Những viên thuốc Marvolon rơi tung tóe trên sàn, tàn thuốc lá… bay vào ly Maxim, máu chảy ra từ trên đùi chảy xuống… rất nhiều, từng dòng đỏ tươi ướt đẫm trên chiếc váy trắng… căn phòng chợt im lìm và lạnh lẽo, chiếc rèm cửa bay lượn lờ qua mặt cô, một cô gái… vừa bị thằng người yêu… cưỡng hiếp…
Cách đây một tiếng, cũng trong căn phòng đó, một chàng trai và một cô gái… họ ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, vuốt ve như những đứa trẻ. Người con trai ấy lượn lờ đôi bờ vai xinh của cô… vuốt những sợi tóc xõa ngang trên má… kề môi lên vầng trán mịn màng và…
– Em cho anh nhá?
– Không được! Mình còn nhỏ mà anh…
– Lớp 12 rồi còn nhỏ gì nữa… anh… anh sẽ cưới em mà?!
– Không, em không muốn, anh yêu em hay anh yêu tình dục?
– Anh yêu em, nhưng anh muốn…
Bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô… làm cô thấy ghê rợn, cậu ta hôn lên má, rồi lượn xuống môi… và cổ… và… đè cô xuống nền giường ấy:
– Đừng anh, em phải về đón giao thừa với mẹ… Anh để cho em về…
– Một lần thôi, anh yêu em mà!
Chỉ là những cái gạt tay rất nhẹ. Chỉ là những cái đẩy chân gượng ép… Nhưng rồi, chiếc dây áo có bàn tay người kéo tuột ra… 1 dây, 2 dây… và cả bờ vai trần trụa… cô cố gắng vùng vẫy… giẫy giụa mạnh hơn… vì đến bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ, đó là một trò đùa quá lố:
– Anh, đừng đùa nữa… Em không thích…
– Im nào, không đau đâu… Em sợ à, anh sẽ không bỏ em đâu!
Chiếc gra giường kéo tung ra… xộc xệch… tay cô nắm chặt lấy gra giường, cố đẩy người ra… nhưng không thể, cậu ta mạnh quá. Bờ môi hôn ngấu nghiến lấy cô… Không chịu nổi, cô cắn, cậu giật mình buông tay… cô chạy ra phía cửa… thật không ngờ, cậu ta nắm lấy tay và kéo giật lại chiếc giường ấy… Lần này, sức cô đã đuối, không còn đủ hơi giẫy giụa, chạy ra khỏi căn phòng ghê tởm đang có một con sói khát dục trong ấy… Cô khóc, nước mắt tràn lan dính bệt vào tóc tai đang rũ rượi… Người cậu đè lên người cô… và bàn tay lột trần chiếc váy trên cơ thể mỏng manh không còn sức lực, không còn nói lên lời, chỉ còn ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu và cầu xin… Nhưng dường như, ánh mắt ấy không đủ để thức tỉnh con cầm thú trong cậu kia…
Buông xuôi, tay chân cô buông lỏng, bỏ mặc cho số phận định đoạt cái trinh tiết trong cô… nó còn hay mất…
Những tiếng kêu la giữa khoảng không mông lung im lặng… xé tan một tình yêu nồng cháy 2 năm nay… Và, thế là hết… Thứ quý giá nhất của 1 đứa con gái đã không còn, chỉ còn là một thân xác tàn tạ… một màng trinh đã rách, một hộp thuốc tránh thai vứt bừa bãi… Và, một tình yêu đã đến lúc vỡ tan…
Lết những bước chân mỏi mòn ra ngoài khung cửa sổ, nhìn xuống con đường tấp nấp từ căn hộ tầng 9… cắn chặt lấy môi, cầm cự những tiếng nấc nhói lòng… Những giọt lệ tình không may phải rơi trong hối thúc.
