Phần 118
Trang Ninh không hề nghĩ ngợi đáp…
“Là Vương Nam, Vương Nam là người ở đây, hiện giờ hẳn là đã về nhà tĩnh dưỡng.”
“Ngươi biết địa chỉ nhà cô ta không?”
Tôi hỏi. Trang Ninh lắc đầu, cười khổ nói…
“Ngươi quên ư? Ở trong phòng ta cũng chỉ là người không được hoan nghênh, ngươi có thể tìm giáo viên hỏi.”
Không được, thẻ sinh viên của tôi có thể lừa nhân viên bảo vệ, nhưng tuyệt đối không lừa được giáo viên. Nhìn ra tôi khó xử, Trang Ninh bất đắc dĩ nói…
“Được rồi, ngươi ở đây chờ ta, ta hỏi giúp ngươi. Ngươi tìm nơi nào đó ít người mà chờ, đừng có ngây ngốc đứng dưới ký túc xá nữ sinh, sẽ bị người khác nghĩ là đồ biến thái đấy.”
Tôi cảm thấy mình tướng mạo đoan chính, sao ở đây một chút đã thành biến thái rồi? Những người trẻ tuổi thật khó hiểu a!
Tôi cười khổ lắc đầu, tìm nơi ít người ngồi đợi. Nửa giờ sau, Trang Ninh đã trở lại, tôi phát hiện sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, hai vai run lẩy bẩy…
“Không cần tìm Vương Nam nữa, cô ta… Cô ta cũng tự sát rồi.”
Cái gì? Tôi vội vàng hỏi…
“Giống như Đường Song Song ư?”
“Phải.”
Trang Ninh mất hồn mất vía gật đầu…
“Giống như đúc, cũng là dùng tất treo cổ, bị mẹ cô ta phát hiện đã chết trong phòng.”
Kim Ngư Trạc thật sự có uy lực lớn như thế ư? Trang Ninh trạng thái không ổn, tôi cũng không dám hỏi nhiều, để cô ta lên lầu nghỉ ngơi, tôi thì lo lắng chạy về tiệm đồ cổ. Nhìn thấy Lý mặt rỗ trong tiệm, tôi gần như gào thét…
“Ta muốn gặp Lão Dược, ngay lập tức!”
“Chủ nhật hắn mới tới chợ đồ cũ bán hàng…”
“Ta không chờ được.”
Tôi nói…
“Ngươi nhất định phải đưa ta đi tìm Lão Dược ngay lập tức.”
Lý mặt rỗ nhìn sắc mặt tôi, tựa hồ đoán được đã xảy ra đại sự liền đưa tôi ra cửa. Người làm nghề thổ phu tử đều ở nơi không dễ tìm. Tôi và Lý mặt rỗ đến bến tàu ngoại thành, trên bến có một dãy nhà chen chúc, rác thải sinh hoạt đầy dưới đất, ruồi muỗi bay loạn, nhìn qua buồn nôn vô cùng. Khách ở đây phần lớn là người làm công thuê nhà giá rẻ, người tận thu phế phẩm chiếm đa số. Thấy Lý mặt rỗ dẫn đường, tôi nhịn không được nói…
“Lý mặt rỗ, ngươi quen biết bằng hữu thật không ít, có người ở biệt thự lái xe sang, cũng có người ở cái nơi chim không thèm ị này…”
Lý mặt rỗ nói…
“Trương gia tiểu ca, ngươi không hiểu đâu! Nơi này tuy nghèo, nhưng lại ngư long hỗn tạp, ẩn núp không ít cao nhân.”
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một căn phòng cũ nát. Trên cửa dán câu đối xuân màu đỏ, trải qua mấy tháng gió táp mưa sa, cũng sớm đã rơi rớt rách nát, lộ ra mười phần tiêu điều. Lý mặt rỗ cũng không gõ cửa, chỉ đẩy cửa đi vào, hô lớn…
“Lão Dược, Lão Dược, khách tới nhà, mau lấy rượu ngon thức ăn ngon ra chiêu đãi.”
Một lão đầu năm sáu mươi tuổi chậm rãi đi ra, lão nhân này lưng còng, khoác một chiếc áo khoác da kiểu thập niên 90. Lão ta tóc hoa râm, mặt mũi đầy nếp nhăn, còn có mấy vết sẹo lớn rất dữ tợn. Một con mắt màu xám, hiển nhiên bị mù đã lâu, nhìn qua vô cùng hung ác.
Lão Dược xem ra quen biết Lý mặt rỗ, thấy hắn tới mí mắt không thèm động đậy, yên lặng ngồi ở trong nhà. Trong không khí toàn là mùi thuốc Đông y. Lão Dược, quả nhiên là người như tên. Lý mặt rỗ cười hì hì tiến đến bên người Lão Dược nói…
“Lão Dược, gần đây lại đào được bảo bối gì sao? Lấy ra cho huynh đệ mở rộng tầm mắt một chút.”
