Phần 4
Rào… rào… cơn mưa lớn kéo theo sấm chớp đì đùng, kéo Vệ Minh thoát khỏi những suy nghĩ rối ren không lối thoát.
Ting… teng… ting.
Tiếng chuông cửa vang lên, Vệ Minh bật dậy chạy ra ghé mắt dòm… công an… aa… chết tiệt… không được… không thể bị bắt lúc này được… Vệ Minh nhanh chóng chạy ra cửa sau lao đi trong cơn mưa.
Vốn dĩ Vệ Minh do lo sợ nên thần hồn nát thần tính, thật ra công an xuống chỉ là bất quá gửi giấy triệu tập lên lấy lời khai vì bên công an chỉ mới nhận được thư tố cáo của bên người nhà cô ca sĩ còn phải xác minh, thu thập bằng chứng… vvvv nhưng áp lực cả ngày nay làm Vệ Minh mất đi sự sáng suốt thường ngày.
… rào… rào… cơn mưa nặng hạt kèm sấm chớp liên tục vang rền, 1 cô gái mặc đồ bộ lê bước trên cây cầu đang xây dở nửa chừng vắng ngắt lạnh tanh, mưa hay nước mắt cô đang tuôn dài trên khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện, chính là cô, ca sĩ lý nhã vân, sau khi công bố hết tất cả, những bằng chứng về tên ông bầu khốn nạn bắt cô phải phục vụ cho 3 tên đàn ông già dâm đãng, hắn dùng chính những tấm hình giường chiếu của cô với hắn khi cô chưa nổi tiếng để bắt ép cô phải làm điều đó, bọn đó đùa bỡn cô như 1 công cụ, như 1 con chó, bắt cô trần truồng bò quanh sàn nhà liếm rượu, liếm sạch cơ thể bọn chúng không được sót chỗ nào, những lỗ nhị hôi hám của bọn chúng làm cô nôn ói, van xin.
Nhưng điều đó không làm bọn chúng mảy may bỏ qua, bọn chúng càng hăng hơn nhét con cu mập mạp hết vào miệng cô, lút cán đến khi cô trợn mắt, nôn ói ra mới hả dạ, mà cô đã làm gì sai? Cô đi hát kiếm tiền thậm chí đủ nuôi cả bọn chúng, cô chỉ xin bọn chúng đừng bắt cô đi tiếp những ông già, những mối quan hệ làm ăn của bọn chúng thôi mà bọn chúng đối xử với cô như vậy.
– Cãi hả mậy! Mày nên nhớ một tay tao dựng mày lên được! Nổi tiếng hả! Mày ngon rồi hả! Bốp… bốp… 2 bạt tai vào mặt cô.
Cô van xin, khóc lóc, nhưng những tiếng khóc đó càng làm bọn chúng điên hơn, 2 thằng bọn chúng bế thốc cô lên mỗi thằng 1 bên nâng 2 chân cô, thằng còn lại nhét nguyên cả đầu 1 chai bia vào lồn cô.
– A… a… á… tha cho em… á… em không dám nữa… á.
– Con mẹ mày giờ mới xin tha hả! Hôm qua thái độ với tao hả!
Thằng đứng giữa mạnh bạo hơn nhét sâu chai bia vào lồn cô, rồi thụt ra thụt vào, cô đau đớn, vô thức rên la xin tha.
– Dm tao nói lần cuối mày mà còn thái độ tao xiên nát lồn mày nghe chưa!
Nói xong thằng giữa lột quần đưa con cu dài thòng vô lồn cô mà nhấp, 2 thằng đứng 2 bên ra sức đong đưa nhấp nhịp phụ theo.
Phập… phập… phập… những cái nhấp sâu hoắm của tên kia làm cô đau đớn la hét, 2 thằng kia bắt cô lấy tay cầm cu chúng mà sục.
– Sướng không con đĩ! Sướng không? Con mẹ mày câm hả?
