Phần 27
– Sư phụ! Khoan đi gặp viện trưởng! Ta muốn làm 1 việc! Sư phụ còn tiền không?
– Hả? Làm gì? Có nè!
Nam thúc lộn móc ra ngân phiếu.
– Đập bọn chúng!
– Hả? Ngươi đừng có điên! Học viện cấm đánh nhau đấy! Với lại tu vi ngươi mặc dù mới tiến cấp nhưng… Lâm kỳ Long đã đột phá Nhất tứ rồi… không được không được! Ta phản đối!!
– Con nắm chắc! Hơn nữa con muốn đánh quang minh chính đại!! Đi thôi.
Không để Nam thúc nói nữa Vệ Minh trực tiếp phóng qua khu vực lôi đài khiêu chiến của học viện, khi đi ngang qua khu nhà ở của tân sinh tinh anh Vệ Minh trực tiếp vận chân khí hét to khiến Nam thúc hoảng hồn.
– Vệ Minh ta trực tiếp khiêu chiến cả đám tân sinh tụi bây! Có ngon thì qua lôi đài!! Lâm kỳ Long đả cẩu quyền ta chuẩn bị đánh chó đây haha!!!
Oanh động! Oanh động toàn bộ! Những tinh anh tân sinh đang tu luyện trực tiếp ùa ra nhìn có người căm tức, có người hiếu kỳ.
– Vệ Minh? Hắn khiêu chiến? Không phải hắn bị phế tu vi rồi sao?
– Ta chẳng biết? Đi đi xem sao!!
Lôi đài chưa bao giờ đông như lúc này, tiếng khiêu chiến của Vệ Minh vang vọng làm kinh động đến cả khu nhà ở của học viên năm 2 năm 3, hiếu kỳ mọi người lần lượt tụ tập đến xem kẻ nào mà ngạo mạn đến vậy.
1 thanh niên trẻ khoanh tay đứng giữa lôi đài mắt nhắm dưỡng thần, tóc bay lất phất cả người tỏa ra 1 luồng bá khí nhàn nhạt chính là Vệ Minh.
– Lâm kỳ long tới rồi! Có cả Băng Ngọc Thanh nữa!
– Nghe nói Lâm kỳ long đột phá Nhất tứ rồi có thể phi không đó!! Lợi hại quá.
– Nghe nói Băng Ngọc Thanh giờ là tình nhân của Lâm kỳ long đó!
– Người ta là con trai đại tướng quân mà! Gái nào mà chả mê chứ!!!
– Còn tên điên Vệ Minh này tưởng mình là ai chứ dám khiêu chiến Lâm kỳ Long!!
– Hắn bị Lâm kỳ long cướp mất Băng ngọc thanh nên tức đấy!
Những tiếng bàn luận xôn xao lọt hết vào tai Vệ Minh, nhưng hắn vẫn nhắm nghiền mắt đứng đó.
– Này tên kia giả thần giả quỷ, ngươi khiêu chiến tinh anh tân sinh phải không? Để ta lên lãnh giáo.
1 tên áo vàng cầm búa nhảy lên lôi đài.
Vệ Minh chầm chậm mở mắt.
– Ta không rảnh đánh cho vui, muốn đánh thì móc tiền cược ra!!
Vệ Minh vừa nói vừa thả tu vi ra ở mức Nhất Tam đệ nhất trọng.
– Hả? Tiền cược?
– Ngươi có bị ngu không? Muốn đánh thì móc 100 ngân phiếu ra! Thắng thì ngân phiếu của ta ngươi lấy! Thua thì để lại! Nhanh đi ta không rảnh để đùa với ngươi!!
– Thằng này mày dám nói tao ngu???
Được 100 thì 100 Nhất Tam mà tưởng mình giỏi à.
Tên áo vàng cầm búa chỉ vào Vệ Minh.
– Sư phụ thu tiền dùm con!
Vệ Minh nhàn nhạt.
– Để ta… ta làm trọng tài! Nghe đây không được giết đối thủ khi đối thủ đầu hàng, không được đánh tàn phế đối thủ… ai rớt xuống lôi đài là tính thua… vvv.
