuỷ sắc lẹm vung lên, những thanh kiếm nước xuất hiện 4 phương 8 hướng lập tức bao vây ghim thẳng xuống 3 tên đồng bọn Lâm Kỳ Long đang đứng cứng ngắc vì bị 3 thanh dao mổ của Vệ Minh quán chú thuộc tính Lôi ghim vào bắp đùi làm tê liệt.
Phập… phập… phập 3 làn khói bay lên rớt xuống là 1 cái túi chứa lệnh bài…
– Tại sao nàng làm thế?
– Ta… không biết! Chỉ là… ta… không muốn mình… lại sai… Cho ta xin lỗi!! Vệ Minh!! Ta không muốn thế chỉ vì… chỉ vì… Cha của ta… Băng Ngọc Thanh nói trong nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Băng Ngọc Thanh làm Vệ Minh mềm lòng…
– Ta hiểu! Được rồi bỏ qua đi! Chúng ta đi thôi!
Thời đại nào cũng vậy thôi cha mẹ nào cũng muốn con mình lấy người mạnh, người giàu, thế lực… tất cả cũng vì cái gọi là nở mày nở mặt, gia thế để dựa dẫm.
Vệ Minh lắc đầu thở dài.
– Ta không trách nàng đâu! Đừng khóc nữa!
– Vệ Minh đưa bàn tay cháy xém vuốt nước mắt Băng Ngọc Thanh.
4 mắt nhìn nhau, 1 cái mỉm cười động viên của hắn, 1 vòng tay ôm chặt tấm lưng Vệ Minh đôi bầu vú dán chặt trên lưng làm Vệ Minh sướng rơn lên thầm nghỉ đè Băng Ngọc Thanh ra giải độc nhưng nghĩ đến đang trong cuộc thi nên đành thôi…