Phần 5
Ngồi nghe cô em gái bất đắc dĩ thông não, Vệ Minh hiểu ra 1 phần thế giới mà mình bị đưa tới bao nhiêu lo lắng đã được thay thế bằng cảm giác phấn khích ở 1 đại lục mới, đại lục sử dụng võ để nói chuyện, kaka thằng nào bố láo anh đấm chết, à mà chả biết mình ở cấp nào nhỉ? Đem câu hỏi, hỏi em gái.
– Võ giả phổ thông!
– Oạch cái thằng cùi bắp này ngay cả Nhất nhân cũng không đạt tới, Vệ Minh lầm bầm xong quay qua hỏi em gái đạt tới cấp mấy, cô bé mỉm cười vận công đưa tay phải lên… Vệ Minh há hốc miệng khi thấy từ bàn tay đó hiện lên 1 đoàn cầu nước hình tròn lơ lửng xoay tròn trên tay cô bé biến dạng dài ra, thu vào.
– Võ giả nhất nhân! Thuộc tính thuỷ.
… Vệ Minh hiểu rõ chỉ đạt tới cấp bậc võ giả nhất nhân mới có thể ngưng tụ thuộc tính.
– Đù má mình còn cùi hơn cái nhóc nhỏ 6 tuổi này nữa! Ông trời bất công đã xuyên không thì cho vô thằng nào trâu trâu tí cho vô cái thằng cùi này thì ăn cám à!
… Vệ Minh lầm bầm.
À mà tu luyện là tu sao?
– Vệ Minh hỏi.
Biết Vệ Minh mất trí, em gái nhỏ từ tốn trả lời không nóng giận.
– Anh hai đọc sách đi nè! Thường ngày mẹ dặn anh hai đọc sách để vững căn cơ mà anh hai toàn nhảy vô tập luôn không à! – Cô bé chu miệng nói rồi đi tới một hộc tủ lấy ra 1 cuốn sách đã sờn cũ, có lẽ đã được đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Võ giả tu chân? Vệ Minh đọc tiêu đề, rồi lật tiếp trang sau, sách này có lẽ là sách phổ thông bán đại trà rộng rãi cho bình dân bách tính đọc nên viết và vẽ rất dễ hiểu, Vệ Minh liếc sơ qua thấy sách vẽ một người ngồi xếp bằng, vận khí vận chuyển Nhất khí ngoài thiên địa dung nhập vào bụng dưới, à cái này chắc đan điền nè!
– Vệ Minh tự hình dung, xong đẩy nhất khí đi khắp kỳ kinh bát mạch bao gồm Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều mạch, Âm kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch.
Với trình độ y khoa của Vệ Minh thì cũng biết sơ sơ mấy cái đồ bỏ này, chỉ cần khơi thông các mạch này đồng thời hấp thụ Chân khí của thiên Địa bù đắp vào lấp đầy kỳ kinh bát mạch thành lực lượng của mình là có thể đạt tới đỉnh cấp của võ giả ở đại lục này chỉ cần xông phá hoàn toàn 8 mạch là có thể đạt tu vị Nhất bát thọ mệnh 800 năm, nghe thì dễ nhưng có võ giả cả đời người không thể vượt qua được 3 cửa ải đầu của kỳ kinh bát mạch.
Cao thủ hàng đầu của đại lục là Nhất cửu đệ nhất trọng tức là công phá được 8 mạch sau đó bước vào Luyện Tâm là đạt tới cửu trọng.
Chìm đắm trong suy nghĩ Vệ Minh dứt khoát đóng sách làm thử, ở trái đất nghe tới tới vận khí đan điền Vệ Minh chả hiểu là gì, có rặn ỉa thì hiểu, còn ở đây chỉ cần ngồi xếp bằng hơi gồng nhẹ người tập trung tinh thần vào đan điền Vệ Minh lờ mờ có cảm giác thư thái, không khí xung quanh như đang tụ tập hội tụ xung quanh mình, cảm giác không khí dần hội tụ thành từng đường chỉ mỏng chui vào đan điền, ngày càng trương cứng lên Vệ Minh thử tập trung ý chí dẫn dắt luồng khí đó đi theo mạch máu đến mạch đầu tiên Nhâm mạch, Vệ Minh cảm thấy một luồng khí nóng và một luồng khí lạnh sau lưng đồng thời song song di chuyển theo luồng Nhất khí mình đang vận chuyển đập vào Nhâm mạch…
Phụt…
Vệ Minh phun 1 búng máu tươi, bên tai vang vọng tiếng lo lắng của cô em gái, bừng tỉnh Vệ Minh nói mình không sao rồi ngẫm nghĩ, chắc quá! Một tấm màng màu ngăn cản toàn bộ luồng khí của Vệ Minh dẫn tới làm dư chấn buộc phát ngược lại khiến Vệ Minh chấn động phun máu, có thể mình chưa tích tụ đủ đã vội công phá, hay cũng có thể đan điền mình chưa đủ to để có thể chứa thêm nhiều luồng khí dẫn đến châu châu đá xe.
