Phần 5
Bắt taxi qua cái quán trà sữa ngồi đấy đợi Giang. Do chưa tan học nên tôi phải đợi đến hai tiếng thì Giang mới được về. Đế thấy một gói đồ lỉnh kỉnh ở trên bàn thì Giang nói:
– Anh đi siêu thị mua đồ gì mà lắm thế?
– Toàn đồ ăn vặt, với ít trái cây thôi. Em thích gì thì lấy mà ăn hì hì.
– Gớm! Em có phải đến đây để chọn đồ ăn vặt của anh đâu. Nào có chuyện gì quan trọng thì nói đi, tiếng nữa là em phải đi học thêm đấy!
– Gớm! Cứ như là học quan trọng lắm đấy, nghỉ một buổi học thêm thì cũng có làm sao đâu, anh trốn học suốt đây.
– Ai lười như anh, thôi nói em xem có chuyện gì nào?
– Hôm nay anh qua trường thấy có một thằng gọi cô Đào ra trước cổng trường, nói chuyện gì đó rồi tát cho cô Đào hai cái, có vẻ là người yêu hay gì đó.
Giang nghe tôi nói thế thì mở to mắt ra ngạc nhiên hỏi lại:
– Ô thế á?
– Không thế á còn thế nào nữa, nói chung nhìn cô Đào có vẻ cam chịu lắm, chắc là có vướng mắc gì đó. Nếu mà gặp được thì hỏi han xem sao, nó mà ý kiến là anh bụp luôn thằng đó.
– Thôi đi ông tướng, bị chém chưa lành đâu mà tinh vi, anh mà đến trường khéo thằng đó nó lại gọi người đánh tiếp đấy.
Cười ha hả rồi tôi uống cốc trà sữa vênh cái mặt, thổi nhẹ nhẹ cọng tóc lòa xòa xuống mặt rồi khẽ nói:
– Hộ anh cái, năn nỉ luôn. Không khéo đến trường nó còn vội vã đến xin lỗi anh không dám làm gì đâu, khéo mà cách xa anh năm mét.
Nghe tôi nói như vậy, Giang lắc nhẹ đầu, chu cái môi đỏ mọng đầy nghịch ngợm lên, tay vuốt nhẹ cái đuôi tóc phía sau rồi tỏ vẻ khinh thường nói:
– Nói phét mà không biết ngượng mồm! Nó mà gọi đến đập cho là em kệ anh luôn.
Tôi cười hì rồi trêu:
– Ô thế từ lúc nào quan tâm đến anh vậy? Không lẽ thích anh à? Anh là anh không thích con gái lùn có một mẩu thế kia đâu.
– Ai thích! Luyên tha luyên thuyên. Thôi em đi học thêm đây, hì hì, cho em xin vài quả táo nhé, cho mấy đứa cùng lớp!
– Ừ! Hì hì, được rồi. Lấy hết đi, nhớ dò hỏi hộ anh nhé, mà ngày kia anh lên lớp rồi.
Giang ậm ừ gật đầu rồi móc khay táo trong cái túi đồ của tôi và ra cái xe máy điện phóng đi học. Nhìn cái dáng con bé tôi thấy cũng hay, hàng họ thì gần như mới phát triển nên không thể nói là to được nhưng có nét duyên vô cùng.
Về đến nhà, tắm rửa qua loa rồi lau vết thương xong tôi đi ăn ngoài tiệm cơm rồi về. Mấy thằng bạn lại vào nhà tôi chơi đến tối mịt. Dĩ nhiên tôi kể chuyện đó cho mấy thằng nghe, thằng Mạnh “lé” hí hửng bảo ngay:
– Anh có nhìn rõ mặt nó không anh?
– Không! Anh bên đường còn nó gần cổng trường, làm sao rõ mặt được nhưng dáng người là anh biết. Thôi tìm hiểu từ từ, nếu họ hàng thì anh em mình bỏ qua không xen vào nhưng là người xã hội thì phải cho một trận.
