Phần 108
Trước khi trời tối chúng tôi đã tới nơi. Khắp núi trồng trà trong trời chiều làm nổi lên sức sống bừng bừng, trong nông trường người hái trà đang bận rộn muốn nhân lúc còn nắng hái thêm một chút lá trà, dù sao thì thời gian hái lá trà rất ngắn ngủi, đợi ngày mai lá trà khả năng đã già rồi. Lý mặt rỗ nhìn ra phía ngoài nói…
“Trương gia tiểu ca, nông trường ở đây rất rộng, hay là đi xuống hỏi thăm một chút đi.”
“Đừng gấp.”
Tôi lái xe vào thôn rồi dừng lại…
“Ngươi ở trên xe để ý Lão Cảng, ta đi xuống xem một chút.”
Lý mặt rỗ sầu não…
“Lại bảo ta ở trên xe? Hắn ngủ như heo chết, có gì mà để ý? Trương gia tiểu ca, để ta và ngươi đi hỏi thăm đi, ta ở trong xe bức bối đến khó chịu.”
Tôi thở dài, không có cách gì đành gật đầu.
Tôi và Lý mặt rỗ ở trong thôn đi mỏi chân, rốt cục đã tìm thấy một nhà kho cũ nát, có một đại hán hai tay để trần ngồi dưới gốc cây chơi điện thoại. Tôi và Lý mặt rỗ tới hỏi…
“Đại ca…”
Không chờ tôi nói hết, đại hán đã không kiên nhẫn chỉ vào trong phòng…
“Tự vào phòng lấy, xong ra tính tiền.”
“Không phải, huynh hiểu lầm rồi, chúng ta không mua hàng.”
Tôi khách khí nói. Đại hán ngẩng đầu nhìn tôi một chút…
“Không mua? Không mua ngươi tới đây làm gì? Muốn ăn đòn à?”
Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa…
“Sao ngươi lại nói vậy?”
Tôi vội vàng đè lên vai Lý mặt rỗ…
“Đại ca, ta muốn hỏi huynh chút chuyện.”
Đại hán tiếp tục chơi điện thoại…
“Ta câm điếc, không biết nói chuyện.”
Lý mặt rỗ trách móc nói…
“Ngươi không phải vừa nói đó sao?”
“Mồm mọc trên mặt lão tử, tự nó nói.”
Đại hán bất mãn nhìn Lý mặt rỗ…
“Ngươi là tên mặt rỗ đáng chết, ngươi có phải muốn ăn đòn không? Ngươi có tin không, lão tử hô một tiếng, người cả thôn sẽ ra đánh ngươi! Cam đoan đánh cho ngươi đến mẹ ruột cũng không nhận ra.”
Đây cũng không phải là nói dối, ở nơi sơn thôn xa xôi này, dân tình từ trước đến nay vốn bưu hãn, nội bộ lại cực kỳ đoàn kết, người của cục cảnh sát đến đây cũng bó tay. Lý mặt rỗ không dám nói gì nữa. Tôi suy nghĩ một chút rồi lấy trong túi quần của Lý mặt rỗ ra một trăm tệ đưa tới trước mặt đại hán…
“Đại ca…”
“Mẹ kiếp, con mẹ nó ngươi vẫn chưa xong…”
Đại hán chưa mắng hết, hắn nhìn chằm chằm vào tiền trong tay tôi ngẩn người…
“Ngươi có ý gì?”
“Muốn hỏi ngài chút chuyện, ngài nếu có thể giúp ta, số tiền này sẽ thuộc về ngài.”
Tôi nói. Đại hán giật lấy tiền, soi lên trời, xác định là tiền thật thì nụ cười trên mặt xuất hiện đầy vẻ ấm áp…
“Đại huynh đệ, ngươi hỏi đi! Ta không phải là khoác lác gì, trong thôn này không có ai mà ta không biết, không có chuyện gì ta không hay, ta khẳng định có thể giúp ngươi một tay, ngươi xem như hỏi đúng người rồi.”
Lý mặt rỗ nhếch miệng, ném ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
“Đại ca, nghe nói thôn chúng ta có một nông trại trồng trà?”
Tôi hỏi. Đại hán gật đầu…
“Có mấy nông trại, ngươi hỏi nhà ai?”
“Của Tống lão bản.”
Tôi nói.
“Hắn ư!”
Đại hán bừng tỉnh đại ngộ nói…
“Hắn không phải đã nhảy lầu tự sát rồi sao?”
Nói đến đây, đại hán hắn cố ý hạ giọng…
“Nghe nói vì chuyện này, trong thôn đang huyên náo. Tên con cháu nhà rùa này thiếu nợ chúng ta không ít tiền, giờ đã hắn cưỡi hạc về Tây thiên hưởng phúc, nhưng lại làm Lưu lão đầu khổ sở.”
“Lưu lão đầu là ai?”
Tôi lập tức cảnh giác, chẳng lẽ chính là lão nông đưa đồng hồ cho Lão Tống mà Trần tẩu đã nói?
