Phần 123
“Đồ vật quý giá? Ta nghĩ lại đã.”
Nhị Đản gãi đầu nói.
“Thôi đi, trong nhà nghèo như vậy, đâu có thứ gì đáng tiền? Biểu đệ chớ nói lung tung, vạn nhất nói sai có thể sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của nhị nữu.”
Ngay khi Nhị Đản đang muốn nói, Lý mặt rỗ đã cuống quýt giữ chặt Nhị Đản, muốn ngăn không cho Nhị Đản nói. Nhị Đản cũng là người trung thực, Lý mặt rỗ vừa bảo hắn ngậm miệng, hắn lập tức làm theo. Tôi phát hiện trong này có mánh khóe, đây không phải rõ ràng là có vấn đề sao? Nếu không có cái gì, Lý mặt rỗ sao lại khẩn trương như vậy? Lý mặt rỗ đã muốn cùng tôi chơi chiêu trò, vậy tôi sẽ cùng hắn chơi! Tôi ngược lại muốn xem xem trong hồ lô của Lý mặt rỗ bán thuốc gì đây.
“Nếu không có thì thôi, Lý mặt rỗ, chúng ta có phải là nên giải quyết vấn đề cơm áo trước không?”
Tôi trực tiếp chuyển đi chủ đề, nói chuyện ăn cơm trước, chúng tôi đi suốt đêm đến cái thôn rách nát này, điểm tâm còn chưa ăn, mà sáng sớm đã phải đi một đoạn đường bùn lầy dài như vậy, cho nên bụng đã sớm kêu rột rột. Nhắc đến ăn cơm, Lý mặt rỗ tựa hồ cũng đói bụng, vội vàng bảo Nhị Đản cho chúng tôi ăn chút gì đó. Kết quả khi đồ ăn bưng lên, thật là khó mà nuốt xuống, cháo nấu ra có màu đen sì, xem qua là nấu không vệ sinh. Sau đó là dưa muối, dưa muối cũng không biết đã ngâm bao nhiêu năm, từ xa đã ngửi thấy một mùi hôi thối. Tôi quả thực là không dám ăn dưa muối, chỉ là đơn giản húp mấy ngụm cháo.
Lúc chúng tôi đang ăn cơm, nhị cữu của Lý mặt rỗ đã tới, nhìn tinh thần của lão tựa hồ đã khôi phục bình thường, so với lần đầu chúng tôi nhìn thấy thì khác biệt rất lớn. Lão vừa múc cháo, vừa cùng chúng tôi nói chuyện phiếm, trạng thái nào giống người bị bệnh thần kinh? Tôi nhìn lão một chút, trong nháy mắt đã phát hiện chỗ kỳ quái. Đôi dép cao su của lão dính đầy bùn, hôm qua mưa to cả đêm, đi lại ở nông thôn bị dính bùn cũng là bình thường, chỉ là màu của bùn trên dép lão rất khác với bùn dính trên người chúng tôi, bùn trên dép lão có màu vàng nâu! Nếu như tôi đoán không sai, chỉ có ở nơi mộ địa, bùn đất mới có màu vàng nâu. Bởi vì quan tài cơ bản đều làm bằng gỗ, mà gỗ khi vùi sâu vào trong đất sẽ từ từ bị bùn đất ăn mòn, đất ở đó sẽ có màu đậm hơn nơi khác một chút.
Mà bùn trên dép lão chính là loại đất ở mộ địa, cái này chứng minh ban đêm lão đi ăn đất ở mộ địa. Như vậy, tất cả vấn đề đều xuất phát từ khu mộ địa đó! Sau khi Lý mặt rỗ ăn cơm xong, tôi nói với Lý mặt rỗ muốn đi ra ngoài đi một chút, Lý mặt rỗ hỏi tôi muốn đi đâu, tôi bảo hắn đưa tôi đi thăm khu mộ địa. Nghe được hai chữ mộ địa, Lý mặt rỗ đầu tiên là giật mình, sau đó là không hiểu hỏi tôi đi khu mộ địa làm gì? Tôi cũng không muốn nói nhiều với hắn, chỉ bảo hắn đi thì biết. Kết quả Lý mặt rỗ trên đường đi cứ nói buổi sáng đi mộ địa rất không may, bảo chúng tôi giữa trưa hãy đi, mà tôi thì không nghe vào tai những lời này. Tôi cũng không phải là Trương Cửu Lân trước kia, chẳng lẽ lại sợ quỷ sao?