Chát! Chát!- Lại 2 cái tát làm cô phải buột miệng nói theo điều chúng muốn…
Cả người cô vô lực đau đớn chịu trận, 3 thằng thay phiên nện cô kéo dài cả 2 tiếng, cô khóc không thành tiếng, chết đi sống lại trong tâm trí và thân xác vì nhục nhã, đau đớn…
Cô tìm lấy cái chết để giải thoát… người nhà phát hiện, cô được một cánh tay mạnh mẽ kéo trở lại cuộc sống, khuôn mặt người đàn ông đó góc cạnh, tuấn tú nhưng cũng chính khuôn mặt đó lại để cho cô ô nhục thêm lần nữa, cô biết, cô biết hết tên bác sĩ biến thái đó chạm bàn tay bẩn thỉu vào người cô khi cô đang đấu tranh giành sự sống, hắn bóp vú vô, chạm vào lồn cô thậm chí còn đứng… sục ngay trước mặt cho cô xem… cô là ca sĩ nhưng sao ai cũng coi cô như con đĩ mà giày vò, mà xâm hại… sự uất ức trở lại mạnh mẽ hơn nhưng cô vô lực đối phó bọn chúng nên lần này cô tung hết tất cả những gì cô có, danh tiếng, địa vị, cuộc sống để chỉ cho bọn chúng mọt gông trong tù…
Cô kể hết, viết hết tên những tên đã xâm hại cô để lại trong thư tuyệt mệnh đến cái tên cuối… Vệ Minh… cô đắn đo nghĩ cũng tội dù gì tên biến thái này có sờ soạng mình nhưng cũng chưa làm gì mình, dù gì cũng đã cứu mình 1 lần từ cõi chết, nên cô sửa lại thành… do cô bị ám ảnh tâm lý, bác sĩ Vệ Minh khám cho cô mà cô tưởng những tên đó đang xâm hại cô nên cô hoảng loạn công bố với báo chí là Vệ Minh hiếp dâm cô, cô thật lòng xin lỗi! Dù gì tên đó chắc cũng sẽ chối thôi hắn có hiếp mình đâu, chắc sẽ không sao! Dù gì cũng nhờ hắn mà vụ này mới nổi lên báo chí rần rần nếu không thì mình tố cáo mấy tên kia sẽ bị ém nhẹm ngay!
Cô viết xong vội vã để lại trong hộc tủ bệnh viện rồi tranh thủ lúc người nhà đi kiếm Vệ Minh dần cho 1 trận cô lẻn trốn viện và lang thang thơ thẩn đến đây… cô leo lên thành cầu nhìn xuống dòng sông đang chảy xiết…
Ở 1 cây cầu khác có 1 bác sĩ hiếp dâm nổi rần rần trên báo chí hôm nay đang đứng trên thành cầu hứng trọn cơn mưa xối xả…
Mình hết thật rồi! Hết thật rồi!
Tuyệt vọng, bất mãn, tự trách dồn dập tràn ngập tâm trí Vệ Minh… phải chi những lời của cô ca sĩ kia, hay thư tuyệt mệnh được công bố sớm tí thì Vệ Minh đã thoát 1 kiếp nhưng tất cả đã quá muộn…
Sấm chớp vang vọng đùng đùng như muốn ngăn cản suy nghĩ dại dột của Vệ Minh và lý nhã vân.
2 con người, 2 số phận tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm thậm chí là cùng giờ cùng phút…
Đồng loạt gieo mình xuống dòng sông kết thúc 1 trong những bi kịch của cuộc sống, ai mạnh mẽ thì bước qua, ai yếu đuối thì ngã xuống như 1 quy luật đào thải của tự nhiên.
Vệ Minh ngã xuống sông bên tai vang vọng tiếng sấm chớp đưa tiễn…
Chấn động thư tuyệt mệnh của ca sĩ lý nhã vân, bác sĩ Vệ Minh vô tội!!