Anh hai đừng cố quá sẽ tổn thương kinh mạch khó chữa trị ảnh hưởng đến sau này á! A hai đói không em nấu cháo cho anh hai ăn nha!
Gần 10 năm rồi mới có người lo lắng cho mình như vậy! Là cảm giác lo lắng thật sự, trong lòng Vệ Minh ánh lên 1 tia ấm áp.
– Ừ thôi nghỉ chút để anh hai phụ em nấu cơm! – Vệ Minh đứng dậy nhưng cảm giác choáng váng ập tới khiến hắn lãi ngã bật ra sau.
– Hihi kinh mạch a đang hỗn loạn, anh hai điều tức đi! Để em nấu được rồi!
… Cô bé nghĩ thầm nào giờ anh hai mình có dịu dàng vậy đâu ta, toàn chọc ghẹo cau có với mình, nhất là từ khi mình đột phá Nhất Nhân, sao nay anh hai dịu dàng thế? Còn đòi phụ minh nấu cháo!!
Vệ Minh nghe lời xếp bằng ngồi vận khí điều tức cố gắng điều khiển những luồng Nhất khí khi nãy va đập đang toán loạn lại và dồn ép chúng về đan điền, được vài vòng Vệ Minh hít sâu đứng dậy cảm thấy mình khá hơn.
Nhìn qua thấy em gái mình bưng cho 1 tô cháo trắng, Vệ Minh nhìn rồi hỏi.
– Sao em không ăn!
– Em chưa đói! Đột phá Nhất Nhân em có thể hấp thụ 1 ít Nhất khí nên có thể… 3 ngày không ăn mà không thấy đói!
– À ra thế!
Vệ Minh không khách sáo bưng tô cháo lên húp 1 cái rột, oạch mặn quá! Vệ Minh nhăn mặt.
– Xin lỗi anh hai em lỡ… bỏ hơi nhiều muối!!
Cô bé le lưỡi xụ mặt.
– Haha không sao ngon mà!
– Anh hai ăn hết cho coi.
Ăn xong Vệ Minh âm thầm lấy cuốn sách võ giả tu chân tiếp tục đọc và nghiên cứu.
…
Lâm Minh, Lâm Minh mẹ mời được 1 vị luyện dược nhất nhân chuẩn bệnh cho con nè! Con sao rồi có gì khó chịu không?
– Tiếng của bà mẹ cái thân xác này vang lên ngoài sân.
Thì ra nãy giờ bà cô này chạy đi mời bác sĩ cho mình chứ! Khakha đường đường là 1 bác sĩ giờ lại phải để 1 bác sĩ khác khám cho mình.
– Vệ Minh tếu táo trong suy nghĩ.
Cảm nhận được sự chân thành, lo lắng khiến lòng Vệ Minh ấm ấp nhen nhóm lên 1 ý vị gọi là gia đình thật sự Vệ Minh ngần ngừ rồi.
– Mẹ… con không sao!
– Con không sao thật chứ! Con nhớ gì không!
Vệ Minh lắc đầu…
Từ phu nhân để ta chẩn đoán cho công tử.
Luyện dược sư nhất nhân là 1 vị mới vô nghề cứ như là cảnh giới Nhất Nhân của nhỏ em gái kia vậy! Haizzz thôi kệ cứ cho ổng chuẩn đoán xem.
Vị luyện dược sư nhất nhân giơ tay phải lên tạo ra 1 viên cầu nhỏ xíu cỡ ngón tay út rồi bắn về mi tâm Vệ Minh, viên cầu bay lơ lửng rồi dung nhập vào mi tâm Vệ Minh, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ đỉnh đầu xuống tứ chi đi qua các bộ phận trong cơ thể chừng độ 1 nén nhang vị này lắc đầu nói với Từ phu nhân.
