Phần 127
Một thời gian sau cũng không có mối làm ăn nào, tôi mỗi ngày đều mở cửa tiệm, ngồi trong tiệm uống rượu, đọc sách nhàn nhã qua ngày. Hôm nay Tiểu Nguyệt chạy tới nói với tôi…
“Trương ca, giúp muội một chút đi.”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi.
“Muội có một người bạn là biên kịch, hai ngày nay cứ luôn kể khổ, nói hắn sáng tác đã lâm vào bình cảnh (giới hạn), ngày ngày vắt óc cũng không viết được chữ nào. Huynh xem có thể dùng thủ đoạn gì đó giúp hắn một lần không?”
Tiểu Nguyệt nói. Tôi cau mày bỏ sách xuống, trịnh trọng nói…
“Không nên dùng âm vật bừa bãi, trên đời không có bữa trưa miễn phí, có được một thứ thì sẽ phải trả giá tương đương! Chỉ là không viết ra được bản thảo mà thôi, không phải việc gì lớn, bảo hắn ra ngoài đi du lịch, thả lỏng bản thân, điều chỉnh một chút tâm tình, nói không chừng sẽ ổn.”
Tiểu Nguyệt thở dài…
“Muội đã nói với hắn rồi nhưng vô dụng! Huynh không hiểu được ngành này cạnh tranh kịch liệt thế nào đâu, mỗi năm có hàng trăm hàng ngàn tay bút tiến quân vào giới biên kịch, biên kịch hạng hai hạng ba có rất nhiều, ngươi không viết sẽ có người khác viết, nếu lần này ngươi không hợp tác với đạo diễn nào đó, nói không chừng về sau sẽ không có cơ hội hợp tác nữa.”
“Hắn nói chẳng sợ gặp quỷ bị giảm tuổi thọ gì gì đó đều không quan trọng, chỉ cần có thể tìm được cảm hứng sáng tác là được, người ta đã nói đến như vậy rồi, huynh phát thiện tâm giúp hắn một lần đi, cũng chỉ có huynh mới có thể giúp được hắn.”
Tiểu Nguyệt đau khổ cầu xin.
Tôi luôn cảm thấy phim truyền hình trong nước đã bão hòa, kịch bản như cứt chó, đâu đâu cũng giống nhau, nếu làm biên kịch thì có lẽ sẽ chẳng có cơm mà ăn, chẳng có áo mà mặc. Vì thế tôi bảo Tiểu Nguyệt chuyển lời cho người bạn kia, tôi sẽ giúp hắn tìm một kiện âm vật, nhưng không chắc chắn trăm phần trăm.
“Được, được, được, muội có danh thiếp của hắn, huynh xem đi.”
Tiểu Nguyệt nói xong lấy trong ví ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi, mặt trên viết mấy chữ biên kịch điện ảnh nổi tiếng: Mạnh Đông Dã. Tôi nghĩ rồi hỏi…
“Hắn không phải là biên kịch của phim cung đấu triều Thanh – Chân Hoàn Truyện sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn!”
Tiểu Nguyệt cười, đôi mắt đẹp mê hồn.
Mạnh Đông Dã chẳng những là biên tập, mà còn là người nổi tiếng trên Weibo, thường xuyên lên talkshow, tọa đàm gì đó, hóa ra lúc này được hợp tác với người nổi tiếng, ngẫm lại tôi có chút kích động. Tiểu Nguyệt dặn tôi, kịch bản của hắn phải giao vào sáu tháng cuối năm, cho nên nhất định phải nhanh. Vì thế ngay đêm đó tôi đã bắn tin trong giới âm vật thương nhân, nói muốn tìm âm vật có thể cung cấp cảm hứng, nhưng phải bảo đảm an toàn, giá cả không thành vấn đề. Không đến một tuần đã có người gọi điện cho tôi, đó là Uy ca, người đã hợp tác với tôi vài lần. Hắn cũng là một âm vật thương nhân, nhưng lại không tự mình đi thu, mà là thu từ nhiều kênh khác nhau, cũng thường xuyên làm môi giới, thu phí trung gian. Lúc trước tôi có vài món âm vật cũng là thông qua hắn mới tìm được người mua.
Uy ca nói:
“Ta có một âm vật mới thu được mấy ngày cầm còn chưa ấm tay, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của ngươi, mau thu xếp thời gian gặp ta.”
Hắn còn đặc biệt dặn dò là phải giao dịch bằng tiền mặt, gần đây hắn đang bị theo dõi nên không thể tới ngân hàng. Tôi hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền để tôi chuẩn bị, hắn dõng dạc đáp:
“Giá hữu nghị chỉ 30 vạn cũng không phải là nhiều đi?”
Tôi sắp xếp thời gian hẹn hắn, bảo Tiểu Nguyệt và Mạnh Đông Dã cùng đi đến điểm hẹn gặp Uy ca, là một toà nhà chưa xây xong, hầu như không có ai đến đây. Uy ca sống ở đó như kẻ lang thang, thuê người mang đồ ăn tới.
Mạnh Đông Dã đeo kính tròn, râu ngắn khí chất văn nhã hào hoa, đưa mắt nhìn toà nhà, hắn có chút không yên tâm hỏi…
“Trương lão bản, vị bằng hữu này của ngươi không đáng tin cậy, sao ta lại cảm thấy như mình làm việc không đúng đắn vậy?”
“Ta đã giới thiệu thì ngươi cứ yên một trăm cái tâm, hắn khẳng định là bị cảnh sát truy nã, trốn ở đây.”
