Phần 50
– Đi thôi đệ! Ảo cảnh này không duy trì được lâu đâu! Đến nơi an toàn rồi làm gì thì làm! – Ma phương cảnh báo.
Vệ Minh nhìn Trần Trang Ngọc trong bộ áo tân nương đỏ tươi gương mặt đẹp e ấp lúng túng mắc cỡ thật là xinh đẹp vô cùng.
Tặc lưỡi tiếc nuối Vệ Minh đành tạm gác chuyện động phòng ôm Trần Trang Ngọc phi không thoát ra ngoài bỏ chạy về Nam Quốc, xác tên Âu Dương Kỳ Vệ Minh đốt bỏ thành tro tàn không dấu tích.
Trong hình dáng của Âu Dương Kỳ Vệ Minh ôm Trần Trang Ngọc lướt đi đến gần biên giới Nam Quốc thì bất ngờ bị đánh lén.
– Hoả Vân Thương!
– Bất Hỏa chưởng!
Ặc Vệ Minh nhanh nhẹn bộc phá tu vi Nhất Thất đệ bát trọng một cước nhanh nhẹn đỡ chiêu miệng la lên.
– Là ta! Sư phụ! Võ Tôn trưởng lão!
– Hử!
– Là ta nè Vệ Minh hoá giải xúc cốt vị.
– Vệ Minh!
– Đi thôi nơi này không tiện nói!
Cả 4 phóng đi trên đường Vệ Minh giải thích chuyện vừa rồi làm cả 2 người mừng vì đã cứu được Trần Trang Ngọc nhưng lại lo lắng cho Trần Hạ đang bị giam giữ đâu đó.
– Hèn gì tụi ta gặp nhau dò hỏi đến phủ Âu Dương Kỳ nhưng ta chỉ thấy đó là 1 tửu lâu bình thường! Thì ra là do ảo cảnh ngươi bày ra!
– Vậy tên Âu Dương Kỳ…
– Chết!
– Ân… tu vi ngươi bây giờ thật sự là bao nhiêu hả đệ tử? Ta dò hỏi tu vi tên Âu Dương Kỳ đó cũng đã Nhất Thất rồi mà ngươi giết là giết sao?
– Ân… ta đâu có giết!
– Thế…
– Là con giết! – Trần Trang Ngọc băng lãnh.
– Hắc hắc! Là nương tử con xử đó! Hắn dám nhìn thấy thứ không nên nhìn! Xem ra có người phải cẩn thận rồi!
– Ặc… – Nam thúc lẳng lặng lui ra sau cách xa 1 khoảng.
– Kaka đi thôi giờ chúng ta về cung giải cứu Trần Hạ trưởng lão!
Cả bọn phi không nhanh chóng chạy về hoàng cung, trên đường đi mỗi người 1 câu kể cho nhau nghe về chuyện trải qua cũng như tình hình sắp tới.
Bắc quốc, Âu Dương Bắc đang bàn chính sự thì một vệ binh chạy vào hối hả.
– Đại nhân! Đại nhân! Cấp báo!
– Nói!
– Theo lệnh của đại nhân sai bảo, bọn hạ nhân mang lễ vật qua chúc mừng thiếu chủ nhưng phủ Thiếu chủ tự dưng… biến mất!
– Cái gì? Ngươi giỡn mặt ta à!
– Dạ bẩm là thật… là thật… hạ nhân đã đích thân qua xem xét phủ Thiếu chủ giờ lại mọc lên một tửu lâu… xin đại nhân minh xét! Hạ thần không dám nói sai nữa lời! – Tên vệ binh dập đầu bật máu run như cầy sấy.
Thấy thái độ tên lính nói thật nhưng nghe sao hoang đường, nửa tin nửa ngờ Âu Dương Bắc lập tức đi qua xem.
Quả đúng như tên lính nói phủ Âu Dương Kỳ giờ biến mất mà thay vào đó là 1 tửu lầu lạ lẫm, Âu Dương Bắc nheo mắt tưởng mình nhìn lầm.
