Phần 25
Lâm gia trang.
– Ngươi nói gì? Hắn ngất xỉu và được đưa về học viện à! Tại sao hắn ngất xỉu?
– Hạ nhân không biết nhưng có lẽ là do luyện công quá độ tẩu hỏa nhập ma!
– Nói tiếp đi!
– Hắn còn có 1 mẹ và em gái! Tu vi thấp không đáng ngại ạ! Hạ nhân có phác hoạ lại hình ảnh! Đại nhân có cần hạ nhân xử lý luôn không?
Tên mặc áo đen nói và đưa tay làm động tác cắt ngay cổ.
– Đưa ta xem! Mà ngươi nói ai đưa hắn về học viện?
– Dạ theo hạ nhân thấy thì nhìn trang phục có lẽ là vệ binh của học viện!!
– Vệ binh của học viện à! Tên này không đơn giản!!!
Lâm Đại vừa nói vừa mở hình phác hoạ ra xem.
– Đây là… Lập tức dẫn ta tới đó nhanh lên!!
…
Từ hoa và tiểu phụng đang ngồi ăn cơm, sau khi nhận được truyền âm phù của Vệ Minh mới khiến Từ Hoa bớt lo lắng phần nào những vẫn chưa yên tâm, Từ Hoa tính 1 2 tuần nữa sẽ khăn gói lên thăm Vệ Minh.
Xoẹt… xoẹt… xoẹt… tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ vang lên ngay ngoài sân, Từ Hoa kinh hoàng chạy ra cửa… hai thân ảnh khiến Từ Hoa căm hận hiện ra Lâm Đại, Lâm Chấn… kẻ thù giết chồng…
– Hừ bao nhiêu năm rồi! Thì ra ngươi trốn ở nơi thôn nhỏ này! Lâm vũ đâu mau ra đây chịu chết! Bắt 2 mẹ con nó lại cho ta!
Từ hoa và lâm phụng sau ít phút phản kháng nhanh chóng bị bắt dưới tay thuộc hạ của Lâm Đại.
– Lâm vũ đâu! Lập tức ra đây cho ta! Nếu không ta giết con ngươi đầu tiên!
Lâm đại lớn tiếng.
– Đừng! Đừng giết con ta! Lâm vũ đã chết rồi!
Từ Hoa ôm lâm phụng vào lòng mà khóc van xin.
– Lâm vũ chết?? Hừ chết tốt! Ta hỏi ngươi Lâm vũ trước khi chết có để lại gì cho ngươi không?
– Không? Không có!!!
– Ngoan cố! Bắt về cho ta! Còn người của thôn này… giết hết cho ta, xóa sạch dấu vết!
Lâm Đại ra lệnh tàn nhẫn.
…
– Đại ca! Đã bắt được Từ Hoa!
Lâm Đại và Lâm Chấn khom người hành lễ với Lâm Kỳ Nam.
– Tốt! Có lấy được ma phương chưa? Lâm vũ thì sao bắt được không?
Lâm kỳ Nam nôn nóng hỏi dồn.
– Đại ca! Lâm vũ đã chết! Chính miệng Từ Hoa xác nhận!
Lâm Chấn nói (chú thứ 5 của Lâm Minh)
– Chết rồi à! Thế ma phương đâu?
– Vẫn chưa tìm được! Nhưng đệ đã cho người xét hỏi Từ Hoa chắc sẽ nhanh có kết quả thôi.
– Bằng mọi cách mau chóng dò hỏi ra ma phương… nói vậy tên Vệ Minh hiện giờ chính là Lâm Minh, lập tức truyền âm phù cho Lâm Kỳ Long và Lâm kỳ Lục nếu có cơ hội lập tức giết chết Vệ Minh trong học viện tránh hậu hoạ về sau. Nhớ làm cho khéo!!! Sau khi giết hắn lập tức thu lấy nhẫn trữ vật giao về đây.
– Đại ca sao không để đệ trực tiếp ra tay!
Lâm Chấn muốn lập công.
– Ngu xuẩn! Nam trấn quốc học viên là nơi ngươi có thể nhúng tay vào à!! Ám sát 1 học viên của học viện để khiến cho tên Nguyên Phong kia điều tra ra được nổi điên diệt sát Lâm gia ta à! Chỉ có thể dựa vào 2 đứa con ta sinh tử chiến mà đường hoàng giết hắn thôi.
– Đệ ngu muội xin đại ca thứ tội!
– Lui ra đi! Nhanh chóng tìm ra nơi cất giấu ma phương cho ta!
…
Cùng thời điểm Vệ Minh đang đau đớn, hứng chịu những ánh mắt khinh rẻ của mọi người, Băng Ngọc Thanh cũng đắm chìm trong những suy nghĩ rối bời. Từ lúc gặp Vệ Minh sau khi tàn phế, né tránh ánh mắt đó Băng Ngọc Thanh không đủ can đảm để đối mặt với sự khinh bỉ của người khác, không đủ can đảm để đi cùng Vệ Minh đối mặt với khó khăn.
