Phần 12
Lão thái bà hơn tám mươi tuổi, đạp xe xích lô, trên xe chất đống đầy lụa đỏ, một cái loa đang kêu lớn “Hàng tơ lụa kỹ thuật tổ truyền, lịch sử lâu đời trăm năm…” Tôi hít sâu một hơi, đi đến trước mặt lão thái bà, cười hỏi “Lụa này bán thế nào?” Lão thái bà nhếch môi cười nói “Tiểu tử mua một dải đi, tặng cho bạn gái. Gần đây có không ít người mua lụa đỏ, đều nói hiệu quả rất tốt đó.” Nói xong, lão thái bà đưa cho tôi một dải.
Tôi cười hỏi “Gần đây có rất nhiều người mua lụa đỏ ư? Đó là những ai?” Lão thái bà đắc ý nói “Loại người gì cũng có a, có dân văn phòng có học sinh thậm chí còn có đại lão bản. Có lần một lão bản mua tới hai mươi bốn dải lụa đỏ.” Tôi lập tức nhíu mày, tôi bỗng nhiên ý thức được, người một lần mua hai mươi bốn dải lụa rất có thể có vấn đề. Tôi liền hỏi “Bà có quen biết người mua hai mươi bốn dải lụa đỏ sao? Hắn mua nhiều như vậy làm gì?”
Lão thái bà nói “Không rõ lắm, nhưng hình như là muốn tặng cho học trò của hắn.” Tôi ngẫm nghĩ gật đầu, sau đó lấy một trăm tệ đưa cho lão thái bà “Như thế này đi, nếu lần sau người đó lại đến mua, bà gọi điện thoại cho ta được không? Đến lúc đó ta lại gửi bài một trăm tệ.” Lão thái bà vui vẻ “Ngươi tìm hắn làm gì. Mà ta cũng không gọi đi đâu, điện thoại của ta chỉ có thể nghe, bọn nhỏ tùy lúc có thể tới tìm ta.”
Tôi nói cái này rất đơn giản. Tôi lưu số của mình vào máy của lão thái bà, sau đó cài đặt “gọi nhanh”, chỉ cần lão thái bà tìm số “2”, là có thể gọi cho tôi. Dạy cho lão thái bà xong tôi và Vũ nữ sĩ rời đi. Vũ nữ sĩ không hiểu nhìn tôi, hỏi tôi người mua hai mươi bốn dải lụa đỏ chính là kẻ chủ mưu? Hắn sao lại mua nhiều lụa đỏ như vậy? Hẳn là người bị hại không chỉ có con gái nàng?
Tôi nói “Hiện giờ vẫn chưa nắm chắc. Nhưng lo trước khỏi họa, thà tin là có đừng ngờ là không, chờ điện thoại của lão thái bà đi! Tìm được đối phương thì sẽ rõ ràng.” Vũ nữ sĩ như có điều suy nghĩ gật đầu. Tôi lại hỏi nàng gần đây có đắc tội ai không, hoặc là con gái gần đây đắc tội với ai, nhưng nàng lắc đầu không biết, nói hàng xóm, bằng hữu và mình sống rất hòa hợp, biết nàng nuôi con một mình rất vất vả còn thường xuyên giúp đỡ.
Về phần con gái, càng không thể nào, con gái nàng luôn luôn nhu nhược sợ phiền phức, không thể đắc tội với người khác. Tôi lại hỏi cha con bé đâu? Cho dù ly hôn, con cái gặp phải chuyện này cũng không nên mặc kệ chứ. Vũ nữ sĩ bỗng nhiên ríu rít khóc oà, bất đắc dĩ thở dài, nói chồng nàng tuyệt đối là loại lang tâm cẩu phế, từ khi ly hôn không những lấy hết tất cả tài sản trong nhà, chỉ để cho nàng căn nhà trống không, thậm chí không hề đến thăm con, đối với con gái sống chết thế nào không hề quan tâm.
Trong lòng tôi phẫn nộ, trên đời này sao lại có loại nam nhân không tim không phổi như thế? Nhưng tôi không nên đi đánh giá chồng của người khác, tôi chỉ có thể coi là người ngoài, mỗi gia đình có hoàn cảnh riêng, không hiểu rõ tình huống tôi sẽ không tùy ý đánh giá một người.
