Phần 131
Lúc Tiểu Nguyệt mua cơm hộp về, tôi còn đang vừa tra thông tin trên máy tính vừa gọi điện cho người khác, nàng chờ tôi tắt máy mới hỏi:
“Trương ca, huynh gọi điện cho ai vậy?”
“Tác giả bài báo, số điện thoại ta tìm được trên mạng, nhờ họ cung cấp thông tin về nhân vật trong bài báo.”
Sau đó, tôi viết ra giấy tên thật, địa chỉ nhà và ngày sinh của nạn nhân thứ hai. Rất nhanh, thông tin của cả bốn người đã có, tôi xé tờ giấy bỏ vào trong túi, cầm lấy hộp cơm ăn mấy miếng.
Tôi tìm kiếm hai tác phẩm cuối cùng do nạn nhân viết trên mạng. Hai tác phẩm này đều rất không tồi, nhưng cuối cùng lại đột nhiên drop, bình luận của độc giả phía dưới toàn là mắng tác giả không có trách nhiệm, là tên thái giám tầm thường, khi biết được tác giả đã chết thì bình luận lại biến thành tiếc hận và vô số lời tiếc nuối. Đây đại khái chính là nguyên nhân oan hồn bọn họ bị trói buộc.
Tôi nói ý tưởng này cho Tiểu Nguyệt, nàng kinh ngạc nói:
“Tác phẩm chưa viết xong, đây cũng là một loại oán niệm sao?”
“Đương nhiên, tuy rằng ta chưa tự mình thể nghiệm, nhưng loại cảm giác này nhất định là rất tiếc nuối, cây bút này đúng là thông qua oán niệm đó trói buộc bọn họ.”
Tôi giải thích.
“Đây là trùng hợp sao?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Không, là cây bút này cố ý, tất cả đều chết khi tác phẩm sắp kết thúc.”
Tôi hít sâu một hơi nói.
“Nói cách khác, Mạnh Đông Dã chỉ cần viết kịch bản đến lúc sắp kết thúc thì hắn cũng sẽ chết?”
“Cứ nhìn trạng thái tinh thần và thể xác của hắn bây giờ thì rất có khả năng!”
Tôi lo lắng nói.
Tiểu Nguyệt quen biết tương đối rộng rãi, tôi bảo nàng giúp tôi liên hệ đến nhà xuất bản của nạn nhân, muốn xin bản thảo cuốn sách cuối cùng của bọn họ. Muốn hóa giải oán niệm của bọn họ, chỉ có một cách: Thay bọn họ kết thúc tác phẩm! Đây có thể coi là điều khó khăn nhất tôi muốn làm kể từ khi hành nghề tới nay, hơn nữa tôi cũng không thể làm được, phỏng chừng phải tìm người trợ giúp. Đêm nay tôi tính toán trước tiên phải làm phép trấn áp cây bút, ngăn chặn sức mạnh của nó, nó chậm hại Mạnh Đông Dã thêm mấy ngày thì tôi có thêm thời gian mấy ngày. Từ giờ đến tối còn mấy tiếng, tôi nói với Tiểu Nguyệt, nếu không có việc gì thì ra ngoài mà đi dạo, tôi ở lại trông coi, nàng lại nói không sao, muốn ở lại cùng tôi.
Tôi không có việc gì làm thì mở tiểu thuyết huyền huyễn kia ra đọc, Tiểu Nguyệt hỏi tôi:
“Trương ca, về hưu có định viết sách không? Muội cảm thấy huynh viết ra những việc đã từng trải qua, nhất định sẽ có không ít người yêu thích.”
“Để xem lúc có thời gian không đã, nếu mỗi ngày phải đưa con cả đi học, dạy con thứ viết chữ, thay tã cho con út, làm sao có thời giờ viết văn.”
Tiểu Nguyệt cười nói:
“Thật là tham, chính phủ chỉ cho sinh hai con, huynh còn định sinh mấy đứa?”
“Vậy thì hai đi, một nam một nữ, thế cũng được.”
Tôi sờ lên khuôn mặt Tiểu Nguyệt. Thấy bốn bề vắng lặng, sắc tâm của tôi lại phát tác, ôm Tiểu Nguyệt lên giường chuẩn bị tạo ra đưa con cả thì nàng ỡm ờ nói:
“Đang ở nhà người khác đấy, chú ý chút được không?”
“Không quan trọng, hắn ngủ như lợn chết rồi.”
“Vậy nói nhỏ một chút…”
Đang lúc chúng tôi củi khô lửa bốc, Lý mặt rỗ đã trở lại, chúng tôi nhanh chóng ngồi lại nghiêm chỉnh, giả như chưa có chuyện gì. Lý mặt rỗ xách theo cái túi lớn, mồ hôi đầy đầu nói:
“Trương gia tiểu ca, ngươi xem ta làm việc nhanh nhẹn không, hai tiếng đã có đủ.”
“Thật lợi hại, ngươi càng ngày càng biết cách làm việc…”
Tôi ngoài miệng khen có lệ một câu. Chúng tôi nói chuyện phiếm một hồi, đã tới 6 giờ tối, ba người thay phiên nhau đi ra ngoài ăn cơm. Trời dần dần tối đen, tôi bắt đầu chuẩn bị, lấy đồ vật trong túi ra ngoài, da sói, mực nước, máu gà trống, bút lông, tơ sợi, đuôi bò. Mạnh Đông Dã bị động tĩnh đánh thức, dụi mắt nói:
“Sao ta lại ngủ mất? Trương tiên sinh, đã bắt đầu rồi sao?”
“Đang ở chuẩn bị, ngươi ngồi đó là được.”