Thành phố lên đèn, ánh sáng chói lóa len lỏi trên những con đường kẹt cứng, họ đang bắt đầu đếm ngược… chỉ còn 15 giây nữa là thời khắc chuyển dời sang năm mới, 15 giây nữa, cả đất nước hòa trọn một niềm vui… Và bắt đầu từ đây cho đến 15 giây nữa, cô gái 17 tuổi… đã thành một người đàn bà – Một – người – đàn – bà – bất – đắc – dĩ…
Một năm sau, sau quãng thời gian cô lẩn tránh cậu. Một điều kỳ lạ, nếu như sau khi mất cái đấy, những cô gái đều bấu víu quỵ luỵ van xin những thằng con trai… thì cô lại không làm như thế. Cô đã lảng tránh, chuyển trường… Không còn gặp mặt, cô đổi thay tất cả… Chỉ còn 1 điều, hận thù và quên đi những giây phút không đáng có đã qua. Thế nhưng, mọi chuyện không dễ dàng như người ta nghĩ.
Đúng vào cái đêm giao thừa ấy… Tình cờ cô gặp được một người con trai khác… Anh ta cảm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dường như, cái nét đàn bà trong cô nó tạo ra là để quyến rũ những thằng con trai thèm khát… Cô đã từng cảm ơn cậu người yêu cũ vì điều đó. Và chỉ là một lời cảm ơn hằn thù sâu tận.
Họ nói chuyện với nhau, đi chơi với nhau được vài lần thì cậu ấy ngỏ lời yêu cô… Tổn thương vì một lần yêu mất mát, cô không còn dám tin vào tình yêu thật sự. Trong một quán bar sang trọng, khi cậu đặt tay lên tay cô và ngỏ lời yêu đầu tiên hết sức lãng mạn, cô đã nhìn, cũng vẫn là ánh mắt ấy, và buông một lời đau đớn mà không phải ai cũng dám nói ra:
– Anh cần mấy đêm?
– Em nói gì thế? Anh không hiểu…
– Tôi hỏi anh yêu tôi, anh cần mấy đêm để chấm dứt tình yêu ấy?
– Em đang nói gì thế??? Anh…
– Thôi được rồi, tôi sẽ làm người yêu anh… với điều kiện, anh hãy xem tôi… như một con điếm! Và chỉ là một món hàng chơi qua đường, nếu anh chịu được thì ok, chúng ta bắt đầu!
Tình yêu bắt đầu – giữa một chàng trai công tử nhà giàu và một con điếm. Cô luôn xem đó là một cuộc tình chỉ vỏn vẹn trao tay bằng những đêm dục vọng… Thế nhưng, cậu vẫn luôn yêu thương cô hết mực, và chưa từng một lần đòi hỏi điều gì ở cô, dù là, cô chẳng còn tiếc, và tất nhiên, cô nghĩ cậu cũng chẳng biết về quá khứ nhục nhã ê chề mà cô đã mang trong lòng 1 năm qua… Những dịp lễ, những ngày quan trọng, cậu đều dành cho cô một món quà bất ngờ và câu nói mà cô đã thuộc lòng trong 8 lần nghe được:
– Anh yêu em, con điếm của anh ạ!