Rất nhanh, sắc trời đã tối, tôi niệm Đạo Đức Kinh một lần cho mình tỉnh táo lại, sau đó hỏi Vũ nữ sĩ chuẩn bị xong chưa để chúng tôi đi chiêu hồn. Vũ nữ sĩ gật đầu nói đã chuẩn bị xong. Tôi tìm một sợi dây thừng đỏ, dùng rượu đế và muối ngâm qua, rồi dùng dây thừng buộc Chiêu Hồn Phiên với gà trống.
Hồn phách rất bất ổn, huống chi đã qua thời gian dài như vậy, nếu đưa hồn phách một đường về thẳng nhà, tôi sợ hồn phách sẽ tự tiêu tán. Cho nên tôi mới mua con gà trống này. Không nên coi thường con gà này, nó quyết định đến việc hồn phách thất lạc của cô bé trở về được hoàn chỉnh. Khi tôi chiêu hồn về phải để hồn phách cưỡi trên lưng gà trống về nhà!
Gà trống vốn là thuộc âm, không những sẽ không ảnh hưởng tới hồn phách, thậm chí còn có thể tạo được tác dụng thuận lợi. Sau khi chuẩn bị xong, tôi liền bảo Vũ nữ sĩ vẽ lại mấy nơi con gái nàng hay đi, để nàng cầm Chiêu Hồn Phiên đi tới mấy chỗ này tìm, vừa tìm vừa gọi tên cô bé, ngàn vạn không thể dừng lại giữa chừng.
Vũ nữ sĩ không chút do dự đồng ý, sau đó cùng tôi đi loanh quanh tìm kiếm. Tôi theo sát sau lưng, sợ nàng phạm sai lầm. Chúng tôi đi ra ngoài, đi mấy nơi gần đó. Có mấy người trực đêm, vừa trông thấy Vũ nữ sĩ hóa trang kỳ quái đều sợ hãi, núp ở xa xa. Vũ nữ sĩ cũng không thèm để ý bọn họ, cứ làm theo lời tôi nói.
Đầu tiên nàng đi tới cái sân trước mặt khu cư xá, con gái nàng bình thường trước khi đi học sẽ ở đây chạy bộ tập thể dục, đây có lẽ là nơi cô bé qua lại nhiều nhất a? Vũ nữ sĩ giơ Chiêu Hồn Phiên, ôm gà trống dạo một vòng cũng không thấy có gì khác thường. Đêm nay không có gió, Chiêu Hồn Phiên im ắng không bay, gà trống cũng bị nàng dắt đi theo sau lưng, cứ quy quy củ củ đi lên phía trước.
Sau đó Vũ nữ sĩ lại đi vòng quanh cư xá, nhưng đi một vòng cũng không có gì lạ. Trong lòng tôi thất vọng, thầm nghĩ chẳng lẽ hồn phách con gái nàng quả thật bám vào dải lụa đỏ, mà lụa đỏ đã bị người hữu tâm mang đi?
Tìm quanh cư xá một vòng, cũng không thấy gì, Vũ nữ sĩ oà khóc. Tôi lập tức an ủi Vũ nữ sĩ đừng khóc, thử suy nghĩ lại thật kỹ, nơi cô bé đi nhiều nhất còn có chỗ nào khác? Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ nữ sĩ bỗng nhiên nói đằng sau cư xá có một cái công viên, con gái nàng cũng thường xuyên qua đó chơi, tôi lập tức bảo Vũ nữ sĩ đi nơi đó tìm tiếp.
Giờ đã là rạng sáng cho nên cũng không có người, thưa thớt tinh quang ẩn trong mây đen, như ẩn như hiện. Gió lạnh lay động nhành cây, phát ra thanh âm rầm rầm, ánh trăng chiếu xuyên thấu qua cành cây in bóng trên mặt đất, tạo ra những cái bóng trộn lẫn hình thù.
Vũ nữ sĩ giơ Chiêu Hồn Phiên, mà trên Chiêu Hồn Phiên lại buộc một con gà trống, cảnh tượng như vậy thật là có chút làm người ta sợ hãi. Nhưng Vũ nữ sĩ tựa hồ toàn bộ tâm tư đều đặt trên việc tìm con gái, cho nên cũng không chú ý tới cảnh vật cổ quái xung quanh. Giống như là một người đi trên một con đường nhỏ, xung quanh đều là rừng cây và cỏ dại, ít người lui tới, thật sự không biết vì sao Vũ nữ sĩ lại chọn đi đường này.
Mà lại con đường nhỏ này tựa hồ rất dài, chúng tôi đi khá lâu vẫn chưa thể đi ra khỏi nơi này. Nếu không có Vũ nữ sĩ dẫn đường, tôi thậm chí hoài nghi chúng tôi có phải đã gặp quỷ dẫn đường hay không, vĩnh viễn không đi ra được. Đi chừng mười phút, tôi bỗng nhiên phát giác được một chút kỳ dị!
