Phần 107
Tôi không hề nghĩ ngợi, vọt thẳng ra khỏi thang máy trở lại tòa nhà, thang máy đang ở tầng 12, bất động thật lâu, tôi cắn răng đá văng cửa thang bộ, đi bộ theo cầu thang trèo lên. Đời tôi chưa từng chảy nhiều mồ hôi như vậy, cũng chưa từng leo nhiều bậc thang như vậy. Không biết đã bao lâu, tôi thở hồng hộc bò lên tới tầng 27, hai chân không tự chủ được mà run lên. Cửa nhà Lão Tống mở ra, tôi ổn định lại khí tức rồi cẩn thận đi vào. Vừa vào cửa, đối diện đã xông tới một mùi hôi thối, lòng tôi run lên, không hề nghĩ ngợi chạy tới ban công. Cửa ban công mở ra, mặc dù không có gió nhưng cửa sổ lại chuyển động, kẹt kẹt kẹt kẹt, cực kỳ giống tiếng đồng hồ tích tắc.
Mặt tường ban công và trên mặt đất tràn đầy bùn nhão có màu rêu, làm người ta phải rùng mình, bùn đất trên vách tường đang liên tục tuôn ra. Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? Lý mặt rỗ cũng đuổi theo, dáng vẻ mất hồn mất vía…
“Trương gia tiểu ca…”
“Sao ngươi cũng lên đây rồi?”
“Ngươi bảo ta ở cạnh một tử thi không phải là muốn mạng của ta sao? Chúng ta mau rút lui đi, xảy ra án mạng, khẳng định sẽ có người báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát tới, chúng ta có trăm cái miệng cũng nói không rõ được.”
Lý mặt rỗ nói xong, căn bản không để ý tới tôi, cứ thế dắt tôi đi ra ngoài. Đang chờ thang máy, Lý mặt rỗ đột nhiên oa một tiếng…
“Không được, trong phòng có dấu chân của chúng ta a, cảnh sát nhất định có thể tra ra chúng ta đã đến, chúng ta có cần quay lại quét dọn một chút hay không?”
“Trước kia không phát hiện ra ngươi cũng có lúc đờ đẫn như thế? Khó trách tên ngươi là Lý mặt rỗ…”
(Tác giả chơi chữ, tên gốc trong nguyên tác của Lý mặt rỗ là Lý Ma Tử, chữ Ma ở đây đứng đơn độc là đờ đẫn, bần thần, khi đứng đôi với chữ Tử thành Ma Tử lại có thể hiểu là sẹo rỗ, mụn rỗ)
Không chờ tôi nói xong, Lý mặt rỗ đã lộ ra một khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc…
“Trương gia tiểu ca, đến lúc này rồi ngươi còn có tâm tình nói đùa?”
Thực ra tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi, nhưng nếu không tỏ vẻ trấn tĩnh, tôi còn có thể làm gì? Tôi thở hổn hển, vừa muốn an ủi hắn vài câu, kết quả mùi hôi thối cổ quái như bóng với hình đi theo tôi xuất hiện trong thang máy.
“Lý mặt rỗ, ta bị ảo giác ư? Sao ta thấy trong thang máy cũng thối nhỉ.”
Tôi nói. Lý mặt rỗ kiên định lắc đầu…
“Không phải ảo giác.”
Hắn chỉ phía sau lưng tôi…
“Tiểu ca, ngươi quay đầu nhìn xem.”
Tôi xoay người, chỉ thấy một đám bùn nhão màu đen rơi xuống theo thành thang máy.
“Trương gia tiểu ca, nghĩ cách đi a!”
Lý mặt rỗ khẩn trương đến nỗi thanh âm cũng thay đổi. Tôi vội vàng ấn nút trong thang máy mấy lần, tốc độ của thang máy đã nhanh hơn rất nhiều, Lý mặt rỗ vẫn há miệng líu lo không ngừng…
“Trương gia tiểu ca, nhanh nghĩ cách a!”
“Câm miệng!”