Chúng tôi rất nhanh đã tới khu mộ địa của Hoàng Hòe Thôn. Ở nông thôn, bình thường người chết đều sẽ chôn ở cùng một nơi, cho nên mộ địa nơi này tương đối tập trung. Nhưng không thể không nói, khu mộ địa này và bãi tha ma hoang cũng không khác nhau lắm. Bởi vì rất nhiều mộ phần không có bia mộ, mà khắp nơi đều là cỏ dại, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái. Tôi vốn định muốn đến gần nhìn xem, nhưng vừa định cất bước đã bị Lý mặt rỗ cản lại.
“Trương gia tiểu ca, ta phải nói trước, nơi này rất tà môn, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không biết ăn nói với tẩu tử thế nào đâu. Ta thấy hay là chờ đến giữa trưa chúng ta lại đến xem đi!”
Lý mặt rỗ cẩn thận nói, bộ dáng tựa hồ là kiêng kị nơi này từ trong đáy lòng.
Xem ra khu mộ địa này hẳn là trước kia đã xảy ra chuyện gì, nếu không Lý mặt rỗ sẽ không kiêng kị như vậy, dù sao hắn cùng tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, kiến thức đương nhiên không ít, cách giải thích duy nhất chính là nơi này đã lưu lại cho hắn một bóng ma tâm lý từ khi còn nhỏ, chỉ có như thế mới giải thích được hắn vì sao lại sợ hãi nơi này như thế. Tôi có cái tính kỳ quái, người khác nói rằng không thể đi thì tôi nhất định phải đi, nhất là Lý mặt rỗ. Hắn nói mười câu thì chín câu là nói láo, tôi cũng không thèm nghe hắn. Lý mặt rỗ không ngăn được, cũng chỉ đành kiên trì đi sau lưng tôi. Trên đường tôi cứ cúi đầu, Lý mặt rỗ rất kinh ngạc, thuận miệng hỏi tôi vì sao lại làm thế, tôi nói phát hiện sáng nay cho hắn, nói tôi đang tìm dấu chân nhị cữu hắn lưu lại.
Cũng may tối qua mưa rất to, bùn một khi bị nước mưa ngâm lâu sẽ nát nhừ, chỉ cần có người đi qua sẽ lưu lại dấu chân rất sâu. Mà lúc này tuyệt đối sẽ không có ai tới đây, bởi vì từ lời của Lý mặt rỗ tôi biết được mọi người đều biết nơi này tà môn, không ai dám nửa đêm mưa to lại đến khu mộ địa. Cho nên ở nơi này, từ đêm qua đến sáng nay chỉ có dấu chân của nhị cửu Lý mặt rỗ. Chỉ cần tìm được dấu chân, sẽ có thể phát hiện ra nơi lão ăn đất! Lại tìm kiếm trong chốc lát, tôi phát hiện ra không ít dấu chân, không cần phải nói, đó nhất định là thứ tôi cần tìm. Tôi đi theo những dấu chân đó, Lý mặt rỗ thì ở sau lưng tôi sợ đầu sợ đuôi, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó. Không bao lâu sau, tôi và Lý mặt rỗ đã tìm thấy điểm cuối của dấu chân.
Ở đó có một ngôi mộ lẻ loi bị cỏ dại che kín. Tôi đành phải dùng tay cây cỏ gạt ra. Sau đám cỏ dại, bia mộ lập tức lộ ra, trên mặt bia đầy rêu xanh, xem ra niên đại đã rất xa xưa. Nhưng chữ trên bia mộ vẫn còn hoàn chỉnh. Người chết cái tên là Nữu Cổ Lộc, mà trên bia mộ ngoài tên người ra chẳng còn gì nữa. Theo lẽ thường, bia mộ hẳn là còn một vài thứ khác, tỉ như năm chết, hưởng thọ bao nhiêu, còn có người nhà là ai. Nhưng ở đây cái gì cũng không có, chỉ ghi tên, chỉ đơn giản như vậy. Tựa như là vội vàng hạ táng vậy! Mà ở dưới một góc bia mộ bị đào ra một cái hố to, xem ra là nhị cửu Lý mặt rỗ ăn đất ở đó.
“Lý mặt rỗ, tới phụ một tay, đào ngôi mộ này lên cho ta.”
Tôi nói.
Nghe tôi nói, sắc mặt Lý mặt rỗ trong nháy mắt xanh lét, toàn thân run rẩy nói…
“Trương gia tiểu ca, ngươi đang nói đùa sao?”
