Phần 105
Tôi chăm chú nhìn đường. Lý mặt rỗ nhíu mày…
“Không phải nói kia người đã chết sao?”
“Hắn không phải có vợ sao?”
“Nhưng vợ hắn cũng vào bệnh viện tâm thần rồi a! Ngươi cảm thấy thần trí bà ta ta có thể tốt hơn Lão Cảng sao?”
Lý mặt rỗ hoài nghi đề nghị của tôi.
“Bệnh tâm thần thì cũng phải kiểm tra xem, đây là cách duy nhất.”
Nói đến đây tôi liền tức giận, không hề nghĩ ngợi đập Lý mặt rỗ một quyền…
“Còn không phải tại ngươi trêu vào phiền phức sao, lúc này lại biết sợ à? Ngươi kiếm tiền không cần mạng ư!”
Lý mặt rỗ hắc hắc cười ngây ngô…
“Trương gia tiểu ca, ta mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng có ngài anh minh thần võ a, đây mới thật sự là đạo bù trừ! Ta không lắm mồm nữa, tránh chọc ngài phiền muộn, dù ngài nói thế nào, ta cũng làm theo, toàn bộ nghe lệnh ngài.”
Tôi hừ một tiếng, chuyên tâm lái xe. Lý mặt rỗ quay đầu nhìn Lão Cảng, gia hỏa này bị đồng hồ giày vò cho thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, cứ thế ngủ say sưa trong xe. Rất nhanh, tiếng ngáy của Lý mặt rỗ cũng vang lên. Lái xe liên tục hai ngày, tôi và Lý mặt rỗ lê thân thể mệt mỏi đến trước cổng bệnh viện tâm thần. Lý mặt rỗ thò đầu ra nhìn bên ngoài mấy lần…
“Trương gia tiểu ca, yên tâm đi, ta nhìn quanh không phát hiện cảnh sát.”
Tôi tháo dây an toàn, tìm dao cạo râu, sờ sờ lên gương mặt như thổ phỉ. Lý mặt rỗ cười hắc hắc…
“Trương gia tiểu ca, ta phát hiện ngươi đặc biệt thích đùa, chỉ cần là đi gặp phụ nữ thì nhất định phải chuẩn bị bảnh bao, đã gấp như lửa cháy đến nơi, ngươi vẫn không quên cạo râu, thủ đoạn cua gái thật cao, huynh đệ theo không kịp, bội phục, bội phục!”
“Cút! Cút cho lão tử!”
Tôi vung vẩy dao cạo râu trước người hắn…
“Ta sợ người khác hiểu lầm ta cũng bệnh nhân bị tâm thần sẽ bắt ta lại, không chăm chút không được a! Ngươi trông chừng Lão Cảng, ta xuống xem tình hình một chút.”
“Được.”
Lý mặt rỗ gật đầu đáp ứng. Tôi xuống xe, sửa lại quần áo, nhẹ bước tiến vào bệnh viện tâm thần. Như tôi dự đoán, nơi này cũng không phải là quản lý mười phần nghiêm ngặt. Sau khi đăng ký vào thăm, bị nhìn ngó hỏi han mấy lần, hộ lý dẫn tôi đến phòng bệnh. Trên đường đi, cô ta nói qua với tôi tình hình…
“Tống thái thái rất đáng thương, chồng bà ta nhảy lầu tự sát, bà ta chịu ảnh hưởng quá lớn, tinh thần cũng có chút vấn đề, luôn nói một mình với cửa sổ, người khác nghe mà không hiểu. À, đúng rồi, ngươi và Tống thái thái quan hệ thế nào?”
“À, không có quan hệ gì, ta trước kia học đại học từng nhận sự giúp đỡ của Tống tiên sinh và Tống thái thái, nghe nói bọn họ xảy ra chuyện thì tới thăm xem ta có thể giúp chút gì không.”