Tôi cười khổ nói. Quả nhiên không ngoài tôi sở liệu, vừa thấy mặt Uy ca đã kể khổ, nói lần trước hắn mua được một món đồ cổ, ai ngờ đó là bảo vật quốc gia, không biết là ai để lộ phong thanh hay là cố ý chơi hắn khiến cảnh sát theo dõi hắn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều có cảnh sát canh giữ trước cửa nhà hắn, làm hắn không thể không đến đây ở.
Nói xong, Uy ca nhiệt tình chào hỏi Tiểu Nguyệt…
“Ai da, đây là tẩu tử? Thật là xinh đẹp, nhìn như một đại minh tinh vậy?”
Sau đó lại vỗ vai Mạnh Đông Dã:
“Mạnh đại biên kịch, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, mấy bộ phim kháng Nhật ngươi viết ta đều đã xem qua, con mẹ nó quá ư xuất sắc! Gần đây đang viết gì vậy?”
“Cung đấu triều Thanh.”
Mạnh Đông Dã trả lời, dù sao hắn cũng là một văn nhân, có chút không hợp với loại giang hồ hán tử tục tằn như Uy ca. Uy ca cũng ý thức được điểm này, ngượng ngùng nói…
“Ta là kẻ thô lỗ, không hiểu lễ nghĩa, ngài đừng trách. Nhưng ta buôn bán từ trước đến nay đều có chữ tín, ngài tuyệt đối yên tâm!”
“Được, ta tin tưởng ngươi.”
Mạnh Đông Dã cười cười.
“Chúng ta ngồi xuống bàn chuyện làm ăn đi!”
Uy ca dọn mấy cái ghế nhựa, chúng tôi ngồi xuống, ở giữa là vali đựng tiền mà Mạnh Đông Dã mang đến, tạm thời dùng làm mặt bàn, Uy ca đặt một cái tráp gỗ đỏ lên, bảo chúng tôi xem thử một chút. Tráp gỗ đỏ mở ra, đập vào mắt chúng tôi là một cái bút lông, thân bút bằng trúc, mặt ngoài sáng loáng, đó đương nhiên không phải là do máy móc tạo thành, mà là dùng tay nắm lấy qua năm tháng lâu ngày mà thành. Mặt trên có chút hoa văn kỳ quái, nhưng đã mờ nhẵn không thấy rõ nữa, phía trên có một cái lỗ nhỏ kín đáo, ngòi bút làm bằng lông sói tầng tầng nhìn rất đẹp.
“Cây bút bày có thể giúp ta có thêm nhiều cảm hứng?”
Mạnh Đông Dã có chút khó tin.
“Đương nhiên, ngươi nghe xong lai lịch của nó sẽ biết.”
Uy ca cầm một điếu thuốc, rít một hơi, tôi bảo hắn đừng úp úp mở mở nữa, lúc này hắn mới nói…
“Trương lão bản, ta biết ngươi mấy năm nay vào Nam ra Bắc, thu không ít thứ lợi hại, nhưng ta dám cam đoan ngươi chưa từng thu loại đồ vật này.”
“Loại nào?”
Tôi hỏi.
“Mang trong mình tích chuyện thành ngữ xưa!”
Uy ca nói. Tôi thiếu chút nữa té ngã, tôi còn tưởng là cái gì ghê gớm lắm, Tiểu Nguyệt cũng ở bên cạnh cười trộm.
“Ngươi nói xem, cây bút này có chuyện xưa gì?”
Tôi nhịn cười nói. Uy ca trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói ra bốn chữ:
“Giang lang tài tận!”
Mạnh Đông Dã đột nhiên đứng lên, kích động nói…
“Ý của ngươi là, cây bút này chính là Sinh Hoa Diệu Bút trong câu chuyện Giang lang tài tận?”
“Đúng đúng, vẫn là Mạnh đại biên kịch hiểu biết!”
Uy ca vỗ tay…
“Sinh Hoa Diệu Bút, sao ta lại không ngờ nhỉ, cái này mang trên người hai câu chuyện xưa được đúc kết ra thành ngữ, có lợi hại không?”
Câu chuyện Sinh Hoa Diệu Bút tôi đương nhiên là biết. Nghe nói thời Nam triều, có một vị danh sĩ tên là Giang Yêm, hắn làm quan vì phạm phải sai lầm nên bị biếm đến Phổ Thành làm huyện lệnh nhỏ bé, cả ngày rầu rĩ không vui, trà không muốn uống cơm không muốn ăn. Một hôm, hắn ra ngoài thành tản bộ, khi mệt thì ngủ quên trên một ngọn núi nhỏ. Kết quả trong mộng có một vị lão thần tiên cưỡi mây đưa cho hắn một cây bút thần ngũ sắc, nói Giang Yêm kiếp trước đã cứu mình một mạng, cây bút này coi như là báo đáp. Từ đó trở đi, Giang Yêm đột nhiên ý tưởng câu chữ như suối phun, viết ra rất nhiều bài thơ lưu truyền thiên cổ. Giang Yêm dựa vào một thân văn chương cẩm tú và đầy bụng tài học, vận làm quan dần dần chuyển biến tốt đẹp, được phong làm quan thượng thư.
Đến tuổi trung niên, có một tối lại mơ thấy vị lão thần tiên kia, nói năm đó cho hắn mượn câu bút ngũ sắc đã giúp hắn thăng chức rất nhanh, hôm nay đã đến lúc phải trả lại… Vì thế Giang Yêm lấy ra cây bút thần, cung kính trả lại lão thần tiên, từ đó về sau hắn không viết thêm một thiên văn chương nào nữa. Thành ngữ “Giang lang tài tận” là như vậy mà có. Nhưng tôi không khỏi hoài nghi, trong truyền thuyết là một cây bút thần ngũ sắc, sao bây giờ lại biến thành một cây bút trúc rách nát thế này? Cây bút này nhìn qua rất bình thường, chẳng lẽ có gì tôi chưa nhận ra sao?