Một lần cậu rủ cô đi gặp thằng bạn thân vừa đi du học ở nước ngoài về, dù cô đã khéo lời từ chối… nhưng cậu vẫn nằng nặc đòi cô cùng đi, vì cậu đã lỡ nói với thằng bạn có một cô người yêu xinh đẹp và tuyệt vời… chưa bao giờ thấy… Dù cô sắt đá, dù lạnh nhạt… nhưng tình yêu cậu dành trọn cho cô cũng đã làm cô lung lay đôi chút. Cô nhận lời, cậu chở cô đến một khu chung cư cao cấp. Đã 1 năm mà cô vẫn không thể nào quên khu chung cư ấy: Từ chiếc thang máy cho đến những bước nhảy chạy trên cầu thang, 1 năm trước đây, cô đã mòn dép ở chung cư này và một năm trước đây… đời con gái của cô đã mất ở chung cư này. Những bước chân dừng lại trước căn phòng số 103… con số ấy đập mạnh vào mắt cô làm cô choáng váng… Nó… Cchính căn phòng đó… Cô không thể tưởng tượng nổi trong căn phòng ấy bây giờ có ai?! Những tiếng gõ cửa đều đặn và giọng một chàng trai thân quen đến kỳ lạ:
– Vào đi, cửa không khóa…
Bất thần trong con người mình, bước đi theo quán tính… cô bước vào, tay trong tay cùng với cậu người yêu… Con người ấy quay lại, con cầm thú ấy… Cô đứng khựng lại, không tin vào mắt mình, ly Maxim trên tay con người ấy rơi xuống, nó vỡ tan tành đến ngạt thở, cô vùng tay chạy đi. Trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã… cậu người yêu chạy theo cô… gọi trong tiếng mưa gào thét… nhưng cô không thể đứng lại. Ánh đèn pha xe ô tô rọi thẳng vào mặt cô, quay vội người lại, cô nhắm mắt… và rồi…
– K… é… t… t…
– R… ầ… m… m…
Cô ngã trên nền cỏ. Chiếc xe vẫn còn đó. Và người yêu cô đã nằm đó, bên vũng máu chan chứa tuôn trên nền đường ướt át. Vùng chạy lại, nhấc đầu cậu lên, nước mắt hoen mi, hòa vào nước mưa tuôn rơi không ngớt… Gào lên trong đêm mưa gió, ôm người cậu sát vào lòng, tay nhuốm máu, và cô biết, mình đã yêu lần nữa… Một – tình – yêu – muộn – màng…
“Tôi gặp em, và tôi biết mình đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, em thanh thoát trong tà váy trắng dịu dàng… thế nhưng, ở em toát lên một sự lạnh nhạt từ cái nhìn thờ ơ với tôi khi em bắt gặp tôi nhìn em đắm đuối… Tôi đã đủ can đảm đến bên em, hỏi tên em, làm quen với em… Và em đáp trả bằng sự lạnh lùng buốt giá khi giật phăng chiếc di động từ tay tôi và bấm số em vào đó… Rồi em bỏ đi. Và… tôi yêu em vì thế… Lại bắt đầu một tình yêu mới nữa rồi, liệu, tôi phải làm gì để có được em? Sao tự nhiên, tôi thấy tôi bất tài quá!”
“Tôi yêu em, con điếm của tôi ạ… Làm sao có thể đập vỡ tảng băng đang ngày càng đông cứng trong mắt em, làm sao có thể hóa phép những lời nói vô hồn của em với tôi như vậy? Làm sao đây? Em lúc nào cũng chỉ nói hãy coi em như một con điếm. Em, sao em khờ thế? Dù em có là đàn bà đi nữa, thì tôi vẫn yêu em mà?! Có phải em sợ tôi yêu phải một đứa con gái mất trinh hay sao? Không, không có chuyện ấy đâu! Tôi đã biết tất cả… Nhưng, tôi không muốn nói với em rằng hãy quên quá khứ ấy đi vì nó chỉ làm thêm cay đắng, dù là rất muốn nói, nhưng tôi sợ em lại dấy lên niềm mặc cảm đó hơn và sẽ rời xa tôi thêm nữa. Tôi đã khóc khi nghe chính miệng thằng bạn thân nói nó đã từng là người yêu của em khi tôi gửi hình em cho nó, và đau đớn khi biết nó đã là người đàn ông đầu tiên của em… Em có biết cảm giác lúc đó thế nào không? Tôi chỉ muốn chạy lại bên em và ôm chầm lấy em, tôi thấy thương em nhiều lắm… Muốn bù đắp lại những vết thương mà người đời đã gây ra cho em, nhưng dường như, em không muốn là tôi phải không? Sao em cứ mãi như thế, em có biết là tôi yêu em nhiều đến mức nào không… Con điếm… Một con điếm như em… đủ tư cách để được yêu mà!!!”
Nước mắt vỡ vụn, nỗi đau lại càng cào xé… Cô đứng bên mộ cậu, giữ khư khư lấy quyển nhật ký còn ấm… Và nhắm mắt bên những viên thuốc an thần vung vãi… Nỗi đau vì một tình yêu không trọn vẹn…
— Hết —