Tội ác của ông bầu ca sĩ lý nhã vân, bác sĩ Vệ Minh bị đổ oan.
Tin shock, phát hiện xác nghi vấn là của bác sĩ Vệ Minh và ca sĩ lý nhã vân…
Bác sĩ Vệ Minh chết oan!!!
…
– Ùm… oành… vậy là chết sao! Nhẹ nhàng quá! Mà sao thấy lạnh thế! Chả lẽ mình chết dưới nước nên bị lạnh sao?
… Những suy nghĩ dồn dập trong Vệ Minh.
– Ư đau đầu quá!
Vô thức Vệ Minh đưa tay sờ đầu nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Gì đây! Chả phải mình chết rồi sao? Sao lại…
– Oách sao tay chân mình nhỏ xíu lại thế này! – Vệ Minh đưa tay sờ mặt, sờ tay, sờ bụng, sờ tùm lum.
– Cái quái gì đây! Mơ à! Sao mình nằm bên bờ sông này vậy!
Vệ Minh đưa tay đập đập lên đầu mình, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt xa xa là 1 núi dốc đá cao tầm 7 8 mét, con sông chạy vắt ngang uốn lượn, sau lưng là cây cối lạ mắt đóng đưa rì rào.
– Éc cây gì đây! Cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới thấy, đù con gì mới chạy ngang nữa vậy! – Vệ Minh hốt hoảng.
– Anh hai, a không sao chứ! – Vệ Minh thấy một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi mặt mày lo lắng chạy từ phía xa tiến lại gần mình.
Anh hai? Mình sao… Vệ Minh nhìn quanh quẩn.
– Anh có sao không! Em nói rồi a chưa đột phá Nhất Nhân thì chưa vận động nhất khí để nâng cơ thể được đâu, té đau hôk hihi – Vệ Minh á khẩu, cái gì là nhất nhân? Cái gì là nhất khí?
Sao không trả lời em? A hai có sao không… Vệ Minh ừm ờ trả lời không sao…
– Anh hai sao vậy! Thôi đừng buồn, rồi anh hai sẽ làm được mà – cô bé nói xong mặt xị xuống, bày ra một bộ mặt buồn trông dễ thương vô cùng khiến Vệ Minh cũng phải động tâm an ủi.
Hì anh hai không sao! Mà… đây là đâu vậy?
Vừa hỏi xong cô bé quay qua nhìn Vệ Minh như người ngoài hành tinh đứng hình một lúc lâu, cô bé kéo tay Vệ Minh ba chân bốn cẳng chạy về.
– Mẹ ơi! Mẹ! Anh hai bị gì đó! Kỳ lắm! – Cô bé kéo Vệ Minh về tới một ngôi nhà đơn sơ trông cũng xinh xắn.
Liền sau đó là 1 phụ nữ tuổi chừng ba mươi mấy chạy ra, chạy tới ôm Vệ Minh ngó nghiêng từ trên xuống như kiếm vết thương.
– Anh hai con bị sao?
– Anh hai giống như không nhớ gì á!
– Lâm Minh con sao vậy! Nói cho mẹ biết! – Con không nhớ gì sao?
Lâm Minh? Tên mình sao? Đây là mẹ mình? Chả lẽ mình chết linh hồn bị xuyên không như trong truyện sao, thân xác của mình giờ là thằng nhóc này…
Thấy Vệ Minh không trả lời, mẹ hắn càng lo hơn hỏi dồn dập cô bé kia, cô bé vừa khóc vừa nói Vệ Minh vừa tập khinh công từ trên dốc đá kia nhảy xuống cái bị vậy luôn.
Mẹ cô bé cắn môi kéo Vệ Minh vào nhà, để cho ngồi lên giường rồi dặn cô bé kia ở nhà trông anh xong tất tả chạy đi.
