Phần 55
Bên trong đô thành Âm Dương Quốc, ở 1 căn phòng rộng lớn có 1 thân ảnh đang ngồi trên ghế tóc tai dài bờm xờm, râu ria lởm chởm, dơ dáy hôi hám, nhưng ẩn dưới mái tóc dơ vẩn đó là 1 cặp mắt sáng như sao đang quan sát chung quanh tìm sơ hở trốn chạy, đó chính là Vệ Minh.
– Là ngươi đang nắm giữ ma phương? Mau giao ra đây! – 1 Câu ngắn gọn bá đạo thốt ra từ miệng Thánh Nữ.
…
– Oành… hộc!!! – Vệ Minh phun máu té văng ngược ra sau 2 3 mét, một cái phẩy tay nhẹ nhàng từ Thánh Nữ băng lãnh.
…
– Oành… Hự… oành… hộc…
Không nói nhiều chỉ có hành động, Vệ Minh càng im lặng càng ăn đòn đau, với tu vi thụt lùi của hắn lúc này chân khí hổ thể hoàn toàn không kháng cự nổi đòn đánh của Thánh Nữ, bao nhiêu đau đớn hắn chỉ cương ngạnh dựa vào thân thể mà chịu đựng, còn 1 điều lạ lùng là ma phương không hề giúp hắn nhanh chóng tái tạo chân khí cơ thể nữa, từ hôm cãi nhau đến giờ ma phương hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi tung tích mặc cho Vệ Minh thông linh hỏi chuyện nhưng cứ như ma phương hoàn toàn không tồn tại vậy.
Lê lết thân thể đầy máu hắn lại đứng lên mắt chằm chằm nhìn thẳng vào Thánh Nữ đang che mặt ngồi trên cao.
– Chẳng lẽ hôm nay ta chết tại đây! Con mẹ nó! Gặp ngay con điên này!
– Ngươi cũng cứng đầu lắm! Hừ đừng tưởng ta không có cách!
– Thánh Nữ quyết định dùng sưu hồn để lấy thông tin cho nhanh đây là cách lấy thông tin nhanh nhất nhưng rất tàn độc vì sẽ khiến cho người vị sưu hồn trở nên điên điên dại dại tổn thương vĩnh viễn trí não chính vì thế các võ giả địa lục ít khi dùng và chỉ dùng trên người kẻ thù.
Nhưng điều bất ngờ là Thánh Nữ không ngờ mình lại gặp 1 thằng có thể nói là ông nội của thuật sưu hồn khi mà Vệ Minh hắn có thuộc tính mê mị cộng với khả năng tạo ảo giác tinh thần lực mà hắn sau khi học xong xúc cốt vị giết tên tàn hồn kia mà có và hắn đã vận dụng thành công trên Thục Nhàn.
Có thể nói tinh thần lực của Vệ Minh vô cùng mạnh mẽ ngay cả vị nữ nhân của ma phương lén lút nhiều lần công phá vẫn không làm được.
– Sưu hồn! – Bàn tay Thánh Nữ đặt lên đầu Vệ Minh, ánh mắt đẹp như sao dán chặt vào mắt hắn, ánh mắt Vệ Minh đang mờ đục tê dại bỗng nhiên phát sáng lên mạnh mẽ, trên môi một nụ cười ma mị đã quay trở lại.
– A…
– Á…
Vệ Minh và Thánh Nữ đồng loạt bị bật văng ra sau đầu đau như búa bổ, đau đớn vô cùng, Thánh Nữ thì trông thật thảm hại 2 tay ôm đầu rên la đau đớn.
– Chết tiệt! Cút cho ta… a… a…
– Không đúng! Ta đã phong ấn ngươi… â… a… sao ngươi lại thoát ra… a…
– Vệ Minh lúc này trông như thằng ngốc, mồm chữ A mắt chữ O khi mà điều hắn vừa thấy lúc nãy.