Công tử không có bệnh gì hết, chỉ là chân khí có chút toán loạn, ta đưa cho phu nhân 1 viên đan dược bình ổn khí huyết chỉ cần cho công tử đây uống vào là sẽ ổn… còn về việc mất trí nhớ… thứ cho ta vô năng không tìm ra căn nguyên việc này, có thể để công tử đây nghỉ ngơi vài ngày có thể trí nhớ sẽ quay lại.
Cảm ơn đại sư, Từ phu nhân lấy ra 1 túi bạc đưa cho vị này rồi tiễn ra cửa… khuôn mặt bà thoáng lo lắng cau mày.
Bà quay vô nhìn Vệ Minh rồi đưa viên thuốc bảo uống, Vệ Minh nhìn viên thuốc đen thui mặt vỏ ngoài thô nhám nhìn như viên thuốc chuột, uống được hả trời! Nhìn ớn quá! Nhưng trước mắt vị Từ phu nhân mà Vệ Minh gọi là mẹ kia đang nhìn mình chăm chú nên Vệ Minh nhắm mắt nuốt đại, viên thuốc trôi tuột xuống bụng tỏa ra một luồng nhiệt ấm áp…
Đúng ra khi phục thuốc ở đại lục này người ta phải vận khí hoà tan viên thuốc và đẩy đi khắp khí huyết cơ thể nhưng Vệ Minh không biết điều này, mà con nhỏ em cũng quên nhắc nên cái cảm giác nóng ấm cứ lan tỏa ở bụng và nằm yên đó…
Đặt Vệ Minh nằm xuống giường nghỉ ngơi.
– Mẹ tên là Từ Hoa con nhớ không? Em gái con là Lâm Phụng, con là Lâm Minh, con nhớ không? Hức hức sao con lại bị như vậy.
… Nói xong bà bật khóc.
Vệ Minh xúc động nắm tay mẹ mình rồi nói.
– Không sao! Con sẽ nhớ lại mà mẹ! Yên tâm đi! À mà ba con đâu?
Từ Hoa nghe câu này mặt thoáng ngưng lại rồi trả lời.
– Ba con… chết rồi!
Bà không ngừng rơi nước mắt mà vuốt mặt Vệ Minh, lúc này Vệ Minh được nhìn kỹ khuôn mặt người mà mình phải gọi là mẹ ở thế giới này, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt hiền từ, đôi môi chúm chím, dù không son phấn nhưng vẫn toát lên 1 vẻ đẹp dịu dàng hiền dịu, Vệ Minh liếc dần xuống cái cổ trắng ngần, cặp vú không mặc áo ngực, có lẽ thế giới này chả biết cái áo ngực là cái gì đâu mà mặc… đang đung đưa theo từng nhịp khóc nấc của cô này, chẹp… Vệ Minh nuốt nước bọt, ba mươi mấy tuổi mà nhìn như gái 20 vậy tướng tá ngon lành thế, ước gì được sờ 1 cái nhỉ!! Hehe.
Bà mẹ bất đắc dĩ của Vệ Minh phải mà biết suy nghĩ lúc này của Vệ Minh thì chắc có nước bả nhét chổi vào họng thằng con này… nhưng bả đâu biết rằng mặc dù thân xác là con bả nhưng trí óc thì đã thuộc về 1 người ở thời đại khác.
– Con ngủ đi! Mẹ đi làm việc đây!
Nói rồi vị Từ phu nhân quay lưng đi ra ngoài, Vệ Minh không quên liếc nhìn thêm bộ mông đang đua đưa trong chiếc váy rộng dài phủ đất.
Đợi mẹ mình đi Vệ Minh bật dậy, cái cảm giác nóng ấm ở đan điền nãy giờ làm hắn cứ khó chịu, thằng cu cứ ngỏng ngỏng có lẽ do cái cảm giác nóng ấm đó, Vệ Minh đưa tay kéo quần check hàng của mình ở thế giới này xem thế nào… 1 con cu dài đã mở mắt to tròn hiện ra đầy sức sống… đù xác thằng này cái gì cũng không được có mỗi con cu xài được nè! À còn bà mẹ cũng được nữa chứ há há!