Trước đó không xa, thình lình có từng đợt tiếng gọi rất nhỏ truyền đến, thanh âm kia giống như tiếng nói hư nhược của nữ nhân. Khàn khàn, máy móc giống như âm thanh điện tử rất thô, không hề có nhân khí. Đối phương tựa hồ là đang gọi một cái tên nào đó, cụ thể là tên gì thì không rõ. Tôi chau mày, lập tức chú ý mười hai phần tinh thần!
Rạng sáng ở nơi vắng vẻ như thế, lại xuất hiện thanh âm quỷ dị như vậy, nhất định không bình thường. Vốn tôi còn muốn ngăn cản Vũ nữ sĩ, nhưng nàng tựa hồ không nghe thấy thanh âm kỳ quái kia, vẫn đi lên phía trước. Tôi liên tiếp gọi hai tiếng nàng vẫn không biết. Nàng có lẽ là quá mong con gái bình phục trở lại a? Toàn bộ tinh lực đều đặt lên hồn phách con gái, cho nên không nghe thấy cũng là bình thường.
Sau khi cân nhắc, tôi cuối cùng vẫn quyết định không ngăn cản Vũ nữ sĩ. Thanh âm này rất cổ quái, thậm chí có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm càng quỷ dị lại càng có thể ẩn giấu manh mối về hồn phách bị vứt bỏ của cô bé. Mặc dù có nguy hiểm, nhưng cũng cần phải mạo hiểm! Cho dù đến lúc đó không thể làm gì đối phương, thì cũng có thể chuồn đi.
Trên người tôi còn mang theo Đào Hồn hoa. Ngẫm lại một chút, Đào Hồn Hoa đã tụ đủ dương khí, cứu chúng tôi khỏi nguy hiểm hẳn là không vấn đề gì. Lúc đến gần, tôi rõ ràng trông thấy một cái đèn lồng ở giữa không trung quơ tới quơ lui. Đèn lồng tản mát ra bạch sắc quang mang yếu ớt, đằng sau cái đèn lại có một đạo hắc ảnh. Cái này khiến tôi nhớ tới ‘Quỷ đốt đèn’. Quỷ đốt đèn là quỷ mang theo dương hỏa, trên đường đi ‘gõ hồn’, như dân gian nói là tìm kẻ chết thay. Nếu là kẻ nào không có mắt, nhất là khi uống say trong lúc mơ hồ va phải thì hẳn phải chết không nghi ngờ gì.
Nghĩ tới đây, tôi có chút nhức đầu, đêm hôm khuya khoắt làm sao lại gặp phải thứ này? Tôi mà khoanh tay đứng nhìn thì không được, nên chạy tới vỗ vai Vũ nữ sĩ, nhỏ giọng cảnh cáo “Nhìn thấy đoàn bạch quang phía trước không? Sau khi tới gần, nó có thể sẽ cố ý va vào người ngươi, ngươi phải tránh, bất luận thế nào cũng nhất định phải né tránh, rõ chưa?”
Vũ nữ sĩ kinh hãi, vội vàng nhìn về phía trước, lúc này mới chú ý tới bạch sắc quang mang. Nàng sợ hãi nhìn tôi “Đoàn bạch quang đó… Là cái gì?” Tôi hít sâu một hơi, nói “Nhớ kỹ lời ta nói, lát nữa tuyệt đối đừng va vào là được rồi. Được rồi, giờ tiếp tục đi về phía trước. Đừng trêu chọc đối phương.” Vũ nữ sĩ mặc dù sợ hãi, nhưng nghĩ lại con gái đang bị những thứ ma quỷ người tra tấn, cuối cùng kiên quyết gật đầu, từng bước một đi về phía trước.
Tôi thì nấp trong lùm cây nhìn chòng chọc vào vật kia. Chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay, tôi sẽ nhảy ra bảo vệ Vũ nữ sĩ. Rất nhanh, Vũ nữ sĩ đã tới gần bạch quang. Khi tới gần tôi nhìn kỹ, lập tức toàn thân rét run. Vũ nữ sĩ càng sợ đến há to miệng, thậm chí quên cả đi tiếp, cứ ngây ngốc ôm Chiêu Hồn Phiên đứng đó. Nếu không phải có chấp niệm cứu con gái chống đỡ, chỉ sợ nàng sớm đã chạy trối chết!