Phần 31
Vệ Minh vô định bước đi trong đầu tràn ngập hình bóng Từ Hoa và Lâm phụng, có thể nói người mà hắn yêu nhất tới giờ là Từ Hoa…
– Con bình tĩnh chưa! Vệ Minh!
Tiếng viện trưởng ấm áp.
Vệ Minh gật đầu không đáp, viện trưởng cũng không hỏi mà lặng lẽ ngồi bên cạnh lấy ra bình rượu cắm mặt vào mà uống không ai nói ai một lời…
– Lâm Kỳ Nam ta và ngươi không chết không thôi!
Sáng hôm sau Vệ Minh khôi phục lại sự bình tĩnh lập tức bóp truyền âm phù nói cho Nam thúc quay về học viện.
Lâm kỳ Nam cũng đã biết thân phận Vệ Minh, Vệ Minh cũng đã 1 giết, 1 phế con trai hắn thì giờ đây đã là công khai đối đầu, Vệ Minh muốn lôi kéo thêm đồng minh, một mặt cũng muốn dựa vào học viện che chở mình thêm 1 thời gian, đợi hắn tu luyện đột phá rồi mới đủ sức chiến với Lâm kỳ Nam 1 trận.
Đợi Nam thúc về, kể cho Nam thúc nghe mọi chuyện gần đây, Nam thúc buồn bã động viên Vệ Minh rồi sau khi bàn thảo cùng Nam thúc cả 2 kéo nhau đi vào phòng viện trưởng và 5 vị trưởng lão kể toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Sau khi nghe xong võ tôn là vị trần hạ nổi xung thiên 1 sống 2 chết đòi đi qua Lâm gia đòi lại công bằng cho Vệ Minh, viện trưởng sau khi ngồi trầm ngâm suy nghĩ lên tiếng.
– Bình tĩnh đã, chuyện này không đơn giản, nó ảnh hưởng đến an nguy của toàn dân bách tính Nam Hoàng đế quốc ta, nếu ép Lâm Kỳ Nam làm bừa sẽ gây ra 1 cuộc nội chiến hậu quả khó tưởng tượng, hơn nữa ta cũng chỉ là 1 vị hộ quốc chỉ ra tay khi có cường địch xâm chiếm Nam Hoàng đế quốc, còn đấu tranh nội bộ ta thực sự không tiện ra tay!!
Viện trưởng âm trầm nói.
Đây cũng là điều Vệ Minh đang lấn cấn, nghe ý tứ của viện trưởng, hắn cũng biết dù gì mình cũng là 1 nhân vật vô danh đối đầu với 1 Đại tướng quân nắm trong tay đại quân của Nam quốc tất nhiên nếu để người ta lựa chọn giúp mình thì mình phải có giá trị gì đó để người ta cam tâm giúp mình.
– Hừ viện trưởng không tiện ra tay thì để ta! Hừ ta sẽ cắt hết không bán cho Lâm gia 1 viên đan dược nào xem bọn chúng tu luyện như thế nào!
Võ tôn ngắn gọn.
– Đúng! Vợ chồng ta cũng cắt hết binh khí bán cho Lâm gia!!!
– Ta sẽ nói con trai ta dần dần thâu tóm lại quyền lực, tìm cách phế chức đại tướng quân của hắn nhưng việc này cần có thời gian, còn sau đó việc báo thù phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi!!
Trần hạ trưởng lão nói.
– Được rồi! Vệ Minh ta trực tiếp cho ngươi vào thiên tài doanh tu luyện từ sáng mai, cung cấp tài nguyên tu luyện giúp ngươi nhanh chóng nâng cao thực lực!!
Viện trưởng nói.
– Vệ Minh xin đa tạ 5 vị trưởng lão và viện trưởng lão! Ơn này vệ kinh ghi khắc sau này mọi người có chuyện gì xin cứ mở lời Vệ Minh tuyệt không chối từ!!
– Tốt! Ta đang muốn nhờ ngươi 1 việc đây! Võ tôn trưởng lão nói.
Xin trưởng lão cứ nói!
– Làm cháu rể ta!
– Ặc Vệ Minh xin cáo lui…
– Đứng lại thằng nhóc kia…
– Vậy là bước đầu kế hoạch cô lập Lâm gia đã thành công, việc tiếp theo là nâng cao thực lực báo thù!