Vệ Minh ngồi ngó nghiêng căn nhà đơn sơ phải nói đúng là nghèo, 1 cái giường, 1 cái buồng ngủ, 1 bộ bàn ghế đơn sơ, bếp lò đang cháy lửa nhưng khiến vệ kinh chú ý là lửa không được đốt thành than hay củi mà là 1 cái hộp thiết kế vuông vắn nhỏ cỡ bàn tay, thú vị Vệ Minh hỏi.
– Cái gì đó em!
– Cái bàn hoả! Hức anh hai không nhớ gì hết hả! Anh hai.
Cô bé ôm Vệ Minh khóc thút thít.
– Ai làm ra… – Vệ Minh hỏi.
Tranh thủ Vệ Minh dỗ ngọt cô bé rồi hỏi thông tin, đây là 1 đại lục có tên Nhất Đế, đại lục do 10 vị cao thủ cấp Nhất Bát nắm giữ.
Đây là 1 đại lục cường giả vi tôn, lấy võ phục người, tu vi, nghề nghiệp làm thước đo giá trị con người, chỉ cần có thực lực là vương pháp, kẻ mạnh được tôn sùng, kẻ yếu bị khinh rẻ.
Đại lục Nhất Đế chia làm 4 đại đế quốc lần lượt hướng Đông có Đông hoàng đế quốc do 2 vị Nhất Bát thủ hộ, phía Tây là Tây hoàng đế quốc do 2 vị Nhất Bát thủ hộ, Nam có Nam hoàng đế quốc do 2 vị thủ Nhất Bát thủ hộ và cuối cùng Bắc có Bắc hoàng đế quốc do 3 vị Nhất Bát thủ hộ, và 1 vị là bang chủ Âm Dương Bang nổi tiếng cả đại lục tu vi Nhất Cửu, chỗ Vệ Minh ở là Nam hoàng đế quốc.
Nơi đây tồn tại 2 loại cơ bản Võ giả và Nghiệp giả, võ giả chủ yếu tu luyện nhờ Nhất Khí tồn tại trong thiên địa, tùy thiên phú, ngộ tính của mỗi người mà tốc độ tu luyện khác nhau, hệ nguyên tố cũng khác nhau phổ biến phân biệt kim, mộc thuỷ, hoả, thổ ngoài ra còn có các loại nguyên tố khác nhưng lại rất hi hữu, hiếm gặp như nguyên tố Lôi, Phong, Ám, Quang, Băng.
Thông thường võ giả chỉ có thể tu luyện được 1 hệ nguyên tố, thiên phú tốt hơn thì 2 nguyên tố nhưng cũng hiếm gặp và được xưng là thiên tài trở thành đối tượng được các thế lực bồi dưỡng. Người có 3 nguyên tố là siêu thiên tài gần như là đệ tử hạch tâm được các thế lực tranh nhau lôi kéo, còn 4 nguyên tố trở lên… chưa bao giờ xuất hiện.
Võ giả phân chia cấp độ lần lượt là Nhất Nhân, Nhất Nhị, Nhất tam, Nhất tứ… đến Nhất Cửu mỗi cảnh giới lại chia làm mười trọng.
Nghiệp giả bao gồm các chức nghiệp như luyện dược sư, luyện kim sư, luyện khí sư… bao gồm các việc chế tạo binh vũ khí, các kim khí phục vụ thường ngày như cái món bàn hoả mà nãy Vệ Minh hiếu kỳ, tất nhiên có những món dùng trong chiến đấu cũng đa dạng như nhẫn trữ vật, ám khí… vvv.
Nghề cao quý nhất là luyện dược sư chuyên luyện đan dược, dược vật phụ trợ tu luyện cho tất cả võ giả cũng phân ra làm mười cảnh giới Luyện Dược Nhất Nhân, Luyện Dược Nhất Nhị, Luyện Dược Nhất Tam đến cuối cùng… Đan dược do Luyện dược sư luyện ra phân biệt sơ, trung, cao, thượng, đẳng.