Lý mặt rỗ khó xử, dù sao đào mộ phần người khác là điều tối kỵ. Nếu để cho thân nhân của người chết biết, Lý mặt rỗ không bị đánh chết cũng sẽ bị đánh đến bán thân bất toại. Cho nên Lý mặt rỗ nào dám đào, mà ở đây cũng không có công cụ, chẳng lẽ bảo hắn dùng tay đào?
“Ngươi có đào không? Không đào thì ta đi, nhị cữu ngươi ta mặc kệ.”
Tôi uy hiếp, nói xong quay người muốn rời đi. Lý mặt rỗ gấp gáp, nào chịu để cho tôi đi? Hắn vội vàng chạy tới níu tôi lại, cắn răng nói…
“Đào thì đào, nhưng ngươi phải trông chừng, có người đến chúng ta phải chạy ngay.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Kỳ thật tôi chỉ trêu đùa hắn rỗ mà thôi, ai bảo hắn giấu diếm tôi? Lý mặt rỗ thấy tôi gật đầu, đành phải đi tới bên cạnh bia mộ, nhìn thấy bộ dáng Lý mặt rỗ như bị ép phải ăn phân, tôi rất là hưởng thụ cảm giác này.
“Trương gia tiểu ca, ngươi nghĩ lại xem, chúng ta có biện pháp nào khác không? Cứu nhị cữu ta nhất định phải đào mộ?”
Lý mặt rỗ nức nở nói, tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi của hắn. Tôi thấy dọa hắn một chút là được rồi, làm quá cũng không tốt. Vì thế tôi nói…
“Đã như vậy, ngươi nên nói thật với ta. Nói đi, nhị cữu ngươi rốt cuộc đã lấy đồ vật gì không nên lấy vậy?”
“Nào có a, nhà nhị cữu ta khẳng định không có gì cả, ngươi phải tin tưởng ta.”
Lý mặt rỗ chính nghĩa nói.
“Đã như vậy thì ngươi đào tiếp! Nếu không thì chờ làm đám ma cho nhị cữu ngươi đi.”
Tôi khẽ thở dài một cái. Lần này Lý mặt rỗ quả thật là gấp, hắn cũng biết mình giấu diếm không nổi nữa, chỉ đành nói rõ với tôi.
Thì ra nửa tháng trước, nhị cữu hắn có được một vật kỳ quái, chính là sau khi có được vật này mới biến thành như vậy. Hoàng Hòe Thôn có tiếng là nghèo, bởi vì đất đai nơi này cằn cỗi, trồng cây gì cũng thua lỗ, người trong thôn hết cách, cuối cùng chỉ có thể ở khai khẩn chút đồng ruộng xung quanh mộ địa. Dù sao đất ở quanh mộ địa rất màu mỡ, mặc dù nơi này quỷ dị, nhưng các thôn dân chỉ đi tưới nước ban ngày cũng không có chuyện gì xảy ra. Vào một buổi chiều nửa tháng trước nhị cữu của Lý mặt rỗ vác cuốc đi vào khu ruộng cạnh mộ địa xới đất, kết quả đào được một vật cứng rắn. Bắt đầu lão cũng không để ý, còn tưởng rằng đào ra tảng đá. Nhưng khi tiếp tục đào xuống, lão đã phát hiện ra có chút không hợp lý, bởi vì vật kia dường như không phải đá mà là kim loại, dùng cuốc gõ lên phát ra tiếng đông đông giòn vang.
Lần này lão đã chú ý tới nó. Lão thích xem TV, thường xuyên thấy tivi nói rằng có người đào được bảo bối, sau đó cả nhà phát tài. Lão cũng cho là mình là gặp đại vận, không nói hai lời, trực tiếp đào thứ đó ra. Nhưng lúc đào ra lại làm cho lão té ngửa, thì ra chỉ là một cái bình bằng đồng loang lổ vết rỉ. Lão tức giận đến xém chút đập bể cái bình! Phí một phen khí lực chỉ đào ra được một thứ vô dụng như vậy, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thoải mái. Nhưng khi nghĩ lại, đập cũng lãng phí, không bằng nhặt về làm cái bô đi! Dù sao người ở nông thôn nửa đêm ngại ra khỏi giường, thích tiểu tiện trong phòng, thứ này cũng có thể có công dụng. Cho nên lão liền đem bình đồng về nhà, nhưng sau đó không bao lâu, lão bắt đầu không bình thường, nhiễm quái bệnh ăn đất.