Vệ Minh quyết tâm bắt tay vào tu luyện.
Nhìn định danh bảng tên mình đứng cao nhất chễm chệ, Vệ Minh lâng lâng 1 cảm giác tự hào, mẹ ơi mẹ thấy không…
Vệ Minh siết chặt bàn tay sát khí nổi lên ngùn ngụt.
– Vệ Minh! Đi thôi ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi!
Viện trưởng xuất hiện sau lưng bất thình lình nói.
– Thiên tài doanh từ lúc thành lập đến nay do ta trực tiếp đào tạo và chỉ huy, một số ra ngoài làm nhiệm vụ, một số gia nhập thế lực khác, một số ngã xuống…
Viện trưởng chầm chậm nói.
– Ngã xuống???
– Ngươi tưởng thiên tài là không chết à? Sai rồi quá sai!! Trái lại thiên tài là cái đích mà người ta càng muốn ngắm tới nhiều hơn! Ngươi thấy đấy thế lực đại lục ta 4 đế quốc nắm giữ nhưng thật chất phải nói là do 10 vị đại nhân phía sau nắm giữ thì đúng hơn!!
– Nếu để cho 1 đế quốc có nhiều quá thiên tài xuất hiện tu luyện lên đến Nhất Bát Nhất cửu thì ngươi nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào??
– Chiến tranh! Thôn tính các đế quốc còn lại!!
Vệ Minh nói.
– Ừm! Chính vì thế các cuộc ám sát, tử chiến xảy ra trên đại lục này như là 1 chuyện bình thường hàng ngày, đáng tiếc cho cha ngươi được Nam quốc cố gắng bảo vệ, vượt qua bao đối thủ nhưng lại bị người nhà… Đáng tiếc… đáng tiếc… a!!!
– Ta hiểu rồi!
Vệ Minh thầm cân nhắc, quyết tâm cường đại, không để mình như 1 con chuột muốn người ta mặc tình xử thế nào thì xử.
– Được rồi! Ngươi ở tại biệt viện của Lâm Kỳ Lục đi, 2 ngày sau suối linh khí mở ra cho ngươi ngâm mình tu luyện, tẩy tủy kinh mạch, 1 tháng sau ta đích thân khảo nghiệm rồi ban bố nhiệm vụ cho ngươi!!
– Đa tạ viện trưởng!
Vệ Minh đi vào biệt viện của Lâm Kỳ Lục chết để lại, 1 nơi tràn đầy linh khí do nằm gần con suối, khung cảnh nho nhã khiến tâm người ta bình thản hưởng thụ, Vệ Minh ngồi xuống tu luyện.
…
– Võ Mị Nương! Ta có nhiệm vụ cho cháu đây.
Võ tôn trưởng lão vừa bưng trà vừa nhìn cháu gái mình mà cười mỉm.
– Trong thiên tài doanh có 1 thiên tài mới nổi tên là Vệ Minh!
Ta đã chấm hắn là cháu rễ của ta, ngày mai con chuyển vào thiên tài doanh ở mà tìm cách chăm sóc, hầu hạ hắn, nhanh chóng đem tim hắn nắm vào tay cho ta.
– Dạ! Mị Nương nghe lời ngoại công!
Một cô gái sắc nước hương trời mang khí chất của 1 tiểu thư tôn quý, cặp mắt lóng lánh to tròn có thể hớp hồn ngay người đối diện cúi nhẹ thân người đầy đặn về phía Võ Tôn mà e ấp gật đầu.
– Đây ngươi cầm lấy Thăng định đan, lọ thuốc này đưa cho hắn nói là thuốc ta mới chế luyện giúp tráng gân kiện thể kinh mạch rộng mở nhanh chóng hấp thụ chân khí nâng cao tu vi!
Võ Mị nhan ngây thơ không để ý thấy Võ Tôn trưởng lão đang nở 1 nụ cười ma mị.
– Dạ! Ngoại công!
Võ Mị Nương cầm lấy rồi lui ra đi sắp xếp hành trang vào thiên tài doanh ở.
…
Ở trong thiên tài doanh Vệ Minh đang đả toạ tu luyện hắn cảm nhận được hấp thụ chân khí sau khi đi vào kỳ kinh bát mạch mặc dù rất nhiều nhưng tu vi không nâng lên được bao nhiêu, phải nói là cực kỳ chậm do đan điền hắn quá rộng lớn.