Lão Dược nghiêng đầu sang chỗ khác, ra vẻ không muốn trả lời. Lý mặt rỗ mặt dạn mày dày tiếp tục nói…
“Lão Dược, một năm ta cũng khó khăn lắm mới tới cửa nhà ngươi một lần, vất vả một chuyến ngươi lại có thái độ này?”
Lão Dược gật đầu nói…
“Đúng.”
Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa…
“Lão già khốn nạn, quên mất lúc trước từng cầu ta à?”
Tôi thấy Lý mặt rỗ muốn động thủ đánh người, vội kéo hắn sang một bên, rất cung kính nói…
“Xin chào tiền bối, vãn bối là Trương Cửu Lân, mở một tiệm đồ cổ, lần đầu gặp gỡ, xin được chỉ giáo.”
Lão Dược cảm thấy hứng thú nhìn tôi một chút, sau đó vỗ lên ghế…
“Tiểu tử, ngồi đi.”
Tôi cũng không có ý định vòng vèo, trực tiếp nói vào trọng điểm…
“Tiền bối, ta gần đây gặp một chuyện khó giải quyết, muốn thỉnh giáo ngài một chút.”
“Được.”
Lão Dược nói. Tôi phát hiện Lão Dược này rất có ý tứ, nói chuyện như trồng đậu, từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài. Loại người này có thể bán hàng ư, rốt cuộc là bán thế nào được?
“Nghe nói lúc trước tiền bối đào được một món bảo bối, là một cái Kim Ngư Trạc màu đen?” Tôi hỏi. Lão Dược trong mắt lóe lên một tia cảnh giác, nhưng vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Vậy ngài nhất định nhớ người mua nó chứ? Là một nữ sinh viên tên Lý Hiểu Linh. Cô ta đã tự sát, ngay sau đó người bên cạnh cô ta cũng liên tiếp tự sát, hoặc là bị khâu miệng, ta muốn hỏi thăm ngài về lai lịch của Kim Ngư Trạc này.”
Lão Dược nhíu mày, chỉ vào cổ tay mình “Đào.” Ý là, Kim Ngư Trạc là đào được từ trong mộ, lấy trên cổ tay người chết. Nghĩ đến chuyện tối qua tôi tìm được trên mạng, tôi không nhịn được mà xấu hổ. Lão già này không phải đào mộ của Nguyễn Linh Ngọc chứ?
Không đúng, lịch sử ghi chép, mộ của ngôi sao điện ảnh Nguyễn Linh Ngọc hẳn là ở Thượng Hải, sau thời dân quốc đã bị hư hại, sớm đã không còn, Lão Dược đào mộ của ai, sao lại có Kim Ngư Trạc? Lão Dược đánh giá tôi một chút, bỗng nhiên vươn tay giơ ra số ‘bốn’. Đây là có ý gì? Lão Dược thấy tôi không hiểu, đứng lên đi vào phòng, chốc lát sau lấy ra một cuốn sách cũ nát màu vàng. Cuốn sách đó xem ra là đồ vật lâu đời, cách thật xa tôi vẫn ngửi thấy mùi mốc meo. Lão Dược đưa sách cho tôi, chỉ vào một đoạn. Tôi nhìn qua, trong sách quả nhiên có một đoạn ghi chép quan trọng.
“Những năm cuối triều Thanh, Từ Hi thái hậu tổ chức lễ mừng đại thọ, bởi vì Thái hậu thích cá vàng, cho nên đã lệnh cho Đại Nhã Trai nung một trăm vò nuôi cá. Quan viên vì lấy lòng lão phật gia đã lấy hắc ngọc, điêu khắc tinh tế, chế tạo ra bốn cái vòng tay khảm cá vàng, dùng khoái mã đưa tới Bắc Kinh.”
“Một con cá nâng lá bèo, một con cá bơi quanh lá bèo, một con cá bơi bên cành rêu, một con cá đớp hoa.”
“Nhìn thấy bốn cái vòng tay tinh mỹ, Từ Hy thái hậu đại hỷ, ban thưởng cho quan viên một ngàn lượng bạc, mỗi ngày đều đeo trên tay chơi, yêu thích không buông. Sau khi liên quân tám nước hỏa thiêu Tử Cấm Thành, Từ Hy thái hậu vội vàng chạy trốn, bốn cái Kim Ngư Trạc từ đây tuyệt tích trong dân gian.”
“Truyền thuyết nói bốn cái vòng tay nhất định phải ở cùng nhau, nếu tách ra, sẽ từ vật cát tường biến thành đại hung chi vật!”
Thì ra Kim Ngư Trạc tổng cộng có bốn cái. Vậy thì đúng rồi. Lão Dược lấy lại cuốn sách, nâng niu như bảo bối, sau đó làm động tác té ngã, vô hạn tiếc hận lắc lắc đầu nói “Nứt.” Ý là mình đào được Kim Ngư Trạc có vết nứt, đã không đáng giá nữa. Móa! Con mẹ nó thật thần kỳ, tôi lại có thể nghe hiểu được lời lão nói.