Phần 29
Trên lôi đài Vệ Minh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết hắn đang là người đang đi câu cá, một con cá to tưởng rằng mình đang đi săn mồi.
– Đây kí vào điểm chỉ lên giấy sinh tử chiến!!
Nam thúc run run đưa giấy cho bệ minh kí trong lòng lo lắng không thôi trong lòng cầu mong Vệ Minh thay đổi ý định.
– Ký xong! Chiến.
– Khặc khặc để ta cho ngươi biết thế nào là chênh lệch giữa Nhất tứ và Nhất tam!
Lâm kỳ long cười mạnh đạp chân lơ lửng đứng giữa chân không tay rút thương.
Vệ Nam cười nhạt chân vững như bàn thạch.
– Một chiêu!
Vệ Minh nói ngắn gọn.
Vừa nói là làm Vệ Minh thúc dục thuộc tính Lôi và Hỏa dung hợp sẵn sàng chực trào, chân đạp nhẹ bay vút thẳng đến nơi Lâm Kỳ Long đang đứng lơ lửng bên trên.
– Phi… phi không?
– Vệ Minh có thể phi không?
– Nói vậy là nãy giờ hắn che giấu tu vi??? Trời ạ! Che dấu sâu a!!
– Lôi Hoả sát!
Vệ Minh hét to tung thẳng chiêu và ngực Lâm Kỳ Long còn đang bất ngờ vì nghĩ rằng Vệ Minh sẽ tiếp cận được hắn.
Lật đật vung thương, Hỏa thạch thuẫn! Lâm kỳ Long tạo ra 1 màn lửa nhằm đỡ chiêu bất ngờ này!
– Muộn rồi!
Vệ Minh cười lạnh, tay trái điểm thẳng người Lâm kỳ Long, phun ra 2 chữ Băng Phong! Một luồng hơi lạnh bá đạo lập tức phun trào như 1 cơn sóng băng chụp thẳng về phía Lâm Kỳ Long nhanh chóng đóng băng hắn lách tách lan tỏa nhanh chóng, cả cơ thể cứng ngắc trì trệ hành động, trơ mắt nhìn Lôi Hoả uy lực nện thẳng lên Hoả thạch thuẫn của hắn.
Rắc… như 1 thanh củi mục đỡ đòn 1 cái rìu, Hỏa thạch thuẩn nhanh chóng vỡ tan Lôi Hỏa sát bá đạo đánh thẳng lên ngực Lâm Kỳ Long.
– Không… không!
Lâm kỳ long hoảng loạn chỉ biết la lớn giãy giụa mong thoát khỏi băng phong đang lan tỏa nhanh chóng trên cơ thể mình nhưng hắn không đủ năng lực làm điều đó.
Ầm… phừng Lôi hoả sát đập cực mạnh vào ngay ngực hắn lõm vào 1 lỗ to… rắc… rắc… những luồng lôi điện nhanh chóng chui vào cơ thể hắn phá hoại toàn bộ kinh mạch, ngọn lửa vô tình bốc cháy phừng phừng thiêu đốt da thịt Lâm Kỳ Long khiến hắn đau đớn quằn quại rớt thẳng xuống sàn lôi đài giãy giụa.
– Cứu ta! Cứu ta… a ta không muốn chết… cứu ta!
Vệ Minh như chiến thần lạnh lùng nhìn Lâm Kỳ Long giãy giụa hai tay chắp sau lưng quay người miệng nói ra 1 chữ cắt đứt mọi hy vọng của Lâm Kỳ Long.
– Bạo!
Ầm… ầm… phừng những luồng lôi điện nổ tung hoà cùng ngọn lửa bốc cao phá huỷ hoàn toàn kinh mạch máu thịt của Lâm Kỳ Long, trên lôi đài còn lại 1 thi thể đen khét đang co quắp cháy không còn nhìn rõ hình dạng.
Im lặng! Im lặng hoàn toàn! Cả khu vực lôi đài không 1 tiếng nói, tất cả đều đang sững sờ ngạc nhiên tột độ sau màn tử đấu đó, tất cả quá nhanh, 1 chiêu diệt sát mà người chết lại là con trai của Nam tướng quân Lâm Kỳ Nam!!
Một thân ảnh lặng lẽ rút lui lê bước đi trong vô định, bất ngờ, đau đớn, cắn rứt, hối hận tràn ngập trong hình bóng của cô gái ấy…
Nam thúc bất ngờ hoàn toàn, tên đệ tử này của mình che giấu quá sâu!! Quá sâu a!! Làm mình lo lắng nãy giờ cho hắn! Thằng quỷ nhỏ này!
Nam thúc vừa hưng phấn vừa bực bội nhẹ.
– Đi thôi sư phụ hắc hắc!
Vệ Minh cười le lưỡi rắn mắt.
Nam thúc lườm lườm Vệ Minh tỏ vẻ ra mình giận, rồi ra lệnh thu dọn chiến trường, gom xác Lâm Kỳ Long trả về cho gia tộc hắn chôn cất.
– Vệ Minh!!! Ngươi che dấu cũng đủ sâu a!!
Lâm kỳ Lục đang đứng xem buộc miệng nói, hắn cũng thầm cảm ơn Vệ Minh khi Vệ Minh giết Lâm Kỳ Long, thế là từ nay hắn bớt đi một đối thủ cạnh tranh chức thiếu chủ Lâm gia của hắn, một truyền âm phù được hắn lấy ra…
– … – Lâm gia trang…
Lâm Kỳ Nam ngồi trên ghế chủ tọa, một cô gái khuôn mặt trái xoan khá xinh đang trần truồng quỳ dưới chân, chính là lâm phụng cái miệng nhỏ nhắn đang trổ hết tài nghệ ra ngậm con cu của hắn mà bú liếm, mà kích thích, tay hắn nắm đầu cô gái mà nhấn lên nhấn xuống liên tục, cô gái ngộp thở nước dãi chảy ra đầy miệng nhớp nháp nhưng không dám phản kháng chỉ biết cố gắng chịu đựng vì mẹ vì anh hai.