“Mình là ai? 1 tiểu thư tư chất thượng phú được biết bao công tử đeo đuổi, lúc trước chọn Vệ Minh vì hắn tuy nghèo nhưng có thiên phú, có thực lực… giờ hắn đã tàn phế!! Mọi thứ chấm hết… ta đành xin lỗi ngươi… Vệ Minh!!”
Băng Ngọc Thanh đi qua phòng của 1 người, hít 1 hơi lạnh cô tự nhủ.
Ta phải làm! Phải làm vì gia tộc ta! Vì… chính bản thân ta nữa… ta không muốn trở thành như Vệ Minh!!!
Cộc… cộc… cộc.
– Vào đi!
Băng Ngọc Thanh? Con đê tiện này, cô còn dám qua gặp ta sao??
Lâm kỳ Long đứng bật dậy chỉ thẳng mặt.
– Cho ta… ta xin lỗi ngươi Kỳ Long!!!
– Xin lỗi! Hahaha cô xin lỗi! Cô cấu kết với tên chó phế vật đó hạ nhục ta giờ xin lỗi là xong sao haha?
– Sao không theo hắn nữa đi? Hay là thấy hắn thành phế vật rồi nên chạy qua cầu xin ta!
– Haha chờ đó ta sẽ cho cả gia tộc cô ra đường ăn mày! Chỉ cần 1 lời thỉnh tấu của cha ta lên hoàng thượng là mọi việc chấm dứt haha!
– Cầu xin ngươi! Đừng! Ta xin ngươi…
Băng Ngọc Thanh bước lại quỳ dưới chân Lâm Kỳ Long ánh mắt đẫm lệ.
– Sợ à? Sợ lắm hả… chậc… đẹp thế này mà bị bán đi làm nô tì hay gái lầu xanh thì tiếc lắm!! Chậc… chậc… đáng tiếc, đáng tiếc!!!
Lâm kỳ long đưa tay nâng mặt Băng Ngọc Thanh mà nói.
– Đừng! Ta cầu xin ngươi! Ta biết ta sai! Là ta sai… Xin đừng làm thế!!!
– Hắc hắc! Thôi… thôi đừng khóc! Ta không thích con gái khóc trước mặt ta.
Lâm Kỳ Long vừa nói chậm rãi vừa dùng bàn tay vân vê vuốt từ từ trên khuôn mặt Băng Ngọc Thanh, ánh mắt dâm tà lia khắp người Băng Ngọc Thanh.
– Ngoan! Đừng khóc! Đúng rồi! Ta thích những người biết nghe lời vậy đấy! Nếu nghe lời ta thì cái gì ta cũng bỏ qua… Nàng… có biết nghe lời không nhỉ…
Lâm kỳ long vừa đi vừa búng tay chóc chóc nói chậm rãi công phá tinh thần Băng Ngọc Thanh.
Ngồi bệt dưới đất Băng Ngọc Thanh nén khóc gật gật đầu.
Lâm kỳ long ngồi nhanh lên ghế gác chéo 2 chân lên bàn… xoạt… tháo giày ra ngón chân lúc lắc.
– Liếm chân ta!
Băng Ngọc Thanh cay đắng khi nghe lời nói của Lâm Kỳ Long, nước mắt lại trực trào, sỉ nhục, đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ, là 1 tiểu thư tôn quý gia nhân ai gặp cũng phải cúi đầu thế mà giờ đây bị người ta coi như nô tì, gia nhân mà bắt liếm chân…
– Chậc! Chậc! Vậy là nàng không biết nghe lời rồi chậc chậc đáng tiếc… đáng tiếc a…
Lâm Kỳ Long chậc lưỡi lắc đầu mà nói chậm rãi.
Lấy ra 1 truyền âm phù Lâm Kỳ Long đưa lên trước mặt.
– Có lẽ… ta phải xài nó rồi!
Một nụ cười gian mạnh hiện rõ trên khoé miệng Lâm Kỳ Long.
– Ta làm… ta làm, ta sẽ làm… sẽ làm!!! – Băng Ngọc Thanh bật khóc, mếu máo nói trong nước mắt.
– Nhanh đi! Ta không có kiên nhẫn đâu!
Lâm Kỳ Long đập chân xuống bàn.
Băng Ngọc Thanh nén khóc, nặng nhọc đứng dậy bước chầm chầm rụt rè tới ngay chân Lâm Kỳ Long rồi hít mạnh, cúi đầu… lè lưỡi liếm lên ngón chân Lâm Kỳ Long, những giọt nước mắt nghẹn khuất lại chực trào ra như suối.
– Hahaha tên Vệ Minh chó chết đâu nhỉ, thật là ta muốn hắn nhìn thấy cảnh này hahaha…
Lâm kỳ Long khoái chí cười to khi khuất phục được Băng Ngọc Thanh.
