Phần 100
Lý mặt rỗ thấy nét mặt của tôi rất không đúng, vội vàng hấp tấp đuổi theo…
“Trương gia tiểu ca, không có chuyện gì chứ? Hiện giờ đi vẫn còn kịp…”
Tôi quay đầu hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái…
“Muốn đi thì tự ngươi đi đi, đừng dài dòng văn tự, ai bảo ngươi đem cái xích chó này đặt vào tay ta? Nhưng ta cảnh cáo ngươi, hôm nay dám bước ra khỏi cánh cửa này, về sau đừng mong gõ cửa nhà ta nữa.”
Lý mặt rỗ nghẹn họng không nói nên lời, hồi lâu mới thở thật dài…
“Được được được! Không đi không đi! Vậy đã được chưa? Con người của ta a, quá thiện lương, quá mềm lòng.”
Vừa nói, vừa ngâm nga bài hát “Lòng mềm yếu”, tùy tiện đi về phía phòng ngủ Lão Cảng. Tôi kéo lấy cổ áo hắn…
“Ngươi theo vào làm gì?”
“Vậy ta phải làm gì?”
Lão Lý không hài lòng nói…
“Lại nói, ta đã đến đây rồi, ngươi không cho ta xem bảo bối kia một chút ư?”
Tôi nhìn hắn cười quái dị hai tiếng…
“Nhìn thì có thể, chỉ có điều…”
Tôi cố ý kéo dài giọng nói.
“Có điều gì?”
Lý mặt rỗ quả nhiên trở nên khẩn trương.
“Có điều… nếu âm vật đó quấn lên ngươi, ngươi cũng đừng tới tìm ta a.”
Lý mặt rỗ nghe xong thì quay người đi vào phòng khách…
“Trương gia tiểu ca, ngươi chú ý an toàn, huynh đệ ở ngoài cửa tiếp ứng, nếu có cái gì không đúng cứ hô một tiếng, huynh đệ lập tức cầm búa đập tan thứ quỷ quái kia!”
Bước chân hắn rất nhanh, thân ảnh mau lẹ, cơ hồ khiến tôi sinh ra ảo giác, rõ ràng một giây trước còn ở trước mắt, một giây sau đã chạy đến phòng khách mở hộp hàng giao cho Lão Cảng. Nói với hắn cái gì mới được đây? Tôi mặc kệ hắn, đi theo Lão Cảng vào phòng ngủ. Phòng ngủ cũng kéo rèm, không có ánh sáng, tối đến mức đưa tay không thấy ngón, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc thanh thúy vang lên. Giống như là giữa không trung rớt một xuống giọt nước nhẹ nhàng đập vào tảng đá. Mỗi một tiếng tích tắc giống như ma chú, như xa xôi, lại như rõ ràng. Lão Cảng ngồi bên giường, khuôn mặt không chút biểu cảm…
“Là nó, ta sắp bị tra tấn đến điên rồi. Còn tiếp tục như thế, ta chỉ có một con đường chết…”
Tôi tìm công tắc trên vách tường, bật lên ba bóng đèn. Trong ánh mắt hoảng sợ của Lão Cảng, tất cả thanh âm đã biến mất, khi ánh sáng chiếm cứ phòng ngủ, đồng hồ bỗng nhiên ngừng chạy. Kim giờ, kim phút, kim giây, toàn bộ đều đứng im. Xung quanh là sự vắng lặng chết chóc, chỉ có Lão Cảng đang kinh ngạc há to miệng. Đồng hồ bày trên tủ đầu giường, gỗ màu nâu sậm vì niên đại xa xưa mà đã bị mài đến sáng bóng, một mặt kính nho nhỏ phía trên đầy vết cắt, giống như là một khối bảo ngọc thượng đẳng có tì vết. Kim đồng hồ bằng đồng, do ẩm ướt lại thêm giữ gìn không đúng cách, kim giờ và kim phút đã ẩn ẩn có màu xanh. Trên chỗ cao nhất của đồng hồ, chữ “nhất” khắc mờ nhìn rất rõ, giống như trên bình nguyên bỗng nhiên xuất hiện vực thẳm, vô cùng chướng mắt.
Lão Cảng có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm đồng hồ, lộ ra nét không thể tưởng tượng nổi…
“Nó… nó dừng lại rồi, bất động rồi.”
Xem ra âm vật này mặc dù tà môn, lại có một nhược điểm chí mạng là sợ ánh sáng. Chỉ cần có nhược điểm thì sẽ có biện pháp giải quyết. Tôi nhẹ nhàng thở ra. Còn chưa kịp hít vào, bên tai lại có tiếng tích tắc quen thuộc. Đồng hồ lại bắt đầu hoạt động. Thậm chí, tôi cảm thấy tốc độ của nó còn nhanh hơn lúc trước. Lão Cảng lúc đầu còn tràn ngập mong đợi lại sợ hãi há to miệng, giống như là một con cá vàng bị ném lên bờ, cật lực hít thở, tuyệt vọng chờ đợi cái chết. Một chút thần thái cuối cùng trong ánh mắt hắn tựa như lúc nào cũng có thể biến mất. Làm người không sợ không có hy vọng, chỉ sợ không có đấu chí. Nếu như ngay cả ý chí cầu sinh cũng đã mất, như vậy ngoại trừ chết, còn có đường nào khác?