Quen biết Lý mặt rỗ đã lâu, bản lĩnh bịa chuyện của tôi đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh. Hộ lý lập tức có hảo cảm với tôi…
“Ây dà, xã hội hiện giờ người có ơn tất báo như ngươi cũng không nhiều.”
Tôi cười khẽ với cô ta. Đẩy cửa phòng bệnh, tôi thấy trên giường bệnh có một nữ nhân ngồi ôm đầu gối, mặc quần áo bệnh nhân, tóc rối bời, khuôn mặt tái nhợt vô cùng. Bà ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân thì chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua chúng tôi, rồi lại chậm rãi quay đầu đi. Động tác của bà ta tựa như là người máy.
Hộ lý nhìn đã quen, cũng không sợ hãi…
“Đây chính là Tống thái thái, ngươi qua trò chuyện với bà ta đi, ta không quấy rầy các ngươi, có chuyện gì thì gọi ta.”
Tôi nhìn hộ lý cảm kích gật đầu, hộ lý vui vẻ ra khỏi phòng bệnh. Tôi chậm rãi bước đến gần Tống thái thái, trầm thấp gọi…
“Tống thái thái?”
Bà ta như không nghe thấy, vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi có chút lúng túng hắng giọng một cái, nói…
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi biết chồng ngươi có được đồng hồ từ đâu không?”
Tôi vừa nói, vừa thận trọng lấy đồng hồ trong bọc ra. Thanh âm tíc tắc lập tức phiêu đãng. Tống thái thái vốn đang ngơ ngác, nghe thấy tiếng tích tắc quỷ dị thì đột nhiên lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn tôi đang đặt đồng hồ lên giường.
“Tống thái thái?”
Cơ hội mất đi sẽ không trở lại, tôi hỏi…
“Ngươi có biết chồng ngươi lấy được cái đồng hồ này từ đâu không?”
Cầu trời phù hộ, bà ta nhất định phải cho tôi chút tin tức hữu dụng. Tôi cũng không muốn nửa đời sau ở tù với Lý mặt rỗ. Tống thái thái trợn mắt, từ từ ngẩng cổ, phảng phất như chỉ chỉ cần nhanh một chút thân thể sẽ vỡ tan tành. Bà ta nhìn tôi chằm chằm, quỷ dị hé miệng, nói từng chữ…
“Trong giếng!”
“Cái gì?”
Tôi có chút không thể tin được. Đồng hồ là vớt từ trong giếng ra? Tống thái thái lại vừa quay đầu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, duy trì tư thế cứng ngắc không để ý tới tôi. Sau đó, bất luận tôi nói gì hỏi gì, bà ta cũng như người chết, không nói gì cả. Tôi có chút nhụt chí đi ra cửa. Đi ngang qua sảnh, hộ lý nhìn tôi mỉm cười phất tay…
“Ngày mai ngươi lại đến chứ?”
“Ừm.”
Tôi qua loa gật đầu, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Lý mặt rỗ vội vàng lại gần…
“Trương gia tiểu ca, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?”
Sắc mặt tôi khó coi lắc đầu…
“Phí công vô ích.”
Lý mặt rỗ sợ tôi phát hỏa, an ủi…
“Đừng gấp, từ từ sẽ có.”
Tôi cười khổ nói…
“Lời này không phải ta vẫn luôn nói sao? Hiện giờ ngươi học xong rồi lại lấy ra khuyên ta.”
“Học để dùng mà.”
Lý mặt rỗ nói xong, nhìn ghế sau chép miệng…
“Giấc ngủ của hắn thật là sâu, đến giờ vẫn còn ngủ chưa hề tỉnh, như có thể ngủ được mấy ngày.”
“Có chút kỳ quái.”
Tôi thử khẽ lay Lão Cảng gọi…
“Lão Cảng! Lão Cảng!”
Tôi kêu vài tiếng, Lão Cảng vẫn không có phản ứng.
“Không phải là chết rồi chứ?”
Lý mặt rỗ có chút sợ hãi mặt trắng bệch.