– Không thể nào? Là cô ta??? Lý Nhã Vân…
Khi Thánh Nữ sưu hồn Vệ Minh, hắn lặng lặng vận ma mị đồng thời chuẩn bị tạo ảo cảnh linh trí vây chết cô ta thì bất ngờ khi 2 tâm trí giao nhau Vệ Minh và Thánh Nữ đồng loạt nhìn thấy ảo cảnh ở thời đại lúc trước khi xuyên không từ lúc gặp nhau thế nào? Vệ Minh bậy bạ thế nào? Lý Nhã Vân vô tình hại chết Vệ Minh thế nào? Cả 2 linh hồn đồng loạt bị hút vào lỗ đen thế nào… đều phơi bày và sau đó bị hất tung ra.
– Là cô???
– Chết tiệt!!! Là ngươi thả con quỷ đó ra!!! – Thánh Nữ điên lên phóng tới Vệ Minh.
– Không được! Ngừng tay! – Bàn tay vỗ xuống lại ngưng lại thu về vỗ thẳng vào bộ ngực căng tròn của nàng.
– Hộc… Thánh Nữ Phun máu ngã lăn.
– Cái quái gì vậy? Sao trông như cô ta là 2 người?
– Chẳng lẽ đa nhân cách sao? Hay nói cách khác là 2 linh hồn cùng tồn tại trong 1 người??? – Vệ Minh vừa dùng lý luận y khoa tiên tiến của mình vừa kết hợp lý luận của đại lục này.
– Lý Nhã Vân chẳng lẽ cô ta cũng bị hút đến đại lục này nhập vào Thánh Nữ này? Nhưng sao lại giống như đa nhân cách… Chẳng lẽ linh hồn Thánh Nữ vẫn cùng tồn tại với Lý Nhã Vân…
– Cơ hội tranh thủ lúc này giết cô ta giải trừ ấn ký trên ngực mình! – Nghĩ là làm Vệ Minh bước tới bên Thánh Nữ đang nằm đó, một chưởng đưa lên dùng dằng chưa hạ chưởng.
– Nhưng còn Lý Nhã Vân…
Vệ Minh thực sự đau đầu, đưa tay kéo khăn che mặt của nàng ra Vệ Minh lại một lần bất ngờ, khuôn mặt đẹp với một nốt ruồi đỏ ngay dưới mi mắt trái, khuôn mặt đẹp của một vị thần nữ cao quý, khuôn mặt giống y như đúc với khuôn mặt của Thánh Thiên Tâm xuất hiện trong lúc Vệ Minh và ma phương lần đầu gặp nhau, khuôn mặt của nương tử đã liều chết bảo vệ ma phương… khuôn mặt của một nữ thần đẹp nhất thế gian.
– A… Vệ Minh bật thốt nên lời, một phần vì nàng quá đẹp, một phần vì lại là gương mặt như đúc với nương tử ma phương.
– Cái… quái gì vậy… Ma phương huynh??? Ma phương huynh… – Đáp lại vẫn là sự im lặng của ma phương.
Vệ Minh thật sự bối rối khổng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
– Ư… đầu ta đau quá!! – Thánh nữ lên tiếng làm Vệ Minh theo bản năng 1 tay đưa lên vận hết sức chuẩn bị vỗ xuống chuẩn bị kết liễu nàng nhưng…
– Bác sĩ… là huynh… – Những lời nói với thái độ ôn nhu.
Câu nói tiếp theo làm Vệ Minh chùng tay ngay lập tức.
– Là nàng ta… nàng ta muốn giết ngươi… không phải ta… bác sĩ… ta xin lỗi… là ta hại chết huynh… ta đã sửa sai nhưng đáng tiếc… quá muộn… – Nói xong Thánh nữ bật khóc.
– Ta… – Vệ Minh tính nói gì đó nhưng cũng may hắn phản xạ cực nhanh đạp chân phóng ra sau.
Phành… một chưởng băng khốc vô tình vỗ ngay xuống chỗ Vệ Minh đang ngồi khi nảy.
– Là ngươi! Ngươi thả con quỷ đó ra! Chết!
– Không! Không được! Là ta hại chết hắn ta không muốn lại sai lầm! – Thánh nữ như điên tự biên tự diễn tự nói tự trả lời tự ôm đầu đau đớn.
– Nếu ngươi giết hắn! Ta kéo ngươi cùng chết!
– Ngươi dám!