– Vệ Minh thầm cười đánh giá.
Vệ Minh bước ra cửa đánh giá cảnh sắc xung quanh sẵn tìm con nhỏ em để hỏi ít tình huống nóng nóng trong cái bụng mình mà chả thấy nó đâu, Vệ Minh đi dạo xung quanh căn nhà, nhìn mấy gốc cây cỏ kỳ lạ.
Xẹt… lạo xạo…
Lại cái con lạ lạ mà mình gặp lúc ở bờ sông nữa chứ, mấy con này con gì ta nhìn giống thỏ mà lại giống sóc, nãy quên hỏi nhỏ em, nhìn thấy 3 4 con chạy nhảy lạo xạo xong đám cỏ Vệ Minh nổi ý muốn đập 1 con nướng ăn chơi, nãy ăn tô cháo nhỏ em nấu như uống nước biển vậy…
Nghĩ là làm Vệ Minh nhìn quanh thấy con dao chẻ củi đang ghim trên 1 gốc cây, Vệ Minh chạy tới chụp lấy, lặng im vừa đi vừa bò chầm chậm tiếp cận mấy con lạ lùng kia.
5… 4… 3… 2… 1 chết mẹ mày nè! Vệ Minh nhào ra bất ngờ trong lùm cỏ, con dao vút tới như tia chớp, oách lố đà, Vệ Minh cảm thấy mình ở thế giới này các giác quan như được mở rộng hơn, cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt hơn, một cú bật nhảy không cần đà cũng được 2 3 mét, nhưng điều bất ngờ đã xảy ra… cái con hình thù kỳ lạ kia tự dưng ngã vật ra đất chết trước khi Vệ Minh lố đà lướt qua, há há yếu quá mậy! Chẳng lẽ “đao khí”của mình chỉ cần lướt qua là nó chết há há.
Cầm lấy chiến lợi phẩm, con thú đầu như thỏ nhưng cái đuôi lại cong vòng như sóc, Vệ Minh khoái chí cười ha hả… rồi lột da, xẻ thịt thôi keke nghề của anh mày, gì chứ mổ người anh mày còn làm được nói chi xẻ thịt con thú nhỏ xíu như mày kaka.
Vệ Minh mạnh dạn lấy dao rọc bụng móc ruột, vứt nội tạng, chặt đầu lột da xong xuôi, đi tới lụm mấy cây củi bắt đầu nhóm lò lên, đù móa vấn đề đây rồi lửa đâu mà xài, đợi con em về hỏi nó cách xài cái món bàn hoả kia mới được, giờ sao ta? Chả lẽ đợi nó biết chừng nào, đi vô bếp đứng trước bàn hoả Vệ Minh nheo mắt suy nghĩ chắc truyền chân khí cho nó là nó tự cháy, nghĩ thế Vệ Minh đứng tấn vận khí, đưa ngón tay chỉa về bàn hoả điều khiển chân khí dồn về ngón tay để phóng ra… 1 phút… 2 phút… 5 phút, mẹ nó không phải rồi! Sao ta? À hay kiêu nó là nó cháy, thấy mấy truyện xuyên không mình đọc lúc trước đồ vật có cái có linh tính… Vệ Minh chỉ vào bàn hoả ra lệnh… cháy… cháy lên… cháy coi… cmn chứ!
Nhịn cmn cho rồi! Mệt vãi.
– Vệ Minh bực dọc la lối, ủa có cái nút gì ở kế bên cái bàn hoả vậy ta…
Cạch… bùng…
– Cái địt con mẹ có nút bấm nè! Giống bếp ga thôi có con cặc gì đâu mà nãy giờ làm bố vận khí tè le!!
– Tức tối la lối Vệ Minh đi ra ngoài lấy củi vô mồi rồi chạy ra nhóm đống lửa, lấy muối rải lên con vật đáng thương rồi xiên cây qua gác lên đống lửa… mở chảy xèo xèo làm Vệ Minh ngồi đợi mà nôn nóng.
Thơm quá! Há há chín rồi! Quất thôi!, Vệ Minh cẩn thận xé làm đôi chừa cho em gái và mẹ mình lát về ăn, rồi cầm nửa con lên quất khí thế, đù ngon quá thịt gà mình ăn lúc còn ở trái đất là đồ bỏ, Vệ Minh say sưa ngấu nghiến chỉ còn lại trơ xương.