Mạnh Đông Dã hứng thú nhìn tôi bố trí trong phòng, trước tiên tôi châm lửa đốt đuôi bò, đem hun khói trong ngoài một lần. Đuôi bò là vật trừ tà không thường dùng, bởi vì nó dùng để xua đuổi ruồi muỗi, nên đuôi bò cũng có một chút tác dụng trừ tà, nhưng hiệu lực không bằng máu gà trống, Vạn nhân tiền. Oan hồn của bốn nhà văn không phảì là lệ quỷ, bởi vậy liền không cần những thứ có hiệu lực quá lớn như thế, nếu dùng đến sợ là làm bọn họ bị thương. Tôi hun khói trong phòng, chỉ có nhà vệ sinh là không hun, đợi lát nữa bốn quỷ hồn trong bút xuất hiện, bọn chúng tự nhiên sẽ trốn vào trong đó, một khi oan hồn bị tách ra, sức mạnh của cây bút sẽ suy yếu.
Sau đó tôi trộn lẫn máu gà trống và mực nước, vẽ một đại trận trong phòng khách, dùng sợi tơ buộc cây bút ở chính giữa nhà, trên mặt bôi đầy máu gà trống. Lại treo mấy cây bút lông sói bình thường xung quanh, sắp xếp theo phương vị, các sợi tơ đều có độ dài như nhau, chỉ có ở phương Khảm vị thì sợi tơ treo bút ngắn hơn một chút! Mạnh Đông Dã rất hiếu kỳ, ở bên cạnh hỏi tôi đang làm gì, tôi nhẫn nại giải thích với hắn. Toàn bộ đã chuẩn bị xong, tôi lấy tấm da sói, Mạnh Đông Dã hỏi tôi da sói có ích gì, tôi giải thích:
“Bút lông có hai loại, một là bút lông sói, một là bút lông thỏ! Bút lông sói kỳ thật đều là dùng lông chồn. Ta vừa rồi đã nhìn thử, cây bút này dùng lông thỏ, thỏ thì sợ sói, cho nên dùng tấm da sói này có thể tạm thời bảo đảm an toàn cho ngươi.”
“Có đạo lý!”
Mạnh Đông Dã gật đầu nói:
“Trước kia ta xem mấy vị đại sư đăng đàn làm phép đều là lung tung rối loạn, vốn cho rằng các ngươi làm lung tung, thì ra mọi thứ đều có đạo lý bên trong a, bội phục bội phục.”
Tôi cười nói:
“Vậy những gì ngươi viết có phải là viết lung tung không?”
“Đương nhiên không phải, tuy rằng cốt truyện là hư cấu, nhưng cũng phải hợp tình hợp lý mới được.”
“Nghề này của chúng ta này cũng giống thế, nên dùng cái gì không nên dùng cái gì, đều không thể tùy tiện.”
Tôi bảo hắn phủ da sói lên người rồi đi vào phòng ngủ, không gọi thì đừng ra ngoài.
Sau đó tôi ngồi xếp bằng trong phòng khách bắt đầu niệm chú, không bao lâu, tám sợi tơ treo bút bắt đầu rung lên, đèn điện trong phòng cũng không ngừng chớp tắt.
“Trương ca, trận pháp hoạt động rồi!”
Tiểu Nguyệt kích động nói. Tôi gật đầu, tiếp tục niệm chú, tám cây bút rung lên càng lúc càng mạnh, theo sau đó cây Sinh Hoa Diệu Bút cũng bắt đầu có phản ứng, nó không rung lên mà xoay tròn trái phải, tựa hồ tưởng muốn xoắn đứt sợi tơ trói buộc. Bản thân Sinh Hoa Diệu Bút cũng không phảì là âm vật cường đại, toàn bộ đại trận sẽ áp chế khí tràng của nó. Nếu đêm nay tất cả đều thuận lợi thì tôi tính toán sẽ bức bốn oan hồn ra sau đó trực tiếp trấn áp cây bút.
Rất nhanh, ở ngòi bút đã xuất hiện một giọt chất lỏng màu đen, trong khi nhỏ giọt chậm rãi hóa thành hình dáng nửa thân trên của một người, càng lúc càng lớn, cuối cùng oan hồn của nạn nhân thứ nhất đã chui ra từ trong ngòi bút… Oan hồn ngã trên mặt đất run rẩy vài cái rồi bò lên, giương nanh múa vuốt bổ về phía tôi, nhưng lại gặp phải một lá chắn vô hình, đập trái vỗ phải cả nửa ngày, cuối cùng mới theo phương Khảm vị mà chạy ra ngoài. Khi chạy trốn ra ngoài trận pháp, hắn bóp yết hầu như thể hít thở không thông, khói từ đuôi bò tỏa ra đối với nó giống như khí độc, cuối cùng hắn chạy loạn trong nhà rồi tiến về phía nhà vệ sinh.
Tôi giao cho Lý mặt rỗ một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù, bảo hắn đóng của nhà vệ sinh lại rồi dán lá phù lên, đợi lát nữa tôi bảo mở ra mới được mở. Lý mặt rỗ ừ một tiếng, lúc này oan hồn thứ hai đã chui ra. Nhưng hắn cũng không may mắn như oan hồn đầu tiên, ở trong trận pháp mê man cả nửa ngày vẫn không tìm được đường ra, cuối cùng không còn sức lực bị hút vào một cây bút lông bình thường. Tôi lập tức lấy cây bút đó xuống, ngâm vào ở dung dịch mực nước và máu gà, bảo Tiểu Nguyệt lấy trong túi ra một cây bút khác thế vào.