Bước nhanh vào quả thật là 1 tửu lầu bình thường người người ngồi uống rượu như bao tửu lầu khác, thật sự là quá là kỳ! Có khi nào??
– Ảo cảnh! Nhanh lập tức gọi Bật Hồn đến cho ta!
Âu dương Bắc tuy là Nhất Bát nhưng với ảo cảnh mê trận hắn không chuyên sâu, với ảo cảnh bình thường hắn còn nhận ta nhưng với ảo cảnh cao cấp thế này thực sự hắn bó tay.
– Là ảo cảnh! Xem ra người thi triển là 1 cao thủ mê trận! – Bật Hồn đến nơi liền nói.
– Phá nhanh cho ta! – Âu dương Bắc nôn nóng.
– Nhanh triệu hồi các lão sư tới đây cùng nhau công phá mắt trận!
Cả bọn đánh bừa truyền chân khí hòng phá vỡ trận, ảo trận nãy giờ do Vệ Minh vội vàng bày ra nên không chắc chắn cộng với việc bị công phá khiến nó nhanh chóng vỡ nát.
Âu dương Bắc nhanh như chớp phóng vào một thảm án xảy ra người chết la liệt máu me lênh láng.
– Chết tiệt! Con ta!!!
Âu dương bắc chạy lục tung các phòng tìm Âu Dương Kỳ nhưng vô vọng không hề tìm thấy ngay cả công chúa Nam Quốc cũng không.
– Bẩm đại nhân! Còn một số gia nhân chưa chết chỉ bất tỉnh!
– Nhanh nhanh cứu chúng lại tra hỏi mọi chuyện cho ta!
– Con ta! – Bên ngoài Bật Hồn đau đớn nhìn con gái mình nằm chết với 1 thứ gì đó đâm xuyên đầu.
Cùng 1 ngày 2 vị đại năng Bắc Quốc mất 2 đứa con.
– Bẩm đại nhân! Hạ nhân nói thiếu chủ Âu Dương Kỳ tự nhiên nổi điên giết chóc tất cả ạ!
– Người nói sao? – Âu dương Bắc nhanh chóng chạy ra ngay đám gia nhân.
– Bẩm! Công tử đang sau khi động phòng xong tự nhiên nổi điên giết chóc khắp nơi! Cả 4 bị phu nhân cũng không thoát…
– Ngươi nói bậy! – Bùm một chưởng vỗ đầu nát bét.
– Tới ngươi! Nói!
Lại nói y chang các hạ nhân khúm rúm cúi đầu sợ sệt khi nói ra nhưng biết nói gì khác bọn chúng chỉ thấy thế thì nói thế.
– Ngươi nói láo! Con ta sao lại tự nhiên giết chóc! – Lại 1 chưởng.
– Phành! – Bật hồn đã ra tay cản lại.
– Âu dương Bắc ngươi muốn diệt khẩu à! Bao nhiêu hạ nhân cùng thấy ngươi còn trốn tránh đến bao giờ!
– Không không thể là con ta! Nó làm sao lại giết phu nhân của nó!
– Ta không cần biết! Ta chỉ biết nó chính là kẻ giết con ta! Bật Hồn này thề nếu tìm được nó 1 chưởng đánh chết tại chỗ! Đền mạng cho con gái ta!
– Bật hồn ngươi dám!
– Ta có gì mà không dám!
– Hạ nhân nói với ta 4 vị phu nhân ngăn cản con ngươi lập thiếp nên thằng chó đó mới giết người chứ gì!
– Ban đầu ngươi nói muốn cho hắn làm phò mả để sau này lên ngôi Nam quốc ta còn không nói đi… nhưng một tên hèn hạ bất chấp thủ đoạn ngay cả nương tử mình cũng giết con gái của sư phụ cũng giết bất chấp mục đích tên súc sinh này ta gặp đâu giết đó!
– Mọi chuyện còn chưa rõ ràng ngươi chửi con ta là súc sinh sao?
