Phần 4
Bẵng đi một thời gian sau, tui vẫn giữ liên lạc đều với Quỳnh Anh nếu không muốn nói là thân hơn. Tui cũng không còn game nữa mà đã kiếm được việc làm ở quán cafe của người quen.
…
– Mày đang đâu Quân sịp vàng?
– Bố dọng chết mẹ mày, đang ở quán làm.
– Net không.
– Net con cặc
– Thằng bố láo.
Nói rồi tui cúp máy, thằng Huy nó là như thế. Khùng khùng nhưng được việc, dễ bảo.
– Lấy cho em 1 sữa 1 đen đá ít đường.
Tiếng khách í ới làm tui bận rộn, mới chốc đi cũng đã 9h tối, còn 1 tiếng nữa là tan ca rồi.
– Anh Quân.
Tiếng gọi bên khu C làm tui quay lại.
– Ơ Mai, chào em.
– Anh Quân làm đây à?
– Ừ nửa tháng rồi em.
– Trong anh ngon giai ra nhể.
– Uầy gái chê đấy em.
– Có anh chê gái thì có, thôi cho em…
Lấy nước xong cho cái Mai tui cũng thay đồ ra rồi về luôn. Chả là từ nhà ra chổ làm có 1 cây nên tui đi xe đạp, khỏi tốn xăng với cả bảo vệ môi trường.
“Đùng…” – tui ngã lăn quay ra đường.
– Ông anh đi xe kiểu gì thế? – Thằng nhóc chạy chiếc sirus có con ghệ ngồi sau hỏi
– Thế trên đời này mày nghĩ có mấy kiểu lái xe.
Mặt thằng nhóc thộn ra, con ghệ ngồi sau nó nhăn nhăn mày rồi nói:
– Thôi đi anh.
– Bố cái thằng ranh. – tui gào lên khi tụi nó đã chạy xa.
Trầy hết chân tay, tui đánh xe về nhà, ông u bà u ngủ hết rồi mà chưa ngủ thì cũng chả sao. Lấy oxi già ra, nghĩ đến cảm giác ran rát thế là lại cất vào. Tắm xong định ngủ thì con Vertu khựa rung lên bần bật.
– Anh nghe Quỳnh Anh ơi.
– Anh… em nhờ anh cái này. Gấp lắm rồi.
– Nói anh nghe.
– Sáng mai anh đi đảo với em nhé.
– Đảo?!? Đảo gì?
– Hòn mun anh ạ.
– Ôi trai đẹp thiếu gì mà lại rủ anh.
– Em không đùa đâu, nhớ nhớ… em năn nỉ ấy.
Đờ mờ cái giọng như thế thì bố thằng nào cứng cho nổi.
– Nói anh lý do.
– Mai họp lớp cấp 3 nhưng em không có người yêu.
– Thì sao đâu?
– Luật đứa nào không có người yêu thì phải uống 1 chai nước biển.
– Ôi dào, uống cho có iot.
– Anh cứ trêu em.
– Nhưng mà…
– Nhưng sao?
– Em phải bao anh vì em mời anh.
– Okee, dị là anh chịu rồi nha.
– Ừ mấy giờ em?
– Sáng mai 8h anh qua nhà em nha
– Ừ anh biết rồi..