Phần 11
Cô bé nửa đêm đang ngủ mơ giật mình tỉnh lại, hô to “Ta không muốn đi, Ta không muốn đi!” Vũ nữ sĩ sợ hãi, vội vàng đi tới phòng con gái. Lúc vừa mở cửa nhìn vào trong, nàng chấn kinh! Con gái nàng đang đứng trong phòng, hai chân duỗi thẳng tắp, mũi chân nhẹ kiễng lên, mà ở trước mặt nàng, trên cây đèn bàn là ba dải lụa đỏ.
Cô bé vừa tiến lên phía trước vừa thống khổ lắc đầu, hô “Ta không muốn đi”, nhưng thân thể như bị khống chế, cuối cùng đi đến trước lụa đỏ, muốn ấn đầu vào đó. Một khi đưa đầu vào, cô bé sẽ bị treo cổ a! Vũ nữ sĩ kêu thảm một tiếng, không chút do dự xông tới ôm lấy con gái. Ai ngờ thân thể cô bé như có sức lực rất lớn, nàng lay không được. Vũ nữ sĩ chỉ là hạng nữ lưu đâu thể nào ngăn được con gái. Cuối cùng nàng trơ mắt nhìn cô bé đưa đầu vào trong dải lụa, lụa đỏ co lại siết lấy cổ cô bé, cô bé hít thở không thông, mắt trợn trắng, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn.
Vũ nữ sĩ sợ quá, lại ôm lấy con gái, nhưng cũng không được. Cuối cùng Vũ nữ sĩ đành phải lấy kéo cắt nát lụa đỏ, con gái nàng lúc này mới ngã xuống, may mắn thoát chết. Cô bé sau khi tỉnh lại liền gào khóc, Vũ nữ sĩ liền vội hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao đang êm đẹp lại muốn treo cổ? Cô bé nói khi ngủ mơ nghe thấy có người đang gọi tên mình, cô bé mở mắt ra, lại phát hiện đứng trước mặt mình là một nam tử vóc người to lớn. Nam tử kia người cao ngựa lớn, giọng nói vừa rồi là của hắn.
Hắn không ngừng gọi tên để cô bé đi theo mình. Lúc ấy cô bé cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân bị khống chế, giống như có người khác đang khống chế thân thể mình. Cô bé trợn tròn mắt, phẫn nộ giãy giụa, nhưng căn bản không thể làm được gì. Trong mơ hồ, cô bé nghe thấy rất nhiều thanh âm đang kêu gọi mình, những thanh âm đó là từ ngoài cửa sổ truyền đến. Cô bé quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện có rất nhiều những bé gái bằng tuổi mình, đang lơ lửng ngoài cửa sổ mỉm cười quái dị nhìn mình.
Cô bé phát hiện trong số những người này có mấy người là bạn học của mình! “Tới tìm chúng ta đi, chết dưới lụa đỏ thì có thể tìm được chúng ta…” Bọn họ không ngừng nói. Cô bé không chịu, kịch liệt giằng co, nhưng cuối cùng vẫn đưa cổ mình treo trên lụa đỏ, dần thoi thóp. Nếu không phải Vũ nữ sĩ cắt đứt dải lụa đỏ, sợ là cô bé đã hồn lìa khỏi xác. Vũ nữ sĩ nghe con gái nói vậy liền biết đây không phải là bệnh bình thường, mà là do trêu chọc phải thứ gì đó cổ quái. Cho nên nàng mới trăm phương ngàn kế nghe ngóng tin tức của tôi, tới tìm tôi hỗ trợ.
Tôi hít sâu một hơi, có chút lo lắng. Bởi vì dựa theo những gì Vũ nữ sĩ miêu tả, con gái nàng rất có thể là bị tiêu hồn, cho nên thân thể mới hư nhược như vậy. Nếu quả thật là tiêu hồn, sợ rằng sự tình sẽ vô cùng khó giải quyết! Cho nên tôi bảo Vũ nữ sĩ đi tìm mấy cây nến, ngâm qua dầu từ cây gai dầu, đặt mười cây quanh con gái nàng.