– Như thế này mà chưa rõ ràng sao? Ngươi còn bao che đến bao giờ! Đừng tưởng ngươi lợi dụng ta và Thục nhàn hậu thuẫn cho cha con ngươi mà ta không biết! Ta chỉ nghĩ vì con gái ta đã gả cho con ngươi sau này con ngươi có lên ngôi con gái ta cũng được tận hưởng vinh hoa phú quý… thế mà giờ đây hắn tàn nhẫn giết nó!
– Bật Hồn ta hôm nay tuyên bố học viện Bắc quốc đứng ngoài cuộc chiến tranh rút toàn bộ võ giả về.
– Ngươi dám…
– Xem ta dám không? Ngươi âm mưu gì thì tự ngươi làm! Ta hỗ trợ ngươi để rồi hôm nay ta nhận được gì? Thi thể con gái ta sao?
Cuộc tranh cãi nảy lửa diễn ra kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vệ Minh không ngờ việc giết Âu Dương Kỳ mang đến sự chia rẽ trong Bắc Quốc như vậy.
Về đến hoàng cung cả 4 người nhanh chóng tiến nhập trong bí mật về cung của Trần Trang Ngọc, lập tức công chúa tỏ ra uy quyền của mình sai thái giám cung nữ hầu hạ trong cung giữ bí mật việc nàng về cung và ra sức tìm hiểu Trần Hạ lão sư đang ở đâu.
…
– Vệ Minh cẩn thận! Ta cảm thấy có 1 Thất Bát đang ở phía đó trong cung! – Ma phương cảnh báo.
– Nhất Bát à có thể là nữ Nhất Bát của Bắc quốc! Ở hướng nào?
– Phía Tây!
– Đó là thiên lao của hoàng cung! Chúng ta nhanh đi cứu người chắc chắn nội công ta ở đó! – Trần Trang Ngọc lòng như lửa đốt.
– Bình tĩnh có 1 Nhất Bát, khó chơi đây!
– Xem ra phải đánh lén 1 kích tất trúng mới được!
Vệ Minh âm trầm ngồi xuống tiêu hoá chân khí hút được mấy bữa nay.
– Phành! Nhất Thất đệ cửu trọng!
– Không được Nhất Bát sao? – Vệ Minh hơi thất vọng.
– Ngươi tưởng đột phá Nhất Bát là đơn giản sao? Cha ngươi năm xưa kẹt ở đó mãi không lên được phải lặn lội đi tìm kiếm cơ duyên đấy! – Nam thúc nói.
– Thôi kệ chắc cũng đủ chiến với tên Nhất Bát đó rồi! Ma phương huynh! Huynh cảm thấy sao?
– Để ta bày mê trận hỗ trợ đệ may mắn có thể được!
– Được vậy chiến thôi!
Vệ Minh bắt tất cả ở cung Trần Trang Ngọc đợi hắn một Nhất Bát cao thủ không phải chuyện đùa. Hắn lập mưu dụ cả 3 người vào phòng rồi bày ảo trận nhốt cả 3 lại tránh cho làm loạn bám theo hắn rồi chết oan.
Làm xong mọi việc vệ minh âm thầm 1 mình 1 bóng bước đi về thiên lao.
– Lâm đại tướng quân giá lâm! – Những tên lính gác lập tức cúi chào.
– Ừm ta cần nói chuyện với 1 tù nhân các ngươi lui ra!
– Vâng đại tướng quân! – Danh vọng của Lâm Kỳ Nam trong quân đội khỏi phải nói còn hơn cả lệnh hoàng thượng, một tiếng lệnh ai dám cãi.
Vệ Minh đi vào thiên lao như 1 mê cung giam giữ tù nhân tầng tầng lớp lớp phòng giam hôi hám dơ dáy.
– Đi thẳng tới nữa! Sắp tới rồi khí tức ngày càng mạnh! – Ma phương chỉ.
– Đây ngay ở phía dưới!
Vệ Minh nhìn quanh quất xung quanh là tường đá không thấy 1 lối đi nào!