– Á… á… – Thánh nữ ôm đầu đau đớn lăn lộn.
Nếu không phải người trong cuộc Vệ Minh sẽ coi đây là 1 diễn viên đa tài, biến hóa khôn cùng.
– Ngừng ngừng tay… á… á… ta không giết hắn… á… Đầu ta… đau quá…
– Nói cô gái đó giải ấn kí cho ta! – Vệ Minh ăn ké ngay.
Nhưng đáp lại là một Thánh Nữ hai tay ôm đầu bất tỉnh nhân sự do quá đau đớn.
– Chậc… – Vệ Minh tiếc nuối vì bỏ qua cơ hội.
Đứng tần ngần nhìn Thánh Nữ nằm bất tỉnh giữa gian phòng, Vệ Minh gãi đầu gãi tay không biết tính sao.
Giết hay không giết?
Với nam thì khỏi phải nói 1 chưởng xử ngay nhưng đây là cô gái xinh đẹp như thần lại mang trong mình linh hồn của Lý Nhã Vân, một người mang duyên nợ ở thế giới cũ…
– … Ư…
– Ân… Rút kinh nghiệm lần này Vệ Minh đứng xa xa không dám mò lại gần.
– Cô là… Lý Nhã Vân hay… Thánh nữ…
– Sao bác sĩ lại lưu lạc đến đây? Sao lại có thể là 2 ta! Thật sự không thể tin được xuyên không là có tồn tại!!!
– Ân… lúc đầu ta cũng không tin nhưng nó vẫn diễn ra… có lẽ không có gì là không thể… mà sao cô lại cùng tồn tại với ma nữ kia thế?
– Ta không biết… thật sự là không biết, khi ấy… ta tưởng mình chết nhưng không hiểu sao khi tỉnh dậy ta thấy mình vẫn còn có thân thể nhưng là thân thể của 1 người khác… chính là Thánh Nữ này!
– Ban đầu linh hồn cô gái này liên tục đánh ta, đuổi ta nhưng thực sự ta không biết làm sao để đi, ta không biết làm sao để chết để rời bỏ thân thể này… Mà cô gái cứ liên tục tấn công ta nên ta… phản ứng lại, kết quả sau lần đó ta và cô gái đó đều trọng thương đau đớn vô cùng, đầu ta và cô gái này như muốn nứt toang ra… đau đớn không chịu nổi…
– Thế là ta và cô gái đó đành chấp nhận một sự thật, ta và cô gái đó cùng tồn tại… bọn ta thỏa thuận ban ngày là cô gái đó xuất hiện, còn ban đêm là… ta, nhưng một lần không hiểu vì sao cô gái đó dùng tà thuật gì trợ giúp từ bên ngoài phong ấn ta… giam giữ ta vào một góc sâu không thể thoát ra, từ đó cô ấy giành quyền kiểm soát thân thể mãi đến gần đây có một lực tác động cực mạnh đánh thẳng vào đây phá vỡ vách phong ấn nên ta mới thoát ra được nhưng vẫn không cử động được! Cộng với hôm qua không biết bác sĩ dùng cách gì hoàn toàn giải phóng cho ta giúp cho ta tự do phản kháng giành quyền kiểm soát thân thể.
– Ân! Ta hiểu rồi có lẽ là do một chỉ kia của Nguyên Phong!!! Còn hôm qua là do mê mị mình đánh bậy đánh bạ.
– Ặc vậy giờ khi nào là cô còn khi nào là ma nữ kia?
– Có lẽ… sẽ giống như lúc trước… – Vệ Minh nhìn thấy được một ánh mắt u buồn xa xăm.
– Ta… ta sẽ tìm cách giúp cô! Nhưng trước tiên cô giúp ta giải trừ ấn kí được không? Ta sẽ giải phóng được sức mạnh lúc đó có thể sẽ có cách… a ta có thể dùng mê mị thử xem sao? Ta sẽ thử giam cầm linh hồn ma nữ kia… có thể… – Vệ Minh vừa nói vừa tự tin.
– Để ta thương lượng với Thánh Nữ, ấn ký linh hồn đó cô ta gieo thì phải cô ta giải!