Thấm thoát hai ngày trôi qua, Tôi lại đi học bình thường, vết thương đỡ đau hẳn rồi, giờ chỉ còn cảm giác ngứa ngáy khó chịu vì cái da non nó mọc thôi. Như thường lệ thì mấy đứa vẫn tụ tập ở quán nước. Đợi trống thì chúng tôi mới lững thững đi vào.
Lần này thì lại gặp Giang, tôi cười trêu luôn:
– Biết hết tên rồi nhé, khỏi hỏi cứ ghi vào sổ đi!
Giang lầm lì lẩm bẩm trong miệng:
– Nhìn cái mặt thấy ghét, đi vào đi còn trêu tức em à!
Đúng lúc đấy lại có mấy thằng lớp mười hai nhăn nhở đi theo tôi. Giang bỏ chỗ tôi ra ghi tên mấy thằng đó vào thì chúng nó cự lại, còn giật tóc con bé cười ha hả nữa.
Tôi điên tiết lắm rồi đang định nhảy vào thì thằng Bảo kéo tay tôi lắc đầu nói:
– Không sao đâu anh, cái này cái Giang trị được, bọn này chỉ to mồm thôi, tí nữa lão giám thị vào lớp thì mặt mày lại xanh như tàu lá chuối ngay ấy mà.
Tôi lín nhịn đi lên lớp. Vừa qua cái hành lang thì thấy mấy thằng đệ của thằng Quyền. Dĩ nhiên thằng Quyền chưa thể đi học được vì còn bị đình chỉ học thêm mấy ngày nữa. Thấy tôi thì mấy thằng đó cụp mắt xuống, lấm la lấm lét tiến lại gần rồi nói nhỏ:
– Chúng… em xin lỗi, có việc gì bỏ qua cho chúng em. Anh Quyền sẽ gặp anh sau vì chưa được đến trường ạ!
– Ờ! Tao tạm tha, nói chung chúng mày muốn làm gì ngoài đường tao đéo quan tâm nhưng ở trong lớp thì ngồi yên, đừng có động đến giáo viên và cho mấy đứa khác học.
Mấy đứa cúi gầm mặt rồi cúi đầu không nói thêm câu gì nữa. Tôi đi vào lớp rồi cùng mấy đứa cười đùa. Hôm nay có tiết Lý, mà cái môn này đối với tôi quá đơn giản, thậm chí giáo viên cũng biết kiến thức của tôi nên kệ tôi muốn làm gì trong lớp cũng được miễn đừng ảnh hưởng đến mấy đứa xung quanh.
Mấy thằng chơi với tôi nó cũng thuộc dạng thông minh nên học cũng không đến nỗi tệ một chút nào. Tôi chỉ nữa nên mấy cái bài trên lớp cũng không là gì với chúng nó.
Bình thường ra chơi thì chúng tôi không được ra khỏi cổng trường nhưng tôi thì muốn ra, mấy đứa đi thành tốp lững thững đi ra thì Giang chặn lại nói:
– Ai cho các anh ra ngoài!
Tôi cười trêu:
– Anh thì cần ai cho, hơn nữa em cũng không quản được anh đâu nhá! Lo mà soi mấy thằng lớp mười hai lúc nãy đi!
Giang tức xì khói nhưng không làm gì được, chúng tôi lại ra ngoài, lúc này thì thằng Tiến với thằng Bảo hí hửng nói về chuyện chơi gái hôm gì. Công nhận về gái gú thì bọn này trên cơ hẳn tôi vì chúng nó sống trong khu vực lao động, các em gái ‘ngành’ cũng thuê trọ trong đó nên chúng nó dạn dĩ lắm.
Nói chuyện một hồi thì thằng Bảo nói:
– Anh Nam này, mấy bà giáo trong trường mình nhìn cũng sắc sảo ra phết đấy anh nhỉ. Có mấy bà dạy tiếng Anh lớp mười hai ngon vãi cả lồn anh ạ!
Tôi tặc lưỡi nói:
– Ờ ngon nhưng giáo viên trong trường đụng làm sao được!