– Có lẽ có cơ quan! Cùng tìm nào!
Vệ Minh và ma phương cùng dò xét tìm kiếm cơ quan chỉ chốc lát chìa khóa đã được dò ra đó là 1 viên gạch trên tường, chỉ cần ấn vào cửa đá tự động mở ra.
Vệ Minh hít một hơi lấy bình tĩnh rồi bước vào đi xuống cầu thang đá chuẩn bị đối mặt 1 vị đại năng nữ cường Bắc Quốc.
– Lâm Kỳ Nam? Sao ngươi tới đây?
Tiếng nói phát ra từ 1 nữ nhân xinh đẹp, Nhất Bát có thể sống đến 800 năm, không biết vị nữ cường này tuổi thật bao nhiêu tuổi nhưng nét xinh đẹp động lòng người, nhìn như gái 30 ở thời đại Vệ Minh, lứa tuổi mà người phụ nữ chững chạc đầy sức sống căng tràn.
– Quả là mỹ nhân phải không ma phương huynh hắc hắc!
– Ma phương? Huynh đâu rồi!
– Uậy! Đâu mất rồi!
Ma phương cắt thông linh biến mất làm Vệ Minh hơi ngạc nhiên.
– Ân ta tới tìm tên Trần Hạ! Ngươi biết rồi đó ta có thâm thù đại hận với tên Vệ Minh, hắn giết 2 đứa con trai ta! Nhưng hắn trốn đâu mất tăm mất tích mà Trần Hạ là trưởng lão của học viện giảng dạy cho hắn! Hôm nay ta tìm đến để dò hỏi 1 ít thông tin xem hắn có biết tên kia trốn ở đâu không?
– Ân ra là vậy! Đại sự sao rồi?
– Cơ bản theo đúng kế hoạch đợi bên Bắc Quốc xuất binh qua biên giới ta sẽ dẫn đại quân của ta về kinh thành bao vây đến lúc đó tên hoàng thượng sẽ thoái ngôi thôi.
– Ân ta đã hỗ trợ các ngươi trong kế hoạch này! Sau khi thành công ta muốn các ngươi lập tức thực hiện lời hứa cho ta! Ta đã đợi quá lâu rồi…
Lục lại ký ức của Lâm Kỳ Nam Vệ Minh nhìn thấy Âu dương Bắc, Bật Hồn và Lâm kỳ Nam có hứa sau khi kế hoạch thành công sẽ toàn lực sai ba quân tướng sĩ lục tìm tung tích Âm Dương Bang tổng phân đà mà mục đích chính là tìm bang chủ Âm Dương Bang vị Nhất Cửu đỉnh đỉnh đại danh của đại lục này.
Không biết giữa 2 người có chuyện gì mà Thục Nhàn cường giả phải nhất quyết tìm gặp được hắn.
– Ta biết rồi! Ta cũng muốn tìm bọn chúng như cô vậy! Chết! – Vệ Minh lợi dụng nói chuyện tiếp cận Thục Nhàn tranh thủ lúc nữ cường phân tâm vì nhớ lại chuyện cũ 1 chưởng 10 thành công lực Lôi Băng từ sau lưng đánh thẳng lên eo ngọc của nàng.
Phành! Một kích tất trúng nhưng không hổ danh là Nhất Bát chưởng lực của Vệ Minh chỉ chấn cho nàng bị thương không thể 1 chiêu bạo tan xác nàng.
– Hộc! Kỳ Nam ngươi… trở mặt! – Thục Nhàn đau đớn đạp chân phóng chạy tay ôm vết thương một mặt vận chân khí cưỡng ép những Lôi điện đang tung hoành trong người nàng trục xuất nó ra ngoài.
– Nàng thoát không được đâu! Ta giúp đệ bày mê trận rồi đấy! – Ma phương bỗng nhiên xuất hiện lại.
– Đa tạ đại ca! – Vệ Minh mừng thầm lập tức gia tăng tiến công.
Tội cho Thục Nhàn chân đạp khinh công nhưng không hiểu sao không thoát ra được cái phòng giam chật hẹp này.