– Ân! Bác sĩ Vệ Minh ta thật lòng xin lỗi! Lúc đó thật sự ta…
– Được rồi! Chuyện qua rồi! Bỏ qua đi! Dù gì ở đại lục này còn gặp được nàng còn sống là tốt rồi!
Hai ánh mắt nhìn nhau đối diện, một chút cảm xúc gì đó lạ lùng len lỏi sưởi ấm nhau ở cái đại lục xa lạ này.
Âu cũng là duyên phận!
…
Vệ Minh kỳ này cũng còn may mắn gặp được Lý Nhã Vân trong thân xác Thánh Nữ nếu không e rằng đời hắn thảm.
Được Thánh Nữ ra lệnh Vệ Minh tạm được sắp xếp ở 1 căn phòng đàng hoàng, hàng ngày có cơm bưng nước rót chứ không phải về cái lao ngục không thấy mặt trời kia.
– Vệ Minh thánh nữ triệu hồi! – Một tên lính đứng ngoài cửa thông báo.
Thánh nữ ngồi trên ghế cao mặt dù có khăn che mặt nhưng không giấu được tâm trạng bực bội tức tối của nàng, hai hàng lông mày đẹp như tranh vẽ nhíu chặt lại, đường đường là 1 Thánh Nữ bá chủ đại lục thích gì làm đó không ai dám chống đối, giờ lại phải thỏa hiệp với một linh hồn.
Còn tên Vệ Minh kia nữa, vốn dĩ nàng đã là Nhất Bát đệ cửu trọng nàng chỉ cần moi được ma phương của Vệ Minh là nàng có thể đột phá Nhất Cửu lúc đó nàng có thể rời đi khỏi đại lục này và tìm cha mình là Bang chủ Âm Dương Bang nhưng bây giờ lại lòi ra chuyện cái linh hồn quỷ quái tồn tại trong cơ thể nàng từ nhỏ đã bị nàng phong ấn nay thoát ra được mà lại còn quen với tên kiến hôi kia ra sức bảo vệ hắn…
– Xem ra tên này không đơn giản! Có lẽ ta phải nghĩ cách khác moi ma phương của hắn!
– Vệ Minh được tên lính dẫn vào gặp Thánh Nữ cánh cửa vừa mới đóng sập vào một chưởng đã hiện ra ngay trước ngực.
– Phành… Á… hộc… Vệ Minh ăn chưởng lộn đầu.
– Ngươi… ngươi… làm gì thế… Tiếng Lý nhã Vân hỏi.
– Không phải ngươi muốn ta giải ấn kí cho hắn sao? Ta đang làm đây! – Thánh nữ nói.
– Phành… úi… binh… bốp… oáu… úi…
Liên tiếp Vệ Minh ăn đòn bầm dập hết ăn đấm chưởng đá đến đạp… Vệ Minh như bao cát mặc sức để Thánh Nữ trút giận.
– Con ma nữ! Ui da dm nhớ mặt tao! Oái! – Vệ Minh đau đớn tức tối nhưng cố gắng không phát ra tiếng mà lầm bầm chửi trong bụng, hắn biết Thánh Nữ này cố tình hành hạ hắn.
Đánh đấm đã tay Thánh Nữ phủi phủi tay thỏa mãn, đôi môi sau khăn che mặt khẽ nhếch một nụ cười khoái chí, tay nàng đặt lên ngực Vệ Minh miệng lẩm bẩm một thứ tiếng gì đó như 1 phép màu ấn kí trên ngực Vệ Minh lập tức mờ từ từ rồi mất hẳn.
Khi vách ngăn bị rút đi cơ thể Vệ Minh sức mạnh lại được giải phóng tuôn trào ào ạt chân khí chảy khắp kỳ kinh bát mạch đưa hắn lại tu vi Nhất Bát, cơ thể nhanh chóng tái tạo các chấn thương một luồng bá khí lại trỗi dậy khí thế.
Phành… ầm…
Lại bất ngờ ăn một chưởng của Thánh Nữ Vệ Minh văng thẳng vô tường rồi lồm cồm bò dậy trong miệng lầm bầm chửi rủa.
– Trước mặt ta ngươi chỉ là 1 một kiến hôi! – Thánh nữ bá đạo.