Còn cô gái kia dùng 2 cặp vú mình ép lại kẹp ly rượu ở giữa khe ngực đút rượu cho hắn.
– Đùng… cút cút ra ngoài cho ta!!!
Lâm Kỳ Nam đập tan tành cái bàn uống rượu trước mặt hắn, đuổi 2 cô gái đang trần truồng hầu rượu ra ngoài.
– Súc sinh! Mày giết con trai tao, tao cho mày chết không được tử tế!
Lâm kỳ Nam mắt đỏ ngầu điên tiết khi nhận được truyền âm phù của Lâm Kỳ Lục.
– Lệnh cho ngươi trong vòng 1 tuần giết hắn cho ta! Bằng mọi giá giết nó đem nhẫn trữ vật về đây!!! – Lâm kỳ nam nó vào truyền âm phù rồi bóp bể truyền đi.
– Lâm chấn! Lập tức phái cao thủ Lâm gia theo dõi vòng ngoài học viện nếu thấy Lâm Minh ra ngoài dẫn dụ diệt sát cho ta, nhớ kĩ xóa sạch mọi dấu vết liên quan Lâm gia!!!
Lại 1 truyền âm phù bay đi.
– Ngươi! Cái thằng chết bằm! Hại ta lo lắng cả buổi!!
Nam thúc càu nhàu.
– Ta có nói là ta nắm chắc rồi! Tại sư phụ không tin giờ còn trách ta!!!
Vệ Minh phản bác.
– Ngươi giờ giỏi rồi! Cần gì ta nữa! Che dấu cả ta! Giỏi giỏi lắm! Của ngươi nè!
Nam thúc làm bộ dáng tức giận nhưng cũng ném cho Vệ Minh 1 chiếc nhẫn trữ vật.
– Hắc hắc thôi mà giờ đệ tử cho sư phụ biết là được chứ gì! Ủa gì vậy sư phụ, của ai đây!
– Nãy hốt xác tên Lâm kỳ Long kia ta tiện tay hốt! Chỉ là tiện tay thôi hắc hắc!!!
– Sư phụ là giỏi nhất á! Kaka!
– Sao bằng ngươi! Hừ! À mà sao ngươi lại muốn sinh tử chiến với Lâm Kỳ Long, ngươi có biết giết hắn là kết thù với Lâm gia không???
– Hừ ta không giết chúng thì chúng cũng giết ta!! 1 lâm Kỳ Long là gì? Ta còn muốn xóa sổ cả Lâm gia!!!
Vệ Minh bộc phát sát khí.
– Hả? Có thằng điên này ngươi có biết đang nói gì không? Mà Lâm gia làm gì ngươi mà ngươi… ngươi đòi xoá sổ Lâm gia!!!
Vệ Minh ngập ngừng…
– Nói! Nếu không đừng gọi ta là sư phụ nữa!!!
Nam thúc kiên quyết.
– Sư phụ! Đệ tử nói chuyện này hy vọng sư phụ giữ kín cho đệ tử!
Được ta thề bằng võ đạo chi tâm!!
– Cao tầng Lâm gia chính là kẻ thù giết cha đệ tử!!! Mà tên đầu sỏ chính là Lâm Kỳ Nam và 2 tên đệ đệ!!
Lâm Minh bắt đầu kể lại mọi chuyện mà Vệ Minh biết trừ chuyện ma phương bị hắn hấp thụ.
Nam thúc nghe xong đứng hình bàng hoàng, nhìn chăm chú Vệ Minh nước mắt lưng tròng, hay tay run run ôm vai Vệ Minh mà nhìn ngắm từ trên xuống.
– Là con! Cháu của ta Lâm Minh!! Là ta đây! Ta đây Lâm Thành chú 3 của con đây!!!
Nam thúc nghẹn lời rưng rưng nước mắt.
Vệ Minh sững sờ… tiếp nhận sự thật bất ngờ này…
– Đây đây là di vật của ta và cha con!
Nam thúc nói rồi lộn tay lấy ra nửa ngọc giản nhìn y chang ngọc giản mà cha Vệ Minh để lại.
– Đây là ngọc giản mà ta và cha con tìm được ở 1 di tích cổ xưa! Khi kết hợp 2 ngọc giản lại sẽ hiện ra 1 bản đồ! Đây là nơi cha con tìm ra ma phương, đáng tiếc ta tu vi thấp kém không trụ nổi những cạm bẫy nguy hiểm trong đó nên bị thương phải lui về dưỡng thương trước.
– … không ngờ… ma phương lại là vật khiến cha con bị tiểu nhân ám hại…
– Khi cha con bị 3 tên khốn nạn đó đánh lén hòng cướp ma phương, ta liều mạng ngăn cản chẳng may bị trúng tuyệt cốt chưởng của Lâm Kỳ Nam, ta liều mạng chạy thoát cũng nhờ Võ Tôn ông bạn già của ta mà giữ lại được 1 mạng nhưng tu vi thì không thể tiến cấp được nữa… vô phương trả thù… mấy chục năm nay ta một mình bôn ba tìm kiếm cha con và gia đình con nhưng… đất trời rộng lớn a… ta đành gia nhập vào học viện mong rằng dựa vào sự cường đại của nó mà tìm ra được tăm tích gia đình con… Cũng may… ông trời có mắt…