– Haizzz cái kiểu này biết bao giờ mới đột phá được 1 tiểu cảnh giới đây chứ nói chi là 1 cảnh giới!!
Vệ Minh than ngắn thở dài.
– Ồ gái!
Vệ Minh mắt sáng rỡ khi thấy 1 cô gái đang bưng 1 cái gì đó bốc khói nghi ngút đi vào chỗ mình đang tu luyện.
Đẹp đẹp quá, Vệ Minh đánh giá cô gái khuôn mặt chữ xoan thon dài, ngũ quan hoà hợp làm sáng bừng khuôn mặt ngọc xinh đẹp, mang theo khí chất cao quý, sang trọng, bầu ngực to tròn, 2 đầu vú khẽ ẩn khẽ hiện nhọn lên sau mấy lớp áo lụa mỏng làm Vệ Minh nhìn chăm chú say mê.
– Nè! Ăn đi!
Cô gái để cái tô bự như cái máng lên bàn 1 cái độp.
– Oạch! Sao giống cho heo ăn vậy!
Vệ Minh bất ngờ.
– Chả phải ngươi là heo nọc sao?
– Gì vậy! Ta có quen biết cô hả? Sao mới gặp mặt đã gọi ta là heo nọc??
– Hừ! Nếu… nếu không phải tại… ép ta… đừng mong ta nấu canh cho ngươi ăn…
Cô gái làm mặt hờn giận kiểu bất đắc dĩ khiến người ta phải thương cảm.
– Sặc! Ai ép cô…
– Hứ! Ngươi giả vờ hay lắm!! Nếu không phải tại ngươi sao ông ấy bắt ta vô đây chứ!! Chán chết đi được!!!
– Ăn lẹ đi ta còn phải về báo cáo cho ông ấy nữa! Hừ tiện nghi cho ngươi quá!
– Nấu canh cho ta? Rồi bị ép? Rồi đợi ta ăn xong báo cáo? Chả lẽ là tỳ nữ nào đó của viện trưởng sắp xếp phục vụ cho mình? Mà viện trưởng này cũng thật là… Tỳ nữ thôi mà đẹp hút hồn…
Vệ Minh suy nghĩ sắp xếp lại.
– Ta nói này cô nương! Nếu cô không thích làm tỳ nữ cho ta thì để ta nói viện trưởng cho cô khỏi làm nữa! Ta cũng đâu cần người nấu nướng cho ta! Tự ta cũng nấu được mà!
– Tỳ nữ? Ngươi gọi ta là tỳ nữ! Cái tên… chết tiệt này! Ngươi… ngươi gọi lại xem… ta đập chết ngươi!!
Nói xong cô gái thân pháp lanh lẹ phóng tới vung chân vung tay đá đấm loạn xạ làm Vệ Minh phải vất vả chống đỡ, hắn vì thương hoa tiếc ngọc nên không vận chân khí mà chỉ đỡ đòn bằng tay trần.
– Này! Này! Bình tĩnh lại coi, á! Đau! Ui da con nhỏ khùng này… ngừng tay coi! Úi đau trúng mặt ta rồi…
– Nghe không? Ta nói lần cuối không dừng tay thì đừng trách ta nha!!
Vệ Minh hăm doạ.
– Xem ngươi dám làm gì ta! Ta đập bể cái miệng thúi của ngươi.
Cô gái như điên lên càng hăng chí tấn công.
Hừm! Vệ Minh bực lên vận khí chân lập tức quét nhanh 1 phát bất ngờ làm cô gái loạng choạng, tay Vệ Minh nhanh như cắt chụp người cô gái xoay nhanh lại đặt nằm sấp trên đùi mình, cái mông to tròn xinh xắn nở nang hiện rõ trong tầm mắt Vệ Minh.
“Chát!”
– Á! Á cái… tên chết bầm… ngươi dám đánh bổn cô nương.
“Chát!”
– Á… khốn kiếp! Thả ta ra… không ta giết ngươi!
“Chát!”
– Á… đừng đánh chỗ… đó…
“Chát… chát… chát…”
Tay Vệ Minh thẳng thừng vỗ lên cặp mông to trong đó cảm nhận độ mềm mại và đàn hồi, khi đánh xuống hắn còn cố ý để tay xoa xoa bóp bóp, ngón tay đôi lúc cố ý chạm nhẹ ngay khe rãnh đang lấp ló mê người.