– Ngoan! Ngoan lắm! Hắc hắc!
Lâm kỳ Long giơ tay kéo eo ngọc của Băng Ngọc Thanh cho ngồi trên đùi mình, rà mũi hít hà mùi thơm của Băng Ngọc Thanh, bàn tay bắt đầu đi động, 2 đầu ngón tay vuốt từ vai kéo xuống tận đùi Băng Ngọc Thanh rồi lại trở lên đột ngột bóp chặt vú Băng Ngọc Thanh.
Băng Ngọc Thanh trân mình chịu đựng, nén những giọt nước mắt đau khổ, bàn tay đó ngang nhiên bóp vú Băng Ngọc Thanh mạnh bạo, xoa nắn cho thỏa thích, giọng cười thỏa mãn liên tục vang lên bên tai.
Lâm Kỳ Long bế thốc Băng Ngọc Thanh quăng lên giường nhanh tay tháo quần mình vứt đi, con cu chĩa ra hoành tráng giương cao ngay mặt Băng Ngọc Thanh đang sợ sệt nhưng không dám kháng cự.
– Bú nó đi! Nhanh lên!
Lâm Kỳ Long nứng lên, hấp tấp ra lệnh.
Một bàn tay run rẩy đưa lên nắm lấy con cu đó, cắp mắt nhắm chặt, đôi môi run rẩy tiến lại gần rồi hé mở ngoạm lấy đầu cu đó, cái lưỡi ngọc chạm nhẹ ướt át, Lâm kỳ Long cười ha hả mạnh bạo đưa tay vịn đầu Băng Ngọc Thanh mà kéo ra kéo vào nhanh chóng.
Nàng hoàn toàn buông xuôi, để mặc cho Lâm Kỳ Long giày xéo, nhưng cái gịt đầu kéo thật mạnh vào cu hắn, khiến con cu to dài đâm thật sâu vào cuống họng Băng Ngọc Thanh làm nàng bị nhợn liên tục, nhưng Lâm Kỳ Long không dừng lại mà khoái chí làm nhiều lần hơn khiến nàng nhợn nhạo, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại thô bạo với nàng đến thế, hoàn toàn coi nàng là 1 công cụ để thỏa mãn.
– Cởi đồ ra!
Lâm Kỳ Long sau khi được bú thỏa mãn ra lệnh cho nàng, hắn ngồi gác chân lên ghế, cặp mắt thèm thuồng mở to nhìn Băng Ngọc Thanh từ từ mở từng lớp áo, thân thể Băng Ngọc Thanh hiện ra tinh khiết như cái tên của nàng, nàng vẫn còn là xử nữ.
Lâm Kỳ Long nhìn chăm chú mê say cặp vú của Băng Ngọc Thanh, 2 bầu vú cân đối, săn chắc chĩa ra đính trên đó là 2 hạt đào hồng tươi e ấp đẹp tuyệt đỉnh, cái eo thon kéo dài xuống 2 bờ mông to cao săn chắc, hắn bắt Băng Ngọc Thanh xoay vòng cho hắn nhìn ngắm thật đã.
Chùm lông đen tuyền e ấp kéo dài che rũ xuống âm vật Băng Ngọc Thanh, Lâm Kỳ Long ra lệnh nàng ngồi xuống banh nó ra cho hắn nhìn ngắm cho thật rõ, hai mép hồng tươi khiêu gợi làm Lâm Kỳ Long nuốt nước miếng ực ực hết kiềm chế nổi mà nhào lại đẩy ngã nàng ra giường, mạnh bạo xâm nhập vùng cấm.
– Á… á… á… tiếng thét của Băng Ngọc Thanh hoà cùng dòng máu trinh nguyên đỏ tươi chảy xuống giường đánh dấu nàng đã thành đàn bà, đàn bà của Lâm Kỳ Long…
Lâm kỳ Long hưng phấn cảm nhận độ bót sát của cái lồn trinh nguyên mà ra sức nhấp nhổm mạnh bạo, hắn vui sướng nhìn thấy Băng Ngọc Thanh đang bị hắn đè dưới chân mà phát tiết…
Nam thúc lúc này đang suốt ruột đứng trên nóc nhà phòng Vệ Minh, hắn qua phòng Vệ Minh tìm nhưng suốt cả buổi chiều nay không thấy hắn, lân la hỏi dò nhưng không ai nhìn thấy, biết Vệ Minh có tình ý với Băng Ngọc Thanh có thể nàng ta biết, vì vậy Nam thúc có qua tìm nhưng thấy Băng Ngọc Thanh bước vào phòng Lâm kỳ Long nên Nam thúc đứng đợi.
Nhìn thấy Băng Ngọc Thanh bước ra từ phòng Lâm Kỳ Long, Nam thúc ngao ngán lắc đầu lại thầm tiếc thương cho Vệ Minh.