Nam thúc nhận làm trọng tài vì sợ Vệ Minh bị đánh tàn phế hay chết, làm trọng tài để có gì xuất chiêu cứu kịp Vệ Minh.
Chiến!
Nam thúc căng thẳng lùi về giữa lôi đài nhìn Vệ Minh mà lòng lo lắng.
Mộc Thạch Phủ! Tên cầm rìu nhanh như cắt phóng tới cầm búa bổ mạnh vào đầu Vệ Minh, dưới chân Vệ Minh những sợi dây leo mạnh mẽ chui lên quấn chặt chân Vệ Minh.
Không hoảng loạn, trên mặt xuất hiện 1 nụ cười nhạt Vệ Minh bước lên 1 bước quán thuộc tính phong vào chân… uỳnh… những dây leo bị những ngọn đao Phong cắt đứt bấy nhầy, tay Vệ Minh đưa lên uốn lượn, Bài Băng chưởng!!, Đây là chiêu thức Bài Vân chưởng lúc trước nhưng bây giờ được Vệ Minh quán chú thuộc tính Băng vào nên Vệ Minh đổi tên.
Bùng… hộc… một chưởng nhanh gọn in thẳng lên ngực tên cầm rìu, bàn tay Băng còn in hằn trên ngực từ từ lan tỏa hơi lạnh thấu xương làm tên cầm rìu phụn máu văng xa 2 mét ngã bổ ngửa mà nằm im không động đậy.
– Băng? Băng thuộc tính? Trời ơi lần đầu ta thấy Băng thuộc tính?
– Chẳng phải hắn bị phế tu vi sao? Sao giờ lại có thuộc tính Băng??
– Vậy là sao?
– Ta… ta nhớ hắn có Lôi thuộc tính và Hoả thuộc tính giờ hắn có Băng thuộc tính nữa chẳng phải là tam thuộc tính sao?
– Tam thuộc tính? Trời ạ sao trời ưu ái hắn thế!
Tiếng nói, tiếng bàn luận xôn xao dưới sàn đấu, Vệ Minh bỏ ngoài tai mà trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Băng Ngọc Thanh.
Băng Ngọc Thanh nãy giờ như hoá đá, từ lúc nghe Vệ Minh khiêu chiến đến lúc thấy bệ minh đứng sững trên lôi đài làm tim Băng Ngọc Thanh như thắt lại trong đầu vô số ý nghĩ không tin vào điều đang xảy ra…
– Ai nữa!
Vệ Minh lạnh nhạt.
– Để ta!
1 tên tu vi Nhất tam đệ lục trọng nhảy lên lôi đài, tay cầm kiếm.
– 100 Ngân phiếu đây!
– Chờ đã ta nói là 100 sao?
Vệ Minh hỏi.
Gấp đôi 200 không đánh thì cút!
Vệ Minh tiếp.
– Cái gì? 200 ngân phiếu! – Đây là 1 số tiền không nhỏ a, 100 ngân phiếu hắn có thể sống được 1 tháng ăn chơi thoải mái ấy.
– Hừ được! 200 thì 200 trăm, tên ngạo mạn để ta cho ngươi thấy cảm giác bị đo sàn mất hết tiền là như thế nào!
Tên cầm kiếm nói.
– Nói nhiều quá! Nhanh đi.
Vệ Minh không kiên nhẫn.
Chiến!
Tên cầm kiếm nhanh chóng vận khí, Thạch kim cửu kiếm! Tay hắn vung kiếm ưuans chú thuộc tính Kim, một luồng khí âm lãnh loé sáng quanh thanh kiếm rồi bất ngờ phân tách ra thành 9 thanh kiếm bay lơ lửng bao xung quanh hắn.
– Lên!
Hắn phóng vút lên, 9 thanh kiếm như có linh tính bay theo ghim thẳng về phía Vệ Minh, chân đạp thất bộ tinh di, Vệ Minh nhanh như chớp vòng ra sau lưng hắn Phong Thần cước!
Uỳnh… uỳnh… uỳnh… 6 dấu chân của Vệ Minh in lên người hắn trải dọc từ đầu xuống lưng làm chân khí tản mát 9 thanh kiếm tự động gãy đổ, lực đạp khiến hắn chúi nhũi về phía trước cắm mặt thẳng xuống sàn đài cà đi 1 đoạn rồi nằm im bất tỉnh.