– Kaka sao dám chửi ta nữa không?
– Hả? Dám không?
Không thấy cô gái giãy giụa nữa hay lên tiếng Vệ Minh nghiêng đầu nhìn mặt cô.
Khuôn mặt đẹp như thiên thần giờ đây lạnh lùng như 1 tảng băng, đôi môi anh đào đỏ tươi mím chặt, cặp mắt phượng long lanh ngấn lệ khiến cho Vệ Minh dâng lên 1 cảm giác đau lòng không nói được thành lời… đẹp đẹp cực phẩm a.
Vệ kinh cảm thán trong lòng.
– Buông ta ra!
3 tiếng lạnh băng không chút cảm xúc làm Vệ Minh như muốn rơi xuống hầm băng.
– Ta… ta… xin lỗi…
Vệ Minh bối rối khi nhìn vào khuôn mặt đẹp như điêu khắc đó, cảm giác như cả thế giới sai chỉ có nàng là đúng nảy lên trong đầu Vệ Minh, lật đật Vệ Minh đưa tay đỡ nàng đứng dậy.
– Á…
Tiếng thét dài như chó sói tru của vệ kinh vang lên khắp thiên tài doanh khi hàm răng ngọc của cô nương nọ cắm phập vào bắp tay Vệ Minh không nhả.
– … ắn… ết… ươi…
Âm thanh không rõ ràng của cô gái khi vừa cắn vừa nói…
Ít phút sau viện trưởng, Trần hạ trưởng lão lập tức có mặt ngay biệt viện của Vệ Minh vì bị tiếng hét kinh động, đập vào mắt họ là 1 tình huống dở khóc dở cười.
– Ặc… cháu gái… thả… à không… nhả… hắn ra đi…
Trần hạ trưởng lão nhào tới can ngăn.
– Hắn dám đánh cháu…
– Cháu… Trần hạ trưởng lão? Đây là…
Vệ Minh hỏi.
– Nó là cháu ta Trần Trang Ngọc!! Vệ Minh đánh cháu à? Hắn đánh ở đâu cho ta xem vết thương nào!
– Hắn… hắn đánh ở… tên chết bầm!!! Ngươi chờ mà xem bổn cô nương báo thù!!!
Nói xong Trần Trang Ngọc bực dọc nghiến răng dậm chân quay lưng bỏ đi nhanh chóng, khổ một cái là cặp mông bị Vệ Minh vỗ bốp bốp làm nàng đau nhức khiến bước chân nàng tập tễnh nhưng lạ cái là một cảm giác lạ lạ khoái cảm lại nảy lên trong đầu cô…
– Chuyện gì vậy?
Trần hạ hỏi, Vệ Minh đáp lời kể đầu đuôi không dám giấu 1 chữ…
– Hắc hắc! Ngươi cũng giỏi lắm đường đường là công chúa Nam quốc mà ngươi dám gọi là tỳ nữ, còn dám đét mông người ta… hắc hắc giỏi giỏi…
Trần hạ nghe xong phá lên cười.
– Trần hạ trưởng lão tha lỗi! Tại ta… không biết!!
– Không tha… không tha được rồi… ngươi có biết ngươi đã phạm phải 1 quy định của hoàng gia ta không? Đó là ngươi đã đánh mông ai thì phải cưới người đó… căng rồi căng rồi… thôi thì để ta định ngày cho thành hôn… à hay động phòng trước cũng được… hắc hắc!!
– Ặc… trưởng lão lại đùa ta…
– Ta mà đùa ngươi à!! Hừ ta lấy danh phận là cha của hoàng đế ra đảm bảo đây là quy định của hoàng gia ta từ lâu đời đấy!!! Thôi vậy đi… ta đi trước!!
Nói xong Trần hạ phóng đi như tên bay, trong lòng còn đang cười khà khà.
Lừa ta à! Chậc… nhưng mà đẹp thế ta đành chấp nhận thôi… haizzz kakaa.
Vệ Minh tự luyến đứng cười giơ bàn tay nhớ lại gương mặt xinh đẹp và sự đàn hồi của cặp mông Trần Trang Ngọc.