Nghe xong, tôi cũng ôm đầu khó hiểu, đây là cái quỷ gì a? Cũng không hỏi xem rốt cuộc là cái gì lão già đã dám lôi ra để đi tiểu. Tôi kết luận, cái bình này nhất định là âm vật. Lão dám đi tiểu lên âm vật, không đắc tội nó mới là lạ, tôi trước hết muốn xem thử cái bình này rốt cuộc là có lai lịch gì, sau đó mới có thể nghĩ cách giải quyết. Nghĩ đến đó, tôi xoay người rời đi. Lý mặt rỗ thấy thế, vội vàng hỏi tôi đi đâu? Tôi tức giận trả lời:
“Về đi ngủ.”
Lý mặt rỗ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hắn tựa hồ không cam tâm với đáp án này, đi lên giữ chặt tôi, hỏi tôi không đào mộ nữa sao? Tôi nói với hắn:
“Nếu ngươi nhàn rỗi thì tự đào đi.”
Lúc này, Lý mặt rỗ mới hiểu được trước đó là tôi đang đùa hắn.
Lý mặt rỗ có chút giận dữ, nhưng hết thảy hắn đều phải dựa vào tôi, cho nên cũng chỉ có thể kìm nén lại, còn giả bộ lấy lòng tôi. Thấy thế tôi phì cười. Khi trở lại căn nhà của nhị cửu Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ bảo Nhị Đản sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi. Vốn cho rằng có thể mỗi người một giường, nhưng kết quả là trong phòng chỉ có một cái giường, cho nên tôi chỉ đành ngủ cùng Lý mặt rỗ. Trên giường, Lý mặt rỗ hỏi tôi, lúc nào thì giúp nhị cữu hắn, phải giúp thế nào? Cuối cùng hắn còn dám nói với tôi âm vật đó nên chia chác thế nào? Tên mặt dày này lại còn muốn cùng tôi chia năm năm, tôi không nói liếc hắn một cái. Trò chuyện một chút, chúng tôi cũng đã buồn ngủ, liền ngủ say.
Khi tỉnh lại thì đã tối, Nhị Đản gọi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, lúc ăn cơm tối tôi phát hiện ra một vấn đề, nhà hắn sao lại không có nữ nhân? Tôi liền hỏi Nhị Đản, Nhị Đản trả lời qua loa, nói vợ hắn đã đưa con về nhà mẹ vợ, trong nhà xảy ra quái sự, sợ ảnh hưởng đến con trẻ. Tôi rõ ràng phát hiện ra, lúc hắn nói chuyện cứ nhìn chằm chằm vào Lý mặt rỗ, tựa hồ đang hỏi ý Lý mặt rỗ. Mà Lão Lý cũng hung hăng nháy mắt, làm cho tôi có cảm giác là lạ, không khỏi sinh ra lòng đề phòng. Cũng đúng vào lúc này, một ý niệm trong đầu sinh ra, không phải là Lý mặt rỗ muốn hại tôi đấy chứ? Nhưng rất nhanh tôi đã bỏ ý nghĩ này đi, Lý mặt rỗ tuy có lòng tham, nhưng không bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, bởi vì hắn có tặc tâm mà không có tặc đảm, dù cho hắn dao để giết người, hắn cũng không dám làm.
Ăn xong, Lý mặt rỗ không kịp chờ đợi đã hỏi tôi tiếp theo nên làm thế nào? Tôi kỳ thật đã sớm có dự định, vấn đề này cũng không khó, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay có thể nhẹ nhàng giải quyết. Tôi bảo Lý mặt rỗ lấy cái bình đồng mà nhị cữu hắn đào được ra cho tôi xem. Nhưng hắn lại có vẻ khó xử, nói:
“Bọn ta cảm thấy bình đồng là vật bất tường cho nên vào ngày thứ ba sau khi nhị cữu xảy ra chuyện đã ném bình đồng xuống sông.”
Tôi lúc ấy còn tưởng là mình nghe lầm, ném xuống sông rồi? Vậy gọi tôi tới làm gì? Tôi lúc này bèn lắc đầu, bảo Nhị Đản:
“Mau chuẩn bị hậu sự cho cha ngươi đi.”
Nghe được mấy chữ này, Nhị Đản lúc ấy mới gấp gáp. Hắn gào khóc ôm lấy chân của tôi, quỳ trước mặt tôi, sống chết cầu tôi cứu cha hắn.