– Khốn kiếp! Ngươi biết bày trận! Lâm Kỳ Nam Bắc Quốc ta đối xử không tệ với ngươi! Sao ngươi lại trở mặt!
Đáp lại nàng là Phong Thần Cước nhanh chuẩn phiêu diêu 4 phương 8 hướng ập về nàng.
– Phành! Phành! – Thục Nhàn cắn răng chống đỡ hoá giải được 1 số cước nhưng vẫn dính đòn của Vệ Minh, vận chuyển Đấu Chuyển Thần Công những cước pháp trúng đích đều rút về 1 phần chân khí của Thục Nhàn chuyển qua Vệ Minh.
– Khốn kiếp sao chân khí ta bị hao hụt liên tục! Lâm Kỳ Nam thì ra ngươi thâm sâu không tưởng! Hừ xem ta.
– Thác Âm Thuỷ! – Miệng hét to hai tay ngưng tụ 1 cơn sóng nước 1 chiêu thức bá đạo đánh thẳng về Vệ Minh, quả thật Nhất Thất và Nhất Bát chỉ cách nhau 1 rãnh giới nhưng quả thật là rãnh giới quá lớn, Vệ Minh thấy mình như kiến đá voi, nãy giờ Vệ Minh đánh lén, đánh dồn dập cứ như là trò hề trước mắt vị cường giả này, chỉ 1 chiêu Vệ Minh cảm thấy nguy hiểm cận kề.
– Cẩn thận đệ! Nguy hiểm!
– Chết tiệt liều thôi! Xem ra ta quá chủ quan xem thường một Nhất Bát, Lôi, Phong, Băng, Hỏa dung hợp cho ta! – Vệ Minh cắn răng liều mạng.
Cưỡng ép dung hợp 4 thuộc tính khiến cả cơ thể Vệ Minh chịu 1 áp lực cực lớn thậm chí còn bị nguồn năng lượng của 4 thuộc tính cắn trả lại, Vệ Minh mắt đỏ ngầu dùng ý chí kiên định của mình cố gắng chịu đựng, hai tay hắn bị đốt tróc da tróc thịt máu me nát bét.
– A… a… Đi! Bạo!
Hai bên đối chiêu trời long đất lở, chiêu thức của Vệ Minh nhờ vào 4 thuộc tính bá đạo cũng miễn cưỡng đỡ được 1 chiêu của Thục Nhàn, lực phá hoại khi 2 chiêu va vào nhau khiến cả gian phòng nổ tung sụp đổ đất đá, lòng đất rung rinh như động đất nếu không có kết giới của ma phương có lẽ cả thiên lao của hoàng thành tan nát thành tro bụi.
– Ầm… ầm… cả 2 bị lực chấn văng đập mạnh vào tường bất động.
Vệ Minh không biết rằng chiêu của Thục Nhàn cũng là 10 thành công lực của Nhất Bát, cảm thấy chân khí cứ bị hao hụt, Thục Nhàn quyết định dồn hết hơi tàn 1 chiêu tất thắng mới khiến chiêu thức trở nên bá đạo như vậy.
– Hộc! – Thục Nhàn phun máu trên người quần áo rách nát phong xuân lộ rõ những đường cong những chỗ bí hiểm đều phơi bày, nhưng lúc này nàng không còn thời gian quan tâm nó mà chỉ quan tâm một điều, giết kẻ địch.
Cố gắng miễn cưỡng đứng lên, cả người thất thoát chân khí, lê từng bước mệt nhọc ấy trong nhẫn trữ vật 1 thanh dao găm tiến đến gần Vệ Minh đang bất động mắt nhắm nghiền.
– Dịch Dung? Hình như đây là tên Vệ Minh mà Âu Dương Bắc luôn muốn tìm kiếm?
Do tiêu hao hết chân khí không còn đủ để duy trì Xúc Cốt Vị, chân thân của Vệ Minh hiện ra không còn là Lâm Kỳ Nam.