Thằng Bảo cười hì hì nói:
– Trong trường thôi, ngoài thì khác ngay, hôm gì em bắt gặp bà Mai đi cùng với mấy đứa làm gái ở chỗ em. Mấy đứa này kiểu thuộc dạng trung cấp với cao cấp ấy, thuê hẳn cái nhà bốn tầng sáu bảy đứa ở!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Mẹ giáo viên mà chơi cùng với mấy em ấy liệu có cùng một lò đào tạo ra không nhỉ?
Thằng Tiến vỗ vai tôi bảo:
– Em nghĩ chắc chơi bời thôi nhưng mà hôm đó em cùng với thằng Bảo nhìn thấy nó ngon thì thôi rồi luôn ấy, mặc váy xếp ly ngắn hơn đầu gối, lại còn mặc cái quần tất đen nữa, nhìn chỉ muốn tống vào háng.
Mấy đứa cười ha hả rồi ra quán nước chém gió thêm một lúc thì lại có chuyện với cô Đào. Không như hôm trước, cái thằng này chỉ đến xin tiền rồi lại phóng xe đi.
Tôi hất hàm bảo chúng nó:
– Chúng mày rình rình thằng kia, xem nó là ai nhé. Rình được anh em mình đập cho nó trận, Nhìn qua cô Đào cũng là người tốt!
– Ừ! Để chúng em xem, quan trọng là cái Giang nó có hỏi được tin gì không.
Tôi gật gù rồi cùng chúng nó vào học. Giang thấy chúng tôi định chạy ra nói nhưng vào lớp rồi nên chẳng nói được.
Đợi chúng tôi tan học thì Giang đợi sẵn ở cổng trường rồi bảo:
– Anh! Em hỏi dò cô Đào rồi, người đàn ông ấy là bạn trai của cô Đào, nói chung chỉ biết ăn chơi rượu chè bóng bánh thôi.
– Hỏi mỗi thế thì nói làm gì!
Giang trề môi nói:
– Đời nào cô ấy chịu kể, em gạ mãi mới moi được tí thông tin của bác bảo vệ, với mấy người ấy, để em tìm hiểu tiếp.
– Ờ tốt lắm em gái. Tụi anh về đây!
Thấm thoát lại một tuần trôi qua, thằng Quyền đến lớp khúm núm mà xin lỗi tôi. Có lẽ mấy người mà bố mẹ tôi thuê đã làm cho nó xanh mặt lên vì sợ. Không chỉ nó mà bố mẹ nó cũng có phần vào nể nể.
Tôi đồng ý bỏ qua nhưng nhìn vào mắt nó tôi biết thừa trước sau gì cũng phải đâm tôi một cái. Vết thương của tôi thì lành rồi, chỉ cũng được cắt, nó chỉ để lại một vết sẹo dài trên cánh tay còn thằng Quyền thì vẫn phải bó bột cả bàn.
Lại vào tiền sử, thằng Quyền im lặng cắm cúi mà học, nó không viết được nên phải nhờ một thằng bạn chép hộ. Tôi cười mỉa mai rồi lim dim mà ngủ gục trên bàn.
Đang ngủ ngon lành thì thằng Bảo huých nhẹ tôi nói:
– Anh Nam… có biến rồi!
Tôi mở mắt, ngáp dài nói:
– Biến gì! Cô Đào xuống dưới phòng bảo vệ gặp người nào ấy bị đánh rướm máu ở môi, đang ầm ầm bên dưới kìa.
Giật mình tôi bảo:
– Chắc thằng đó rồi, anh em mình tìm hiểu rồi đập cho nó một trận đi, anh cũng khỏe rồi, cắt chỉ là lại đập nhau được!
Thằng Mạnh “lé” nói luôn:
– Nhưng biết thằng đó ở đâu đâu!
Tôi kéo chúng nó xúm đầu vào bàn bạc. Chỉ thằng Tiến và thằng Bình ‘boong’ rồi tôi nói:
– Hai chúng mày giả vờ đau bụng, cúp tiết này đi, giờ chắc đang lùm xùm ở bên dưới thì không biết chúng mày đi theo đâu. Cứ lần mò xem thằng đó đi đâu, rồi anh em mình tính tiếp.
Hai thằng gật đầu rồi tót xuống, lớp trưởng đang định ngăn lại thì tôi đến nói rõ một chút bảo chúng nó đau bụng.