Phần 138
Tôi và Lý mặt rỗ kinh ngạc nhìn nhau, mặc dù không chào đón người lạ thì cũng không đến mức hận chứ? Triệu Võ Dương có phải nói quá rồi không. Lý mặt rỗ chỉ chỉ vào đầu, ý bảo gia hỏa này đầu óc có vấn đề. Triệu Võ Dương lại không nhận ra Lý mặt rỗ đang châm chọc, tiếp tục nói:
“Chúng ta lăn lộn đến hơn nửa đêm, vừa mệt vừa đói, trong núi thời tiết quá lạnh, căn bản không thích hợp cho việc cắm trại. Tiêu Tư Tư thì đã sắp hôn mê, nếu không tìm được chỗ nghỉ ngơi, ta thật sự lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện! Tiết Bằng cũng bắt đầu oán trách, ta phải khuyên can hắn, tới thì cũng tới rồi, oán trách có ích lợi gì? Mau chóng bố trí tốt cho Tiêu Tư Tư mới là thượng sách.”
Triệu Võ Dương thân là bác sĩ, lúc này lòng từ bi đã thể hiện ra.
Tôi gật đầu:
“Vậy sau đó các ngươi ở đâu?”
Triệu Võ Dương hít vào một hơi nói:
“Trong một hộ nghèo nhất thôn, trong nhà toàn là rơm rạ, căn phòng rách nát sắp sụp đến nơi, không có đèn điện, không có nước máy, chỉ có nến, chăn bông cũng rất cũ bẩn. Hiện giờ ta ngẫm lại vẫn thấy đáng sợ, lúc ấy chúng ta làm thế nào mà kiên trì được? Căn phòng đó là do Trương Khánh Hải mượn được. Nơi đó thôn dân tự cung tự cấp, không cần tiền, mà muốn đồ vật. Trương Khánh Hải dùng đồng hồ, radio, và vài món đồ dùng sinh hoạt đổi lấy thì người đó mới cho chúng ta vào nhà. Trong nhà có một đôi vợ chồng già và một cô gái, cô gái đó khoảng 30 tuổi, điên điên khùng khùng, thấy người là kêu la, trên cổ có xích sắt, như chó nuôi trong nhà vậy. Chúng ta lúc ấy vô cùng kinh ngạc, thật sự không thể tưởng tượng được xã hội hiện giờ lại có người sống như con vật như vậy…”
Triệu Võ Dương tuyệt đối là loại người bị bao bọc quá lâu. Hắn cho rằng tất cả đều là một thế giới văn minh tràn đầy ánh sáng, mà mặt đen tối của cuộc sống hắn căn bản là chưa từng trải qua. Cho nên hắn cảm thấy xích một người lại như nuôi chó thì không thể chấp nhận. Nhưng trên thế giới này, những chuyện càng đáng sợ càng tàn khốc hơn thật sự nhiều không đếm xuể. Lý mặt rỗ lộ ra một tia khinh thường, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Triệu Võ Dương nhìn Lý mặt rỗ liếc mắt một cái, có chút khổ sở nói:
“Cao nhân, ngươi có thể nói là ta ra vẻ, nhưng ta không thể chấp nhận được! Có lẽ là chúng ta quá kinh ngạc, chủ nhà cũng nhận ra, liền giải thích rằng đó là con gái hắn, bởi vì bị bệnh tâm thần nên mới xích trong nhà.”