– Bại!
– Lại 1 chiêu!
– Vệ Minh này hắn còn là người không?
– Nhất tam đệ nhất trọng đánh cho Nhất tam đệ lục trọng bất tỉnh!!! Bá quá bá.
Âm thanh ồn ào lại vang lên xì xào.
Vệ Minh lại đứng khoanh tay mắt nhìn thẳng Băng Ngọc Thanh.
…
Lâm kỳ Long khó chịu khi thấy Vệ Minh cứ nhìn chằm chằm Băng Ngọc Thanh hắn liền đưa tay ôm eo Băng Ngọc Thanh kéo vô sát người mình như chứng minh cho Vệ Minh thấy Băng Ngọc Thanh đã thuộc về hắn, Băng Ngọc Thanh như hoá đá để mặc cho Lâm Kỳ Long muốn làm gì làm!
Ta sai? Ta lại sai sao? Ta lại vứt bỏ Vệ Minh mà chọn Lâm kỳ long lần nữa!! Nhưng lần này… không ta không sai! Lâm kỳ long vẫn là chỗ dựa cho gia tộc ta! Cho bản thân ta… ta không sai!
Băng Ngọc Thanh vừa tự trách vừa tự phản biện rối bời nước mắt tự giác chảy ra.
– Lần này ta cược 400 ai không có tiền thì đừng lên! Mất thời gian!
Vệ Minh nói nhàn nhạt rồi lại nhắm mắt không muốn thấy Băng Ngọc Thanh trong vòng tay người khác.
– Đại ca để ta lên!
1 trong ba tên lần trước trong nhóm Lâm Kỳ Long lên tiếng, hắn vẫn còn cay cú vụ lần trước bị Băng Ngọc Thanh và Vệ Minh lừa trong ảo cảnh diệt sát hắn.
– Lên đi! Nhớ dốc toàn lực cho ta! Đánh hắn tàn phế hay giết chết càng tốt! Yên tâm đi có vi phạm nội quy ta nói cha ta xin cho lẽ nào tên viện trưởng đó không nể mặt! Cầm lấy! Đây là bạo vũ lê hoa châm ngươi toàn lực phóng về hắn cho ta, chỉ cần dính 1 cây thôi thì ngươi mặc tình xử lý hắn hắc hắc!! Giết được hắn ta sẽ xin cha ta đan dược cho ngươi đột phá Nhất tứ.
– Đa tạ đại ca!
Vệ Minh đứng trên lôi đài, các giác quan do được ma phương mở rộng nên hắn nghe, nghe hết những gì 2 tên kia nói, âm thầm cảnh giác bạo vũ lê hoa châm, nhưng điều làm hắn quan tâm hơn là Băng Ngọc Thanh.
Vệ Minh hiểu hiểu rõ vì sao Băng Ngọc Thanh chọn Lâm kỳ Long chứ vì ở thế giới cũ hắn đã gặp khá nhiều những cô gái như thế, sẵn sàng bỏ mối tình 5 năm 10 năm, sẵn sàng bỏ chàng trai đã cùng mình đi qua quãng đời cực khổ nhưng tràn đầy tình thương mà chạy theo những thằng khác giàu hơn, thế lực hơn mới quen 1. 2 tháng, ở thế giới này cũng vậy thôi!
Cho là Băng Ngọc Thanh đã thất thân cho Lâm kỳ Long đi nhưng với tư tưởng hiện đại Vệ Minh không quá quan trọng điều đó, cái Vệ Minh quan tâm là Băng Ngọc Thanh có hối hận không? Vệ Minh đã cho Băng Ngọc Thanh 1 cơ hội khi còn ở trong ảo trận, đây là cơ hội lần 2 nhưng Băng Ngọc Thanh nghe Lâm kỳ long bày mưu với tên kia mà không có phản ứng nào, không 1 lời cảnh báo cho Vệ Minh, không 1 thái độ tỏ ra can ngăn mà chỉ im lặng đứng nép bên Lâm kỳ Long…
Vệ Minh biết… mình đã mất Băng Ngọc Thanh rồi…
Hít 1 hơi dài Vệ Minh gạt bỏ Băng Ngọc Thanh khỏi tâm trí mà chú tâm chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới… xem ra phải giăng lưới rồi…
Vệ Minh tự nhủ.