“Lưu lão đầu là đối tác của Tống lão bản, nông trại cũng là do hắn phụ trách. Lúc trước thì vẫn tốt, Lưu lão đầu phụ trách giúp trông giữ vườn trà, hái trà. Việc hái trà chỉ làm hai ba ngày, nếu càng kéo dài, lá trà sẽ già, bán không được giá. Người trong nhà Lưu lão đầu ít, chỉ có thể mướn người, mướn người chẳng lẽ không tốn tiền? Lưu lão đầu vẫn chờ Tống lão bản trả tiền để trả công cho người ta, hiện giờ Tống lão bản chết rồi, công nhân chạy đến nhà Lưu lão đầu làm loạn, khiến Lưu lão đầu muốn tăng xông.”
Đại hán càng nói càng hưng phấn.
“Tống lão bản và Lưu lão đầu có quan hệ gì?”
Tôi nhỏ giọng hỏi. Đại hán suy nghĩ rồi nói…
“Có vẻ rất không tệ, nghe nói lúc trước Tiểu Tam Tử nhà Lưu lão đầu tìm được dưới đáy giếng một bảo bối, còn bán cho Tống lão bản. Tất cả mọi người đều nói Lưu lão đầu bị lừa, vật đó bán ở chợ còn được giá hơn bán cho Tống lão bản, Lưu lão đầu còn nói Tống lão bản đối xử tốt với lão, chịu thiệt một chút cũng không sao. Như thế cũng tốt, chịu thiệt chịu đến hết nổi rồi…”
Tôi và Lý mặt rỗ nhìn nhau. Cái gọi là bảo bối, hẳn là cái đồng hồ đó. Lý mặt rỗ vội vàng hấp tấp hỏi…
“Bảo bối kia, có phải là một cái đồng hồ không?”
“Sao ngươi biết?”
Ánh mắt của đại hán nhìn Lý mặt rỗ rõ ràng đã rất cảnh giác, hắn đánh giá chúng tôi vài lần…
“Các ngươi rốt cuộc định làm gì?”
Tôi đành phải bịa chuyện…
“Chúng ta là ký giả tòa soạn, nghe nói đến chuyện này, cảm thấy có thể viết bài nên đến đây tìm chút tư liệu.”
“A!”
Đại hán lúc này mới yên lòng.
Chúng tôi hỏi hắn vị trí nhà Lưu lão đầu, thừa dịp trời còn chưa tối nhanh chóng theo lời đại hán tìm đến nơi. Mấy gian nhà ngói tàn tạ, trong phòng ánh đèn mờ tối, trong nhà có một con trâu đói đang kêu be be. Lý mặt rỗ thò đầu ra nhìn mấy lần…
“Đoán chừng là nơi này.”
Chúng tôi đi vào, la lớn…
“Nơi này là nhà Lưu đại thúc phải không?”
Trong phòng có tiếng một lão giả buồn buồn trả lời…
“Tìm ai?”
Tôi và Lý mặt rỗ đánh bạo tiến vào phòng, chỉ thấy trong phòng vừa bẩn vừa bề bộn có một cái bàn, trên bàn có hành tây và tương, cạnh bàn có một lão nhân thân thể rắn chắc, đang uống rượu Lão Bạch Can. Lão say khướt nhìn chúng tôi…
“Các ngươi tìm ai?”
“Lưu đại thúc, chúng ta là ký giả tòa soạn, nghe nói Tiểu Tam Tử lúc trước đã tìm được một bảo bối nên muốn đến phỏng vấn.”
Lý mặt rỗ nói câu chuyện lúc trước tôi lừa tên đại hán nói lại. Lưu lão đầu nhướn mày, không vui mắng nói…
“Cút cút cút, không có ai để các ngươi phỏng vấn đâu, cút ra ngoài cho ta.”
Lý mặt rỗ không nghĩ tới sẽ bị đối xử như vậy, không biết làm sao bèn nhìn tôi.
Tôi ngồi xuống đối diện với Lưu lão đầu, đặt đồng hồ trong túi lên bàn…
“Ngài nhận ra cái này không?”
Lưu lão đầu bất an nhìn vài lần. Tôi nhẹ nhàng mở túi ra, lộ ra đồng hồ bên trong. Đồng hồ kêu tích tắc. Lý mặt rỗ giật nảy mình, trợn mắt há hốc mồm nói…
“Trương gia tiểu ca, nó… sao nó lại chạy rồi?”
Lưu lão đầu sững sờ…
“Cái này… Cái này sao lại ở trong tay ngươi? Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng.”
Tôi cười lạnh nói…
“Cái đồng hồ này là do Tiểu Tam Tử nhà ngươi tìm được à? Tiểu Tam Tử có ở đây không?”
Lưu lão đầu nghe tôi nhắc đến Tiểu Tam Tử, vành mắt đỏ lên…
“Không, người không có nữa rồi.”
Tôi sững sờ…
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Mấy tháng trước, chết trong vũng bùn.”
Lưu lão đầu uống một ngụm hết chén liệt tửu…
“Bảo bối này là do nó tìm được, nó luôn trông cậy vào nó để phát tài, biết ta bán giá thấp cho Tống lão bản, nó liền gây lộn với ta…”
Vũng bùn giết chết Tiểu Tam Tử, giết chết Lão Tống và Trần tẩu đều là bùn nhão màu đen. Giữa bọn chúng có liên hệ gì sao?
“Vậy ngươi biết Tiểu Tam Tử tìm được đồng hồ ở đâu không?”
Tôi không dám chậm trễ, trực tiếp hỏi vấn đề tôi nghi hoặc nhất.