Càng là những lúc như thế này càng phải tỉnh táo, tôi lại gần thành thang máy, hai tay chạm vào thành thang máy, tôi chợt phát hiện, cảm giác như không phải chạm vào kim loại, mà là chạm vào gạch đất lạnh lẽo, tôi thậm chí có thể sờ được nét thô ráp và cảm giác thấy sự ẩm ướt. Càng ngày càng tà môn! Lý mặt rỗ hai chân run rẩy…
“Xong rồi, hôm nay phải chết ở đây rồi, con trai ta biết làm sao bây giờ a?”
May mắn là thang máy đến lầu sáu thì kêu đinh một tiếng mở cửa ra, tôi và Lý mặt rỗ không hề nghĩ ngợi, lấy tốc độ suýt tè ra quần mà vọt ra. Khi lao ra đụng vào một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp, bà ta ôm một con chó lông trắng như tuyết, bà ta ngã xuống, ngẩng đầu một cái, phát hiện chúng tôi đã chạy xa, lập tức giận dữ mắng…
“Tổ bà ngươi, vội đi đầu thai à? Cũng không thèm nhìn đường một chút, trên người bà đây toàn là hàng hiệu, hai tên nông dân các ngươi làm cả đời cũng không đền nổi. Đồ vương bát đản…”
Câu nói tiếp theo, tôi và Lý mặt rỗ không nghe rõ, chúng tôi đã chạy như hỏa tiễn từ lầu sáu xuống lầu một, quanh thi thể Trần tẩu đã có một đám người vây quanh, tôi và Lý mặt rỗ nhìn cũng không dám nhìn, nhanh chóng chạy về phía ngoài khu chung cư. Phía sau lờ mờ có thể nghe thấy tiếng bàn luận.
“Ôi, cũng quá tà môn đi?”
“So với thi thể Tống tiên sinh lúc trước giống nhau như đúc, ngay cả tư thế cũng không khác mấy a.”
“Người này là giúp việc của nhà Tống tiên sinh a? Lúc trước ta đã gặp hai lần…”
Tôi và Lý mặt rỗ chạy như bay vào trong xe, không hề nghĩ ngợi lái xe ra ngoài. Đi ra thật xa, tâm tình cũng dần dần hồi phục, Lý mặt rỗ thở hổn hển nói…
“Nếu dùng tốc độ này hai chúng ta có thể tham gia thế vận hội, tuyệt đối nhanh hơn Usain Bolt.”
Tôi hít một hơi thật sâu, trong lỗ mũi vẫn còn mùi hôi thối chưa tiêu tan.
Lý mặt rỗ quay đầu nhìn Lão Cảng phía sau, khẽ đẩy hai lần, phát hiện hắn vẫn đang ngủ, Lý mặt rỗ ghen tị mắng…
“Đồ con cháu nhà rùa, chúng ta vì hắn mà chạy gãy chân, hắn lại ngủ như heo chết.”
Tôi cầm tay lái, trên mu bàn tay nổi gân xanh. Lý mặt rỗ hỏi…
“Trương gia tiểu ca, chúng ta làm sao bây giờ? Ta nghĩ chuyện này chúng ta đừng để ý nữa, không có ai biết sẽ không ảnh hưởng đến bảng hiệu của ngươi. Còn dây vào, ta sợ đi kiếm tiền mà không có mạng để tiêu a.”
Nghĩ đến tử trạng (tình trạng khi chết) kinh khủng của Trần tẩu, tôi cắn răng nghiến lợi mắng…
“Ngươi là thứ hèn nhát, lúc này lại muốn bỏ chạy? Lúc trước khi nhận mối làm ăn này thì ngươi nghĩ thế nào? Khuyên ta thế nào? Huống chi hiện giờ đã có án mạng, ngươi chạy được không? Cho dù như con rùa rút đầu vào trong mai, ngươi có thể đảm bảo đồng hồ sẽ không tìm được ngươi ư?”
Lý mặt rỗ ai oán mà nhìn tôi…
“Vậy làm sao bây giờ a? Hiện giờ không có đầu mối, chúng ta cũng không thể như con ruồi bay loạn a.”