“Trương gia tiểu ca, ngươi cũng thấy, nhị cữu ta là người đáng thương, ngươi không thể thấy chết mà không cứu a. Ta nhớ nghề chúng ta có một thủ pháp gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật, ngươi là thần nhân, thủ pháp đơn giản này đối với ngươi hẳn không phải to tát gì a? Van ngươi, nể tình ta, mau cứu nhị cữu đi.”
Lý mặt rỗ cũng tới cầu khẩn. Cứ như vậy, tôi chân trái một bên, đùi phải một bên đều bị bám lấy, cho dù muốn đi cũng không đi được.
Lý mặt rỗ nói tới Thâu Thiên Hoán Nhật, kỳ thật đó cũng không phải là chiêu số của âm vật thương nhân, mà là một môn tuyệt học trộm mộ. Bởi vì khi trộm mộ, mộ chủ sẽ có mấy thứ vật phẩm đi theo người mà đám trộm mộ không thể cầm đi, tỉ như Dạ Minh Châu ngậm trong miệng, hay Định Tâm Ngọc đeo trên cổ, còn có Cương Tắc nhét vào cúc hoa (lỗ đích). Mấy thứ này chỉ cần cầm lên sẽ xảy ra thi biến, bởi vậy tổ sư gia trong nghề đã phát minh một thủ pháp gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật. Cái gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật, chính là dùng món đồ thông thường đánh tráo với với món đồ quý báu, mục đích là lừa bịp người chết. Nhưng thủ pháp này vô cùng phức tạp, tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy trong sách mà ông nội lưu lại, trình tự cụ thể tôi hoàn toàn không biết, nào dám dùng nó?
Nhưng bọn hắn ôm tôi vừa khóc vừa gào, nếu tôi không giúp bọn hắn, trong lòng cũng băn khoăn a. Dù sao tôi là người mềm lòng, cho nên đành phải cắn răng coi ngựa chết như ngựa sống thôi!
“Ta phải nói trước với các ngươi, cách này ta mới dùng đây là lần đầu, nếu xảy ra vấn đề gì, tuyệt đối đừng tìm ta.”
Tôi nhắc nhở. Lý mặt rỗ liên tục gật đầu, hỏi tôi tiếp theo phải làm như thế nào? Tôi cũng không có đầu mối gì, nếu âm vật ở đây thì chỉ cần chờ đến rạng sáng, lúc nhị cữu của Lý mặt rỗ phát bệnh, để lão dẫn đường, chúng tôi sẽ phong bế âm linh vào âm vật là được.
Nhưng bây giờ thì rất phiền phức, Thâu Thiên Hoán Nhật tôi còn chưa dùng lần nào. Tôi cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ để xem cần cái gì. Đầu tiên tôi bảo Nhị Đản đi tìm một cái hũ, ở nông thôn thứ này rất dễ tìm. Sau đó tôi kê một danh sách, bảo Lý mặt rỗ tới cửa hàng thuốc Đông y mua dược vật về, đều là các thảo dược có thể khắc chế âm khí. Có những thứ này thì cơ bản là được rồi, cuối cùng còn cần một bình máu chó đen. Máu chó đen là khắc tinh của tà vật, có máu chó đen thì dù pháp môn kia có thất bại, âm linh cũng không thể đả thương chúng tôi.
Lý mặt rỗ nói cái này dễ thôi, nhà nhị cữu có nuôi một con chó đen lớn. Chỉ là Nhị Đản lại do dự, hắn nói:
“Con chó đó ta không hạ thủ được, chó đã nuôi mười năm, giống như là người thân trong nhà vậy.”
Tôi nói:
“Vậy mau chóng tìm người trong thôn để mua chó đen.”
Hắn nghe xong liền đi mua. Mua được rồi muốn lấy máu chó đen cũng không dễ dàng, ngay từ đầu Nhị Đản đã phải dùng hết sức đè con chó xuống để lấy máu nó. Nếu không phải tôi kịp thời nhìn thấy, còn không biết bọn hắn phải khổ sở thế nào. Tôi ngăn bọn hắn lại, bảo Lý mặt rỗ nghĩ cách gây mê con chó rồi mới lấy máu. Cứ như vậy, đại bộ phận thứ cần dùng đã có đủ, hiện giờ cũng chỉ cần chờ trời sáng nữa thôi. Chờ đợi rất lâu, buổi chiều tôi và Lý mặt rỗ đã ngủ một chút nên tinh thần vẫn tỉnh táo, Nhị Đản thì lại mệt mỏi rã rời. Thế là tôi bảo Nhị Đản đi ngủ, tôi và Lý mặt rỗ sẽ thức canh là được.