– Ấn kí ta đã giải nhưng ngươi đừng mong thoát khỏi tay ta! Nói! Ma phương ngươi từ đâu mà có! Hơn nữa tại sao ngươi có thể hút thuộc tính Ám của ta?
– Lụm!
– Phành… Này thì lụm! Đừng tưởng ngươi có con ma nữ kia bảo vệ thì ta không giết ngươi! Nói!
– Hộc… Vệ Minh lại phun máu đòn đánh này nặng tay thật sự lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo lệch vị trí.
– Xem ra sức ta bây giờ chưa đủ chơi con ma nữ này! Nhịn phải nhịn! – Vệ Minh tự nhủ.
– Ma phương do cha ta lụm được trong 1 di tích cổ… còn tại sao nó hút thuộc tính của cô… ta không biết? – Vệ Minh đành trả lời.
Không hiểu sao Thánh Nữ lúc nào khi ở gần Vệ Minh hay nói đúng là ma phương cơ thể nàng lại dấy lên một cảm giác thân quen từ khí tức ma phương đây chính là điều nàng băn khoăn nên muốn tìm hiểu.
– Lúc nhặt được nó bên cạnh nó có ai không? Nó có hình thù gì? Có Ngọc bội nào không? – Thánh nữ hỏi dồn dập.
– Cứu cha ta sống dậy ổng trả lời cho cô! – Vệ linh bắt đầu láu cá.
– Ngươi… Muốn chết!
– Ta đã nói cha ta nhặt mà ngươi hỏi gì hỏi lắm thế sao ta biết! – Vệ Minh dấu nhẹm chuyện ma phương cho hắn thấy.
– Hừ… giao nó ra đây! – Thánh nữ ngẫm lại cũng đúng hỏi thế sao hắn biết, do mình nóng nảy quá.
– Ta đã dung hợp nó sao mà giao cho cô! Nó là ta, ta là nó!
– Tưởng ta không có cách sao? – Thánh nữ biết chắc chắn nhờ ma phương mà Vệ Minh mới có tu vi như bây giờ chắc chắn ma phương đó ở đan điền Vệ Minh.
– Không được giết hắn! – Tiếng Lý Nhã Vân vang lên.
– Ta chỉ hứa với cô không giết hắn! Yên tâm ta chỉ muốn xem đan điền hắn thế nào! Không chết đâu! – Thánh nữ đôi co.
– Chết tiệt! Đan điền là sự sống của võ giả con ma nữ này ngươi độc ác quá rồi! – Vệ Minh chịu hết nổi chửi um lên tay thủ thế chân vận Thất bộ tinh di chờ sẵn chuẩn bị liều.
– Dừng lại! Nếu không ta sẽ liều với ngươi! – Lý Nhã Vân lên tiếng.
– Hừ! Chết tiệt! – Thánh Nữ tức tối một chưởng vỗ mạnh lên bàn ngọc tan nát thành tro bụi.
Vệ Minh thở phào nhẹ nhõm lại một lần nữa được Lý Nhã Vân cứu, Vệ Minh âm thầm ghi nhận ân tình.
– Mau giao nó ra đây! Nếu không đừng trách ta tàn sát Nam Quốc máu chảy thành sông! Linh hồn kia ngươi ngăn được ta thì thử xem có ngăn được cả Âm Dương Bang ta không? – Thánh nữ tức giận ngực đập phập phồng thở mạnh.
– Ta nói rồi ma phương ta đã dung hợp từ lâu, bay giờ cô có giết ta cũng không có ma phương đâu! – Vệ Minh dịu giọng khi bị uy hiếp giết cả Nam Quốc.
– Cô muốn biết gì ta có thể nói cho cô biết chứ bây giờ kiêu ta giao ma phương thật sự ta không biết làm cách nào mà giao!
Vệ Minh bình tĩnh lại hạ giọng, với con ma nữ này mà làm cho điên lên thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, Vệ Minh đành chấp nhận thỏa hiệp lùi một bước.