Con người có ba hồn bảy phách, mười cây nến tượng trưng cho ba hồn bảy phách của con gái nàng, tôi muốn tìm hiểu xem con gái nàng rốt cuộc là bị tiêu đi hồn nào phách nào. Sau khi thắp đủ nên, tôi bảo cô bé ngồi yên ở đó, tuyệt đối không được động đậy. Rồi tôi lại sai Vũ nữ sĩ khóa toàn bộ cửa và cửa sổ trong lại, kéo rèm không cho gió thổi tránh ảnh hưởng đến ánh nến, còn tôi thì quan sát kỹ biến hóa của ánh nến.
Mấy ngọn nến chầm chậm cháy, ánh nến lớn dần từ nhỏ đến lớn, lớn nhỏ không đều, nhưng lại cũng không khác nhau nhiều, chậm rãi cháy. Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện ra điều dị thường, ngọn lửa trên cây nến góc đông nam lại nghiêng về phía thân thể cô bé, ngọn lửa cũng chậm rãi từ màu vàng nhạt biến thành màu huyết sắc, mà huyết sắc càng ngày càng đậm!
Tôi lập tức chạy tới xem xét, xác nhận chung quanh không có gió mới thổi tắt mấy ngọn nến, nói “Vũ nữ sĩ, con gái ngươi có một phách thoát ra ngoài thân thể. Mà con người có ba hồn bảy phách là quan trọng nhất, sau khi thoát ly thân thể tối đa sống được mười ngày, con gái ngươi xuất hiện bệnh trạng này đã bao lâu?” Vũ nữ sĩ quá sợ hãi, vội vàng bấm ngón tay, cuối cùng hoảng sợ nhìn tôi “Chừng bảy tám ngày, đại sư, ngươi mau cứu con gái ta a, cầu xin ngươi!”
Vũ nữ sĩ khổ sở cầu khẩn làm con gái giật mình, tôi vội vàng an ủi họ đừng hốt hoảng. Tôi nói “Xem ra đêm nay chúng ta phải tìm hồn phách của con gái ngươi mới được. Sau khi trời tối sẽ hành động, bây giờ không còn nhiều thời gian lắm, ta phải trở về chuẩn bị một chút, ngươi ở nhà chờ ta!” Vũ nữ sĩ sợ tôi chạy mất, trước khi tôi đi đã đau khổ quỳ xuống, cầu xin tôi đừng bỏ mặc, nếu con gái có chuyện bất trắc, nàng cũng không sống nổi. Chỉ cần tôi cứu được con gái nàng, điều kiện gì nàng cũng đồng ý, cho dù là kiếp sau nàng và con gái hầu hạ tôi cũng được. Trong lời nói hình như có ý mập mờ, Vũ nữ sĩ cũng thật sự là vạn bất đắc dĩ.
Tôi gật đầu, nói nàng cứ yên tâm, tôi đã quyết định quản vậy nhất định sẽ đem hết toàn lực giải quyết chuyện này. Về tới tiệm đồ cổ, tôi lập tức tìm Chiêu Hồn Phiên trong chiếc rương mà ông nội để lại rồi đi chợ mua một con gà trống mào đỏ chót. Đến khi tôi quay lại, Vũ nữ sĩ lập tức cung kính hỏi tôi, có tìm được đồ cần dùng hay không?
Tôi gật đầu nói đã tìm được, rồi đem Chiêu Hồn Phiên và gà trống đặt trên mặt đất. Vũ nữ sĩ lập tức hỏi tôi, mấy thứ này dùng thế nào. Tôi nhìn sắc trời nói “Trời vẫn còn sớm, bây giờ nói cho ngươi thì đến lúc đó ngươi cũng quên mất, để tối nay hãy nói. Tối nay có thể sẽ mất rất nhiều tinh lực, nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Vũ nữ sĩ gật đầu, bảo tôi đến phòng của nàng nghỉ ngơi, còn nàng qua phòng con gái. Thường nói bà quả phụ hay nói lời dối lòng, mặc dù nàng bảo tôi đi, nhưng tôi biết đây đơn thuần chỉ là muốn lấy lòng tôi, trong lòng nàng đối với chuyện này hẳn là rất mâu thuẫn a? Cho nên tôi cười nói “Không sao.” Rồi ngồi trên ghế. Vũ nữ sĩ cảm kích nhìn tôi rồi cười miễn cưỡng cười, sau đó cùng con gái về phòng.