“Ai nói không có đầu mối? Trần tẩu không phải đã nói rồi sao? Đồng hồ là do Lão Tống lấy được trong tay một lão nông ở nông trại trồng trà, chúng ta đi tới đó điều tra.”
Lý mặt rỗ không hiểu cau mày…
“Nhưng nông trại đó ở đâu? Chúng ta cũng không thể đi một nơi lại hỏi một nơi a?”
“Rảnh rỗi thì lo mà lắc bộ não đầy rỉ sét của ngươi đi, cũng đừng để đó không dùng. Một người cho dù chết rồi, khi còn sống vẫn sẽ lưu lại một chút dấu vết. Lão Tống là người ở nơi này, người biết chuyện của hắn nhất định không ít.”
Tôi lái xe vào nội thành, tìm một tiệm trà ở mặt tiền con phố rồi dừng xe ở ven đường.
“Ta đi hỏi thăm một chút.”
Tôi nói với Lý mặt rỗ rồi nhanh chóng xuống xe.
Quả nhiên như tôi sở liệu, vừa nhắc tới Lão Tống, lão bản của tiệm trà liền gật đầu nói có quen biết…
“Người ta là đại lão bản, khẳng định không biết ta, nhưng cùng làm một nghề, ta có nghe nói đến hắn.”
“Vậy ngài biết nông trại của hắn ở đâu không?”
Tôi hỏi.
“Đương nhiên.”
Ông ta cười hì hì nói…
“Không gạt ngươi, chúng ta chỉ là tiểu thương, chỉ có thể từ trong kẽ răng của đại lão bản như bọn hắn moi móc ít đồ ăn. Những đại lão bản này coi trọng chất lượng, chọn lá trà mềm nhất tốt nhất mà chế biến ra thành phẩm để kiếm nhiều tiền. Chúng ta không có tiền vốn, cho nên cũng chỉ có thể thông qua quan hệ với nông dân trồng chè, nhờ bọn hắn giúp đỡ, bán lá trà kém hơn một chút cho chúng ta.”
Nghe tôi muốn biết địa chỉ, hắn lập tức nghi ngờ đánh giá tôi vài lần…
“Uây, tiên sinh a, làm gì cũng có luật lệ. Ngươi hỏi ta địa chỉ quan trọng như vậy, ta chắc chắn sẽ không cho. Buôn bán nhỏ vốn ít, ta đã không dễ dàng rồi. Nếu ngươi tới đoạt nguồn hàng, ta chỉ có thể đóng cửa…”
“Ngươi yên tâm, ta không buôn trà.”
Tôi rất thành khẩn nói.
“Nói thì nói thế, quay đầu đi ngươi lại làm, ta cũng không thể báo cảnh sát bắt ngươi.”
Ông chủ vẫn kiên quyết không đồng ý.
Tôi đành phải tìm quanh người, lấy số tiền gần một ngàn tệ đập lên quầy…
“Ta mua địa chỉ, ngươi có bán không?”
Hắn đảo mắt…
“Cái giá này… hơi rẻ.”
Tôi thu tiền lại…
“Vậy bỏ đi, ta tới chỗ khác hỏi.”
Ông ta nhanh chóng nắm lấy tay tôi…
“Ôi, tiên sinh a, đừng nóng lòng a!”
Hắn lấy một tờ giấy viết địa chỉ cho tôi…
“Giá này là được rồi, nhưng ngươi đừng nói là ta giới thiệu, nếu không ta không có cách nào lăn lộn trong cái nghề này nữa.”
Tôi ừ một tiếng, cầm tờ giấy đi ra cửa. Vừa lên xe, Lý mặt rỗ lại hỏi…
“Trương gia tiểu ca, thăm dò được gì không?”
“Tất nhiên.”
Tôi đắc ý nhướn nhướn mày…
“Ta xuất thủ, còn có chuyện gì không làm được ư.”
Lý mặt rỗ liên tục gật đầu…
“Đúng thế, đúng thế.”