Thánh nữ ngồi đó tay bóp trán tức giận nhưng xem thái độ thì tên này nói thật giờ có ép hắn thì cũng vô dụng, thế là nàng ta bắt đầu chầm chầm hỏi Vệ Minh về ma phương, Vệ Minh cũng hợp tác kể một ít cho nàng nghe nào là ma phương giúp hắn tái tạo đan điền thế nào, hút Ám thuộc tính thế nào nhưng tuyệt không nhắc đến ma phương biết nói chuyện và là 1 linh hồn.
…
1 góc xa xôi của Đông Quốc tại một làng chài nhỏ xưa nay yên bình bỗng dưng mấy hôm nay liên tiếp xảy ra thảm án mà thủ phạm thì vẫn chưa tìm ra…
– Á… thả ta ra… tên cầm thú…
– Bốp… một cái tát khốc liệt mạnh bạo, 2 bàn tay ôm siết cổ cô gái không cho rên la khiến cô trợn trừng mắt trắng dã.
– Hộc… hộc… lạch… bạch… tiếng va chạm xác thịt liên tục vang lên, một tên thanh niên đang ghì cổ cô gái còn phía dưới cơ thể liên tục nhấp nhịp ra vào mạnh bạo, hoàn toàn là một kiểu thỏa mãn cưỡng đoạt như một con thú điên chứ không phải là ân ái.
Tội nghiệp cho cô gái thân hình bị giày vò, áo quần xé tan nát không còn hình thù, tay chân xụi lơ xem chừng đã tắt thở nhưng cơ thể vẫn chưa được yên vì tên kia vẫn chưa thỏa mãn.
– Ú… á… tên kia hú lên 1 tràng dài rồi cười thỏa mãn nhanh chóng buông cô gái vứt qua 1 bên rồi đạp chân phóng đi nhanh chóng, nhìn thân ảnh xem ra cũng là 1 cao thủ.
– Khặc khặc… mục tiêu tiếp theo… khặc khặc…
– Giết! – Tên bí ẩn nhào vào một phân đà của Âm Dương Bang đang đặt ở Đông Quốc để khai thác khoáng sản.
– Ai dám xông vào Âm Dương Phân Đà! – Những cao thủ của Âm Dương Bang được phân bố bảo vệ nhanh chóng lao ra.
– Chết! Chết hết đi hahahaa… – tên bí ẩn như hổ xông vào bầy dê tay đấm chân đá, một cây thương được hắn thuận tay chụp lấy bốn phương tám hướng dứt khoát ra chiêu.
– Bá vương ma thương pháp!
– Hoành tảo thiên ma!
– Hắc sát ma chưởng!
Thương, quyền, chưởng đi đến đâu xác người chết đến đó và một điều ngạc nhiên là những xác chết như bị hút hết công lực khô quắt lại nhăn nhúm.
Đấu chuyển thần công tinh diệu hahaa… giết! Tới hết đây… khakhaa…
Tên bí ẩn cuồng sát điên loạn không phân biệt ai là ai, cao thủ, dân thường, phu làm mỏ… tóm lại chỉ 1 chữ… chết!
Chỉ trong vòng 5 ngày tên bí ẩn đó đã điên cuồng diệt sát mấy phân đà Âm Dương Bang ở Đông Quốc, khiến cho Đông Quốc một phen nháo nhào, nơi nào hắn đi qua làng mạc chỉ còn lại xác người khô quắp, tất cả con gái làng toàn bộ mất tích đến khi tìm ra chỉ còn lại những xác khô ghê rợn quần áo rách nát xem ra bị cưỡng hiếp tàn bạo trước khi chết.
– Khốn kiếp! Tên chó nào dám động tay động chân trên đầu Âm Dương Quốc! Nhanh chóng tìm ra thủ phạm cho ta! – Vị Đông Quốc nhất bát còn sống nay đã thành thuộc hạ của Âm Dương Bang ra lệnh.
– Bẩm 20 cao thủ được phái đi một đi không trở lại! Xem ra tên Dâm Ma này võ công vô cùng cao cường!
– Đã gửi truyền âm phù thông báo cho tổng bộ chưa? Tại sao không thấy Thánh Nữ trả lời?
– Dạ bẩm đã gửi nhưng không thấy Thánh Nữ hồi âm…