– Vệ Minh lần này ngươi đừng mong đánh lén ta như lần trước…
Nói xong hắn rút kiếm.
– Nói nhiều quá!
– Chiến!
Vệ Minh chủ động tấn công, với mấy tên chó theo đuôi này Vệ Minh không có gì để nương tay, chân đạp thất bộ tinh di nhanh như chớp Vệ Minh tiếp cận bên hông tung Bài Băng chưởng, tên cầm kiếm cũng không phải hạng xoàng, chân đạp khinh công né tránh chiêu của Vệ Minh lùi nhanh về sau, Phong thần cước! Vệ Minh tung cước nhắm ngay đầu từ trên bổ xuống.
– Hừ tới đây! Ta cho ngươi biết thế nào là sát kiếm!
Nhuyễn xà kiếm! Thanh kiếm như con rắn uốn lượn chém về phía chân Vệ Minh từ bốn phương tám hướng, cước chưa xuống được đã phải đổi hướng, Vệ Minh lập tức thu chân đạp thất bộ tinh di lùi về… xoẹt… nhưng kiếm chiêu quá nhanh làm ông quần Vệ Minh bị cắt rách lỗ chỗ.
– Trúng trúng rồi!
– Chưa! Chỉ ngoài da thôi!
Kiếm chiêu lợi hại! Lần đầu tiên thấy Vệ Minh phải lui.
Khán giả đứng xem bình luận khí thế…
– Hắc hắc biết thế nào là lợi hại chưa!
Tên cầm kiếm cười tự mãn.
Vệ Minh ngưng trọng nhìn đối phương chăm chú.
Xoẹt… Vệ Minh rút thương…
Bá Lôi thương! Vệ Minh quán chú thuộc tính lôi vào thương rồi lao lên.
Keng… keng… keng Vệ Minh cố ý công kích từ nhiều phía làm tên cầm kiếm phải đưa kiếm lên đỡ liên tục, thuộc tính Lôi như con ngựa bất kham phóng điện liên tục ra xung quanh làm tên cầm kiếm vừa đỡ kiếm vừa vận nội công tạo 1 khiên nước ngăn cản những tia điện vất vả.
Phập… cắm mũi thương xuống đất Vệ Minh đổi chiêu bất ngờ, tay nắm vào gốc thương Vệ Minh vòng người trên không tung Phong thần cước quán chú thuộc tính phong những con dao gió sắt bén cắt phá vào tấm khiên nước.
Bùm… tấm khiên không chịu nổi vỡ tung tan tành, nhanh như cắt buông thương Vệ Minh tung Bài Vân chưởng.
– Là ngươi ép ta!
Tên cầm kiếm vung tay một quả cầu kim loại sắc bén bắn thẳng vào mặt Vệ Minh, nở 1 nụ cười Vệ Minh nhanh như cắt biến chiêu Bài Băng chưởng quán chú thuộc tính băng phong ấn toàn bộ bàn tay chụp vào quả cầu kim loại.
Quả cầu kim loại chưa kịp nổ đã bị Vệ Minh đóng băng chụp gọn trong tay, không để lỡ cơ hội, chân nhịp nhẹ 1 cước quán chú thuộc tính hỏa cực hạn in thẳng vào mặt tên cầm kiếm.
Bùng… đầu tên cầm kiếm ăn trọn 1 cước của Vệ Minh gãy nát sống mũi, răng rơi lỗ chỗ, cái đầu bốc cháy như 1 cây đuốc sống văng mạnh ra khỏi lôi đài nằm im bất động.
Nam thúc hết hồn phóng tới tên cầm kiếm dùng công lực dập lửa kiểm tra hơi thở thấy hắn còn thở thoi thóp Nam thúc thở phào 1 hơi nhét cho hắn 1 viên đan dược.
Vệ Minh cũng lấy 1 viên đan được nuốt vào ra vẻ mệt nhọc…