“Cô ta quả thực quá điên cuồng, thường xuyên cầm lưỡi hái ra ngoài chém người, người trong thôn sợ hãi, bắt chủ nhà phải đưa con gái vào trong núi thả cho tự sinh tự diệt, nhưng hắn không bỏ được, vì thế phải dùng hạ sách này. Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giữ được tính mạng của con gái…”
“Người đó giải thích như vậy, chúng ta lập tức hiểu được. Nhân lúc vợ hắn nấu cơm cho chúng ta, ta hỏi thăm hắn một chút về chuyện của cô gái. Hắn nói cô ta khi còn nhỏ kỳ thật rất thông minh lanh lợi, rất làm người ta yêu thích. Ai ngờ khi mười mấy tuổi cùng bạn vào núi chơi, lúc trở về đã bị tâm thần! Lão nhân trong thôn nói, cô ta khẳng định là nhìn thấy cái gì đó mà bị dọa thành như vậy. Cô ta mệnh lớn, tốt xấu gì cũng nhặt về được một cái mạng, những đứa trẻ khác cùng vào núi chơi với nha đầu này tới giờ vẫn không có tin tức, sống không thấy người chết không thấy xác. Lúc trước khi mới xảy ra chuyện, trong thôn còn tổ chức đi tìm kiếm trong núi nhưng không có chút manh mối nào. Tới hỏi cô gái điên điên khùng khùng thì cô ta sợ tới mức chui xuống dưới gầm bàn, chỉ khóc mà không nói gì cả. Sau đó mọi người dần dần bỏ cuộc, cũng không đi tìm lại…”
Xem ra những gì cô gái điên khùng đó trải qua có liên quan đến chuyện Triệu Võ Dương gặp phải, bằng không hắn sẽ không nói nhiều như vậy. Tôi nghiêm túc nghe tiếp. Triệu Võ Dương nói:
“Trong thôn đói kém, thôn dân rất vất vả mới làm được chút đồ ăn, có món ngon nhất là trứng gà xào lấy ra để chiêu đãi. Chúng ta đói bụng cả ngày, đã sớm ngực dán vào sau lưng, mặc dù màn thầu đen như mực, nhưng ta vẫn một hơi ăn ba cái, ngay cả Tiêu Tư Tư cứ hay bắt bẻ cũng ăn một cái màn thầu. Sau khi ăn xong ta đo nhiệt độ cơ thể cho Tiêu Tư Tư, phát hiện cô ta đã bị sốt. Ta xin thôn dân cho một bình nước ấm để Tiêu Tư Tư lau mặt.”
“Ai nha, ngươi rất biết quan tâm người khác.”
Lý mặt rỗ cười hề hề:
“Sao, da mặt cô nương kia có trơn không?”
Triệu Võ Dương xấu hổ đỏ mặt:
“Ta chỉ là xuất phát từ góc độ của bác sĩ mà chăm sóc người bệnh, tuyệt đối không có ý đồ xấu.”
Hắn giải thích rất lưu loát, làm cho tôi đối với hắn tràn ngập hảo cảm. Lý mặt rỗ cười hắc hắc, hiển nhiên đối với lời nói của Triệu Võ Dương rất khinh thường, tôi sợ Lý mặt rỗ làm chuyện gì xấu, vội đuổi hắn đi chơi máy tính.
Không có Lý mặt rỗ, Triệu Võ Dương rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn nhìn bóng dáng Lý mặt rỗ, hỏi tôi:
“Hắn thật sự là cao nhân? Sao ta cảm thấy hắn rất cổ quái.”
Tôi cười cười:
“Dùng thì không nghi, nghi thì không dùng, nếu ngươi đã bước vào cửa, chúng ta khẳng định sẽ giúp ngươi! Mau nói đi, các ngươi rốt cuộc gặp chuyện gì? Là ai bảo ngươi tới tìm cao nhân họ Trương?”