“Chớ nói nhảm, thân thể hắn vẫn còn mềm.”
Nói thì nói thế nhưng trong lòng tôi cũng không bình tĩnh được, vội vươn tay thăm dò hơi thở Lão Cảng. Hô hấp vẫn đều đều.
“Không có chuyện gì, hẳn là vẫn đang ngủ.”
Tôi ném đồng hồ lên đùi Lý mặt rỗ, thắt chặt dây an toàn, nổ máy lái đi. Lý mặt rỗ loay hoay lật giở đồng hồ, bỗng nhiên như phát hiện cái gì, đưa đồng hồ lên tai nghe ngóng, lại nhìn mặt đồng hồ, ngạc nhiên nói…
“A? Ngươi làm gì, sao đồng hồ không chạy nữa rồi?”
Tôi đạp phanh, Lý mặt rỗ suýt nữa lao ra khỏi kính chắn gió.
“Trương gia tiểu ca, kỹ thuật lái xe của ngươi cũng quá kém, dùng tiền mua bằng lái hả?”
Lý mặt rỗ bất mãn nói lầm bầm. Tôi nào có tâm tư cãi nhau với hắn, đoạt lấy đồng hồ kiểm tra. Quả nhiên kim đã ngừng lại. Không đúng, vừa rồi trong phòng bệnh, đồng hồ rõ ràng là vẫn chạy mà, mới qua không lâu, sao nó bỗng nhiên ngừng chạy rồi? Tôi có chút cháy nóng nảy gãi đầu một cái, vừa đảo mắt, vừa hay nhìn thấy trong gương hình ảnh Lão Cảng đang ngủ ngon. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ không phải Lão Cảng đang ngủ say, mà là thời gian của hắn ngừng lại, cho nên hắn mới luôn duy trì trạng thái ngủ say?
Tôi bị ý nghĩ này làm giật mình. Lý mặt rỗ đẩy vai tôi…
“Trương gia tiểu ca, không có chuyện gì chứ? Có cái gì nghĩ không ra thì ngươi nói với ta, ta sẽ cống hiến tế bào não giúp đỡ ngươi!”
Tôi lắc đầu, bảo hắn cất kỹ đồng hồ, rồi lại khởi động xe. Lý mặt rỗ hỏi…
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đến nơi ở của Lão Tống lúc trước.”
So sánh với Lão Cảng, điều kiện của Lão Tống rõ ràng thấp hơn một bậc. Mặc dù cũng là khu nhà ở cao cấp, nhưng là tòa chung cư, khí phái kém xa với biệt thự của Lão Cảng. Lão Tống nhảy lầu tự sát ở ban công nhà mình, lầu 27, cơ hồ không có bất kỳ thống khổ gì, trong nháy mắt rơi xuống đất, tính mạng của hắn đã kết thúc. Bởi vì xảy ra án mạng, trong khu chung cư phảng phất như bị bao phủ bóng ma, các hộ gia đình phần lớn đều tránh đi qua khu vực xảy ra chuyện, đến mức dưới lầu nhà Lão Tống giống như đã bị người ta quên lãng, bị ngăn cách với các nơi khác.
Máu tươi trên mặt đất đã rửa sạch, nhưng Lý mặt rỗ vẫn để ý mà tránh ra xa. Tôi dò xét bốn phía một vòng, phát hiện không có gì dị thường mới quyết định lên lầu nhìn xem. Thang máy dừng lại ở lầu 27, tôi đến trước cửa nhà Lão Tống, nhẹ nhàng gõ cửa. Như tôi sở liệu, không có ai. Lý mặt rỗ trốn sau lưng tôi nói…
“Người thì chết, người thì bị điên, trong nhà đâu còn có người a? Nếu có người mở cửa, vậy khẳng định là quỷ…”
Hắn còn chưa dứt lời, cửa đã mở ra! Lý mặt rỗ hét lên, sợ đến mức nhảy dựng lên.