Tôi lo lắng nhìn Lão Cảng, xem ra không thể ở lâu trong căn phòng này.
“Lý mặt rỗ! Lý mặt rỗ!”
Tôi lớn tiếng gọi. Kết quả gọi vài tiếng liên tiếp cũng không thấy gì, tôi buồn bực đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Lão Lý không biết từ lúc nào đã chạy tới cửa chính, đáng chú ý cẩn thận nhìn quanh phòng. Tôi giận quá mà cười…
“Ngươi miệng chó nói lời điêu, vừa rồi còn nói ở ngoài cửa tiếp ứng, ta cứ hô một tiếng ngươi sẽ cầm búa tiến vào, đây chính là cái ngươi gọi là tiếp ứng a? Tiếp con mẹ nó ứng mà chạy ra cửa chính?”
Lý mặt rỗ ủy khuất, ra vẻ khổ sở quệt miệng…
“Trương gia tiểu ca, thật không thể trách ta, ta… ta không tìm được búa a!”
Đây là một cái cớ đạt tiêu chuẩn a, tôi hận không thể vỗ tay khen hắn.
“Đồ hèn nhát, may mắn là ngươi đầu thai muộn, nếu ở thời kỳ kháng chiến chống ngoại xâm, ngươi sớm đã phản bội làm Hán gian.”
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn hắn.
Lý mặt rỗ bình sinh hận nhất là ‘Hán gian’, nghe tôi nói như vậy, lập tức đỏ mặt tía tai trách móc nói…
“Ai hèn nhát chứ, ta… ta là thăm dò đường lui, thứ quỷ quái kia quá tà môn, vạn nhất đấu không lại, chúng ta cũng phải có cách chạy trốn a!”
Hắn vừa nói, vừa ưỡn thẳng sống lưng, cố làm ra vẻ nghênh ngang đi vào…
“Ai sợ? Ngươi thấy ta sợ sao?”
Nếu không phải trạng thái của Lão Cảng không tốt lắm, lúc này tôi thật muốn hù dọa hắn một phen. Vì Lão Cảng, tôi tạm thời buông tha cho Lý mặt rỗ. Tôi bảo Lý mặt rỗ đỡ Lão Cảng từ phòng ngủ ra, Lý mặt rỗ vừa vào phòng ngủ, con mắt liền gian xảo nhìn vào đồng hồ…
“Thứ nhỏ xíu như vậy mà lại có uy lực lớn như thế?”
Tôi không kiên nhẫn nói…
“Mau đỡ người ra, sau đó đóng cửa phòng lại.”
Tôi quay đầu đi vào phòng khách, nhìn chỗ hàng mà Lý mặt rỗ mở lúc trước. Tất cả đều giống nhau như đúc, hẳn là Lão Cảng mua lúc trước khi xảy ra chuyện. Tà, quá tà môn!
Bỗng nhiên, trong phòng ngủ có tiếng nổ vang, tôi vội vàng xoay người chạy về phía phòng ngủ, phát hiện Lý mặt rỗ té ngã trên mặt đất, đau đến rên hừ hừ. Lão Cảng lại giống như mất trí, ngơ ngác đứng trước mặt đồng hồ, cẩn thận từng li từng tí đưa tay xoa lên chữ “nhất” trên đỉnh đồng hồ. Lý mặt rỗ hữu khí vô lực mắng…
“Mẹ kiếp, con mẹ nó Lão Cảng ngươi điên rồi, ra tay cũng quá mạnh đi. Ta… xương sườn của ta gãy rồi, tiền thuốc men này phải tính.”
Tôi chợt nhớ tới lúc trước, lực tay của Lão Cảng mạnh thế nào. Trạng thái của Lão Cảng hiện giờ đã sắp chạm đến mức điên cuồng, tôi lo lắng gọi hắn…
“Lão Cảng, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Lão Cảng sửng sốt vài giây, bỗng nhiên giơ đồng hồ lên.
“Lão Cảng!”
Tôi giật nảy mình, định tiến lên ngăn cản hắn. Lão Cảng bỗng nhiên ngửa mặt lên, mười phần quỷ dị nhìn tôi nhếch môi cười. Trên mặt hắn nổi lên mạch máu màu xanh, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Một khắc này, tôi cảm thấy Lão Cảng giống như biến thành người khác, cái miệng mở ra, giống như một cái giếng sâu đen ngòm không thấy đáy. Loảng xoảng! Đồng hồ rơi xuống đất. Theo tiếng động đó, sau gáy của tôi phảng phất bị ai đó đánh một quyền nặng nề, đau đầu như muốn nứt ra, sau đó ngã xuống.