Triệu Võ Dương gật đầu, tiếp tục nói:
“Nói thật, mấy năm nay ta đã đi qua rất nhiều nơi, Tây Bắc gian khổ cũng đã đi qua, nhưng cái thôn nhỏ đó, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp cho việc du lịch, thật không biết Trương Khánh Hải nghĩ cái gì? Vì sao muốn đưa chúng ta tới nơi này. Chỉ một buổi sáng, ta và Tiết Bằng đã đi quanh thôn, hỏi thăm thôn dân xem gần đó có nơi nào tham quan? Thôn dân khó hiểu nhìn chúng ta, nói nơi này ngoài núi ra thì là cái thôn rách nát, nào có danh lam thắng cảnh gì? Ta và Tiết Bằng càng thêm kỳ quái, tìm Trương Khánh Hải hỏi, hắn nói trước khi đi hắn đã tìm hiểu trước, nơi này thực sự có thắng cảnh, có thể là thông tin trên mạng bị sai. Trương Khánh Hải là phượt thủ có thâm niên, loại sai lầm cơ bản này hắn căn bản không thể phạm phải, ta cảm thấy hắn đưa chúng ta tới đây, khẳng định là có mục đích gì đó, chỉ là hắn không nói, chúng ta cũng đoán không được. Sau đó ta lén thương lượng với Tiết Bằng, chỉ cần Tiêu Tư Tư hạ sốt, chúng ta sẽ lập tức rời đi!”
Triệu Võ Dương nói với tôi, ngày hôm sau Tiêu Tư Tư không những không khỏe lên, ngược lại tình trạng càng thêm nghiêm trọng, trán nóng vô cùng, đã hôn mê bất tỉnh. Nhưng thuốc hạ sốt đã dùng hết, bọn họ chỉ có thể nôn nóng đi xin thôn dân, nhưng thôn dân nói trong thôn căn bản là không có trạm y tế, muốn mua thuốc phải đi qua một ngọn núi lớn đến một thôn khác, Trương Khánh Hải lập tức quyết định cùng mọi người đi mua thuốc, để Tiêu Tư Tư lại nhờ thôn dân chăm sóc. Không biết có phải Triệu Võ Dương cố ý hay không, tôi cảm thấy Trương Khánh Hải trong miệng hắn có chút kỳ quái.
Triệu Võ Dương lại nói, lúc ấy hắn cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là đi mua thuốc mà thôi, sao Trương Khánh Hải lại phải đưa mọi người lên núi, dù sao cũng phải để một người lại chăm sóc Tiêu Tư Tư chứ? Kết quả Trương Khánh Hải giải thích ba người lên núi càng an toàn, phòng trường hợp một người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Tư Tư ở lại hộ thôn dân đó rất an toàn, vì để cho thôn dân đó đồng ý, Trương Khánh Hải còn đưa một cái đèn pha đi dã ngoại của hắn cho người kia. Triệu Võ Dương và Tiết Bằng không có cách nào, chỉ có thể cùng Trương Khánh Hải lên núi.
Hắn nói tới đây, uống ngụm trà mới nói tiếp:
“Trước khi đi thôn dân đã vẽ cho chúng ta một tấm bản đồ, cố ý vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói nơi đó là cấm địa, không được đi vào, mua thuốc xong mau chóng trở về, không được chạy loạn. Trương Khánh Hải vô cùng cao hứng liền đáp ứng, nhưng sau khi vào núi, hắn vẫn cố ý đưa tôi và Tiết Bằng tới khu cấm địa. Ta cảm thấy nơi đó âm u, lạnh đến dọa người. Nơi đó cây cối cao hơn, rậm rạp hơn so với bên ngoài, cơ hồ che khuất cả ánh mặt trời, gió thổi qua, lá cây xoát xoát rung động làm người ta sởn tóc gáy. Ta có chút không được tự nhiên, nhắc nhở Trương Khánh Hải mau đi mua thuốc, nhập gia tùy tục, không nên vào cấm địa của người khác.”
“Trương Khánh Hải khẳng định là không nghe lời ngươi…”
Tôi mỉm cười ở một bên xen vào. Triệu Võ Dương lại cười không nổi, hắn cứng đờ gật đầu:
“Trương Khánh Hải lại nói nếu đã tới, khẳng định phải thăm dò nơi thế ngoại đào nguyên mới được, đi phượt chính là mạo hiểm, nói không chừng khu cấm địa này cất giấu bí mật không muốn người khác biết? Tiết Bằng không kìm nổi bị hấp dẫn, lúc ấy đã đáp ứng.”
“Ngươi cũng đi theo?”
Tôi nhìn hắn hỏi.