Tôi nằm trên ghế lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, căn nhà này phong thuỷ nhìn qua cũng không tệ lắm a, tôi cũng không phát hiện ra hiện tượng âm dương mất cân bằng. Mà đồ dùng trong nhà đều là đồ hiện đại công nghệ cao, đâu thấy có âm vật quấy phá? Tôi tới tới lui lui trong phòng đi một vòng, Vũ nữ sĩ từ trong phòng ngủ lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lúng túng nhìn tôi nói nàng không ngủ được. Tôi cười nói “Vậy ngồi xuống trò chuyện đi, ta có chút nghi hoặc muốn hỏi ngươi.” Vũ nữ sĩ lập tức gật đầu, ngồi đối diện tôi.
“Ta hỏi ngươi, nhà ngươi phải chăng có cổ vật? Loại trên trăm năm tuổi.” Vũ nữ sĩ cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu “Không có, đồ trong nhà đều là mới mua gần đây.” – “Vậy dải lụa đỏ trong phòng con gái ngươi là từ đâu tới?” Vũ nữ sĩ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hoảng sợ “Đúng a, lụa đỏ, dải lụa đỏ là từ đâu tới? Nhà ta trước giờ không có a. Mà con gái ta đã một thời gian không ra ngoài, sao lại có lụa đỏ?”
Tôi lập tức ý thức được dải lụa đỏ kia khả năng có vấn đề “Hiện giờ dải lụa đỏ đang ở đâu?” Vũ nữ sĩ bóp trán nói “Ta không để ý! Lúc ấy chỉ lo cho con gái, cũng không để ý tới dải lụa đỏ. Hình như ta cắt nát nó xong liền tùy ý vứt trên mặt đất, từ lúc đó về sau cũng không nhìn thấy…”
Tôi lập tức nói “Ngươi mau đi tìm! Tốt nhất là tìm được, ta hoài nghi con gái ngươi bị tiêu hồn là do dải lụa đỏ kia, mà hồn phách của con gái ngươi phách rất có thể sẽ bám vào lụa đỏ.” Vũ nữ sĩ lập tức gật đầu, bảo tôi chờ một lát, nàng thì lục tung lên tìm kiếm.
Nhưng tìm tới tìm lui, Vũ nữ sĩ cũng không tìm được dải lụa đỏ, gấp đến sắc mặt trắng bệch “Không phải chứ, sao tìm không thấy? Dải lụa đỏ kia ta ném ở trên sàn nhà mà.” Nhìn nàng hoảng sợ không thôi, tôi cũng có chút đau lòng, nói “Đừng tìm nữa, lụa đỏ khả năng đã bị người ta mang đi. Ta hỏi ngươi, dải lụa đỏ có giống cổ vật không?”
Vũ nữ sĩ lắc đầu như trống bỏi “Không phải không phải, lụa đỏ tuyệt đối không phải cổ vật. Ta đã nhìn thấy dải lụa đỏ kia, ngay gần nhà ta có bán, là một lão thái bà bày bán.” – “Ể? Trừ bà ta có còn người khác bán lụa đỏ không?” – “Không có không có.” Vũ nữ sĩ không chút do dự nói “Hiện giờ còn ai muốn mua lụa đỏ đâu.” Tôi ngẫm nghĩ gật đầu, bảo nàng dẫn tôi đi gặp lão thái bà kia, hy vọng có thể từ lão thái bà thăm dò được chút bí mật. Vũ nữ sĩ lập tức dẫn tôi đi xuống lầu, ở cửa khu dân cư, tôi gặp được lão thái bà kia.